Bạn đang đọc Ta Sẽ Làm Ấm Chăn: Chương 23: Cùng Ngủ Trong Chăn Lớn 3
Nhìn hai bên, Đường Thủy kiểm tra N lần từ trên xuống, xác định không có vết tích gì, vô cùng may mắn, xem ra chỉ nằm chung một chỗ…
Rõ ràng bản thân đã trở về phòng, chẳng lẽ…mình mộng du? ?
Vừa nghĩ, vừa chậm chạp mặc quần áo.
“Ta mua bữa sáng…” Tay Đường Mộc cầm bữa sáng, trượt, rơi xuống đất.
!!!
Ta đang mặc quần áo, hóa đá.
Đôi khi, ngươi sẽ thấy rất kỳ quái, chuyện tốt trước giờ rất khó thành, mà chuyện lúng túng vĩnh viễn không cảm thấy đủ, không ngừng xảy ra…
Tình trạng ta hiện giờ có tính là…
“Xin, xin lỗi.” Nói xong, Đường Mộc đỏ mặt vội vã rời khỏi phòng.
Ta chớp chớp mắt.
Vì sao….hai mắt ta lệ nóng tuôn trào?
Yên tĩnh.
…
Phi thường yên tĩnh.
Đường Mộc liên tục lùa cơm vào mồm, không muốn ngẩng đầu.
Ta so với hắn cũng không kém bao nhiêu, ngay cả thức ăn trong bát đều cảm thấy xấu hổ.
Ba ngày rồi.
Đã ba ngày rồi.
Chúng ta mắt lớn trừng mắt nhỏ đã ba ngày rồi.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không xấu hổ chết, cũng bị nghẹn chết.
“Đường Mộc.”
“?” Đường Mộc bỗng buông chén xuống, ngồi ngay ngắn.
“Cái kia… Mấy ngày hôm trước, chúng ta kỳ thực…” Ta rõ ràng thấy mồ hôi hắn chảy xuống.
Nhưng không đợi ta nói hết lời.
Dường như đã thông suốt, tay ngọc vung lên.
“Chuyện này, bất luận ai đúng… Ta, ta nghĩ ta sẽ phụ trách!” Hắn giống như hạ quyết tâm, sau khi nói xong, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
? ? Phụ trách? ?
“Ngươi yên tâm, bà mối, sính lễ, cái nào nên có sẽ không thiếu… Ngươi, ngươi chờ ngày xuất giá đi.” Chưa chờ ta kịp phản ứng, người bay theo gió ~ trong phút chốc, không thấy bóng dáng đâu.
…
Ba
~Đũa rơi xuống đất.
Ta không chút do dự hung hắng bấm đùi mình. Đây là lần thứ hai…
Ai u ~~ thật con bà nó đau! !
“Chúng ta không có chuyện gì mà, ngươi phụ cái lông á á á
?” m thanh run rẩy.
Không biết có phải bấm quá sức, hay vì cái khác, dường như ta nhìn không rõ, đến nỗi lệ nóng đầy mặt…
Mấy ngày kế tiếp, không thấy Đường Mộc.
Mắt phải ta giật giật ~~ trong lòng bất an, mỗi ngày ngoại trừ ngóng trông Đường Mộc mau chóng trở về, giải thích rõ ràng, giải thích rõ ràng là tốt rồi, tốt rồi.
Mỗi ngày hết lần này tới lần khác an ủi bản thân…
Bà nội nó, ta sắp thành hòn vọng phu rồi… Ô ô ô…
Cuối cùng.
Sự tình phát sinh.
Giữa lúc ta tỉnh ngủ, nghênh đón ánh mặt trời trong lành vào sáng sớm, chợt tiếng khua chiêng gõ trống quen thuộc, loáng thoáng ngoài cửa sổ.
Nhà ai đón dâu sao?
Bỗng nhiên, mắt phải giật giật ~.
Ngay lập tức sóng lưng căng thẳng, mồ hôi chậm rãi rơi xuống. Chầm chậm đến bên cửa sổ, bàn tay run rẩy mở cửa, look!
Đội ngũ đỏ rồng rắn nối đuôi như dòng nước đứng trước mặt ta.
Chợt thấy bà mối phe phẩy quạt, mỉm cười như mùa xuân phơi phới đi đến chỗ ta.
“Chúc mừng Đường tiểu thư, chúc mừng Đường tiểu thư, hôm nay, bà mối Lý ta thay mặt Đường Mộc Đường công tử dạm hỏi ngươi…”
Mắt tối sầm, suýt nữa đứng không vững.
Trái lại khuôn mặt bà mối tươi cười dịu dàng, quạt hương bồ[1] vung vẩy, ý bảo người mang sính lễ tạm thời đặt xuống, rất thành thục đẩy cửa tiến vào.
[1] quạt làm bằng lá cây hương bồ.
“Đường tiểu thư đúng không.” Trên dưới đánh giá ta, tuy rằng quạt hơi che khuất miệng, nhưng vừa rồi biểu tình rõ ràng kinh ngạc, rất không chuyên nghiệp lộ ra, “Thực sự phí của trời.”
Có ý gì, bỏ phí ta, hay bỏ phí hắn ? ?
“…”
“Đường tiểu thư à, nàng thực tốt số, ta có thể nói hơn nửa đời làm mai, chưa từng thấy qua dáng dấp anh tuấn như, như công tử!!”
Còn không quên khoa tay múa chân nhấn mạnh, cúi đầu giậm chân vẻ mặt nhăn nhó gần giống như nâng cây búa to ở bên đường biểu diễn đập vỡ tảng đá trên ngực.
“…không chỉ có vậy, Đường công tử ra tay hào phóng biết bao, sính lễ làm hàng dài, thiên kim tiểu thư bổn trấn xuất giá còn chưa có đãi ngộ này. Dọc đường ta suy nghĩ, cô nương dáng dấp như thế nào mới xứng, ở đây khó tìm một công tử khôi ngô như vậy, ai cũng nghĩ tướng mạo phải dịu dàng hàm xúc (nghe thế nào giống như đang mắng người?), nếu ta trẻ thêm mười tuổi, ta sẽ siết chặt lưng quần, gả cho…”
…
Nữ nhân tự xưng là bà mối Lý, ăn nói trào phúng khinh người được một canh giờ không có điểm dừng, nhìn bóng lưng bà tập tễnh rời đi, suýt nữa ta cười hắc hắc hạnh phúc, cảm thấy bản thân đã bỏ quên hạnh phúc nửa đời sau.
Nửa ngày mới nhớ, bị lối ăn nói khinh mạn phun đến hôn mê.
Ngây ngốc nhìn sính lễ được đưa vào.
Vì sao? Hôm nay một lần nữa lệ nóng lưng tròng.
Mùng sáu tháng chín.
Bấm độn tính toán, còn nửa tháng.
May mà còn cơ hội nửa tháng khai thông khúc gỗ. Chắc chắn không được, thời gian còn lại, chỉ có thể cuốn gói lang thang chân trời, ô…ô…
Nhiệm vụ mỗi ngày của ta là ngồi trên ghế cả ngày chọn bánh hỉ, cầm chung trà, ngồi trước đại môn, chờ, ngóng, nhớ, nghĩ… Người kia mau trở lại, một mình ta không chống đỡ nổi, ngươi mau quay về, ta… (sao hát lên rồi?)
….
Không biết đã qua bao nhiêu ngày đêm, ta còn cho rằng tay nải lên sàn, mấy ngày trước gấp rút lấp bánh hỉ vào bụng lót đường.
Chuẩn bị bỏ trốn.
Ai ngờ, lúc chạng vạng, một bóng dáng trắng xuất hiện trước mặt.
“Đường Mộc! !” Ta gần như đi chậm rãi ~ trực tiếp xông lên, không nói hai lời một bước xa vọt đến trước mặt Đường Mộc, hai tay gắt gao quấn chặt, thiếu chút nữa vòng qua hai chân, rất sợ tiểu tử này trong chớp mắt không thấy đâu.
“Nàng, nàng làm gì…” Đường Mộc hơi lúng túng, sắc mặt đỏ rực.
“Hai ta không có gì.” Ta khóc lóc giải thích.
“…”
Một trận trầm mặc rất dài.
Đôi tay bạch tuộc dần dần nới lỏng, người nọ chợt nói: “Còn không phải! Hai nhà chúng ta còn chưa làm lễ, xem như chưa thành thân, vậy mà ngươi ôm một nam nhân còn cho rằng không hợp!”
Trong lòng ta buồn bực, có chút ngọt ngấy… thổ huyết
~Nói xong, hắn trực tiếp gỡ tay ta khỏi người hắn, xoay người vào nhà, thu dọn đồ đạc.
Ta cuống quýt hối hả đuổi theo.
“Trước khi thành thân, nam nữ gặp nhau là điềm xấu. Lần này trở về, ta chỉ muốn thu dọn đồ dùng hàng ngày đơn giản, lập tức rời đi…”
“Đường Mộc!” Ta gấp đến độ giậm chân, cơ hồ lớn tiếng kêu to. Trời ơi
tiểu tử này không phải rất thông minh sao, lúc này lại hiền lành như vậy? !!
Thừa dịp hắn sững sốt, bất chấp tất cả chen vào cửa.
“Ngày đó, chúng ta thực sự không có gì.”
Hắn ngẩng đầu khó hiểu có phần mê man, nhưng không có ý định dừng lại lắng nghe, cắm đầu buồn bực thu dọn hành lý.
Thấy vậy, cuối cùng ta mới biết cảm giác hết lần này tới lần khác đánh vào vải bông mềm, không có sức lực, nghẹn khuất khó chịu.
“Nhưng. . . rõ ràng chúng ta đều không mặc quần áo nằm chung giường. . . còn ôm nhau… . Đường cô nương, tại hạ. . . Tại hạ nhất định chịu trách nhiệm chuyện mình đã làm, Đường Mộc ta chắc chắn cưới nàng.” Hắn nói lời lẽ chính nghĩa, còn không quên xoa đầu ta.
…
Ta thở gấp mấy hơi, ổn định tinh thần.
“Đường Mộc, Đường Mộc ca ca, Đường Mộc đại ca ca. . . Thật không liên quan đến ngươi, là ta, là ta thấy ngươi bệnh bỗng nhiên nổi sắc tâm, vì vậy, mơ hồ mộng du leo lên giường ngươi, tiện thể lột sạch cả hai… Hoàn toàn ~ tuyệt đối ~ không phải vấn đề của ngươi, đều do ta dùng thủ đoạn sắp xếp.” (kỳ thực, ta vẫn cảm thấy như thế, vài hồi ức cũng không quá quan tâm. Ai! không biết giải thích thế nào tại sao ngủ trong phòng hắn… Sai lầm, sai lầm.)
Lời vừa dứt, sắc mặt Đường Mộc bỗng chốc khó coi, trên mặt có vài phần do dự.
Có hi vọng! !
Nhìn nét mặt tiểu tử này, tám phần mười cho rằng nửa đêm sốt hồ đồ ngẫu nhiên làm chuyện 18X… Chỉ cần nói rõ do ta vô lại, có lẽ…
Hi vọng, chẳng lẽ chính là ánh bình minh hi vọng trong truyền thuyết?!
“Làm, làm sao có thể?” Đường ca ca lui về sau một bước.
“Có, nhất định có thể.”
“Nhưng, một nữ tử như nàng, làm sao có thể…”
“Ngươi sẽ không hiểu, đây là nỗi lòng nữ nhi.”
“?”
“Nhất kiến chung tình!” Ta chỉ chỉ ta, vừa chỉ chỉ hắn.
“…” Gương mặt hắn chấn động.
“Nhưng mà ta tự biết không xứng với ngươi… lại… nói chung không phải vấn đề ở ngươi.”
“Vậy ngươi, vì sao hiện tại lại. . .”
Ta nhất thời nghẹn lời.
Bà nội nó, ngươi tại sao tại sao không hiểu, ngươi xem ta là 《 mười vạn câu hỏi tại sao 》! Nếu không phải muốn làm quý tộc độc thân thêm vài năm nữa, ta không hao hơi cùng đầu gỗ nhà ngươi tốn thời gian!
Quên đi, lời xin lỗi tổ tiên đều nói ra, sợ cái gì, khổ cực suy nghĩ nửa ngày mới lên tiếng: “Hôn nhân không tình yêu không có hạnh phúc, lương tâm ta chợt, không muốn liên lụy ngươi…”
…
Hắn nhìn ta nửa ngày, dường như thông suốt.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
“Những thứ sính lễ, kiệu hoa, bà mối… Ta đều chi rất nhiều bạc, vì muốn nở mày nở mặt còn mượn một khoản.”
Mượn? ! !
“. . . Ta còn.” Kế hoãn binh, chậm rãi, thực sự không thể, tay nải của ta có một đống bảo bối, có thể gán nợ.
“Thực sự? Nhưng, nàng cũng. . .”
“Không có, ta có đem mình ép giá không?” Giận!
Ta thở hổn hển.
Hắn cắn răng, suy tư nửa ngày mới miễn cưỡng nói: “Vậy được, ta trước trả tiền cho bà mối, kiệu hoa, trở về cùng ngươi phân chia.”
“Ai.” Ta ủ rủ gật đầu.
Hắn vỗ vỗ bả vai ta nói: “Lần sau phải biết chừng mực, một đại cô nương cùng một nam nhân chung giường, truyền ra đều không tốt.”
Nói xong, hắn xoay người đi.
Ta chớp chớp mắt, cảm thấy có chỗ nào không đúng… Nhíu mày tính toán, dù sao cũng từ chối hôn sự rồi.
Ném giày, nằm lỳ trên giường, cuối cùng có thể an tâm ngủ một giấc.
Giày vò chết ta.
Dáng dấp sao soái đến thế, lại một mực chuốc phiền phức…
Đáng tiếc á
.
Đường Mộc đứng bên ngoài, nhìn Đường Thủy hốt hoảng lo sợ nằm xuống, không tự chủ cười lắc đầu, híp mắt giống như hồ ly ngáp dài…
Vô thức bật cười ha hả.
Ngày ấy, sau khi đứng lên, quả thật có vài phần xấu hổ.
Thế nhưng lúc hắn xuất môn phát hiện trước cửa có một đoạn mê hương còn sót lại, trong viện có nhiều vết chân lộn xộn…
Phát giác sự tình không hề đơn giản. Ngoại trừ vài trò tiểu xảo đùa dai, vẫn chưa thương tổn tánh mạng, nên cũng dễ tính.
Nhưng cái người gọi là Đường Thủy kia, có chút ủ rủ, còn giả vờ bình tĩnh, cả ngày cúi đầu, nét mặt lúc thế này, lúc thế kia, thật sự chọc người cười.
Khiến hắn không nhịn được trêu chọc nàng một chút.
Hơn nữa từ khi bị đưa đến đây, nếu không phải đang bị tuy nã, người này sớm rời đi rồi, bản thân lại không tiện cưỡng ép nàng…
Thế nên tương kế tựu kế. Để nàng nghĩ mình áy náy cưới nàng, mùng sáu tháng chín xuất giá, nàng phải đợi mình ít ngày, vừa vặn ít ngày này cũng đủ dùng.
Nhưng.
Không ngờ ngày hôm nay, nàng đem sự tình gì ngăn chặn hết, hắc hắc… Thực sự mù quáng, thảo nào người ta nói thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, tất cả đều hướng lên người mình lôn xộn, ha hả. . . Bất quá mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng kết quả đều như nhau.
Huống hồ, chính nàng nói một đại cô nương bò lên giường hắn, ai… Bản thân thành người bị hại, còn muốn chạy, càng gian nan càng khó khăn…
“Đáng tiếc.”
Nói xong, Đường Mộc cười nhanh nhẹn rời đi.
Nhưng mà nghĩ đến Đường Thủy gấp đến độ thiếu chút nữa hai mắt đẫm lệ lưng tròng, Đường Mộc không tự chủ bật cười.
Ngoài phòng, chim hót dường như hết sức tinh tường.