Đọc truyện Ta Rất Mỹ Vị FULL – Chương 20
Lâm đại sư chậm rãi bước ra, những người khác cũng không có vẻ gì là quá bất ngờ, dù sao ở đây cũng là thành phố X, ông ấy có thể xuất hiện nhanh như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Thẩm Trực quay đầu lạnh lùng hừ lạnh một câu: “Chu Sâm đâu?”
Những người khác cũng cảm thấy thất vọng nói: “Nếu cậu ta đến thì chúng ta ở đây giải quyết luôn một lần cho xong, sau đó có thể lập tức ra sân bay.”
“Ha ha, Lâm tiên sinh một mình đến đây là muốn làm anh hùng quả cảm sao?”
Lâm đại sư liếc mắt nhìn Hạ Thì, vẻ mặt có chút khó coi, thâm trầm nói: “Tôi đã khuyên cậu ấy rất lâu, nhưng mà cậu ấy vẫn không thể bình tĩnh được.”
Đối với Lâm Đại Sư mà nói thì đây là một kết cục thảm hại, bây giờ trạng thái của Chu Sâm cũng giống như tình hình lúc này, cũng tham lam giống như những người này vậy, đã mất khống chế.
Sau khi nghe được tin tức, trên đường đến đây, Lâm đại sư nhận ra pháp khí mà ông ấy từng chế tạo ra không kết nối với con người nữa, ông ấy nghi ngờ là bị phá hư.
Chu Sâm biết được có thể Hạ Thì đã gặp nguy hiểm thì chưa kịp đợi Lâm đại sư có phản ứng, đã…
Lâm đại sư vừa nói xong thì Chu Sâm cũng đi từ sau lưng ông ấy ra, dáng người của anh không thẳng tắp như bình thường mà hơi còng, rõ ràng là bầu trời đang trong xanh quang đãng nhưng mà quanh người anh lại như phủ một lớp mây đen.
Khi anh đến gần còn có thể nhìn rõ trên trán anh có những vảy nhỏ màu đen, đồng tử trong đôi mắt xổ dọc lóe lên tia nguy hiểm.
Đây chắc chắn không phải hiệu ứng mà dùng cách hóa trang đặc biệt là có thể tạo nên.
Trong số những người có mặt ở đây chỉ có Phô Mai để lộ vẻ mặt khó có thể chấp nhận được, đây là quái vật gì chứ? Mình vẫn còn ở thế giới thực sao? Tại sao những người khác đều có vẻ không hề bất ngờ như vậy?
Hạ Thì lẩm bẩm nói: “Đây là bạn trai của mình…”
Không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào khác, Phô Mai trực tiếp dứt khoát ngất xỉu.
Hạ Thì khẽ kêu một tiếng đỡ được cô ấy, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.
Cô nửa ngồi nửa quỳ, có thể nghe thấy hơi thở của những người đó trở nên nặng nề hơn vì sự có mặt của Chu Sâm.
Một lát sau, có người cắn răng hỏi Thẩm Trực: “Tại sao ông không nhắc đến! Cậu ta vốn không phải là người bình thường, chúng ta sẽ giành Đế Nữ Giao Thảo với thứ này sao?” Tay gã chỉ vào Hạ Thì.
Chu Sâm trước mặt này rõ ràng đã thức tỉnh huyết mạch của dị thú linh giáp cao cấp chứ đâu phải người thường, dựa vào hơi thở mạnh mẽ trước mặt thì hoàn toàn là nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Nếu hôm nay muốn cướp đi Hạ Thì trước mặt anh thì chưa biết sẽ thiệt hại về người đến mức nào.
Thẩm Trực nghiêm khắc nhìn Lâm đại sư, ông ta cũng không biết chuyện này, bây giờ mới biết hóa ra đã bị nhà họ Lâm lừa rất nhiều năm rồi.
Lâm đại sư cười khổ một tiếng, năm đó công trường gặp chuyện, xuất hiện dị thú.
Lúc đó Chu Sâm mời ông ấy cùng đến thị sát, lại ngoài ý muốn kích phát huyết mạch của giao thú, còn bị thương, từ đó về sau ăn uống không có mùi vị.
Từ đó trở đi đại sư Lâm vẫn bôn ba bận bịu để áp chế huyết mạch của Chu Sâm, chữa trị vị giác cho anh.
Rất nhiều năm trước đây con người và dị thú cùng tồn tại, trong số đó thậm chí có người và dị thú nên duyên vợ chồng để lại đời sau.
Cho đến ngày nay thì trong số những con cháu đời sau đó, có người thức tỉnh, có người lại phản tổ.
Trong những thế hệ con cháu đời sau này, có một bộ phận bị lạc lối, bọn họ từ bỏ phần con người của mình, nhưng lại cũng không hoàn toàn là thú nên phải sống vô cùng đau khổ.
Cũng có người trong số họ xưng là tổ tiên nắm giữ sức mạnh, trở nên càng mạnh mẽ hơn, nhưng cũng có một số tác dụng phụ là tập tính sẽ bị thay đổi ở một mức độ nhất định.
Trước đây Chu Sâm lựa chọn hoàn toàn cắt đứt sự ảnh hưởng này, ngăn chặn bản thân thức tỉnh, anh cho rằng mình không cần trở nên mạnh mẽ hơn gì đó.
Lúc đầu chuyện này rất suôn sẻ, Chu Sâm không hề có dấu hiệu thức tỉnh lại.
Nhưng mà trong thời gian ngắn, Chu Sâm vì gặp được Hạ Thì không những có lại được vị giác, còn không biết tại sao bản năng cũng không kiềm chế được bộc phát…
Chu Sâm nhìn Hạ Thì đang ngồi ở đó thật lâu.
Anh vẫn còn ý thức của mình, nhưng mà dưới hình thù quái dị lúc này, anh chỉ càng cảm nhận được lực hấp dẫn của Hạ Thì.
Cả thế giới dường như chỉ mỗi Hạ Thì có màu sắc đang hấp dẫn anh lại gần, đồng thời những người khác xung quanh lại khiến anh cảm thấy vô cùng nguy hiểm, khiến anh muốn xua đuổi bọn họ ra khỏi địa bàn của mình.
Nhưng mà anh vẫn đang áp chế bản năng của mình, anh sẽ không cho phép mình ăn thịt người…!Không đúng, dù đó không phải là người.
…
Ban đầu Hạ Thì vốn ngồi xổm, bây giờ đã trực tiếp ngồi bệt xuống đất ôm lấy Phô Mai đã hôn mê, cúi đầu, cơ thể gần như đang run rẩy, không dám nhìn bất cứ ai.
Lâm đại sư nhìn thấy cũng không khỏi tỏ vẻ hơi thương hại, cô gái kiên cường này không hề bất tỉnh giống như bạn mình, dù hôm nay cô ấy đã gặp phải rất nhiều chuyện đáng sợ.
Đáng sợ nhất chính là thân phận của bản thân cô ấy, không biết cô ấy có thể nhận ra gì đó trong cuộc nói chuyện ban nãy của những người ở đây không, thậm chí cũng không biết đã có ai nói điều đó cho cô ấy biết chưa…
Trong suy nghĩ của những người này, không biết tại sao đế nữ Dao Thảo lại bị phong ấn thành dáng vẻ bây giờ.
Nếu không theo lý mà nói thì cô còn có thể tỏa ra lực hấp dẫn mạnh hơn trong phạm vi càng rộng hơn.
Vậy nên nếu chiếm được Hạ Thì thì việc trước tiên là phải mở phong ấn cho cô.
Chu Sâm đi về phía Hạ Thì, những người khác vẫn chưa nhúc nhích, người đàn ông ban nãy đưa Hạ Thì đến đây đứng chắn trước mặt anh, lại bị Chu Sâm đẩy nhẹ một cái ra, không đúng, phải nói là gạt bay, chỗ bị chạm vào thậm chí còn để lại vết máu nhỏ – là do ngón tay của Chu sâm tạo thành, bây giờ ngón tay của anh đã không thể gọi là ngón tay, càng giống với móng vuốt hơn.
Chu Sâm ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Thì vẫn đang run rẩy.
Ngày đó anh đã quyết định sẽ không để ai làm tổn thương Hạ Thì, dù là chính bản thân mình.
Cô thiện lương lại có suy nghĩ riêng, không thể nào bị người khác nô dịch.
Gương mặt của mọi người đều hơi cương cứng.
Bọn họ gần như là có thể nhìn thấy được cảnh tượng sau đó, dù động tác của bọn họ có nhanh hơn nữa thì cũng có thể nhanh hơn người nửa giao thú này sao? Chu Sâm có thể nuốt chửng Hạ Thì, ngay cả thịt vụn bọn họ cũng không chiếm được.
Lúc này đây tất cả mọi người đều không cam lòng, nếu đã để bọn họ biết đến sự tồn tại của Hạ Thì thì tại sao cuối cùng còn nói rằng rất có khả năng phải mở to mắt nhìn thấy Hạ Thì biến mất chứ?
Bọn họ bắt đầu hối hận vì đã khinh địch, không ngờ là có một kẻ thù thức tỉnh dị thú cao cấp, ngay cả pháp khí và dị thú cũng không mang theo.
Theo lý thuyết thì chuẩn bị thế này đã bị dư dả để ứng phó rồi.
Không ai để ý đến cái ôm kia của Chu Sâm, dù anh chỉ có một phần huyết thống của giao thú nhưng mà sao anh có thể nhịn được sự mê hoặc của đế nữ Dao Thảo chứ?
Thẩm Trực nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: “Chúng ta đã từng có giao ước.”
Thẩm Trực không nói thì vẫn còn tốt, vừa nói thì sắc mặt những người khác đã kém hơn nhiều rồi.
Nhưng mà lần này chú trọng khế ước tinh thần, cho dù Thẩm Trị vẫn chưa nói hết thông tin nhưng mà giao ước chính là giao ước.
Vậy nên dù vẻ mặt mọi người có hơi khó coi nhưng mà vẫn thoáng nhìn nhau: “Vậy thì…!kết trận đi.”
Mặc dù hôm nay mọi người không chuẩn bị đủ, nhưng nếu liều mạng lấy nhiều địch ít thì chắc cũng tạm ổn, chỉ là có lẽ sẽ thiệt hại nhiều hơn trong dự tính thôi, dù sao cũng không còn cách nào khác.
Lâm đại sư đen mặt nâng kiếm chắn ngang trước ngực, Chu Sâm cũng từ từ đứng lên, anh nhìn Hạ Thì, cổ họng phát ra tiếng rít gào không hề giống người.
…
Chu Sâm gần như là dựa theo bản năng của chính mình, dù huyết mạch đã bị pha loãng qua nhiều đời nhưng mà có vô số bản năng vốn bị khắc chế đã bị đánh thức, anh biết phải chiến đấu như thế nào.
Ở thời đại này, con người phải mượn sự hỗ trợ của trận pháp, bùa chú, thậm chí cả dị thú thuần hóa.
Trên bầu trời ngoại ô thành phố X nổi lên sương mù che đậy toàn bộ đất trời.
Chu Sâm giẫm một người dưới chân, hành vi này khiến anh cảm thấy hưng phấn.
Móng tay sắc nhọn của anh đặt trên cổ họng của bọn họ, đôi mắt lạnh lùng nhắm lại nhưng mà lại không ra đòn lấy mạng, cứ như là không hề để ý đến cảm giác hưng phấn kia.
Lâm đại sư ở bên cạnh thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Ông ấy chỉ sợ một khi Chu Sâm ra tay sẽ là không thể ngăn cản, cũng không thể quay đầu.
Không giết người trong tình huống này không phải là sự nhân từ không đáng, mà Chu Sâm đang đưa ra lựa chọn về huyết mạch của mình trong một trạng thái khác.
Lúc này anh đang chứng minh quan điểm của mình vẫn không đổi.
Dù là anh chọn thế nào thì anh vẫn là chính mình.
Tuy là ban đầu anh đã mất khống chế nhưng bây giờ khi đã khống chế được, anh thật sự không vui khi làm một người thức tỉnh.
Trong khi hai bên giao chiến, tuy Chu Sâm cũng bị thương nhưng nhìn vào sự chênh lệch giữa hai bên thì đây vẫn là một kết quả khiến cho đối phương vô cùng tuyệt vọng.
Bọn họ hỗ trợ lẫn nhau phòng thủ, bắt đầu lùi bước, chữ tín và đế nữ Giao Thảo rất đáng quý, nhưng mà tính mạng càng đáng quý hơn.
Chu Sâm nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của Thẩm Trực, trong chốc lát anh bỗng muốn giải thích với Thẩm Trực, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, hiện giờ Thẩm Trực còn khó tỉnh táo hơn cả anh.
…
Chu Sâm đi đến bên cạnh Hạ Thì, ánh mắt, tay, da và cả tâm trí anh đã dần trở lại bình thường, tay và chân anh vẫn còn đang rỉ máu, lúc anh ôm lấy Hạ Thì lần thứ hai, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”