Đọc truyện Tà Quân Lăng Tiện Tỳ (Ngược Tỳ) – Chương 17
Gió đêm lạnh lẽo ngang nhiên quất từng nhát lên mặt Diêm Phổ Hạo, hắn bước đi không chút nao núng, mà bóng người đi theo phía sau hắn, tựa hồ cũng không hề có ý muốn giấu diếm, cố ý kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cho tới khi Diêm Phổ Hạo tiến tới gần thư phòng, người nọ lướt qua, mở cánh cửa thư phong ra trước:
– Diêm gia, rốt cục ngài nửa đem đến phòng nha hoàn làm cái gì, chẳng lẽ ngài ăn dấm chua chủ cũ của nàng ta? Sở Nghê Đường cất giọng kì quái, cùng với hành động kì quái, nhưng xem chừng lại là cười nhạo. Diêm Phổ Hạo nhíu mày nhìn Sở Nghê Đường, khóe miệng gương lên một vòng cung tựa tiếu phi tiếu, nhưng cũng không trả lời câu hỏi quái dị của Sở Nghê Đường, hắn trực tiếp mở ngăn kéo, lấy ra một gói đồ ném cho Sở Nghê Đường. Sở Nghê Đường bất đắc dĩ quay người đi ra ngoài, khi trở lại trên tay cầm hai cung trà.
– Nói đúng ra, ta theo ngài năm năm, thật không hiểu nổi ngài. Ngài rõ ràng thích uống cây mơ trà lại luôn mang theo thức uống khác, rõ ràng ghét nữ sắc, lại nạp không ít thê thiếp thị tẩm…… tất thảy của ngài đều làm ta khó hiểu.- Sở Nghê Đường đưa một chung trà đến bên cạnh Diêm Phổ Hạo
Diêm Phổ Hạo uống một ngụm mơ trà, mỏi mệt nhắm mắt lại.
– Sở Nghê Đường ngươi biết rõ thân phận ta mẫn cảm, không cần hỏi nhiều vấn đề như vậy làm gì.
– Nhưng ngài làm như vậy chỉ khiến Quý Lăng Dương hiểu rõ danh phận và quyền hạn của ngài.- Sở Nghê Đường sốt ruột mở miệng, hắn luôn muốn Diêm Phổ Hạo trả lời rõ những vấn đề mà Diêm Phổ Hạo vốn không muốn nhắc.
– Sở Nghê Đường ngươi phải nhớ kĩ, ta hiện tai có thể sống sót đã là một loại may mắn, cho nên ta sẽ diệt trừ Quý Lăng Dương, bảo vệ ngôi vị hoàng đế của đại ca. – Diêm Phổ Hạo vẫn nhắm chặt hai mắt, trên mặt lại là vẻ mệt mỏi ít người được biết.
– Vậy ngài đêm khuya đến phong của nha hoàn đó làm gì?
– Nàng đi theo Quý Lăng Dương mười năm, có lé hiểu như thế nào là chiếu cố chủ từ, nhưng lại đơn thuần không có tư tâm, hơn nữa ta ở chung với nàng 1 tháng, nàng tự hồ cùng không biết đi lấy lòng người khác, càng không biết làm sao để nịnh nọt ta, nếu như ta muốn diệt trừ Quý Lăng Dương, chỉ có thể bức nàng đi ra, để cho mọi người thấy nàng là thân tín của ta, cho hắn biết muốn lấy của ta một chút chũng không phải dễ dàng.- Diêm Phổ Hạo trừng mắt, con ngươi chứa đầy cười nhạo, Thủy Nhan này rất kín tiếng, ít lời tự như chỉ là chỉ đâu đánh đấy
Xem ra Quý Lăng Dương chọn nàng có lẽ sai rồi, nhưng mà…
Kể từ đó, sinh hoạt trong ngày của Diêm Phổ Hạo đều do Thủy Nhan chiếu cố, cho dù chỉ là đứng bên không làm gì cả, nhìn như chỉ dư thừa, nàng chỉ đừng an tĩnh ở một bên, bời vì nàng chỉ muốn yên lặng đứng một bên, thầm nghĩ như vấy sẽ khiến Diêm Phổ Hạo vui vẻ, hay chăng là muốn khiến cho hắn vui vẻ.
– Gia, hôm nay để cho ta vì ngài thử độc đi.- Khổng Tước dịu dàng, nũng nịu lên tiếng.
Diêm Phổ Hạo lười biếng chống trán, không nói gì cũng không lộ vẻ gì.
Thủy Nhan đến bên cạnh hắn:
– Độc này cứ để đó ta thử, cơ thể ta sớm đã bị độc dược tàn phá, cho dù trúng độc thêm một làn nữa cũng không có thống khổ gì nhiều.
Thủy Nhan nhan nói rất bình tĩnh, có vẻ như chỉ là khuyên Khổng Tước đừng làm chuyện dại dột, Diêm Phổ Hạo nheo mắt, trong con ngươi của hắn xuất hiện nét kinh ngạc thoáng qua rất nhanh. Gương mặt Khổng Tước vạn vẹo khó chịu, nàng ta có cảm giác như bị Thủy Nhan hất cho một bát nước lạnh vào mặt.
– Gia người có thể dùng thiện rồi (thiện: bữa cơm).
Diêm Phổ Hạo đặt đũa xuống, dường như vùa nghĩ ra cái gì:
– Khổng Tước, gian phòng ở Bắc viện đã sắp xếp xong chưa?
– Sắp xếp xong rồi ạ.- Khổng Tước mới vừa rồi còn xụ mặt không vui, lại đã gương ngay ra vẻ kiều mị mà trả lời.
– Vậy ngươi bây giờ hãy giúp Thủy Nhan như dọn đồ đạc, để cho nàng chuyển tới đó trong ngày hôm nay luôn đi. – Diêm Phổ Hạo bình thản nói ra những lời này, nhưng hắn chắc chắn rằng Khổng Tước khi nghe những lời này chắc hẳn sẽ phẫn nộ đến văn vẹo không chừng.
– Không cần, ta tự mình thu giọng là tốt rồi. – Thủy Nhan vội vàng mở miệng chính nàng cũng không muốn Khổng Tước hỗ trợ.
Tay cầm đũa của Diêm Phổ Hạo đột nhiên dùng một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Khổng Tước, ánh mắt dường như mất đi chút kiên nhẫn. Khổng Tước thầm kinh hô trong lòng, vội vàng đi đến bên cạnh Thủy Nhan.
– Thủy Nhan muội muội, chúng ta đi dọn đồ đạc đi. – Khổng Tước đến bên cạnh Thủy Nhan, giả mù sa mưa nắm chặt tay nàng. Thủy Nhan nhanh chóng rút tay mình ra, sau đó bước nhanh ra khỏi cư các của Diêm Phổ Hạo. Kỳ thật, Thủy Nhan cũng chẳng có bao nhiêu đồ đạc, mà Khổng Tước đứng bên cạnh, lại chỉ làm cho màng càng thêm không thoải mái.
Khổng Tước khoanh tay đứng một bên, nàng ta đảo mắt nhìn quanh bốn phía, rồi dừng lại, xem chừng phát hiện ra cái gì. Nàng vội vàng tiến tới, nhưng tay vừa mới lại gần nắp bình, đã bị Thủy Nhan kéo trở về.
– Cái bình này để đó ta tự thu dọn là được rồi. – Thủy Nhan bình tĩnh lạnh lùng lên tiếng, nhưng khi nàng vừa quay đi Khổng Tước vẫn nhanh tay với lấy cái nắp bình mở ra xem.
Tiếng hét thất thanh hoảng hốt vang lên từ căn phòng đơn sơ. Thủy Nhan quay người, thấy Khổng Tước vẻ mặt hoảng hốt, xen một ít quỷ dị. Thủy Nhan tiến lên phía trước, nhưng Khổng Tước lại nhanh chân đưa bình tro cốt đi ra ngoài:
– Mọi người xem này! Nữ nhân này muốn nguyền rủa quý phủ chúng ta. Cả gan đem hũ tro cốt này vào đây, mau đến xem này.- Cao giọng hô hoán, thanh âm hoảng hốt lại thêm chút quỷ dị.
Nha hoàn cùng hạ nhân nhanh chóng quần tụ, mọi người ai cũng mang vẻ mặt hoang mang và kinh ngạc. Kinh ngạc của mọi người đều hướng tới chỗ hai người Thủy Nhan và Khổng Tước, đám người chỉ trỏ nàng, nghị luận vang lên, phần nhiều là trách cứ. Thủy Nhan biến sắc, mặt mày trở nên tái nhợt, nàng vươn tay, liều mạng muốn đem cái bình đoạt về.
Kỳ thật, hiện tại lòng nàng cũng là kinh hoàng và bất lực. Thời điểm còn ở trong Vương phủ nàng cũng không giám nói cho ai vể lai lịch chiếc bình, sợ những nghi kị, khiến cho người ta sợ hãi, nhưng hiện tại…..
Khổng Tước thấy Thủy Nhan muốn đoạt lại cái bình, lại càng muốn giữ lấy trong tay. Ngay khi tay Thủy Nhan sắp đoạt lại được, nàng ta buông tay ra. Cái bình thẳng hưởng mặt đất mà rơi xuống, tro cốt màu trắng tung ra bay lả tả trong không trung, vương đầy trên mặt đất. Mảnh vỡ văng tung tóe.
Tiếng nghị luận ồn ào xung quang, vào khắc này lập tức đình chỉ, mọi ánh mắt chỉ trích vào phút này trở nên vô hình. Thủy Nhan chết lặng, nhìn tro cốt trắng tinh, mắt dâng lên tầng hơi nước kèm theo phẫn nộ. Nàng sờ vào thiên tàm ti vốn được cất bên hông. Nắm chặt lấy vạt áo Khổng Tước, khi mà mọi người còn chưa có phát hiện ra sự có mặt của sợi tơ, đầu của Khổng Tước đã văng ra xa vài mét. Lập tức máu tươi phun lên từ thần thân còn lại tưới đỏ cả người Thủy Nhan từ đầu tới chân, gương mặt, sam áo, tất cả đề được nhuộm bởi huyết tinh.