Đọc truyện Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu – Chương 21
Chương 21: Nhẫn Tâm
Diệp Mai Hoa không thể tin được, vừa xoay người liền thấy khuôn mặt đẹp như tranh của Lục Bách Thiên trong bộ vest lịch lãm, giống hệt những gì trong ký ức của cô.
Sinh viên hạng nhất của Đại học Quốc gia, nhân vật nổi tiếng của trường, là hoàng tử bạch mã của không biết bao nữ sinh.
Cô ấy đã từng có anh, chỉ là hiện tại cô không còn tư cách đó nữa.
Lục Bách Thiên nhìn cặp mắt đỏ hoa của cô, tiến lên một bước.
Diệp Mai Hoa lập tức lui vê phía sau một bước.
“Mai Hoa…” Diệp Mai Hoa vội vàng lau sạch nước mắt, nói: “Anh Lục, có việc gì không?” Ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
Lục Bách Thiên lộ ra một nụ cười khổ, nói: “Mai Hoa, em nhất định phải gọi anh như vậy sao?” Diệp Mai Hoa dẫn lòng tỏ ra cứng rắn, nói: “Anh Lục, chúng ta đã chia tay, vẫn là không nên quấy rầy nhau nữa.
Chúc anh sau này mỗi ngày đều sống thật vui vẻ hạnh phúc” Dứt lời, Diệp Mai Hoa xoay người vội vàng rời đi.
Lục Bách Thiên vốn định đuổi theo cô, nhưng nghĩ tới việc nếu anh đuổi theo nhất định cô sẽ bỏ chạy, ngộ nhỡ bị ngã thì không tốt chút nào.
Tuy nhiên, thái độ này của Diệp Mai Hoa thực sự khiến anh nảy sinh nghi ngờ.
Rốt cuộc mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì mới có thể biến Mai Hoa trở nên như vậy?
Xem ra, có một số việc anh nhất định phải điều tra một chút.
Một chiếc Maybach màu đen dừng ở bên đường, tránh khỏi tầm mắt của bọn họ.
Tạ Minh Thành thu hồi ánh nhìn, ngón tay chạm nhẹ vào †ay vịn.
Tân Đức Hải qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua ông chủ, cũng không hiểu vì sao anh lại đột nhiên muốn dừng lại.
“Tân Đức Hải, anh đã điều tra được thông tin của Diệp Mai Hoa chưa?” Tân Đức Hải có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố bình tĩnh rồi nói: “Đã điều tra được nhưng cũng không quá đầy đủ, dường như đã bị ai đó hủy đi rất nhiều.
Chỉ tra ra được bố của Diệp Mai Hoa là Diệp Văn quân, sáu năm trước bị tai nạn ô tô trở thành người thực vật.
Nhưng Diệp Mai Hoa chỉ là con gái riêng của vợ trước, căn bản không có quan hệ huyết thống với Diệp Kiến Quốc”
“Được rồi” “Diệp Mai Hoa ban đầu sống tại thành phố Hải Lăng, nhưng mười năm trước sau khi mẹ ruột qua đời thì cũng Diệp Kiến Quốc tới thủ đô, sống cùng vợ và con gái hiện tại của ông †a.
Ngoài ra, em gái của Diệp Mai Hoa chính là bà chủ” Nghe vậy, đôi mắt Tạ Minh Thành liền hiện lên một tia u ám.
Năm đó Long Thành đang phải đối mặt với khó khăn, anh vội vàng giải quyết kẻ địch bên ngoài, chỉ có thể vội vàng cho người tìm tới địa chỉ kia, đón được Diệp Mai Nhung.
Có vẻ như còn vài điểm không hợp lý, anh đã bị người ta lừa rồi.
Tân Đức Hải nhìn sắc mắt của ông chủ, nuốt nước bọt rồi nói: “Còn Diệp Mai Hoa bị ngồi tù sáu năm là vì gây tai nạn chạy trốn, bị đưa vào nhà giam.
Ban đầu cô ta lãnh án mười năm, nhưng vì quá trình cải tạo tốt nên được giảm án, mới ra tù cách đây không lâu.” Tạ Minh Thành trầm mặc một chút, nói: “Có điều tra được gì về con gái của cô ta, Diệp Trúc Nhã không?” “Có, về đứa bé kia, tôi tìm được thông tin là ngay sau khi Diệp Mai Hoa ra tù đã trực tiếp tới cô nhi viện đón về, làm thủ tục nhận nuôi bình thường.
Cô bé đó là con gái nuôi của Diệp.
Mai Hoa, ngoài ra cũng tra được hiện tại cô bé mắc bệnh bạch cầu” Nói tới đây, giọng nói Tân Đức Hải mang theo một chút tiếc nuối.
Anh còn nhớ rõ khi ở bệnh viện đụng phải đứa bé kia, vừa hoạt đáng đáng yêu lại vừa vui vẻ dễ mến, thực sự khiến người ta yêu thích, vậy mà lại bị đau ốm bệnh tật bủa vây.
“Lái xe đi” Tân Đức Hải một lần nữa khởi động xe, nhưng không bao lâu, sắc mặt của anh biến đổi nghiêm trọng.
Diệp Mai Hoa chạy một lúc lâu, tới khi xác định phía sau không có người đuổi theo mới dừng lại, trong đầu trống rỗng.
Cô không nghĩ tới việc Lục Bách Thiên sẽ cứ như vậy mà kiên trì đuổi theo cô.
Năm đó sau khi vào tù, cô đã sớm buông bỏ đoạn tình yêu này.
Cô cũng không hề nói cho Lục Bách Thiên biết, năm đó trong lúc cô ngồi tù, mẹ anh có tới gặp cô, nói những lời rất khó nghe, nhưng kết luận lại chỉ là bảo cô rời xa Lục Bách Thiên.
Cho nên cô đã phải gửi tin nhắn chia tay cho anh.
Ngay cả khi mẹ Lục Bách Thiên không tới tìm cô, tự cô cũng sẽ rời đi.
Bởi vì bản thân cô không còn xứng với người đàn ông hào hoa như anh nữa, chỉ là cô lại phải dùng cách nhục nhã như vậy mà ra đi.