Đọc truyện Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu – Chương 16
Có điều, Tạ Bách An vẫn chưa biết cảm giác này chính là sự tương thông cảm xúc giữa những đứa trẻ sinh đôi.
Lúc này, ở bên kia.
Diệp Mai Hoa còn không biết chỉ bởi vì một câu có nói trong lúc vô tình, nhưng lại làm chân tướng sự việc bị phát hiện.
Lúc này, cô vội vàng mua một chiếc váy rồi trở về nhà.
Ngày hôm sau, Vu Thúy Bình thật sự dẫn cô tới một bữa tiệc.
ở sảnh lớn khách sạn, ban tổ chức rõ ràng lại là công ty Long Thành.
Vụ Thúy Bình nhìn cô một cái, giọng điệu tràn ngập đắc ý nói:
“Ngoan ngoãn chờ đợi đi, đừng gây chuyện.
Nếu như có làm gì ảnh hưởng tới bữa tiệc này, đừng hy vọng có được kết cục đẹp.
Mai Nhung chính là nữ chủ nhân của bữa tiệc này”
Diệp Mai Hoa vạn phần kinh ngạc.
Nhưng tới khi cô thấy người đứng bên cạnh Tạ Minh Thành là Diệp Mai Nhung khi, cô đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện.
Hóa ra Diệp Mai Nhung chính là vợ của Tạ Minh Thành.
Cũng chính là mẹ của Bách An?
Một người phụ nữ ngu xuẩn lại độc ác như vậy sao có thể sinh ra một đứa bé ngoan ngoãn lại thông minh như vậy? Diệp Mai Hoa thu hồi ánh mắt, cố gắng trấn tĩnh.
Bất kể chuyện này có hoang đường tới mức nào cũng không liên quan đến cô.
Chỉ là trong lòng cô không khỏi cảm thấy Tạ Minh Thành hẳn là bị mù rồi.
Vụ Thúy Bình thấy cô không có gì phản ứng, cũng cảm thấy an tâm hơn.
Nếu có thể, bà cũng không muốn mang theo Diệp Mai Hoa tới đây, nhưng tiếc là trong bữa tiệc này có mục tiêu của bà ta.
Vụ Thúy Bình làm sao có thể tự nguyện nuôi Diệp Mai Hoa cùng đứa con gái chướng mắt của cô chứ, đương nhiên bà ta phải tìm cơ hội thích hợp để gả cô đi.
Vụ Thúy Bình tuy rằng không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, Diệp Mai Hoa thực sự rất xinh đẹp.
Đặc biệt là đêm nay khi cô mặc một bộ lễ phục màu trắng, cho dù là váy cao cổ nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ diễm lệ của cô.
Dáng người thướt tha, vòng eo thon gọn có thể ôm lấy chỉ với một tay, khuôn mặt hơi ửng hồng, thực sự đều là những đường nét tinh xảo.
Vụ Thúy Bình ánh mắt u ám, trực tiếp duỗi tay nắm lấy tay Diệp Mai Hoa kéo cô đi.
Diệp Mai Hoa khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.
Vụ Thúy Bình thẳng một đường dẫn cô tới một căn phòng trên lầu, nói: “Cô ở lại đây đợi, tôi sẽ quay lại ngay”.
Diệp Mai Hoa chỉ “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
Sau khi Vụ Thúy Bình rời đi, Diệp Mai Hoa đứng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười chế giễu.
Nếu tới lúc này cô còn không biết Vụ Thúy Bình đang có âm mưu gì, thì năm năm ngồi tù của cô quả là đáng tiếc.
Cô kiểm tra toàn bộ phòng, chóp mũi nhận ra một mùi hương nhàn nhạt.
Quả nhiên phát hiện trong
góc phòng phát hiện một lư hương nhỏ, mùi hương này vẫn còn quen thuộc với cô.
Sáu năm trước cũng tại một bữa tiệc, cô cũng đã ngửi được mùi hương này, sau đó lại uống phải một ly rượu có thuốc, vì thế mới mơ mơ màng màng mà gặp phải gã đàn ông trong phòng kia.
Trò cũ dùng lại, là bọn họ cảm thấy cô không có não, hay là vì bọn họ vốn dĩ quá ngốc? Diệp Mai Hoa đem lư hương ném vào WC, thử mở cửa, quả nhiên đã bị khóa lại.
Cô tùy tay nhấc lên một bình hoa trang trí, đứng tránh ở sau cửa, kiên nhẫn chờ đợi.
Không bao lâu, cô liền nghe thấy được tiếng bước chân.
Cửa vừa mở, mùi rượu nồng nặc xông vào.
“Haha, người đẹp, anh tới đây.”
Một gã đàn ông to béo cười một cách đáng khinh nhìn nhìn trong phòng, phát hiện bên trong không có một bóng người.
“Chà chà, người đẹp, em còn thích chơi trò này sao? Không sao hết, anh sẽ đi tìm em”
Diệp Mai Hoa không ngờ tới Vụ Thúy Bình thật sự giở trò này.
Ban đầu cô còn muốn đập hắn rồi chạy trốn.
Nhưng chuẩn bị ra tay thì liền thay đổi chủ ý.
Cô lấy ra di động và nhấn nút ghi âm.
Sau đó Diệp Mai Hoa liền bắt đầu xoay người, dùng tay làm nhòe lớp trang điểm, vờ như một bóng ma.
Cô tắt đèn, bóp giọng nói, giả vờ nũng nịu: “Ai bảo anh tới vậy .”
Bởi vì giọng nói bị thay đổi, hơn nữa trong phòng đã tắt đèn tối om, không gian liền trở nên cực kỳ hấp dẫn, gã đàn ông cũng cảm thấy kích động.
“Là bà Diệp gọi anh tới, vừa lúc để anh nếm thử hương vị của em.
Nào, người đẹp, em đang ở đâu?”
“Bà Diệp là ai? Em không quen không biết anh, em sợ lắm”
“Haha, bà Diệp còn không phải là Vụ Thúy Bình sao? Ông Diệp vẫn ở trong bệnh viện hôn mê nhiều năm rồi, nhà họ Diệp đều do bà ấy quyết định tất cả.
Vừa hay anh có một bản hợp động mà bà ấy muốn, không phải ..
“Này, người đẹp, em yên tâm đi.
Chỉ cần em chiều anh, anh nhất định sẽ giao hợp đồng cho em”
Diệp Mai Hoa trong lòng thầm mắng một tiếng, những chuyện dẫn gái rõ ràng như này mà bà ta cũng dám.
Sau khi ghi âm đủ, Diệp Mai Hoa cũng không trì hoãn thêm, tránh đêm dài lắm mộng.
Thừa dịp gã đàn ông không chú ý, cô trực tiếp nhảy đến trước mặt hắn, phấn son trang điểm bị nhòe khắp mặt như ma.
Gã đàn ông tức khắc bị dọa, chỉ hét lên một tiếng.
Diệp Mai Hoa nhân cơ hội trực tiếp đánh xuống, khiến hắn ngất xỉu.
Cô nhanh chóng rời khỏi phòng, nhưng còn chưa kịp đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện mơ hồ không rõ ràng.
“Mẹ, mẹ đã chuẩn bị tốt hết rồi sao?” “Con yên tâm, lần này chắc chắn thành công.
Con ở bên đó thế nào rồi?”
“Con thấy anh ta uống xong rồi, chuẩn bị đi ngủ.”
“Vậy thì con còn không máu chạy tới đi, đừng để đêm dài lắm mộng” “Mẹ, con đợi thêm lát nữa, chờ thuốc phát huy tác dụng”
“Đừng nhầm số phòng đấy.
Lần này xong xuôi, nhất định phải đăng ký.
Một ngày con còn chưa đăng ký, là một ngày con vẫn chỉ có danh không phận, không có tư cách.
Sau này tài sản nhà họ Tạ, e rằng con không được chạm vào một đồng”
“Mẹ, con biết rồi”
Diệp Mai Hoa thấy bọn họ đang muốn tới chỗ cô, không còn cách nào khác, thấy cửa phòng bên cạnh có khe hở liền không kịp nghĩ ngợi mà trực tiếp đi vào.
Vừa đi vào cô lại cảm thấy có chút không thích hợp, hương thơm quen thuộc kia lại xông vào mũi.
“Cô tới đây làm cái gì?” Âm thanh trầm đục từ mép giường truyền đến.
Diệp Mai Hoa nhìn qua, nhưng bởi vì trời tối nên không thể nhìn rõ người kia là ai.
Nhưng âm thanh này cô quá quen thuộc, là Tạ Minh Thành.
Ngửi được mùi hương này, lại nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi của mẹ con Diệp Mai Nhung, Diệp Mai Hoa lập tức hiểu ra, cảm thấy có vài phần buồn cười.
Rõ ràng hai người là hơn thế, nhưng Diệp Mai Nhung còn phải dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy?
Trước khi Diệp Mai Hoa kịp mở miệng nhắc nhở, cô đã bị một bóng đen lao tới.
Cả người cô bị ôm chặt, trực tiếp ném trên giường.
Bàn tay cứng ngắc bóp lấy cổ cô.
Cơ thể Tạ Minh Thành như đang kêu gào muốn nổi dậy, nhưng lý trí anh lại mạnh mẽ áp chế.
Sự tức giận của anh với Diệp Mai Nhung càng thêm sâu sắc hơn.
Loại thủ đoạn này mà cô ta cũng có thể nghĩ ra sao?
Diệp Mai Hoa không nghĩ tới việc anh sẽ cứ như vậy mà bóp chặt cổ cô, hơn nữa còn thô lỗ tới mức xé rách cả bộ váy dự tiệc mà cô đang mặc.
Anh ta nhận nhầm người rồi.
Diệp Mai Hoa liều mạng giãy giụa, nhưng hành vi của cô hiển nhiên càng thêm chọc giận Tạ Minh Thành.
“Đừng nhúc nhích, đây không phải điều cô vẫn muốn sao?”
Lời nói của Tạ Minh Thành mang theo ý trào phúng, làm sao anh có thể không biết được trạng thái của cơ thể mình lúc này được chứ.
Thủ đoạn thấp kém lại vụng về này mà cũng muốn dùng đến, có phải vị trí hôn thê của nhà họ Tạ vẫn còn chưa đủ với cô ta hay sao?
Vậy thì đừng trách anh không giữ thể diện cho cô.
Thân phận hôn thê này, anh cho được, đương nhiên có thể lấy lại được.
Diệp Mai Hoa hoảng loạn, mắt thấy váy áo đều đang bị lột ra nhưng cô lại không dám kêu lên.
Một khi Tạ Minh Thành nhận ra giọng nói của cô, kết cục của cô sẽ rất thảm hại.
Cô vừa mới có được đoạn ghi âm uy hiếp Vụ Thanh Bình, nếu bị bà ta biết được cô bò lên giường Tại Minh Thành, đặc biệt Tạ Minh Thành lại là hôn phu của Diệp Mai Nhung, chắc chắn hai mẹ con bà ta sẽ càng muốn trả thù.
Nếu không có được đầy đủ bằng chứng để bảo vệ Trúc Nhã, cô không thể để bất cứ sự cố nào phát sinh.
Sau một lúc cố gắng chịu đựng, quần áo trên người Diệp Mai Hoa gần như đã bị lột ra bằng hết.
Dược tính của thứ hương Tạ Minh Thành hít phải cũng dần dần gia tăng.
Anh còn đang muốn lột sạch thứ đàn bà đáng khinh này rồi ném ra khỏi phòng, vô tình lại chạm vào làn da ấm áp mềm mại của cô.
Sự tiếp xúc cơ thể bất chợt khiến anh không thể buông tay.
Hơn nữa, anh còn mơ hồ ngửi được mùi kẹo sữa thoang thoảng trên người phụ nữ này.
Cơ thể Diệp Mai Nhung có thứ hương vị này từ khi nào chứ?
Diệp Mai Hoa cũng không biết nội tâm anh đang chất chứa những gì, lúc này trên người có chỉ còn sót lại rất ít quần áo.
Cô vừa xấu hổ vừa lo lắng, cũng không rảnh để lo xem có thể bị phát hiện hay không, nhân dịp anh còn đang giật mình tới lặng đi trong giây lát, cô liền duỗi tay đẩy anh ra rồi liều lĩnh tát thẳng vào mặt anh.
Tiếng tát vang lên trong không gian, hai người đều sững sờ.
Tạ Minh Thành vốn dĩ bị thuốc khống chế cũng đã tỉnh táo hơn một chút, theo sau đó là con giận dữ.
như sấm chớp rền vang.
Chưa từng có một ai dám tát anh.
Một đôi bàn tay to lớn trực tiếp túm lấy Diệp Mai Hoa.
Lúc này đây, không có chút nào thương tiếc, cảm giác ngạt thở khiến Diệp Mai Hoa cảm nhận được cái chết đang cận kề.
Trong lúc cô đang giãy giụa, quần áo của cô đã bị lột sạch hoàn toàn, ngay cả vết sẹo trước ngực cũng lộ ra.
Ánh trăng mờ ảo chiếu vào trong phòng, Tạ Minh Thành có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Là cô thật sao?”