Đọc truyện Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên – Chương 105
“Đúng vậy, trước đây em nói một người bạn học của em cùng một người bạn học cấp ba ở bên nhau, vừa đúng khoảng thời gian đó người bạn học kia đến Đế Đô, vì thế liền tụ tập. Không ngờ còn có thể nói chuyện.” Trần Tây Lệ tâm trạng vui vẻ nói.
Thẩm Sở Sở chớp chớp mắt, vì vậy, vẫn là bởi vì tác dụng của cô sao? Nếu thế, cô yên tâm nhiều rồi. Hệ thống nhân duyên vẫn là vô cùng đáng tin.
Không bao lâu sau, ký hợp đồng xong, liền bắt đầu chụp ảnh tạo hình.
Các bên cũng phát Weibo để tuyên truyền bộ phim này.
Phim truyền hình Tình đầu V: Bộ phim truyền hình đầu tiên của Diệp nam thần khi trở lại mảng truyền hình, kết hợp với nữ minh tinh đang nổi giới điện ảnh Thẩm Sở Sở, cùng nhau viết nên một bộ phim cổ tích ở đô thị. @Diệp Kỳ Thâm @Thẩm Sở Sở
Sau đó Diệp Kỳ Thâm và Thẩm Sở Sở đều chuyển tiếp bài Weibo này.
Tuy rằng Diệp Kỳ Thâm mấy năm không quay phim truyền hình rồi, nhưng người hâm mộ của anh ta vẫn còn. Rất nhanh bài Weibo này liền được đẩy lên, “Diệp Kỳ Thâm Tình đầu” cũng theo đó lên hot tìm kiếm.
“Tôi còn cho là mối tình đầu của Diệp Kỳ Thâm xuất hiện 233333”
“Hú hú hú, nam thần nhà chúng ta cuối cùng lại đi ra quay phim rồi, kích động [Hưng phấn]”
“Tình đầu của Diệp Kỳ Thâm hình như là vợ anh ấy đi, tôi nhớ trước đây anh ta từng nói khi phỏng vấn.”
“Thẩm Sở Sở diễn xuất cũng khá tốt, vô cùng mong đợi phim của hai người họ!”
……
Thẩm Sở Sở đọc được bình luận dưới Weibo, nói với Hàn Hành Ngạn: “Diệp Kỳ Thâm thế mà kết hôn với mối tình đầu, thật tốt. Người đẹp lại chung tình.”
“Rất soái sao?” Hàn Hành Ngạn quét qua điện thoại của Thẩm Sở Sở.
Thẩm Sở Sở gật đầu nói: “Rất soái, giới giải trí không có mấy người soái như vậy. Nhan sắc này có thể xếp mấy vị trí đầu đi.”
Nghe câu nói này, Hàn Hành Ngạn lấy điện thoại tới, cau mày xem một hồi, nói: “Cũng chỉ thế thôi.”
Thẩm Sở Sở đang định phản bác lại, bỗng nhiên ý thức được Hàn Hành Ngạn dường như có chút không đúng lắm, hỏi: “Hàn tiên sinh, anh không phải là đang ghen đấy chứ?”
Hàn Hành Ngạn ho nhẹ một tiếng, giấu đi sự mất tự nhiên của bản thân, đáp: “Đâu có.”
Thẩm Sở Sở cười hỏi lại: “Thật sự không có?”
Hàn Hành Ngạn đóng tài liệu lại, kéo Thẩm Sở Sở qua, hung hăng ma sát miệng cô một lúc, nói: “Sau này đừng có khen người đàn ông khác ở trước mặt anh.”
Thẩm Sở Sở đẩy anh một cái, thở từng ngụm lớn, nói: “Em biết rồi. Đúng rồi, mối tình đầu của anh là ai?”
Hỏi xong, Thẩm Sở Sở cảm thấy bản thân có chút hiềm nghi về quá khứ của người ta. Hận là miệng nhanh nhảu quá. Vừa định kết thúc chủ đề này, lại nghe thấy Hàn Hành Ngạn hỏi: “Em thì sao?”
Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, mối tình đầu của em không phải chính là anh sao? Cô vốn không định trực tiếp nói cho đối phương biết, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ngày càng tiến sát của đối phương, con ngươi xoay chuyển, vẫn là không trốn được, đáp: “Không phải chính là anh sao.”
Hàn Hành Ngạn nghe được, nụ hôn nóng bỏng lại rơi xuống, giữa những nụ hôn, thấp giọng nói: “Anh cũng vậy.”
Mẹ Hàn và Sở Quế Chi biết công việc của con mình bận rộn, bên nhà họ Hàn lại muốn nhanh cưới, vì thế hai bên cha mẹ trực tiếp tới thảo luận việc này. Thẩm Sở Sở vào lúc Sở Quế Chi gọi điện tới mới biết mẹ Hàn và cha Hàn đến thăm nhà bọn họ.
Cô quay đầu hỏi Hàn Hành Ngạn, kết quả đối phương đối với việc này cũng không biết chút gì.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, đành chấp nhận.
******
Một tháng sau, phim truyền hình “Tình đầu” bắt đầu quay.
Vào ngày lễ khởi quay, Thẩm Sở Sở lần đầu tiên được gặp Diệp Kỳ Thâm người thật.
Hôm Thẩm Sở Sở chụp ảnh tạo hình, Diệp Kỳ Thâm không ở đó, hai người bọn cô là chụp riêng.
Ấn tượng của cô với Diệp Kỳ Thâm rất tốt, có cảm giác Diệp Kỳ Thâm người thật còn đẹp trai hơn trên ảnh.
Kết quả, lúc hai người bắt tay, Thẩm Sở Sở đột nhiên phát hiện ra trái tim trên đỉnh đầu đối phương lại là màu hồng.
Điều này cũng có nghĩa là anh ta và vợ đã ly hôn rồi.
Chuyện này khiến cho Thẩm Sở Sở ngây ra một lát.
Diệp Kỳ Thâm chú ý đến chi tiết này, anh cười cười, quay người dẫn theo trợ lý rời đi.
Thẩm Sở Sở nhìn theo bóng Diệp Kỳ Thâm còn chưa đi xa, nhanh chóng mở hệ thống nhân duyên của anh ta ra xem. Quả nhiên, anh ta và vợ đã ly hôn hơn một năm rồi.
Mở anh vợ anh ta ra, Thẩm Sở Sở kinh ngạc phát hiện, đối phương dường như ngoại hình có chút giống cô.
Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân Diệp Kỳ Thâm chọn hợp tác với cô?
Mục Nguyên nhân ly hôn có ghi rõ: [Hiểu lầm].
Lúc nhìn thấy hai người có một đứa con sáu tháng tuổi, Thẩm Sở Sở liền có chút ý kiến với Diệp Kỳ Thâm. Khi ly hôn vợ vừa mới mang thai, người đàn ông như thế nào mới đ ly hôn vợ trong thời gian vợ có thai chứ?
Nghĩ như vậy, đứa trẻ hẳn là được người mẹ mang theo.
Chỉ là không biết rốt cuộc là bên nữ đề xuất ly hôn hay là bên nam
Còn sau đó, vào mười năm sau Diệp Kỳ Thâm còn có một cuộc hôn nhân nữa.
Vì được nhìn qua hệ thống nhân duyên của Diệp Kỳ Thâm, lại thêm vào Diệp Kỳ Thâm tuổi trẻ thành danh, đã từng vô cùng nổi bật, đến giờ vẫn như cũ được rất nhiều người hâm mộ săn đón, nên Thẩm Sở Sở tin rằng đối phương chắc là một người có vẻ ngạo mạn, hào quang tỏa ra tứ phía.
Kết quả cô phát hiện ra đối phương lại hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của cô.
Đặc biệt là diễn xuất của Diệp Kỳ Thâm, so với diễn xuất trong mấy phim thần tượng cô xem trên ti vi hai năm trước hoàn toàn bất đồng.
Lúc quay phim không chỉ có kỹ xảo, hơn nữa thâm tình sâu sắc. Đặc biệt là ánh mắt, cảm xúc bên trong vô cùng thu hút, khiến cho người ta không cẩn thận sẽ rơi vào đó.
Ví dụ như cảnh quay này của hôm nay, nữ chính Tô Ngôn Ngôn vừa tỉnh lại, cô có vẻ vô cùng lạ lẫm với tất cả mọi thứ, chỉ có thể dựa vào Giang Châu nhìn thấy đầu tiên.
Giang Châu vì để giảm đi nỗi sợ hãi của Tô Ngôn Ngôn, nói: “Ngôn Ngôn, anh là chồng em, chúng ta đã kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học.”
“Thật sao?” Tô Ngôn Ngôn không tin lắm hỏi lại.
“Thật.” Giang Châu gật đầu đáp.
“Chúng ta vẫn luôn yêu nhau sao?” Tô Ngôn Ngôn hỏi tiếp.
Giang Châu ngừng một lát, mắt nhìn trân trân vào Tô Ngôn Ngôn, giọng hơi nghẹn ngào và nói: “Phải, chúng ta trước giờ vẫn luôn yêu nhau.”
Thẩm Sở Sở nhìn vào ánh mắt của Diệp Kỳ Thâm, ngay lập tức liền bị anh dẫn theo vào trong loại cảm xúc này. Cô có một loại cảm giác, Diệp Kỳ Thâm bên ngoài thể hiện là đang nhìn cô, nhưng thực ra là thông qua cô để nhìn người khác.
“Cắt!”
“Kỳ Thâm, ánh mắt cậu quá thâm tình rồi. Lúc này cần thể hiện là kiểu sống sót sau tai nạn, nhưng giữa hai người trước đó từng có nửa năm tranh cãi, cảm tình đã không chỉ đơn giản là yêu sâu sắc nữa. Vì thế ánh mắt phải thu liễm một chút, thêm chút băn khoăn.”
Diệp Kỳ Thâm đứng lên nói với đạo diễn: “Xin lỗi đạo diễn, tôi ấp ủ thêm một lúc.”
Nói rồi, Diệp Kỳ Thâm cầm lấy kịch bản đi sang bên cạnh. Qua một hồi, anh trở lại. Thẩm Sở Sở đoán là Diệp Kỳ Thâm thực ra đi thút thuốc vì trên người anh ta có mùi khói thuốc.
Tuy nhiên, lần này ánh mắt vô cùng phù hợp. Đạo diễn vô cùng hài lòng.
Thẩm Sở Sở cảm thấy Diệp Kỳ Thâm giống như một bí ẩn, trên người hẳn là có ẩn giấu bí mật, nếu không sẽ không đột nhiên biến thành ưu sầu thế này.
Sau khi kết cảnh, Diệp Kỳ Thâm càng thêm yên lặng. Lặng lẽ ngồi ở ghế nghỉ của mình, không nói chuyện với nhân viên, không tán chuyện với đạo diễn, cứ ngồi ở đó im lặng đọc kịch bản. Hoặc có lúc ngồi nhìn chăm chăm đâu đó.
Ngay cả đạo diễn trong bữa tiệc cũng nói: “Diễn xuất của Kỳ Thâm không có thất lạc, rất tốt. Xem ra vài năm lắng đọng này giúp kỹ năng diễn của cậu càng thêm thuần thục. Chẳng qua là tiểu tử cậu sao lại thay đổi nhiều như vậy, trước đây không phải là nói khá nhiều sao, bây giờ sao lại yên tĩnh thế.”
Diệp Kỳ Thâm cười cười không nói gì, rót rượu cho đạo diễn, nói: “Đạo diễn, uống rượu.”
Đạo diễn cười lắc lắc đầu, nói: “Được được được, uống rượu uống rượu, không nhắc nữa.”
Thẩm Sở Sở cảm thấy sự tương phản của Diệp Kỳ Thâm rất lớn.
Tuy nhiên, lúc cô tập thoại với Diệp Kỳ Thâm, phát hiện thấy đối phương vẫn rất chiếu cố đến cô.
Một ngày này, bọn họ quay phần cuộc sống sinh hoạt vườn trường ở một khu trường đại học. Giang Châu dẫn theo người vợ đã mất đi trí nhớ Tô Ngôn Ngôn của mình tới tìm kiếm hồi ức tươi đẹp thời đại học.
Giang Châu đưa Tô Ngôn Ngôn đến một phòng học, đây là nơi bọn họ lần đầu tiên nắm tay. Khi đó, hai người họ đã xác định quan hệ yêu đương, nhưng trước đó chưa từng cầm tay.
Hôm đó khi lên lớp, Giang Châu nhịn không được hỏi: “Ngôn Ngôn, anh có thể nắm tay em một lát không?”
Tô Ngôn Ngôn vừa căng thẳng vừa xấu hổ ngẩng đầu lên nhìn giáo viên, đỏ mặt không nói gì. Thừa lúc đó, Giang Châu liền đưa tay nắm lấy tay Tô Ngôn Ngôn dưới bàn.
Còn lúc quay phim thực sự, Diệp Kỳ Thâm lại nhìn Thẩm Sở Sở buột miệng nói: “Viên Viên, em còn nhớ nơi này không?”
Thẩm Sở Sở ngây ra một lát, Diệp Kỳ Thâm đây là nói sai thoại a. Mọi người cũng đều chuẩn bị tinh thần quay lại lần nữa, kết quả Diệp Kỳ Thâm lại không nhận ra mình đã nói sai.
Thẩm Sở Sở nhắc nhở: “Anh Thâm, anh vừa rồi nói sai thoại.”
“Hả?” Diệp Kỳ Thâm nhíu mày hỏi lại, “Sai chỗ nào?”
Thẩm Sở Sở gật đầu, nói: “Anh gọi sai tên nữ chính rồi, phải là Ngôn Ngôn chứ không phải Viên Viên.”
Không ngờ, Diệp Kỳ Thâm nghe được hai chữ “Viên Viên”, sắc mặt lập tức thay đổi. Sau khi trầm mặc vài giây, sắc mặt anh mới hồi phục như bình thường, nói: “Thế à, xin lỗi, quen miệng.”
Thẩm Sở Sở lắc đầu, đáp: “Không sao, chúng ta làm lại thôi.”
Diệp Kỳ Thâm nói: “Được.”
Kết quả, không biết có phải là do hai chứ “Viên Viên” chạm vào công tắc nào của Diệp Kỳ Thâm, một cảnh đơn giản này lại phải quay vài lần cũng chưa xong.
Thẩm Sở Sở có thể cảm giác được, áp lực Diệp Kỳ Thâm bỗng nhiên thay đổi vô cùng lớn. Cứ thỉnh thoảng lại mất hồn, rõ ràng là có tâm sự.
Cuối cùng, lúc quay tới lần thứ năm, Diệp Kỳ Thâm nói với đạo diễn: “Xin lỗi đạo diễn, tôi có chút không vào đúng trạng thái được. Muốn nghỉ một lát.”
Biểu hiện của Diệp Kỳ Thâm vẫn luôn rất tốt, đạo diễn cũng có thể nhìn ra trạng thái của anh ta hôm nay không tốt lắm, vì thế rất sảng khoái đồng ý.
Thẩm Sở Sở nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Kỳ Thâm, nghĩ thầm, nếu cô không nhớ lầm thì vợ trước của Diệp Kỳ Thâm tên là Viên Viên, Lý Viên Viên.