Đọc truyện Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn – Chương 44
Thành công phát năm đơn đồng thời cũng ôm một quả ngọc trong lòng ngực, Thủy Dung cảm thấy mĩ mãn.
Dọc đường hệ thống đều giả chết, cô thử gọi nó cũng không để ý tới.
Vừa mới lại có âm thanh báo tiến độ hoàn thành nhiệm vụ.
[ Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 5/300]
Đột nhiên cảm giác nhiệm vụ này khá đơn giản, Thủy Dung càng cao hứng.
Cô lấy dao từ trong túi quần bắt đầu cạy phần da cứng rắn được bao bọc bên ngoài quả ngọc, chủ quán bán trái cây nói, quả ngọc của tiệm hắn bán được thu hoạch ở phía nam thị trường giao dịch, nơi đó đất phì nhiêu, cho nên trái cây không chỉ ngon ngọt mà còn làm dễ chịu cho cổ họng.
Buổi sáng hôm nay Thủy Dung ăn lẩu nên có chút nóng trong người, cổ họng khô khốc đau đớn, bất quá không nghiêm trọng lắm, ăn chút trái cây cùng loại với lê có hàm lượng nước cao là vô cùng thích hợp.
Loại quả ngọc này phần da khá giống quả vải, bất quá lại chắc chắn hơn quả vải nhiều.
Cạy xong phần vỏ Thủy Dung cũng hiểu được lý do tại sao nó có tên như vậy.
Phần thịt quả xếp hàng ngay ngắn khá giống quả lựu, trong trắng lộ hồng vô cùng tinh oánh dịch thấu (), mỗi phần thịt quả đều lớn bằng ngón tay.
Thủy Dung ăn thử phát hiện loại quả này không chỉ có mùi hương giống lê mà hương vị cũng giống, nhưng lại thơm ngọt hơn quả lê rất nhiều.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).
Xin chân thành cảm ơn.)
Cô ăn sung sướng cũng quên luôn lão hổ phía sau, thịt quả này không giống hạt của lựu, cắn một ngụm như nhai đường QQ, phần nước của quả nhiều, không cần nhai kĩ.
Khó trách Hàn Dương nói loại quả này vô cùng được hoan nghênh, hương vị xác thật là nhất đẳng nhất hảo (1).
(1): Theo suy nghĩ của tui thì nó có nghĩa là vị ngon đứng đầu.
Ăn được nửa quả cô nhìn qua hàng xóm bên trái, không giống với dị hóa giả không hoàn toàn bên phải, quầy bên trái bán thịt thú biến dị, hơn nữa nhóm chủ quán này có tuổi tác ước chừng đều 24 tuổi, tràn ngập hương vị tuổi trẻ.
Trên người bọn họ không có một chút đặc thù của dị hóa giả, nói cách khác có thể là tiểu đội dị năng.
Sau mạt thế con người đi theo đoàn, gọi là phi tộc ta loại kỳ tâm tất dị (2).
Cho nên dị năng giả thì chỉ đi cùng nhóm dị năng, dị hóa giả phần lớn cũng chỉ đi cùng nhóm dị hóa.
(2): Phi tộc ta loại kỳ tâm tất dị (Không phải cùng dòng giống với ta tất lòng sẽ khác): Khác máu tanh lòng (cre: Hatdao3quatao.
WordPress).
Thủy Dung từ trong lòng ngực móc ra khăn tay nhỏ, mặt trên của khăn có rải chút tinh dầu cam, có thể làm giảm bớt mùi máu nồng đến đau đầu.
“Anh có muốn dùng không?” Thủy Dung vẫy vẫy khăn tay của chính mình ý định đưa cho lão hổ dùng.
Cô kỳ thật không sợ do hệ thống đã đánh mosaic, nhưng khứu giác lại rất nhạy cảm nên ngửi được mùi máu.
Hàn Dương lắc đầu, hắn là dị hóa giả hổ, đối với mùi máu không chỉ không chán ghét thậm chí còn có chút thích, dị hóa giả khi đã đạt đến thực lực cường đại cũng sẽ không tránh khỏi nhiễm một ít thú tính.
“Có thể nhìn ra bọn họ là dị năng giả gì không?” Thủy Dung nói nhỏ gần tai của lão hổ.
Cô không biết thính lực của hổ nhạy hơn con người gấp mấy lần, căn bản không cần kề tai nói nhỏ Hàn Dương đều có thể nghe được.
Hàn Dương cũng học theo cô, bộ dáng nhỏ nhẹ.
“Tôi không phải là dị năng giả, không cảm giác được dị năng dao động.
Bất quá thú biến dị mà họ đang bày bán có dấu vết bị lửa đốt, cho nên khẳng định là dị năng giả hệ hỏa.”
Đến 7 giờ rưỡi số người ở thị trường giao dịch liền tăng lên.
Cũng may người mua nhiều hơn người bán, bằng không thị trường giao dịch liền biến thành thị trường nguyên thủy lấy vật đổi vật.
Giống với suy nghĩ của cô khi có lời dẫn tặng huyết chưng quả nhiên hấp dẫn không ít người,
Thủy Dung liền vừa giới thiệu khách sạn vừa truyền đơn và tặng huyết chưng.
Trong lúc ấy vang lên âm thanh nhắc nhở keng keng keng không ngừng, cô bận đến không rảnh mà xem, nhưng nụ cười trên mặt lại ngày càng xán lạn.
Số lượng huyết chưng không nhiều nhưng cũng may người đến xem náo nhiệt rất đông.
Tới gần 12 giờ trưa liền có một đội quản lý nói là đã đến giờ.
Thủy Dung nhìn nhắc nhở của hệ thống, tuy rằng buổi sáng hôm nay khách vô cùng đông nhưng vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ.
[ Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 256/300]
Còn không đến 50 người nữa, nhưng hiện tại mọi người đều bận rộn dọn quán hoặc là đi mua đồ vật mình cần.
Cho nên Thủy Dung cũng không đứng lại ở quán mà đi dạo một chút, lão hổ cũng đi dạo theo.
Đã vất vả tới đây một chuyến nếu cái gì cũng không xem thì sẽ rất tiếc nuối.
Đi nhiều sẽ gặp càng nhiều người.
Trong tay cô có tổng cộng 500 đơn, mà nhiệm vụ yêu cầu 300 đơn, hiện tại còn không đến 50 cái trong tay còn dư lại 200 đơn nên không sợ lãng phí.
Nếu nói thị trường giao dịch và chợ có gì khác nhau thì thể hiện ở người mua và người bán.
Trước kia dạo ở chợ thì dù là người mua hay người bán đều là người già, trung niên, phụ nữ, mà sau mạt thế thị trường giao dịch đều giống như tiểu đội thanh niên cao to bán thịt thú biến dị bên trái, còn tiểu đội gia đình như bên phải thì không thường thấy.
“Mười tinh hạch bậc ba! Một cái chỉ cần mười tinh hạch bậc ba! Mọi người nhìn thân thể, nhìn màu da này đều vô cùng rắn chắc! Răng tốt lại không kén ăn, còn có thể làm việc, mua một cái đi! Mua một không bị lừa!”
Thủy Dung đi đến một chỗ liền bị âm thanh rao hàng hùng hồn hấp dẫn lực chú ý.
Bởi vì một số nguyên nhân mà phần lớn tiểu thương đều không lớn tiếng rao hàng, đại đa số là đem hàng hóa bày ra, làm một cái bảng giá bằng gỗ, sau đó liền bắt đầu ôm cây đợi thỏ (3).
(3): Thành ngữ Trung Hoa 守株待兔 (Thủ Chu Đãi Thỏ) có nghĩa là “ôm cây đợi thỏ”.
Thành ngữ được dùng để ám chỉ những kẻ ngốc nghếch không chịu làm việc mà “há miệng chờ sung”, hay ung dung đứng đó mà làm lợi trên lưng người khác.
(cre: Minhduc7.
Blogspot)
Cũng may là sau mạt thế tài nguyên thiếu thốn cung không đủ cầu, cho nên không lo bán không được.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).
Xin chân thành cảm ơn.)
“Ở đó đang bán cái gì thế? Cái gì mà răng tốt lại có sức lực lớn, bán gia súc sao? Trâu, ngựa hay là con lừa?” Thủy Dung đã có lão hổ chở rồi nên không có hứng thú nhiều với ngựa bằng lừa.
Cô đi xem náo nhiệt, bởi vì chỗ đó náo nhiệt hơn so với nơi khác.
Hàn Dương lúc này đã hóa thành hình người, đi theo phía sau cô nghe được tiếng thét to kia, kỳ thật hắn đã biết rõ đối phương đang bán cái gì.
Hắn vốn định kéo Thủy Dung qua bên cạnh để không vào trong đó, nhưng Thủy Dung nhanh nhẹn như một con cá chạch, hắn vừa đụng phải góc áo thì cô đã chui vào.
Hàn Dương bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đi vào, quả nhiên..
Không khác gì với suy nghĩ của hắn, quầy hàng này chính là buôn bán người sống!
Quản lý nói nếu muốn buôn bán loại này thì phải mua ba bốn quầy hàng lớn mới có thể.
Có mười mấy cái lồng sắt cao hai mét, rộng ba mét được đặt ở trên mặt đất.
Mỗi cái lồng sắt có hai đến bốn người, tuổi ước chừng 24-25 cũng có, tuổi 12-13 cũng có.
Đều không ngoại lệ, quần áo đều tả tơi, xanh xao vàng vọt, hai mắt chết lặng.
Haizz..
Hắn là một người đã tồn tại ở mạt thế hai năm còn không nhìn được huống chi là chủ tiệm có tâm địa lương thiện này.
Nhưng đây là mạt thế, đây là nơi mà kẻ yếu không sống được.
Hắn không phải siêu nhân, thế giới này cũng không có siêu nhân, không ai có thể làm chúa cứu thế, hắn cũng chỉ là dị hóa giả bình thường, hắn..
Cũng không thể ra sức mà cứu.
Thủy Dung ỷ vào vóc dáng nhỏ trực tiếp luồn lách vào bên trong.
Ngay từ đầu cô nghĩ, chỗ này buôn bán ngựa, trâu, lừa.
Nhưng khi đến gần mới phát hiện cô nghĩ quá đơn giản rồi.
Sau mạt thế động vật đều dị hóa, sao có người dám bắt chúng để làm việc cho mình chứ?
“Tất cả đều là mười tinh hạch bậc ba một người, mặt hàng bên kia càng tốt, cho nên một quả tinh hạch bậc bốn một người!” Đại hán lưng hùm vai gấu cao 1m9 nặng 110kg cầm trong tay một cái roi da múa may trong không trung, âm thanh vang lớn rất giống pháo bông.
Thủy Dung nhìn tấm bảng gỗ treo trên lồng sắt, viết ba chữ to bán nô lệ.
“Nô lệ?” Thủy Dung nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn mới phát hiện không chỉ riêng quầy hàng này mà các quầy hàng kế bên cũng đều bán “nô lệ”.
Cho nên..
chỗ này kỳ thật là chợ nô lệ?
“Đúng vậy, đều là người thường.” Bên cạnh Thủy Dung là cô gái ước chừng 30 tuổi theo bản năng mà nói, phản ứng lại liền nhìn Thủy Dung phát hiện Thủy Dung cũng là người thường, liền nhanh chóng ngậm miệng đi ra chỗ khác.
Đều là người thường?
Đúng vậy..Nếu không phải không có sức chiến đấu gì thì người thường sao có thể bị coi như nô lệ mà buôn bán?
Thủy Dung không có suy nghĩ là cái gì cũng quản, bởi vì hiện tại không phải mới bắt đầu mạt thế, mà đã là mạt thế hai năm, pháp luật đã tan vỡ, đạo đức càng chỉ có thế trói buộc người.
Quốc gia..
Quốc gia cũng sớm không còn tồn tại, con người đều vì cá nhân, có dị hóa giả và dị năng giả sức chiến đấu cao hơn người thường như vây thì người thường sao có thể không biến thành tồn tại ở tầng chót?
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-01-0418: 42: 32~2021-01-0523: 51: 49 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga~
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: 1 bổn nhật ký 10 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!.