Bạn đang đọc Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn – Chương 26: Nhập V Canh Một
Thủy Dung chào hỏi xong liền giúp hắn mở cửa rồi đi hưởng thụ mỹ thực buổi sáng của mình.
Ngày hôm qua ăn hoành thánh tôm bóc vỏ, hôm nay cô cũng có chút muốn ăn món này.
Vì thế liền hạ đơn ở thương thành, trừ bỏ món hoành thánh yêu thích thì không thể thiếu trứng luộc trà, cô ăn không nhiều, một chén hoành thánh cộng thêm một quả trứng trà cũng đủ no.
Thói quen ăn của Thủy Dung ở căn tin trước nay đều là ăn ít, cho nên dù cho hiên tại cũng xem như có tiền thì vẫn như cũ không ăn quá nhiều.
Đêm qua trong tiệm của cô chỉ có năm người và một con mèo, cũng không biết nhóm thanh niên hôm nay còn có thể ở nữa hay không.
Nhưng Thủy Dung cũng biết rằng nơi này là khách sạn, vốn dĩ chính là nơi khách dừng chân, này cũng phải là tiểu khu (1) gì, còn có thể làm cho khách coi là nhà mà về.
(1) đơn vị hành chính cơ sở ở thành phố, dưới khu phố; tương đương với phường hiện nay.
Bất quá Thủy Dung cảm thấy đợi khách sạn thăng cấp đến trình độ nhất định thì có thể thực hiện loại phương thức quản lý khách thường trụ, một lần thuê từ một đến hai năm, khách sạn của cô phục vụ cơm sau đó chỉ cần khách lấy tinh hạch làm tiền thuê là được.
Cũng thật sự không biết mất bao lâu mới đạt tới trình độ như vậy, tiền phòng một năm khá lớn, Thủy Dung chưa từng ở khách sạn lớn xa hoa nên không biết khách VIP sinh hoạt xa xỉ, vung tiền như rác như thế nào.
Ăn xong bữa sáng, theo thường lệ Thủy Dung lười nhác ngồi dựa ở cửa nhìn đường lớn vắng tanh như chùa bà đanh.
Thời tiết hôm nay có chút kỳ quái, cô nhớ rõ buổi sáng trời nắng, hiện tại trời nhiều mây, dần dần có dấu hiệu sắp mưa.
Sau mạt thế chim không có thay đổi gì lớn, chẳng qua là mõm càng rắn chắc hơn, móng vuốt sắc bắn hơn, lông cứng như áo giáp.
Thủy Dung mặt ngốc ra nhìn một tang thi gầy giống khỉ bị một con chim lớn nhanh như chớp bay xuống bằng thế giương cánh, dùng hai móng vuốt ôm lấy đầu tang thi, xoay tròn trên không trung hai vòng, đầu của tang thi bị lìa khỏi cổ.
Thủy Dung trừu trừu khóe miệng, con chim kia mới vừa rồi dùng tốc độ quá nhanh, trong nhất thời hệ thống không kịp xóa hình ảnh máu me, khiến cô thấy rành mạch con chim kia làm bay đầu của tang thi như thế nào.
Thịt tang thi là thịt ôi thiu, thú biến dị và thực vật biến dị không thích ăn nó, nhưng đối với con người thì tinh hạch tang thi cấp thấp dễ đạt được hơn.
(2)
(2): Câu trên với câu dưới của đoạn này có thể không liên quan cho lắm xin lỗi mọi người nha.
Con chim kia sở dĩ chỉ đánh vào phần đầu là bởi vì tinh hạch của tang thi ở phần đầu, những thứ còn lại không dùng được, tuy tằng thân thể của tang thi khô quắt hư thối, nhưng trong thân thể vẫn còn một đống các loại sâu chiếm không ít cân lượng.
Thủy Dung còn nghiêm túc dò hỏi tình huống của động vật biến dị sau mạt thế, nghe nói ruồi bọ và muỗi không biến dị mà chỉ duy trì giống như ban đầu cô thở phào.
Sau mạt thế thú biến dị tuy rằng cũng sợ nhưng tốt xấu gì sẽ không xuất quỷ nhập thần giống muỗi làm người khó lòng phòng bị.
Cũng không giống ruồi bọ không làm chết người nhưng cũng có thể ghê tởm chết.
Trần Viện Viện bị dò hỏi đặc biệt nghiêm túc trả lời, sau mạt thế không phải động vật nào cũng đều biến dị, có số ít động vật vì hoàn cảnh thay đổi, nếu bọn chúng không muốn bị đào thải thì nhất định phải nhanh chóng tiến hóa.
Còn sinh vật như ruồi bọ và muỗi, giống như kẻ hèn nên căn bản không phải sợ.
Vì vậy ruồi bọ và muỗi vẫn là bộ dáng cũ, nhiều nhất..
là trở nên ghê tởm hơn.
Tuy rằng tang thi đã chết, nhưng trong thân thể chúng nó vẫn có không ít dinh dưỡng, cho nên ruồi bọ dùng thân thể của tang thi giống như thánh địa sôi nổi sinh sôi nảy nở.
Cũng may phương thức sinh sôi nảy nở của muỗi không thay đổi, bằng không muỗi mà sinh sản giống như ruồi bọ thì khẳng định có thể lây lan virus cho toàn bộ nhân loại.
Buổi sáng mới ăn xong một chén hoành thánh lại thiếu chút bị cô nôn ra, Thủy Dung vỗ vỗ ngực chính mình xách quần chạy vào tiệm.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).
Xin chân thành cảm ơn.)
“Khách sạn Long Môn?” Thủy Dung vừa mới đóng cửa lại, cô liền nghe thấy bên ngoài có giọng nữ đột ngột vang lên.
Nghĩ tới có khách đến ánh mắt Thủy Dung sáng lên, vội mở cửa ra.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa lại thấy được đầu của tang thi vừa nãy, hệ thống lại chậm một bước.
Thủy Dung nhìn người đàn ông cao gần hai mét, trong tay cầm bàn tay dài nhọn, cạy mở đỉnh đầu của tang thi.
Thủy Dung đang muốn dời mắt đi, hệ thống lại lần nữa che khuất cảnh tượng máu me.
Con khỉ hệ thống buồn cười này, Thủy Dung một chút đều không sợ hãi, còn rất hứng thú đánh giá nhóm người này.
Tổng cộng có tám người, hai nữ và sáu nam.
Sáu nam đều cao to, nữ cũng tầm 1m75 trở lên, cơ bắp căng phồng thật ra nhìn không khoa trương, liền biết vũ lực cao, giá trị tồn tại không thấp.
Thủy Dung cao một mét sáu mấy, đứng với nhóm người này quả thật giống gà con đụng phải sói xám.
“Chào..
Chào mọi người, nơi này là khách sạn Long Môn, mọi người muốn ở trọ sao?”
Nhóm người này tuy rằng không hung ác như miêu tả trong tiểu thuyết, nhưng khí chất mạnh mẽ nhìn từ xa có thể cảm nhận được.
Người đàn ông đào tinh hạch của tang thi rõ ràng là lão đại của nhóm này, hắn đã cạy tinh hạch từ trong óc tang thi ra, con chim lúc nãy hiện tại đang đứng ở đầu vai hắn.
Vừa mới vài phút trước do cách khá xa nên Thủy Dung không thể nhìn cẩn thận bộ dáng của chim, bây giờ thấy rõ cô cảm thấy chim này giống chim sẻ.
Lông chim màu nâu, móng vuốt nho nhỏ tinh tế, nhìn thì không giống ác điểu mới tàn bạo vặn gãy cổ tang thi.
“Trần ca anh thật đúng là nhạn quá rút mao, tinh hạch của tang thi bậc thấp như vậy anh cũng đều không tha.”
Thủy Dung ngập ngừng nói nhỏ, đứng ở chỗ cô chút xa cũng chưa nghe được cô nói.
Một cô gái cười lớn giọng nhưng không đến khóe mắt, chắp tay sau lưng đầu tiên là tỉ mỉ đánh giá Thủy Dung vài lần, sau đó lại nhìn chằm chằm bố trí của cửa hàng sau lưng hồi lâu.
“Nơi này là căn cứ nhỏ sao? Sao còn có người lập căn cứ ở đây?
Thủy Dung liên tục xua tay,” Không phải không phải, đây là cửa hàng, có thể ở, liền..
Khách sạn, cô xem! Khách sạn Long Môn! “
” Khách sạn Long Môn? Long Môn? Nghe có chút quen? Trần ca, Cao ca các anh có nghe nói qua nơi này có khách sạn không? “
Cô gái cũng là lần đầu tiên rời căn cứ đến nơi lưu đày này làm nhiệm vụ, biết là nên hỏi chàng trai cao lớn ở trời nam hay đất bắc đều đã đi.
Nhưng chàng trai cùng anh em của mình nhìn nhau sôi nổi lắc đầu.
Bọn họ ở nơi lưu đày này làm nhiệm vụ không ít, tuy rằng địa phương có chút nguy hiểm anh em bọn họ không dám đặt chân, nhưng nếu ở đường lớn bên cạnh mảnh đất giáp ranh lưu đày này có một cửa hàng, bọn họ căn bản không có khả năng không biết.
Hơn nữa nơi này cũng là lối tắt để tới thị trường giao dịch căn cứ, người đi qua không có thực lực quá yếu, bọn họ nếu thấy thì không có khả năng không nói.
” Không có nghe qua, cô gái tiệm của cô thu phí như thế nào? Cô là chủ tiệm sao? “Chàng trai cao hai mét bên cạnh chàng trai cao 1m9, lưng hùm vai gấu không dễ chọc.
Thủy Dung trước kia nhìn thấy người cao bất quá cũng là 1m85, như những người cường tráng như vậy càng không có.
Cô có chút sợ gật đầu, vội trả lời,” Nơi này chia thành hai loại phòng, phòng đơn và phòng đôi, bất quá phòng đôi đã hết, hiện tại chỉ còn phòng đơn, tổng cộng còn có..
Năm phòng.
“
Không xong rồi, nếu khách đều muốn trọ, kia không có đủ phòng!
Cũng may tính cảnh giác của đối phương cao, căn bản bọn họ không định mỗi người ở một phòng.
” Tối hôm qua một đêm đuổi theo Phong Lang mọi người đã mệt rồi đi? Chúng ta vào xem, nếu an toàn, chúng ta liền ở đây nghỉ ngơi một ngày một đêm, ngày mai lại xuất phát đi tìm biến dị Đại vương hoa.
“
Người đàn ông nhìn chằm chằm khách sạn trầm ngâm ra lệnh.
Nhóm người bọn họ cũng là người màn trời chiếu đất, vì để có thể trở nên càng cường đại, sống tốt ở mạt thế, cho nên không ở trong căn cứ an toàn sinh hoạt an nhàn, mà chạy đến nơi nguy hiểm này dốc sức làm việc.
Đơn giản là nơi lưu đày có tài nguyên phong phú, cấp bậc tang thi và số lượng nhiều, thú biến dị cực kỳ phong phú, thậm chí thực vật biến dị có chủng loại nhiều hơn so với địa phương khác.
Bọn họ muốn nhiều tinh hạch thú và thực vât lục tinh, liền không thể không dừng chân ở nơi lưu đày này.
Hán tử nói đêm qua không có nghỉ ngơi tốt, trên thực tế là không được ngủ một giấc hoàn chỉnh.
Muốn đua nhưng không thể đua đến mạng cũng không còn.
Hiện tại bọn họ kiệt sức, chỉ nghĩ ăn chút cành lá của thực vật biến dị, chút bộ phận tương đối mềm của thú biến dị nướng chín, lấp đầy bụng rồi ngủ một giấc, dưỡng tốt tinh thần mới có thể tiếp tục sống sót ở nơi lưu đày này.
” Đi đi, đi nhìn xem.
“Một đám người đi vào, làm cho Thủy Dung cũng không biết nên ở phía trước dẫn đường, hay là ở phía sau đóng cửa.
Vào đại sảnh, bởi vì khách sạn lại thăng một bậc, đại sảnh lớn hơn không ít.
Bằng không một đám người với hai người cao to này, 30 mét vuông ban đầu đều không thể đủ cho bọn họ đứng.
” Đù! Thật đúng là không tồi? Xem! Còn có điện!”
Một tiếng quát to từ hán tử đang nhìn chằm chằm trần nhà, vươn một ngón tay chỉ đèn sáng cất cao giọng nói.
Cũng may hiện tại đã tám giờ, bằng không thật đúng là làm người ta đau đầu.
Phòng cách âm trong tiệm giống nhau, cũng không biết có quấy rầy đến khách chưa có dậy không.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).
Xin chân thành cảm ơn.)
Bất quá phòng đôi đều ở lầu hai, ảnh hưởng ít hơn lầu một.
Thủy Dung quyết định một lát nữa lại viết thêm lên bảng những việc cần chú ý (Chương 15): Cấm lớn tiếng ầm ĩ!.