Đọc truyện Ta Ở Hiện Đại Làm Đại Boss – Chương 436
Đây là bữa trưa cuối cùng của Nam Tương Uyển ở nhà, cô ấy sẽ rời đi sau khi ăn xong.
Lễ trao giải Giai điệu vàng sắp được tổ chức, cô và các đồng đội Destiny của mình đã nhận được lời mời, cô muốn trở lại Ma Đô để chuẩn bị.
Bữa trưa hôm nay không còn nhiều thịt cá to nữa mà cũng thanh đạm hơn rất nhiều.
Nam Tống hầm một nồi đậu muối vào sáng sớm, không ngừng gắp rau cho con gái, ánh mắt đầy thương hại.
Đứa con gái tội nghiệp của ông, người đã từng là một người nổi tiếng, đột nhiên trở thành một người lính, những bí mật quân sự cũng bị dính vào.
Nghe có vẻ giống với những nhiệm vụ nguy hiểm!
Nam Tống cảm thấy đau khổ, cả đêm ông ngủ không ngon.
Tân Tử bên cạnh mặt không biểu cảm, bà lo lắng phương diện khác, thân thể con gái nhất định không tệ, nhưng tuyệt đối không được có khuyết điểm quá rõ ràng, nếu như trong lúc làm nhiệm vụ bị địch nhân nghiên cứu ra, nhất định sẽ bị lợi dụng.
Nam Triều Dương cũng buồn bã không kém, anh vẫn nghĩ về sự bất nhân trong mơ của mình.
Thế là một nhà bốn người, tâm tư khác nhau, chỉ có Nam Tương Uyển ăn rất ngon!
Sau bữa trưa.
Nam Tống xuống tầng hầm lấy đồ, mang ra rất nhiều thuốc bổ, cũng như các loại lá trà ông sưu tập từ lâu.
Toàn bộ ông đều nhét vào trong tay Nam Tương Uyển!
Nam Tống: “Tối mang về ăn đi, có biết cách ăn không?”
Nam Triều Dương tự nhiên vỗ trán, “Này, đợi một chút, anh có đồ cho em.”
Một lúc sau, anh lấy ra khỏi tầng hầm.
Một đống thùng quần áo chất đầy.
Nam Triều Dương: “Quần áo anh mua cho em! Quà sinh nhật!”
Hôm qua anh uống say quên lấy.
Nam Tương Uyển hơi kinh ngạc: “Đều là nhãn hiệu nổi tiếng? Anh mua những cái gì?”
Nam Triều Dương: “Váy, anh quét sạch quần áo may sẵn có tên tuổi lớn từ Metro!”
Tất cả đều là những chiếc váy anh mua cho em gái!
Anh hy vọng rằng em gái mình sẽ mặc váy và không lặp lại cùng một kiểu mỗi ngày.
Nam Tương Uyển nghe nói đó là váy, cô ấy không nói nên lời, cô ấy không thích!
Ông anh này đáng ăn đòn!
Nhưng đã tặng rồi thì lấy về mà mặc, đều là hàng chính hãng của các hãng nổi tiếng, đi sự kiện hay đi hát thì không bằng đồ cao cấp nhưng vẫn ổn.
Sau khi giao chúng xong, Nam Triều Dương nhìn em gái mình với vẻ mong đợi rồi đưa tay ra.
Nam Tương Uyển: “???”
Nam Triều Dương: “Còn của anh thì sao? Em không chuẩn bị quà cho anh phải không?”
Nam Tương Uyển: “…”
Nam Triều Dương bùng nổ: “Anh nói này Nam Tương Uyển! Anh trai của em sinh nhật trưởng thành 18 tuổi, em không cho cái gì à? Mẹ kiếp, anh không cho em quần áo nữa, anh lấy về bán đồ cũ! Nhanh lên!”
Nhưng Nam Tống ở bên cạnh cho anh một phát đập vào đầu: “Đó là thẻ của ta, con bán lại? Nghĩ hay quá nhỉ!”
Nam Triều Dương ôm sau đầu và nói, “Đau quá!”
Dù sao anh cũng không cảm thấy sai, anh không có tiền, tiêu tiền của ba thì có gì sai.
Không phải anh là con trai của ba sao?
Nam Tương Uyển liếc nhìn bảng hệ thống, cô có một khoản hoàn tiền mua sắm trực tuyến chưa sử dụng.
Vì vậy cô ra hiệu: “Nào, em mua quà cho anh.”
Nam Triều Dương lúc này tức giận quay đầu lại: “Không muốn! Không phải là chuẩn bị từ trước!”
Nam Tương Uyển: “Ừm, mua quà tặng Laptop thì sao? Có thể mang đến trường, lúc rảnh rỗi có thể chơi game.”
Nam Triều Dương lập tức nghiêng người: “Là người ngoài hành tinh! Anh muốn máy tính của hãng người ngoài hành tinh! Top – Cái trên top ấy!”
Nam Tương Uyển: “Anh có chắc chắn rằng anh không gì khác nữa?”
Nam Triều Dương: “…”
Vừa nói, Nam Tương Uyển vừa bật một ứng dụng nào đó trên điện thoại di động của mình, nhanh chóng sàng lọc và đặt hàng.
Trên cơ sở 20.000 hạn ngạch mua sắm trực tuyến, cô đã bù thêm một số tiền và mua một chiếc máy tính xách tay 50.000 của hãng người ngoài hành tinh cho anh trai cô.
Mua hôm nay, ngày mai nhận hàng.
Lần này anh cô có vui không?
Chắc chắn, Nam Triều Dương đã nhảy múa và cổ vũ bên cạnh cô.
Sau khi tiêu 50.000 trong thẻ ngân hàng của Nam Tương Uyển, số tiền hoàn lại 10 lần là 200.000 đã được cộng vào tài khoản.
[Tài sản: 25,75 triệu RMB]
Tóm lại, mặc dù cô ấy tự bỏ thêm một số tiền nhưng cuối cùng cô ấy vẫn kiếm được tiền!
Cẩu Tử yyds!
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon.
Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Hai giờ chiều, Hiểu Đông đến đón cô.
Nam Tương Uyển đặt những túi lớn, túi nhỏ của mình lên xe, vẫy tay chào cha mẹ và vội vã trở về Thượng Hải.
Hiểu Đông dường như có tâm trạng tốt trong xe, vừa lái xe vừa ngâm nga một bài hát nhỏ.
Nam Tương Uyển tò mò: “Chị rất vui nha, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Hiểu Đông: “Hehe, chị đã đến thăm thành phố cổ Tô Châu và nghe thanh “Bình Đàm”.
Giờ chị đang học.”
Nam Tương Uyển: “Em thực sự không nhận ra rằng những gì chị vừa ngâm nga là Bình Đàm …” Khả năng ngũ âm của Hiểu Đông dường như vẫn chưa cải thiện!
Hiểu Đông: “Em không hiểu, chị hát không có sai.”
Nam Tương Uyển: “Được, không có sai.”
Nam Tương Uyển:” Lịch trình lễ trao giải ngày mai như nào vậy?”
Hiểu Đông: “Vé đã được đặt, là vào buổi trưa ngày mai.
Khi đến, em sẽ phải đi thảm đỏ, tất cả các thành đều đã được liên liên hệ.”
Khi nói về công việc, Hiểu Đông vẫn rất nghiêm túc, trông giống như một người quản lý thực thụ.
Nam Tương Uyển: “Em còn phải đi thảm đỏ?”
Hiểu Đông: “Đúng vậy, em phải đi, em có biết em đã lọt vào danh sách bao nhiêu hạng mục không?”
Nam Tương Uyển: “Em chưa xem nó, có bao nhiêu hạng mục?”
Hiểu Đông: “Người mới xuất sắc nhất, nhóm tân binh xuất sắc nhất, album hay nhất, sáng tác hay nhất, nữ ca sĩ xuất sắc nhất! Em lọt vào danh sách rút gọn của năm hạng mục! Khi những người khác ra mắt, họ thậm chí không có thư mời!”
Nam Tương Uyển: “Ồ, nhóm hay nhất và album là của Destiny, phải không?”
Hiểu Đông: “Đúng vậy, nó không thuộc về cá nhân em, album được lọt vào danh sách rút gọn “Cánh Đồng Hoang” thuộc về Destiny Girls Group, nhưng tất cả đều do em sáng tác, em thật tuyệt!” Nam Tương Uyển: “Chị nên khen ngợi em từ trước.”
Hiểu Đông: “…”
Hai người vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã đến Biệt thự Ji.
Hiểu Đông vẫy tay trong xe: “Nam tổng, em nghỉ ngơi thật tốt.
Ngày mai chị đến đón em.
Em đã tự chuẩn bị váy rồi đúng không? Chị đi mang cho em nhé? Em có muốn mang đồng hồ không?
Nam Tương Uyển:” Có chứ, chị mang thêm đồ trang sức nữa”
Hiểu Đông: “Được, sáng mai chị sẽ đem tới.”
Hai người vẫy tay chào tạm biệt, Nam Tương Uyển quay người bước vào thang máy số 2.
Năm giây sau, cô lại đi ra, quay người đi vào thang máy số 1.
Whee!
Mèo, hí hí hí!
Cố Bắc Hoài đã sửa đổi quyền truy cập thang máy và nhà cho cô, Nam Tương Uyển có thể trực tiếp sử dụng thang máy số 1 bằng cách quét khuôn mặt hoặc dấu vân tay của cô ấy.
Chỉ trong vài phút cô đã đến cửa phòng 2201 trên tầng 22, Nam Tương Uyển nghĩ mấy giây và gõ cửa trước.
Mặc dù Cố Bắc Hoài đã nói với cô ấy nhiều lần rằng cô có thể ra vào nhà anh ấy tùy ý, nhưng Nam Tương Uyển cảm thấy điều đó không tốt lắm.
Thật bất ngờ, gõ cửa mãi cũng không có ai ra mở.
Vì vậy, Nam Tương Uyển đã nhập ngày sinh của mình và khóa kết hợp mở ra.
“Meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo~~~”
“A ~~~”
“Ngaoooo
Cả ba chú mèo nhào tới lăn lộn dưới chân cô, cầu xin được vuốt ve.
Tiếng kêu đầu tiên là của Đen lớn, giống như là ăn trộm, mặc dù Đen lớn thoạt nhìn giống như tiểu sư tử đen, rất dữ tợn, nhưng thanh âm lại rất mềm mại nhu hòa, giống như một cô bé làm nũng.
Thanh âm thứ hai là của Đen ngắn, cũng rất đáng yêu và hơi kiêu ngạo.
Âm thanh thứ ba của Đen xoăn thì giống như tiếng sói tru!.