Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 57: Gãy răng sữa, Thiếu Khanh mất mát


Đọc truyện Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật – Chương 57: Gãy răng sữa, Thiếu Khanh mất mát

Kỳ thật sự việc về con rối đứng đầu kia Như Tiểu Lam cũng chỉ là được nghe nói qua từ ông nội, nàng đem sự tình mình biết được nói hết cho Thanh Mặc Nhan nghe.

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan trầm xuống, buồn bã nói: “Trên đời lại có loại tà pháp như vậy?”

Như Tiểu Lam cúi đầu ăn cơm, bởi vì tay quá nhỏ, cho nên nàng sử dụng đũa khó khăn đến không nỡ nhìn, đột nhiên nàng “ai u” một tiếng, cúi đầu đem hết cơm trong miệng phun ra.

Thanh Mặc Nhan sửng sốt, ngay sau đó liền thấy nàng bỏ vội đôi đũa ra rồi lấy tay che miệng lại

“Xảy ra chuyện gì?”

Như Tiểu Lam “ngô ngô” chỉ vào đống cơm vừa bị nàng phun ra kia.

Thanh Mặc Nhan thò người ra xem thử, chỉ thấy một cái răng nhỏ lẫn ở trong đống cơm ở trên bàn.

“Há mồm.” Thanh Mặc Nhan buông chiếc đũa xuống rồi kéo tiểu gia hỏa đến bên người.

Huyền Ngọc mang nước đến, cho Như Tiểu Lam súc miệng.

Như Tiểu Lam há to miệng ra, Thanh Mặc Nhan xem qua ở bên trong, chỉ thấy chỗ răng cửa thiếu mất một cái, cái răng cửa còn lại cũng đang lung lay như sắp gãy.

“Ngươi đã bắt đầu đổi răng sữa?” Thanh Mặc Nhan đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đó, làm cho cái răng cửa đang lung lay kia cũng rơi xuống theo.

Như Tiểu Lam mở to mắt nhìn răng sữa rơi ở trong lòng bàn tay Thanh Mặc Nhan.

Trẻ con bình thường phải vào khoảng sáu tuổi mới bắt đầu thay răng, mà bộ dáng hiện tại của nàng, rõ ràng mới chỉ có mỗi bốn, năm tuổi thôi a.

Chẳng lẽ… Thân thể của nàng có vấn đề?


Trong đầu nháy mắt hiện lên các bộ  phim Hàn cẩu huyết đến khoa trương.

Bệnh nan y, sống không được bao lâu nữa… Rồi cuối cùng nàng sẽ phải chết ở trong đói khát…

Thanh Mặc Nhan lại trấn định vô cùng, hắn nhìn về phía Huyền Ngọc: “Đi tìm y quan Trường Hận đến đây.”

Không lâu sau Huyền Ngọc đã mang theo Trường Hận đến.

Vừa bước đã thấy một tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài (*) đang ngồi ở trong lòng Thanh Mặc Nhan, còn hắn thì đang cầm đôi đũa nhỏ giọng khuyên nhủ đối phương ăn cơm.

(*) Phấn điêu ngọc mài: Gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.

Tiểu hài tử che miệng, liên tục lắc lắc đầu.

“Thiếu Khanh đại nhân.” Trường Hận đi lên chào hỏi.

Lúc này Thanh Mặc Nhan mới buông đôi đũa xuống: “Ngươi tới xem cho đứa nhỏ này đi.”

Xem cái gì?

Trường Hận đi đến trước mặt hắn, hài tử ngồi ở trên đùi Thanh Mặc Nhan bỗng nhiên quay đầu lại, để hiện ra một đôi con ngươi màu xanh biếc như ngọc phỉ thúy.

Trường Hận nhìn đến ngây dại.

“Đứa nhỏ này là…”


Thanh Mặc Nhan nhìn Huyền Ngọc đang đứng ở cửa, Huyền Ngọc hiểu ý, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Không phải Thanh Mặc Nhan hắn không tin tưởng Huyền Ngọc, mà là do tính tình Huyền Ngọc có đôi chút tùy tiện, vì vậy tốt nhất là không cho hắn biết thì hơn.

“Ngươi đến xem răng cho nàng đi.” Thanh Mặc Nhan nắm lấy cằm Như Tiểu Lam, bức nàng phải mở miệng ra.

Trường Hận thò người qua, nhìn kỹ cái miệng nhỏ của Như Tiểu Lam.

“Đây là răng sữa.”

Thanh Mặc Nhan chuyển ánh mắt nhìn vào Trường Hận, phảng phất như đang đợi đối phương nói tiếp.

Trường Hận khẽ cau mày: “Lẽ ra với tuổi của nàng hiện tại thì chưa đến lúc thay răng a.”

Như Tiểu Lam chớp mắt, để mặc cho Trường Hận kéo lấy cánh tay nàng, ấn ngón tay lên trên phía mạch tượng.

Trường Hận nghiêng đầu “di” một tiếng.

Thanh Mặc Nhan gắt gao nhìn chẳng vào hắn: “Có vấn đề gì sao?” (#Linh: Vì TH giả nam trang, cho nên ta cứ xưng là “hắn” nhé. ==)

“Mạch tượng quái lạ.” Trường Hận lại bắt mạch bên cánh tay còn lại: “Mạch tượng kỳ quái như này ta chưa gặp qua bao giờ.”

Mặt Thanh Mặc Nhan không mang theo biểu cảm: “Còn có vấn đề gì nữa?”


Trường Hận lắc đầu: “Ngược lại còn rất bình thường, chỉ là mạch tượng này…”

Thanh Mặc Nhan không tiếng động cười khẽ: “Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa phát hiện ra sao?”

Trường Hận ngẩn người, vẻ mặt không hiểu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.

Khuôn mặt Thanh Mặc Nhan mang theo biểu cảm nhu hòa: “Nhìn ánh mắt nàng xem, chẳng lẽ ngươi không đoán ra được chút gì?”

Trường Hận lại một lần nữa nghiêm túc cẩn thận đối diện với đôi mắt của nữ hài tử, đột nhiên hắn “a” lên một tiếng: “Hay là, nàng chính là cái kia…”

“Nàng chính là con mèo hương kia.” Thanh Mặc Nhan sờ sờ đầu nhỏ của Như Tiểu Lam, trên tóc nàng có mùi xạ hương nhàn nhạt, mùi hương này lại làm cho hắn cảm thấy am tâm đến khó hiểu.

Trường Hận kinh ngạc cả nửa ngày vẫn không khôi phục lại tinh thần.

“Sao lại có chuyện như vậy, biến thành người? Đến đuôi cũng không còn, làm sao có khả năng… Còn có lỗ tai…”

Trường Hận đi qua đi lại đánh giá Như Tiểu Lam, nếu không phải còn e ngại Thanh Mặc Nhan đang ở đây, thì Như Tiểu Lam cảm thấy chính mình nhất định sẽ bị Trường Hận lôi ra lột sạch để xem xét cẩn thận.

“Nếu nói như thế… Thì việc này cũng coi như đã có đáp án rồi.” Trường Hận nghiêm túc nhìn cái răng bị gãy của nàng: “Nàng không phải là con người, tự nhiên trạng thái của thân thể cũng không giống với bình thường, thông thường động vật chỉ cần ba tháng là đã thay răng, nội trong một năm là sẽ trưởng thành, cho nên dù cho đứa nhỏ này đã được biến thành hình người, thì thân thể của nàng vẫn sẽ trưởng thành theo quy luật của động vật.”

“Ý của ngươi là, chỉ cần một năm nữa nàng sẽ lớn lên?” Thanh Mặc Nhan nhìn tiểu gia hỏa đang ngồi ở trong lòng.

Không thể tưởng tượng nổi, đang là một tiểu hài tử mũm mĩm mà chỉ cần đảo mắt một cái là đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Trường Hận gật đầu: “Khoảng trong một năm không sai biệt lắm nàng sẽ lớn lên, đến sau khi trưởng thành thì sẽ ổn định trở lại, bất quá điều ta muốn nói chính là… Tuổi thọ của nàng cũng sẽ giống như mèo hương, đại khái là chỉ có thể sống được mười ba, mười bốn năm là cùng…”

Những điều Trường Hận nói sau đó, Như Tiểu Lam đều không nghe được, trong đầu nàng chỉ toàn là một câu nói: Chỉ có thể sống được mười ba, mười bốn năm là cùng…

Tựa như có vô số con ngựa kéo theo cả đống bùn đất chạy như điên qua một vùng thảo nguyên xanh tốt. (#Linh: Đoạn này ta không hiểu, ta là đang chém bừa, mong mọi người thông cảm. ==)

Thời điểm Trường Hận rời khỏi, Như Tiểu Lam vẫn không tự thoát ra được đả kích to lớn kia.


Lão thiên a, ngươi đây là muốn làm gì, bị biến thành động vật đã đủ bi thảm rồi, ngươi thế nhưng còn muốn tăng giá cả với ta, chỉ có thể sống được mười ba, mười bốn năm? Không được! Ta phải đi về, ta phải trở về nhà!

Đưa tay ra sờ vòng cổ đá ngũ sắc, đột nhiên nàng thấy tỉnh táo lại.

Không sai, sao nàng lại có thể quên đi thứ này a, lúc trước đều là tại cái vòng tay đá ngũ sắc kia mà nàng mới bị đưa tới thế giới này, nếu mà nàng gom đủ được bốn viên đá, thì có phải là sẽ trở về được hay không?

Càng nghĩ nàng càng thấy hưng phấn, hoàn toàn không hề để ý đến người nào đó đang mang theo ánh mắt sâu thẳm khó lường.

Thanh Mặc Nhan chú ý đến sắc mặt rất kém của vật nhỏ, lời Trường Hận vừa nói đến ngay cả hắn cũng không thể ngờ tới, lúc trước hắn chỉ biết nghĩ đến chuyện nàng có thể hóa thành hình người mà cảm thấy hưng phấn,  nhưng lại không hề nghĩ đến bản chất chênh lệch giữa hai bọn họ không bao giờ thay đổi được.

Hắn là người, mà nàng cũng chỉ là một con thú nhỏ, nàng không có khả năng mãi mãi làm bạn ở bên người hắn, đến mười mấy năm sau, hắn cũng sẽ mất đi nàng vĩnh viễn.

Bởi vì nàng đã từng nói với hắn, nàng không phải là yêu quái, nói đúng hơn là nàng sẽ không giống với mấy câu truyện xưa trong truyền thuyết, tu tiên đắc đạo rồi phi thăng linh tinh.

Quang cảnh mười mấy năm, nói dài cũng không phải là dài, mà bảo ngắn cũng không phải là ngắn, nhưng hắn vẫn không dám tưởng tượng đến, một ngày nào đó vật nhỏ sẽ biến mất hoàn toàn trong cuộc đời của hắn.

Thanh Mặc Nhan bình tĩnh nhìn vào tiểu nha đầu ở trước mắt, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, hắn không biết phải làm sao mới khuyên nhủ được nàng, để nàng an tâm không lo sợ.

Nhưng mà rất nhanh, hắn phát hiện vật nhỏ lại đang phấn chấn lên, từ trong mắt nàng hiện ra một thứ ánh sáng chói mắt.

“Thanh Mặc Nhan, ngươi dẫn ta ra ngoài ăn đi.” Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn vào hắn, bởi vì thiếu đi mất hai cái răng cửa, cho nên nàng nói chuyện có chút nhỏ nhẹ, nhưng bất quá như vậy lại càng tăng thêm vẻ hồn nhiên đáng yêu của nàng.

“Được.” Thanh Mặc Nhan nhấp môi, nắm lấy tay nàng rồi đứng dậy: “Huyền Ngọc ngươi đi chuẩn bị ngựa đi, thuận tiện mang luôn con chó đen kia trở về hầu phủ luôn, chúng ta ở bên ngoài dùng xong cơm thì sẽ trở về.”

Rất nhanh hắn đã nghĩ thông suốt, mặc kệ như thế nào, ít nhất hiện tại vật nhỏ vẫn đang thuộc về hắn, chỉ cần là nàng muốn, thì nhất định hắn sẽ cho nàng thứ tốt nhất.

_____

Đôi lời: Chương này có hơi buồn nhỉ, nhưng mà mọi người yên tâm, chuyện có kết thúc HE (Happy Ending), đảm bảo hai con người này sẽ sống hạnh phúc bên nhau, còn cụ thể ra sao thì ta cũng chịu… ==


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.