Đọc truyện Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật – Chương 46: Cào lên mặt, nể tình ngươi đã bảo vệ chủ nhân
Trong gian phòng, Thanh Mặc Nhan ngồi dậy, kéo y phục ra rồi cúi đầu nhìn vào vùng ngực của chính mình.
Nơi đó có một đồ án kỳ quái màu đỏ, nhìn qua thập phần dễ thấy.
Nghĩ lại tiểu cô nương vừa nãy làm cho lòng hắn khẽ động.
Ôm lấy quả cầu lông nhỏ, hắn xoa nhẹ lên móng vuốt của nó.
Quả nhiên, dấu vết đấy là do mèo hương gây ra.
Vật nhỏ này cuối cùng đã làm cái gì? Vốn dĩ nó có thể biến thành người đã đủ làm cho người ta ngạc nhiên rồi, hiện tại hắn lại phát hiện ra, bí mật trên người nó càng ngày càng nhiều.
Rốt cuộc nó còn cất giấu dạng bí mật gì còn chưa nói cho hắn biết?
Thanh Mặc Nhan dùng ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của nó.
Trong lúc mê man, lỗ tai Như Tiểu Lam theo bản năng run rẩy lên.
Bên ngoài, đám nha dịch cuối cùng cũng xử lý xong bốn con rối kia, mọi người đều đứng ở nơi đó, toàn thân tuôn ra mồ hôi lạnh.
Bọn rối ngã ở trong sân, xung quanh đều đứng toàn là người, nhưng lại không có một ai dám đi lên xem xét.
“Thứ này cuối cùng là loại đồ vật gì…”
“Quá tà môn.”
Đám nha dịch nói nhỏ.
Huyền Ngọc đứng canh giữ ngoài cửa mà trong lòng vô cùng sốt ruột.
Hắn biết là thế tử không thể sử dụng nội lực, bằng không hằng ngày hắn cũng không cần dè dặt cẩn trọng đi theo bên cạnh thế tử như thế.
Chẳng qua thế tử không muốn để bất cứ một ai nhìn thấy bộ dạng của hắn khi cổ độc phát tác, cho nên đến ngay cả hắn cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài mà lo lắng sốt ruột.
Đúng lúc này, cửa phòng mở rộng, Thanh Mặc Nhan ôm theo mèo hương đi ra.
Huyền Ngọc liền hoảng sợ.
“Thế tử, ngài…ngài sao rồi?”
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan tuy rằng không được tốt cho lắm, nhưng động tác hắn vẫn rất thong dong, cho nên căn bản không nhìn ra được hắn không khỏe ở chỗ nào.
Thanh Mặc Nhan không trả lời câu hỏi của Huyền Ngọc, mà lại nhìn về phía trong viện.
“Vụ án này sẽ do Đại Lý Tự tiếp nhận, sau khi các ngươi xử lý xong mọi chuyện ở Trương phủ thì đem hết tất cả các vật chứng đang có mang đến Đại Lý Tự đi.” Thanh Mặc Nhan phân phó nói.
Đám nha dịch người nhìn ta, ta nhìn người, cuối cùng người đứng đầu trong đám nha dịch cũng bước lên phía trước lĩnh mệnh.
Vụ án tà môn thế này, bọn họ còn đang ước có thể vứt đi nhanh hơn mà không được.
Thanh Mặc Nhan phân phó xong thì mang theo Huyền Ngọc rời khỏi Trương phủ.
Huyền Ngọc dè dặt cẩn thận đi theo phía sau, thấp giọng nói: “Thế tử, ngài thật sự không sao chứ?”
Một đường đi này, hắn thấy Thanh Mặc Nhan vẫn bước đi như thường, hắn nhịn không được mang theo cả bụng nghi hoặc.
Trước kia hắn cũng đã từng được chứng kiến thế tử vì sử dụng nội lực mà bộc phát cổ độc, mỗi lần như thế ngài ấy đều bị ép đến nửa sống nửa chết, nào có khỏe mạnh bình thường như bây giờ.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn vật nhỏ ở trong lòng, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.
Huyền Ngọc không hiểu gì cả, thế tử không để ý đến hắn, hắn cũng không dám đi lên hỏi một lần nữa, chỉ có thể rối rắm ở trong lòng mà đi theo ngài ấy về Đại Lý Tự.
Việc trước tiên Thanh Mặc Nhan làm là đi tìm Chính Khanh, đem sự tình ở Trương phủ nói cho hắn biết.
Chính Khanh nghe xong thì phi thường kinh ngạc, bởi vì án này bắt nguồn từ việc người của bọn họ mất tích, không tưởng tượng ra được bây giờ bọn rối lại thường xuyên xuất hiện như thế.
“Điều tra trong thành một chút, tìm hiểu xem sự việc có liên quan đến hành động cung phụng con rối này là từ đâu mà ra.”
Bình thường Đại Lý Tự cũng không phụ trách điều tra phá án, nhưng mà hiệu suất làm việc của bọn họ lại cao hơn cả Thuận Thiên Phủ ở trên, cho nên khi mệnh lệnh vừa được truyền xuống, thì rất nhanh đã có tin tức hồi báo.
“Trong thành có một cửa hàng rối gỗ, việc buôn bán vô cùng tốt, không ít phú hộ đều đến đó mua hàng.” Người tìm hiểu tin tức trở về bẩm báo.
“Cửa hàng rối gỗ?” Thanh Mặc Nhan nhíu mày, hắn ở trong thành lâu như vậy, cũng chưa bao giờ được nghe nói qua về loại cửa hàng này.
“Thiếu Khanh đại nhân không biết cũng không có gì là lạ, cửa hàng này cũng không buôn bán ở bên ngoài, chỉ tiếp nhận đơn hàng đặt trước, nghe nói đến ngay cả nhị hoàng tử cũng từng đến đó, đặt làm một con rối mặt ngọc để tặng cho sủng phi của hắn…”
Thanh Mặc Nhan trầm mặc một lúc: “Gần đây nhị hoàng tử không phải mang binh ra biên cảnh sao? Thánh chỉ hẳn là cũng đã ban xuống rồi.”
Hạ Quốc thường xuyên phải chịu sự quấy nhiễu của nước láng giềng, vì vậy lúc này hoàng đế phải phái nhị hoàng tử đi đến biên cảnh để trấn giữ.
Chính Khanh cúi đầu không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Lần trước những hồ sơ bị phá hỏng đều liên quan đến những vụ án tham ô của quan sai, Trương đại nhân lại là người cai quản khố phòng, này…chẳng lẽ có liên hệ gì đó?” Chủ bộ Canh tiên sinh ở một bên nói.
Ánh mắt Chính Khanh lóe sáng: “Mau đi kiểm tra xem cửa hàng đó ở đâu, sau đó dẫn người đến niêm phong ngay lập tức.”
“Rõ.”
Từng đạo mệnh lệnh ban xuống, đợi đến khi Thanh Mặc Nhan rời khỏi chỗ của Chính Khanh, thì trời cũng đã sập tối.
Như Tiểu Lam ngáp một cái, mở to mắt ra.
Chung quanh im ắng.
Nàng đứng dậy lắc lắc đầu, đột nhiên có một gương mặt phóng đại thình lình xuất hiện ở trước mắt nàng.
Quỷ a!
Nàng giơ móng vuốt lên chụp tới.
Ác linh lui tán!
“Lá gan không nhỏ, đến cả chủ nhân cũng dám cào?” Thanh âm quen thuộc khiến cho Như Tiểu Lam sợ run cả người.
Má ơi, như thế nào lại cào lên trên mặt hắn a.
Thanh Mặc Nhan cúi người tiến đến trước mặt nàng, ở một bên má vẫn còn lưu lại dấu vết vừa mới bị nàng cào xong.
Nhưng dù là như thế, thì cũng không làm tổn hại đến uy phong của hắn được.
Chít chít… Là do ta ngủ đến hồ đồ rồi, cái gì ta cũng không biết…
Như Tiểu Lam cực lực làm ra bộ dáng vô tội, mắt mèo long lanh giống như những ngôi sao trên trời, đang không ngừng lóe lóe sáng.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, vô hình trung, toát ra bên ngoài một cỗ cường đại áp bách, khiến cho nàng hít thở không thông.
Người ta nói ánh mắt có thể giết người, chẳng lẽ chính là chỉ cái này?
Như Tiểu Lam chột dạ cuộn trang người lại.
Thanh Mặc Nhan mạnh mẽ kéo móng vuốt của nàng ra, dùng ngón tay miết nhẹ lên trên đó.
Như Tiểu Lam giơ lên mũi ngửi ngửi, là mùi vị của thuốc.
“Lúc nãy nể tình ngươi đã biết đường bảo hộ chủ tử, nên ta tạm tha cho ngươi.” Hắn ở một bên vừa bôi thuốc cho nàng vừa nói.
Bảo vệ chủ…
Như Tiểu Lam ngốc lăng tại chỗ.
Nàng vì cứu hắn mà cắn nát cả ngón tay để sử dụng bùa chú… Hắn cư nhiên lại nói hành vi của nàng là đang bảo vệ chủ tử… Nàng chính là ân nhân cứu mạng của hắn a.
Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ đang thì thầm gì đó trong miệng: “Như thế nào? Cào lên mặt chủ nhân, ngươi cho rằng việc này tính xong rồi sao?”
Như Tiểu Lam vèo một cái nhảy cách xa hắn ra, ánh mắt cảnh giác gắt gao nhìn hắn.
Bằng không ngươi còn muốn như thế nào nữa, lại muốn phạt bắt ta ăn đồ ăn sống sao.
Thanh Mặc Nhan hơi nheo lại đôi mắt, tựa hồ là đang cố ý cười.
“Những bản lĩnh đó của ngươi học được từ đâu?”
Như Tiểu Lam trợn mắt mèo lên: Giả ngu, ta nghe không hiểu.
“Đừng có mà giả ngu với ta.” Thanh Mặc Nhan dùng ngón tay gõ vào trán nàng.
“Chít chít!” Như Tiểu Lam bị đau trực tiếp kêu to.
“Đừng giả vờ nữa, biến trở lại đi.” Hắn nói.
Biến trở lại đi? Biến cái gì a?
Nàng chột dạ lùi về phía sau.
“Đương nhiên là biến lại thành hình người.” Hắn nghiêm túc nhìn nàng.
Như Tiểu Lam bị dọa đến phát run.
Lúc đó nàng cho rằng hắn đang ở trong trạng thái hôn mê, dù sau này tỉnh lại cũng sẽ không thể nào nhớ rõ hết mọi chuyện được, hiện tại xem ra, nàng đã sai hoàn toàn rồi.
Gia hỏa này tỉnh táo hơn ai hết.
Biến thành người ở trước mặt hắn? Nàng mới không làm đâu!
Nàng cũng không muốn bị người ta cho là yêu quái, nghe nói yêu quái ở thời cổ đại đều bị mang đi thiêu hết, nàng không thể đi tìm chết a.
Suy đi nghĩ lại, tốt nhất là giả ngu đến cùng.
Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ cắn răng một hồi, sau đó lại sâu kín thở dài, bộ dáng sợ hãi rụt rè càng làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Xem ra vật nhỏ vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Này không thể được, làm sủng vật của hắn, tất nhiên sẽ phải toàn tâm toàn ý nghĩ đến hắn, tin tưởng hắn.
Ngay tại Lúc Như Tiểu Lam căng da đầu, chuẩn bị nghênh đón sự “uy hiếp” của hắn, thì lại nghe hắn nói: “Không muốn biến cũng được, ta sẽ chờ, chờ đến một ngày ngươi nguyện ý nói hết tất cả cho ta biết.”
Như Tiểu Lam kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Thanh Mặc Nhan còn có một mặt săn sóc như thế?
Tâm tình của nàng mới vừa bình ổn lại được một chút, thì lại thấy Thanh Mặc Nhan chỉ vào một bên mặt vừa bị nàng cào: ” Đường đường là mặt của Thiếu Khanh mà ngươi cũng dám làm cho bị thương, còn không mau lại đây, việc bôi thuốc này liền giao cho ngươi.”
Trong nháy mắt Như Tiểu Lam hoàn toàn bị rơi vào hỗn độn.
Nhìn đôi móng vuốt của chính mình: Thiếu Khanh đại nhân, ngài thật sự muốn kiêu ngạo như thế sao, hay là ngài đang muốn ta cào lên trên thêm vài vết nữa.