Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 312: Bị cướp đi tụ hồn đan, là con mồi hay là kẻ vồ Mồi


Đọc truyện Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật – Chương 312: Bị cướp đi tụ hồn đan, là con mồi hay là kẻ vồ Mồi

Thạch Phường trấn, mộ cổ.

Như Tiểu Lam mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức, choáng váng mơ hồ, toàn thân đều không thích hợp.

Đây là nơi nào?

Thân thể giật giật, nàng muốn duỗi tứ chi ra, nhưng mà nàng đột nhiên phát hiện bản thân vẫn đang ở bộ dáng mèo hương, bốn cái chân đã bị trói chặt.

Súc sinh!

Sao hắn có thể đối xử với một con mèo hương nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu như thế?

Mau thả ta ra!

Nàng liều mạng giãy dụa.

“Sàn sạt…” Bên người truyền đến thanh âm nhỏ vụn, một con nhện gỗ bò lại đây. Chân dài nhỏ mang theo lưỡi dao sắc bén.

Lông sau cổ Như Tiểu Lam dựng đứng cả lên.

Là nhện rối gỗ! Tại sao nó lại ở chỗ này!

“Ngươi tỉnh rồi? Vậy ngươi cũng nên đem đồ của ta trả lại cho ta đi.” Đỉnh đầu vang lên thanh âm trầm thấp của con rối đứng đầu.

Như Tiểu Lam gian nan ngẩng đầu nhìn qua.

Lúc này nàng mới phát hiện bản thân đang ở bên trong mộ cổ, con rối đứng đầu an vị trên bục đá ngọc thạch ở cách nàng không xa.

Sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi muốn làm gì ta…


“Chít chít.” Tất cả nghi vấn, sau khi ra khỏi miệng lại chỉ là một trận tiếng kêu của mèo hương.

Như Tiểu Lam bất đắc dĩ nằm trên mặt đất, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm miệng, đánh giá cái dây thừng dùng để trói chân nàng, dùng răng nanh của nàng, hẳn là có thể cắn đứt nó đi.

“Ngươi là vì ăn tụ hồn đan của con rối gỗ nên mới biến hóa được thành hình người đi.” Con rối đứng đầu vừa nói, vừa trêu đùa nhện gỗ nhỏ ở một bên: “Có tụ hồn đan, bảo bối đáng yêu của ta mới càng trở nên uy lực, ngươi nói xem có đúng không?”

Đúng cái quỷ nhà ngươi!

Như Tiểu Lam nghiến răng, rít gào về hướng con rối đứng đầu.

“Nếu ngươi không có tụ hồn đan. Đại khái cả đời này cũng chỉ có thể làm một con mèo hương, cứ như vậy cũng đỡ phải mang đến phiền toái cho ta.” Nói xong, con rối đứng đầu đem hai con nhện gỗ trên tay ném về phía nàng.

Con nhện gỗ bò đến bên người nàng, tạo thành một đồ án kỳ quái ở xung quanh nàng.

Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng đang lôi kéo nguồn nhiệt lưu trong thân thể nàng đi.

“Chít chít!” Nàng liều mạng giãy dụa, ý đồ tránh thoát khỏi cỗ lực lượng lôi kéo kia, nhưng mà cỗ lực lượng kia thực sự là quá mức cường đại, chống cự của nàng không là gì so với nó.

Tụ hồn đan lóe ánh sáng trắng bay từ trong miệng nàng ra.

Kèm theo đó, là một loại hư thoát khó hiểu.

Như Tiểu Lam cảm giác mình như con cá sắp chết, ngã ở nơi đó đến sức lực ngẩng đầu lên cũng không có.

Tụ hồn đan không còn, có phải nàng sẽ không thể biến thành hình người được nữa hay không?

Thanh Mặc Nhan mà biết nhất định sẽ tức giận đi… Nàng cũng không có khả năng gả cho hắn…

Ai sẽ chịu cưới một con mèo hương làm nương tử, ha ha… Thật là quá buồn cười.

Con rối đứng đầu không nhìn Như Tiểu Lam, thu hồi tụ hồn đan lại, đem hai quả trong đó ném cho hai con nhện gỗ.

Con nhện gỗ nuốt tụ hồn đan xuống.

Chỉ một thoáng, thân hình hai con nhện gỗ bỗng tăng vọt, thân thể cư nhiên to lớn hơn cả con rối đứng đầu.

“Ngươi không cảm thấy mấy thứ này rất thần kỳ sao?” Con rối đứng đầu mê muội thưởng thức kiệt tác của mình: “Nguyên liệu của mấy thứ này chính là lấy từ lũ người ngu xuẩn kia, thời điểm bọn họ còn sống, không có chút tác dụng gì. Chỉ có khi chết đi rồi mới có thể trở thành sự tồn tại hoàn mỹ nhất.”

Như Tiểu Lam nhém cho con rối đứng đầu một ánh mắt khinh thường.

Kẻ điên, nàng lại một lần nữa chứng thực sự thật này.

Hắn chỉ vì theo đuổi lực lượng cường đại, mà đem mạng người ra đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.

“Một lúc nữa Đại lý tự Thiếu khanh sẽ đến cứu ngươi. Ngươi nói xem chờ đến khi hắn phát hiện ra ngươi không thể biến thành hình người được nữa, hắn sẽ có biểu cảm như thế nào?” Con rối đứng đầu vuốt cằm, trên mặt hắn mang một cái mặt nạ bằng gỗ, khóe miệng cong lên, kéo dài đến tận trên má.

Thanh Mặc Nhan sẽ đến cứu nàng?

Lông tơ Như Tiểu Lam dựng đứng lên.


Nàng nhớ lại, lúc trước ở Thái phủ khi nàng bị cỏ bạc hà mèo dụ hoặc. Biến thành mèo hương, một mình rời khỏi bên người Thanh Mặc Nhan, sau đó… Sau đó…

Nàng hợp lực quơ quơ đầu chính mình.

Những chuyện phía sau một chút nàng cũng nghĩ không ra.

Bất quá so với nguy hiểm nàng đang gặp phải, nàng càng lo lắng cho Thanh Mặc Nhan hơn.

Hắn sẽ không thật sự muốn tới cứu nàng đi. Hắn sao có thể chiến thắng con rối đứng đầu đây, người kia đã giảo hoạt lại còn biến thái.

Còn có hai con nhện đáng sợ này…

Như Tiểu Lam càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, há miệng cắn cái dây thừng đang trói chân nàng.

Cùng lúc đó, bên ngoài mộ cổ.

Khi Thanh Mặc Nhan mang theo đám người Huyền Ngọc chạy tới, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

“Lát nữa ta đi vào các ngươi sẽ chờ ở bên ngoài, nếu trước hừng đông vẫn chưa thấy ta đi ra, các ngươi liền trở về, những chuyện còn lại phải làm đúng theo sự phân phó trước đó của ta.” Thanh Mặc Nhan đi qua tàn bia của mộ cổ, mở cửa mộ cổ ra.

“Thế tử, người không thể đi một mình…” Huyền Ngọc vẫn còn ý định khuyên bảo Thanh Mặc Nhan như cũ.

Thanh Mặc Nhan không nói một tiếng, một mình đi vào mộ cổ.

Không đợi hắn đi được hai bước, đám người Huyền Ngọc cũng tiến vào theo.

“Đi ra.” Thanh Mặc Nhan mệnh lệnh nói.

“Thế tử, chúng ta muốn đi cùng người, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho người…” Huyền Ngọc đang nói, chợt thấy Thanh Mặc Nhan thay đổi sắc mặt, nắm lấy cổ áo hắn lôi kéo sang một bên.

Mọi người chỉ nghe thấy thanh âm “Rầm” một cái, từ trên đỉnh mộ cổ rơi xuống một con nhện gỗ, vừa vặn dừng ở chỗ Huyền Ngọc vừa đứng.

“Là con rối đứng đầu!” Mọi người đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Huyền Ngọc lúc này mới cảm thấy nghĩ mà sợ, vừa rồi nếu không phải Thế tử kịp thời kéo hắn đi, thì con nhện gỗ kia nhất định sẽ dừng ở trên người hắn.


Lúc trước khi ở Thuận Thiên phủ, cũng bởi vì loại nhện gỗ này, đã khiến cho không ít người Thuận Thiên phủ cùng người của bọn họ phải mất mạng.

“Thế… Thế tử…”

“Tất cả các ngươi đều đi ra ngoài cho ta.” Thanh Mặc Nhan rút kiếm ra, một kiếm chém trúng con nhện gỗ.

“Nhưng mà người không thể sử dụng nội lực, nếu đi một mình rất nguy hiểm.”

Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, đột nhiên chỉ hướng một chỗ: “Nơi đó…”

“Cái gì?” Mọi người đồng thời ngẩng đầu thuận thế nhìn qua.

“Có một con trốn ở nơi đó, bên kia cũng có, cuối chỗ ngoặt cũng có hai con…” Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng điểm chỉ xung quanh, nhưng mà Huyền Ngọc bọn họ nhìn nửa ngày, lại không phát hiện ra bất cứ cái gì.

“… Vì sao chúng ta không nhìn thấy…”

“Cho nên ta mới bảo các ngươi đi ra ngoài, bởi vì các ngươi chỉ có thể mang đến phiền toái cho ta.” Thanh Mặc Nhan cao ngạo dẫn theo kiếm, đi dọc theo đường mộ hướng vào chỗ sâu nhất của mộ cổ.

Hắn có thể thấy được những bẫy rập đó là bởi vì hắn có đôi mắt âm dương, tuy rằng so ra vẫn kém hơn vật nhỏ, nhưng mà lại đủ để hắn kịp thời phát hiện ra địch nhân trong hoàn cảnh nguy hiểm.

Hơn nữa trên tay hắn còn có viên thuốc cuối cùng, ăn vào có thể sử dụng nội lực trong một khoảng thời gian ngắn.

Tuy rằng chỉ còn một viên, nhưng chỉ cần vận dụng thích đáng, cũng đủ để giúp hắn cứu Tiểu Lam ra.

Nếu nói, đây là bẫy rập con rối đứng đầu bày ra, như vậy hắn liền phải sắm vai con mồi đang tiến vào bẫy rập.

Phàm là có một cơ hội, hắn sẽ từ con mồi lắc mình biến hóa, trở thành kẻ vồ mồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.