Đọc truyện Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán – Chương 62: Thử Thách
Edit: Hanna
Một sáng ngày nọ, Liễu Ngọc Chỉ uể oải thức dậy, dường như có thể nghe được tiếng chim chích chòe kêu ngoài cửa sổ.
Sau khi bà đánh răng rửa mặc xong, không ra ngoài mà lại gọi Tiết Thanh Linh đến thủy tạ ở ngoài sân trước, đồng thời còn bảo hạ nhân trong nhà sắp xếp một đống sổ sách mang tới đây.
Hôm qua Tiết Thanh Linh đột nhiên nói muốn cùng bà học quản gia, thậm chí hôm nay còn khá thành thành thực thực, y quán cũng không đi, nhờ Liễu Ngọc Chỉ ở nhà dạy cậu.
Liễu Ngọc Chỉ vuốt lại búi tóc, nhìn Tiết Thanh Linh đang vội vã chạy tới, trong lòng suy nghĩ: Chuyện bất thường tất trong lòng có quỷ.
Tiết Thanh Linh cùng với Tiểu Giao ngồi xuống ghế đá, ngoan ngoãn ngoan ngoãn cầm lên một cuốn sổ thu chi, cười lấy lòng với mẹ cậu, đồng thời giả vờ giả vịt lật qua lật lại mấy trang giấy.
Liễu Ngọc Chỉ dò xét liếc nhìn đối phương cầm cuốn sổ cũng cầm ngược, trong lòng nghiến răng nghiến lời cười một tiếng: Nhìn con xem tính làm cái trò quỷ gì!
Tiết Thanh Linh nhận ra mình ấy vậy mà lại cầm ngược sách, làm bộ giả vờ ho khan khù khụ mấy lần, lập tức khép sách lại, ân cần đứng dậy bê nước châm trà, hai tay dâng cốc, nghiêm túc đưa đến trước mặt Liễu Ngọc Chỉ.
Liễu Ngọc Chỉ nhận lấy chén trà từ tay con trai nhưng không hề uống một miếng, bà sợ nhi tử mình lại thốt ra mấy câu kinh người nào đó.
“Hôm nay thực sự không tới y quán hả?”
Tiết Thanh Linh đoan chính gật đầu, thành khần nói: “Hôm nay không đi, con ở nhà cùng nương học tính sổ.”
“Được, nếu con muốn học vậy hôm nay phải thành thật ngồi đây mà xem hết đống sổ này cho ta.” Liễu Ngọc Chỉ lật lên lật xuống đống sách, tùy ý rút ra mấy quyển ném tới trước mặt Tiết Thanh Linh.
“Trước con xem hai cuốn này đi, đợi lát nữa nương sẽ hỏi bài con.”
Tiết Thanh Linh cực kỳ nghe lời nhận lấy hai quyển sách, lần này cậu chăm chú xem sách, thành thật nghiêm túc trung thực xem qua cuốn sổ sách trong tay.
Liễu Ngọc Chỉ nhướn mày nhìn bộ dáng cúi đầu nghe lời đọc sách của cậu, nhất thời buông lỏng phân nửa, mà giờ miệng cũng đã khát, nha hoàn đứng bên liền bưng bánh ngọt và hoa quả đến bên cạnh, Liễu Ngọc Chỉ với tay lấy một khối bánh ngọt chậm rãi ăn, rồi yên trí nhấp một ngụm trà.
Tâm trí Tiết Thanh Linh nào có bình ổn được, tuy rằng rất muốn nghiêm chỉnh đặt hết tâm tư lên sổ sách thế nhưng vô luận cậu nhìn vào đám con chữ con số trong sổ thế nào đi chăng nữa, thì đều như thể không nhận ra một chữ nào, xem cái quên luôn.
Liễu Ngọc Chỉ đợi Tiết Thanh Linh xem một lát, liền cầm lại sách rồi hỏi đối phương mấy vấn đề.
Trong đầu Tiết Thanh Linh vốn trống rỗng, ấp a ấp úng trả lời lung ta lung tung.
phihan.wordpress
Liễu Ngọc Chỉ: “…”
Nhưng mà bà cũng không bị mấy cái đáp án này tức chết đâu.
“Con cầm sách cả nửa ngày mà học được cái gì thế hả?” Liễu Ngọc Chỉ trong lòng chậc chậc hai tiếng, nhìn cái vẻ chột dạ của con trai ngốc trước mặt, liền đoán được tâm tư của đối phương đến bảy tám phần.
Song bà cũng không cố ý nói toạc ra mà chỉ là làm bộ như không biết gì hết.
“Nương, vậy nương lại cho xem thêm một lát đi.”
“Được, con xem đi.” Liễu Ngọc Chỉ biết tâm tư đối phương không ở nơi này, xem cũng chả có ích gì mà xem, bà cũng chỉ làm bộ rồi nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Một lát sau, bỗng Hà quản sự đi tớ nói nhỏ bên tai Liễu Ngọc Chỉ rằng có khách tới xửa, Tiết Thanh Linh nỗ lực rướn đầu rướn cổ sang, muốn nghe trộm xem bọn họ đang nói cái gì.
Liễu Ngọc Chỉ nghe Hà quản sự nói vậy, không nói năng gì mà trước tiên quay đầu lại, nhìn thấy Tiết Thanh Linh không kịp rụt đầu vào.
Khóe miệng Liễu Ngọc Chỉ cong lên một nụ cười kỳ quái, nói với Hà quản sự phía sau: “Vậy ngươi dẫn người vào đi, ta sẽ đến gặp khách.”
Hà quản sự gât đầu nói vâng, nhanh chóng đi gọi người đón khách.
Đến lúc này, Tiết Thanh Linh lập tức biến thành một con kiến đang bò trên chảo nóng, hận không thể đi ra ngoài cùng với Hà quản sự, tha thiết mong chờ nhìn về hướng đối phương rời đi.
Liễu Ngọc Chỉ nhìn cậu con trai đang mỏi mắt chờ mong của mình, cái tên ngốc ngếch này, tâm sự trong lòng đều viết hết lên mặt rồi, bảo bà không nhận ra là hơi khó đấy.
Bà nói: “Tiểu Linh Nhi, con ở chỗ này xem hết sách đi, nương phải đi gặp khách, sau khi trở lại sẽ kiểm tra con.
Tiểu Giao, Hà Nghiêm, Liễu Thốn, trông nom công tử nhà các ngươi, không cho nó rời khỏi nơi này.”
“Nương!” Tiết Thanh Linh trợn trừng hai mắt, sao có thể nhốt cậu ở chỗ này được???
Liễu Ngọc Chỉ mặc kệ cậu, xoay người bước đi.
Bà bảo hạ nhân mời bà mối Lưu đến phòng khách trước, rồi phái mấy gia nhân khác ra ngoài tìm người, bản thân cũng về phòng đổi một bộ quần áo, chải lại tóc, tiếp đó trang điểm theo kiểu quý phu nhân tương đối thành thục thận trọng xong, lúc này mới tằng hắng mấy tiếng, chậm rãi đến gặp khách.
Bà mối Lưu ngồi trong phòng khách, trong lòng có chút hoảng, một ngụm trà cũng uống không trôi.
Trước đây bà nghe người ta kể qua, ông mai bà mối đến Tiết gia đều bị Tiết phu nhân đuổi ra ngoài hết cả đám.
Hôm nay bà vốn cho rằng Tiết phu nhân cũng sẽ không chịu gặp mình, bà mối Lưu đã sớm chuẩn bị xong tinh thần tay không mà về, rồi trả lại toàn bộ ân tình Bùi Sơ cứu trị chân cho con trai bà bằng cách khác.
Kết quả không ngờ tới, bà vừa đến quý phủ Tiết gia, nói ý đồ của mình đến, cư nhiên lại được mời vào trong nhà.
Bà mối Lưu vừa mới cảm thấy có chút hy vọng liền phát hiện mình ngồi trong phòng khách chờ một lúc lâu rồi mà vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của Tiết phu nhân.
Tròng lòng bà mối Lưu có chút buồn bực, chả lẽ nhà này là muốn làm cho bà biết khó mà lui, bỏ bà ở đây cả ngày rồi tự biết ý mà quay về?
Bà mối Lưu chờ mãi, rốt cục cũng thấy Tiết phu nhân bước vào phòng.
“Ai dô, là bà mối Lưu đây mà.
Sao lại đứng chỗ này, mau ngồi đi.” Liễu Ngọc Chỉ cười tủm tỉm mời người ta ngồi xuống ghế, bảo nha hoàn đổi một chén trà mới và phần bánh ngọt khác.
Sau khi bà mối Lưu uống một hớp trà, bắt đầu hoạt động cái miệng vô cùng dẻo của mình.
Mở miệng nói ra đều là những từ ngày thường đều nói quen miệng hết cả rồi, đối với những người làm mai mối như bà mà nói chỉ cần há miệng ra liền liên tù tì: nhắc đến tuổi tác hài tử nhà phu nhân đây cũng chính là thời điểm kết hôn, ta có biết một thanh niên tuổi trẻ tuấn kiệt, có bao ưu tú – cụ thể ưu tú chỗ nào thì bà mối Lưu đặt trong điểm ở vẻ ngoài này.
Khi bà mối Lưu nhìn thấy Bùi Sơ lần đầu tiên liền cảm thấy người này sao mà lớn lên ưa nhìn thế cơ chứ, không phải ưa nhìn bình thường mà là ưa nhìn đến mức thế gian hiếm có.
Bởi vậy bà khen vẻ ngoài của Bùi Sơ cũng là khen đến đặc biệt chân thành.
Tất cả những từ ngữ khoa trương nào đặt lên thân thể người kia thì hoàn toàn chẳng có vẻ khoa trương nào.
Trước đây đi làm mai cho người khác, mặc dù người ngoại hình cũng chỉ bình thường thôi, miệng bà mai như mấy bà cũng phải bốc lên thành mấy cái điểm tốt.
Hiện giờ nhắc đến Bùi công tử kia, nói rằng lớn lên như trích tiên hạ phàm, Lưu bà mối còn sợ lời trong miệng không xứng với dung mạo khí chất tư thái của người ta đấy.
Liễu Ngọc Chỉ ở bên cạnh bưng chén trà, vừa thưởng thức trà vừa nghe bà mối Lưu khen Bùi Sơ, nghe mà trong lòng cũng hết sức thỏa mãn.
Trước đây những bà mai khác có tới, khen người trong miệng đến tận mây xanh, Liễu Ngọc Chỉ cũng chỉ có thể thầm mắng trong lòng, nghi ngờ tính chân thực trong lời họ nói.
Thế nhưng lần này dù gì bà cũng đã tận mắt nhìn thấy Bùi Sơ, biết được dáng dấp chiều cao của đối phương, cũng nghe được rất nhiều chuyện của đối phương, thực tế mà nói, so với bà mối Lưu thì bà dường như còn hiểu rõ Bùi Sơ hơn.
Hiện giờ nghe từ miệng bà mối Lưu toàn là lời tán dương khích lệ, bà cũng rất chi là tán thành, cảm thấy bà mối Lưu này đúng là cực kỳ chân thành.
Bà mối lưu không chỉ khen ngoài miệng, còn vắt hết óc nghĩ biện pháp, trong lời nói còn bóng gió biểu đạt rằng đối phương cùng Tiết gia tiểu công tử rất là xứng đôi vừa lứa.
Đây chính là chuyện thử thách trình độ của ông mai bà mối các bà, may mà bà đã làm mối cho người ta mấy chục năm, có thừa khả năng đối phó với tình cảnh này.
Chỉ là bà mối Lưu nói mãi, nói hết cả nửa ngày trời, nói đến mức miệng mình cũng khô lại rồi mà Tiết phu nhân trước mắt vẫn bình chân như vại, cũng chả bảo ngừng lại, cũng không gật đầu đáp ứng, lại càng không hé một lời cự tuyệt.
Đây…!rốt cuộc đối phương có ý gì?
Liễu Ngọc Chỉ thấy bà mối ngừng lại, hỏi: “Bà mối Lưu à, sao không nói tiếp đi?”
Bà mối Lưu: “…”
Việc được nhờ vả lần này quả nhiên không dễ xử lý.
“Được, Tiết phu nhân, chúng ta tiếp tục.” Bà mối Lưu cắn răng một cái, xoa xoa cái bụng bự của mình, không thèm để ý cái khác nữa.
Trong bụng bà còn có rất nhiều lời muốn nói, hôm nay không nói cho Tiết phu nhân phải quyết định, bà sẽ không mang họ Lưu.
Ngoài mặt Liễu Ngọc Chỉ bình thản thờ ơ, trên thực tế trong lòng lại tràn đầy phấn khởi nghe bà mối Lưu khen tiếp.
Cứ để cho hai đứa nhỏ kia chờ thêm một lát, đại sự trong đời thì phải biết kiên nhẫn chờ, phải suy đi tính lại nhiều.
Sau khi Liễu Ngọc Chỉ rời đi, Tiết Thanh Linh dù ngồi bên trong thủy tạ nhưng nửa phần tâm tư cũng không ở nơi này.
Quay mặt nhìn một đống sổ sách liền giống y hệt như lúc không nhận ra một chữ nào, hoàn toàn nhìn không vô.
Mà lúc cậu muốn chạy ra ngoài lại bị người ta ngăn cản…
Tiết gia tiểu công tử không thể làm gì khác hơn là giống như một con nhện, hai tay bám trên hoa văn khắc trên cửa sổ, nhìn đám cá bơi trong ao chằm chằm không chớp mắt.
Cậu cảm thấy mình giống như một con cá tên là Thanh Linh bị quẳng vào trong chảo dầu chiên qua chiên lại.
Tiết Thanh Linh chờ mãi, đợi đến cả nửa ngày vẫn chưa thấy nương cậu quay về, cũng không nghe thấy động tĩnh gì khác.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu hoàn toàn không biết.
Trong lòng cậu thầm quyết định, chờ thêm một lát nữa nếu nương còn chưa quay trở lại, cậu sẽ trực tiếp xông ra ngoài.
Cực chẳng đã thì cậu sẽ nhảy xuống hồ.
phihan.wordpress
Bùi Sơ cũng chờ ở bên ngoài Tiết phủ, thập phần lo lắng.
Bà mối Lưu đã đi vào đó hơn một canh giờ rồi, không hề thả chút động tĩnh nào…!Trong Tiết phủ rốt cuộc có chuyện gì đang diễn ra chứ?
Tiểu Thương cũng bay tới bay lui xung quanh vài lần, thế nhưng nó không biết nói chuyện, không biết miêu tả được tình huống bên trong.
Nếu như không phải sợ quá đường đột, Bùi Sơ cũng muốn dùng khinh công bay vào trong thăm dò.
Bùi Sơ thở dài một hơi, không thể làm gì khác ngoài ngồi xuống tĩnh tâm tĩnh tọa, trong lòng thầm niệm tĩnh tâm quyết.
Chỉ là đáng tiếc vào thời điểm này, tĩnh tẫm quyết có tác dụng cái quần què!
Vào lúc bà mối Lưu nói đến khô cả họng lưỡi sắp hỏng mất, Liễu Ngọc Chỉ cuối cùng cũng cảm thấy đã đến lúc rồi, người bà phái người đi tìm cũng được người hầu nháy mắt ra hiệu là tất cả đã được mời đến.
Liễu Ngọc Chỉ nhấp một ngụm trà, cười hô hô nói: “Tuy nghe bà nói người ta tốt đẹp như vậy, thế nhưng…!vẫn nên để cho ta gặp mặt trước đi.”
Bà mối Lưu: “…”
Trong lòng bà mối Lưu thầm nhủ, việc hôn sự này phỏng chừng không thể xuôi chèo mát mái rồi.
Đợi bà trở về nhất định sẽ khuyên nhủ Bùi đại phu tuấn mỹ đi chọn công tử song nhi nhà khác đi.
Cuối cùng thì Bùi Sơ cũng tiền vào Tiết phủ.
Sau khi nhìn thất Liễu Ngọc Chỉ, cung cung kính kính hành lễ, làm đủ mọi nghi thức cần có, Bùi Sơ biết hóa ra mình sắp phải đối mặt với khảo nghiệm của người nhạc mẫu thích văn nhân tài tử này.
Đây là lần đầu tiên Liễu Ngọc Chỉ thấy Bùi Sơ ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng bà thầm khen tặng một câu.
Dáng dấp khí chất kia quả nhiên là rồng phượng giữa loài người, chỉ là không biết đối phương có giống như vẻ bề ngoài của hắn không, hay là ngoại trừ y thuật ra, những tài năng khác một chút cũng không biết.
“Ta có mời mấy vị tiên sinh, cậu muốn đến nhà ta cầu thân trước tiên cần phải được bọn họ gật đầu mới được.”
“Cầm kỳ thi họa…!Trước tiên bắt đầu từ cầm đi.”
Bùi Sơ gật đầu, tiếp nhận thử thách này.
Tuy rằng Liễu Ngọc Chỉ vẻ ngoài nói chuyện khá hờ hững, song lại lén lút đánh giá sắc mặt người trước mắt.
Bà phát hiện sau khi Bùi Sơ nghe thấy yêu cầu của bà, trên mặt thế mà không lộ ra chút hoang mang nào…!Đối phương rốt cục có ý gì?
Chả lẽ trời sinh không để lộ cảm xúc ở trên mặt, tương phản với con trai ngốc của bà?
Hay là đối phương đã bị dọa cho sợ choáng váng rồi?
Liễu Ngọc Chỉ bố trí thử thách này thực ra cũng không phải cố tình làm khó dễ người ta.
Bà làm mẫu thân, không ngăn trở một chút thì thôi, chả lẽ còn muốn đuổi hài tử mình dâng lên cho người khác à? Bà chỉ là muốn kiểm tra tính cách của đối phương và sự chân thành của hắn thôi.
Nếu quả thật vô tài vô năng, mà con trai lại nhất định muốn cùng chung sống với cậu ta, đối phương lại thật lòng chờ đợi, vậy thì…
Liễu Ngọc Chỉ trong lòng thở dài.
— cũng chỉ là nuôi hai đứa ngốc mà thôi.
Ngược lại cũng khá là xứng đôi.
Hết chương 74