Đọc truyện Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán – Chương 60: Bàn Bạc Kỹ Càng
Edit: Hanna
Sau khi âm thanh của Tiết Thanh Linh im bặt lại, cậu chớp mắt một cái, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt như cười mà không cười của người bên cạnh…!Trái tim của Tiết gia tiểu công tử như thể bị người ta cầm dùi bổ cho mấy lần.
Bùi Sơ nhướn mày trêu chọc: “Em không chỉ ăn trộm mấy con cá, còn chớp thời cơ bốc đi một nhúm trà, sau đó bị nương phạt quỳ cả đêm hử?”
“Chàng chàng chàng..
sao chàng lại biết?” Tiết Thanh Linh suýt nữa cắn rớt đầu lưỡi mình.
“Đương nhiên là do người ngoài như ta đoán được.
Tiết gia nhà em từ trước đến này đều có tính bài ngoài mạnh vô cùng, cái gì cũng không muốn nói cho người ngoài không quá quan trọng như ta mà…” Ngữ khí Bùi Sơ tận lực nhấn mạnh vào hai chữ người ngoài này.
Tiết Thanh Linh không nhịn được giơ tay xoa xoa hai lỗ tai, thấp giọng nói: “…Chàng không phải người ngoài mà.” phihan.wordpress
Thính lực kinh người của Bùi Sơ nghe được câu nói này, ý cười trong đôi mắt càng sâu, “Được thôi, ta mà không phải người ngoài thì ta là ai đây?”
“Dù sao cũng không phải là người ngoài.” Tiết Thanh Linh dùng tay che lấy hai cái lỗ tai, nhanh chóng tiến lên phía trước vài bước, giống như có thể dùng tư thế này thoát ra khỏi tình cảnh quẫn bách đó a.
Cái chuyện bịt tai trộm chuông này, từ lâu Tiết gia tiểu công tử đã tu luyện đến lô hỏa thuần thanh rồi.
Không muốn nghe cái gì là lại bịt tai lại.
Bùi Sơ cười cười đuổi theo, nắm lấy một tay Thanh Linh, dùng sức bắt lấy tay cậu phải rời khỏi hai cái tai, ép cậu đi đối mặt với hiện thực, “Được rồi, đừng che nữa, đến giờ mới thấy xấu hổ sao? Lúc trước mỗi ngày còn đuổi theo ta hỏi bao giờ mới tới cầu thân còn gì…”
Tiết gia tiểu công tử lúc này rốt cục không thèm che tai nữa, mà đổi thành dùng hai tay bịt miệng người kia lại.
“Được được, ta không nói nữa, chúng ta bàn tiếp chuyện nuôi cá đi.
Vậy cái ao này liền nuôi cá Hồng Sơn Cẩm như em bảo nhé, sau này em mà muốn ăn cá liền vớt từ trong ao ra, ta khẳng định sẽ không phạt em, cho em ăn tùy thích, mở rộng bụng ra mà ăn.
Chỉ là…!dĩ nhiên cũng phải phiền Tiết gia tiểu công tử tới giúp ta chăm sóc cá hàng ngày nhé.”
“Em em…” Tiết Thanh Linh có chút oán giận nói: “Em dù có mở rộng bụng ăn thì cũng ăn được bao nhiêu cá đâu, lúc đó còn không phải đều chui vào bụng người nào đó…!Đương nhiên em cũng sẽ nuôi cá mà.
Đến Tiểu Thương chàng cũng lười cho ăn, mấy con cá mà rơi vào tay chàng chẳng phải là sẽ chết đói hết.
Lúc đó á, một con cá cũng không có mà ăn đâu.”
Bùi Sơ nghe thấy những lời này của đối phương, nhất thời cảm thấy không hài lòng, minh oan cho bản thân nói: “Nói cái gì mà ngay cả Tiểu Thương ta cũng lười cho ăn? Dựa vào cái gì mà nói ta sẽ làm cá chết đói? Trước đây ta một thân một mình dẫn theo Tiểu Thương đi cũng không làm con chim đó chết đói mà, ta còn bắt cá cho nó ăn đấy…!Chờ chút, nhắc mới nhớ, nếu thực sự muốn nuôi cá trong ao thì phải đi cảnh cáo riêng Tiểu Thương một chút đấy, bảo nó đừng có gieo vạ cho cá giống trong ao.
Nếu tất cả cá nhỏ mà chui vào bụng Tiểu Thương thì hai chúng ta có mà ăn không khí…”
Tiết Thanh Linh: “…”
Bùi Sơ: “…”
Xem ra chuyện nuôi cá nhà bọn họ còn cần phải bàn bạc kỹ càng thêm mới được.
Bùi Sơ cởi ống sáo bên hông xuống, gõ gõ ở trên lòng bàn tay mình mấy cái, nhìn Tiết Thanh Linh ở bên cạnh hỏi: “Lại nói, ta bảo Tiểu Thương báo tin cho em xong, nó lại chạy đi đâu rồi?”
“Em cho nó ăn chút thịt ba chỉ, nó ăn xong là bay ra ngoài chơi rồi.”
“Em còn cho nó ăn thịt cơ…” Bùi Sơ lẩm bẩm nói một câu sau đó lấy tay che che bụng mình, bởi đột nhiên có một cảm giác đói cồn cào đánh ập lên người hắn, “Bây giờ là giờ gì rồi? Buổi trưa ta vẫn còn chưa có cái gì nhét vào bụng hết, em có để phần cơm nước cho ta không đấy…”
Tiết Thanh Linh: “! ! ! ! !”
“Em em em em quên mất! Em có mang cơm theo, đang ở ngoài cổng!”
Bùi Sơ: “! ! ! ! ! !”
Bùi Sơ nghiến răng nghiến lời, giơ tay nhéo hai má Tiết Thanh Linh một cái, “Em đã tới đây bao lâu rồi? Vì sao mang theo cơm tới mà không nói, em cố ý bỏ đói ta đúng không?”
“Quả nhiên là ta không bằng một con chim, lúc trước em còn nói cho Tiểu Thương ăn thịt ta ăn canh, hiện giờ á ngay cả canh cũng không ta ăn mà…”
Bùi Sơ vừa nói vừa ôm lấy eo Tiết Thanh Linh, hai người đạp không bay lên, chỉ tốn thời gian vài cái chớp mắt, hai người liền đến cổng trước của trạch viện, xe ngựa của Tiết Thanh Linh may mà vẫn còn đang đậu ở ven đường, phu xe thì ngồi ở bên ngoài gật gù buồn ngủ.
Bùi Sơ ko nói lời nào mà lên xe ngựa luôn, ngồi trong buồng xe bắt đầu ăn cơm trưa.
Những món ăn này được ủ trong hộp đựng thức ăn kín, dù qua một khoảng thời gian vẫn còn lưu lại độ ấm vừa phải, hắn cũng không chê mà trực tiếp dùng nội lực hâm nóng lại một chút rồi lập tức bắt đầu dùng bữa.
Tiết Thanh Linh giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, ngượng ngùng nở nụ cười mấy lần, ân cần múc cho đối phương một chén canh đưa qua, còn xoa bóp bả vai cho hắn, nhẹ nhàng đấm bóp mấy cái.
Bùi Sơ rất hưởng thụ sự chăm sóc tri kỷ của người kia, nhưng vẫn nghiêm mặt như trước không nói lời nào.
Tiết Thanh Linh nhìn dáng vẻ lạnh như băng của hắn, trong lòng cực kỳ khó chịu, tiếp tục lấy lòng nói: “Tiểu Bùi Đại phu à, em sai rồi, tha thứ cho em đi mà, nha?”
Bùi Sơ vẫn im lặng không hé một lời.
“Đây, ăn một ngụm canh sườn hầm khoai mỡ này đi.”
Bùi Sơ nhận lấy bát canh từ tay cậu, vẫn không nói câu nào.
Trong lòng Tiết Thanh Linh thực sự đã cuống lên rồi, ôm lấy một cánh tay của Bùi Sơ, dán má lên tay hắn, chân thành nhận tội, “Em không phải cố ý mà, em chỉ là…!chỉ là nhìn thấy chàng liền thật cao hứng, đầu liền trống rỗng, cái gì cũng quên mất tiêu…”
Bùi Sơ khẽ hừ lạnh một cái, “Có thật không phải cố ý không?”
“Không phải, tuyệt đối không phải.”
“Sau này không cho phép bỏ đói ta.”
“Vâng vâng vâng, tuyệt đối sẽ không để Tiểu Bùi đại phu bị đói.” Tiết Thanh Linh điên cuồng gật đầu, cắt đất bồi thường.
Bùi Sơ ăn nốt ngụm canh cuối cùng, xoay người nhìn Tiết Thanh Linh, chậm rãi hỏi: “Em còn chôn thứ gì ở chỗ nào không?”
Tiết Thanh Linh nghe hắn hỏi vậy, trong đầu lập tức hiểu ra, khôn khéo đáp: “Em còn chôn hai vò rượu dưới gốc cây nguyệt quế ở nhà, đợi lát nữa em sẽ sai người đào ra, đưa một vò cho Tiểu Bùi đại phu.”
“Chỉ đưa một vò?”
“Không không không, nói lộn.
Hai vò, hai vò.”
Bùi Sơ thoả mãn gật đầu, “Vậy còn tạm được.”
Sau khi Tiết gia tiểu công tử thấy đã dỗ được người thành công, lúc này mới có thể thờ phào nhẹ nhõm.
Xem ra sau khi về nhà cậu phải cất thêm một ít rượu mới được.
Bùi Sơ thấy cậu bình tĩnh lại rồi, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười, nâng tay xoa xoa đầu cậu.
Nhớ tới sáng nay lúc hắn bước ra từ cửa Trương gia, hắn nghĩ lát nữa thực muốn thổi sáo cho vị giám công nhỏ này nghe.
Mà kết quả hôm nay giám công nhỏ thế mà lại bỏ đói hắn…!vậy nay hắn không thổi sao cho cậu nghe nữa.
“Em chơi đàn cho ta nghe đi.”
Cả người Tiết Thanh Linh chợt cứng đờ, run rẩy hỏi: “Cái, cái gì?”
Tiên sinh dạy đàn cho cậu mới mời về chưa được hai ngày, đến giờ…!vẫn còn chưa tập luyện ra đâu vào với đâu, mà đã phải chuẩn bị xuất trận rồi sao?
“Nói em chơi đàn cho ta nghe chút.
Lúc trước không phải em nói muốn cho ta thưởng thức tài nghệ chơi đàn của em sao? Hiện giờ đúng lúc hai ngày nay ta tự mình làm một cây đàn, em có muốn chơi thử chút hay không?”
“Sao hử? Mới vừa rồi còn bỏ đói ta, hiện giờ chơi đàn cũng không thèm làm?”
“Không không không…” Tiết Thanh Linh nhắm mắt lại, bi tráng cuộn nắm đấm lại gật đầu đồng ý nói: “Vậy được thôi.”
Bùi Sơ cười dẫn cậu tới dưới cây nguyệt quế ở góc tây bắc của trạch viện, sắp xếp một cây đàn cho cậu.
Nơi này có thể xem như là nơi có phong cảnh xinh đẹp nhất trong lâm viên, bóng cây cao to, gần bên hồ nước.
Cái ao giữa trạch viện là một cái ao hình vuông khá ngay ngắn, kiến trúc xung quanh được xây dựng dọc theo bờ nước, có thể thưởng ngoạn được cảnh đẹp non xanh nước biếc.
Mà ở phía bờ góc tây bắc của cái ao, mép ao hơi mở rộng lên trên và kéo dài một chút, trên mặt ao xây một cây cầu đá trắng như tuyết, cách cầu đá không xa về phía nam chính là một tòa tiểu đình ngắm cảnh.
Hiện giờ hai người họ ngồi dưới gốc cây này, nhìn về phía nam có thể thấy được cầu đá uốn lượn, làn nước trong xanh, hòn non bộ gồ ghề và cả nhưng đình đài thủy tạ lúc ẩn lúc hiện nữa, phong cảnh cực kỳ xinh đẹp. phihan.wordpress
Tiết Thanh Linh ngồi bên cây đàn, song lại giống một con kiến bò trên chảo nóng đứng ngồi không yên.
Cậu nhìn người phía trước mặc bạch y đang mỉm cười nhìn cậu một chút, cắn răng, cúi đầu đặt tay lên dây đàn.
Ngón tay cậu hơi động, một âm thanh sâu lắng vang lên, tiếp đó âm thanh kéo nốt phiêu dật rung động, ngón tay uyển chuyển lướt trên dây đàn.
Âm thanh của khúc đàn này như tiếng nước chảy chim hót trong rừng, lại giống như tiếng chuông gió bằng ngọc thạch ngân vang, trầm lắng thanh nhã.
Dưới cảnh sắc như vậy, âm thanh phát ra từ dây đàn lại càng động nhân.
Lúc ngón tay cậu lướt trên dây đàn, gió thổi lá cây rơi lên vạt áo cậu…
Tấu được xong một khúc, Tiết Thanh Linh không nhịn được thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Ít nhất cậu không làm đứt cái dây nào nha.
“Chơi đàn không tệ lắm.” Bùi Sơ đi tới bên cạnh cậu, không keo kiệt mà khen ngợi một câu.
Tuy rằng tiếng đàn của Tiết Thanh Linh đúng là có hơi chút bình thường, nhưng mà không gây ra sai lầm gì lớn, bởi đây chỉ là trình độ của một người bình thường chơi nhạc thôi.
Thực ra muốn tìm lỗi thì vẫn còn cả đống lỗi ở đó, song Bùi Sơ sợ bản thân mà nói ra dù chỉ một câu đả kích thôi là đối phương liền lập tức òa khóc.
Bộ dáng hiện tại của cậu so với lúc trước bị kiểm tra y thuật còn căng thẳng hơn, đây…!rốt cuộc có bao nhiêu nơm nớp lo sợ vậy chứ?!
Tiết Thanh Linh nghe được hắn nói câu không tệ lắm này, cuối cùng cũng triệt để nhẹ nhõm lại.
Đúng lúc cậu định vui vẻ nở nụ cười lộ ra hai lúm đồng điếu liền nghe thấy người trước mắt tiếp tục hỏi: “Mấy ngày nay em nói đến tối còn phải đi học, không phải là về nhà học đàn đi?”
Khuôn mặt nhỏ của Tiết Thanh Linh cứng đờ, tuy rằng trong ánh mắt lấp lánh của cậu đã lộ ra ý nói bị chàng đoán đúng rồi, nhưng miệng cậu vẫn quật cường phản bác, “Không, không hề nha.
Em về sớm là vì, là vì mẹ em muốn em về sớm, bà dạy em xem sổ sách, mấy ngày nữa còn phải cùng bà ấy đi xem mấy cửa hàng trong nhà đang kinh doanh…”
Bùi Sơ nhịn cười, cũng không vạch trần đối phương, “Ồ, là như vậy sao?”
Tiết gia tiểu công tử gật đầu như gà mổ thóc, “Đúng vậy, đúng vậy.”
…
Hai người đùa giỡn với nhau trong nhà cả một ngày, thuận tiện cùng nhau thảo luận cải biến một vài chi tiết nhỏ.
Bùi Sơ cùng ngày sửa lại bản vẽ kiến tạo của tòa nhà một chút rồi gọi thợ thủ công đến, bắt đầu nghiêm túc tiến hành cải tạo lại toàn bộ tòa trạch viện này.
Ngày tháng nhanh chóng trôi qua, biến hóa của căn nhà mỗi ngày một khác biệt.
Một tháng sau, trạch viện vốn trống rỗng không có gì dần dần được đủ loại đồ vật lấp kín, trạch viện suy tàn lại được hồi sinh và tỏa ra sức sống mãnh liệt.
Bùi Sơ đứng ở bên cạnh cái ao, ném một nắm thức ăn cho cá vào trong nước, trên mặt ao nổi lên từng đuôi từng đuôi cá giống đo đỏ rực rỡ, trong lòng hắn liền nghĩ…
Đã đến lúc đi hỏi cưới rồi!
Hết chương 72