Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 52: Chạy


Đọc truyện Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán – Chương 52: Chạy


Edit: Hanna

Khúc nhạc kết thúc, Bùi Sơ thả cây sáo trong tay xuống, nhẹ nhàng treo nó ở bên hông.

Đầu treo tua sáo nghiêng xuống, bông kết đỏ tươi cùng với ống tay áo trắng như tuyết tương phản càng tôn thêm vẻ đẹp của nhau, một trắng càng thêm thuần, một đỏ càng thêm rực rõ, toàn thân sáo bằng bạch ngọc được bao bọc một tầng ánh sáng thanh lệ.
“Cảm giác thế nào rồi?”
Nghe Bùi Sơ nói vậy, mẹ con Trương Bỉnh Nguyên lúc này mới như sực tỉnh lại từ giấc mộng.

Tiếng sáo mà họ vừa mới được nghe vẫn luôn quanh quẩn bên tai.

Một khi đã sa vào trong âm thanh kia liền không nỡ lòng nào muốn dứt ra khỏi thanh âm mỹ diệu đó.
Trương Bỉnh Nguyên đi tới bên cạnh mẫu thân mình, đỡ lấy cánh tay đối phương, hai người đồng thời nhìn về phía Bùi Sơ trước mắt.

Khóe mắt Trương phu nhân còn đang ngân ngấn nước mắt, bà nhận lấy cái khăn Trương Bỉnh Nguyên đưa cho bà, nhẹ nhàng chấm lên khóe mắt, lộ ra một nụ cười thoải mái nhẹ nhõm, sau lại chậm rãi nói: “Suốt khoảng thời gian vừa qua, đây là lần đầu tiên tâm tình ta trở nên vui vẻ như vậy, giống như những chuyện ngày xưa phảng phất đã trở thành mây khói vậy.
“Nếu như có cơ hội, mong là sẽ được nghe lại tiếng sáo của Bùi đại phu thêm lần nữa.”
Bùi Sơ gật đầu, hắn bắt mạch cho Trương phu nhân xác nhận lại rồi khai thêm một phương thuốc mới, “Toa thuốc này mỗi ngày uống hai cữ, năm ngày sau đến Hồi Xuân đường khám lại.”
Trương Bỉnh Nguyên liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, vui mừng trong đôi mắt thêm nồng đậm.

Y nhìn bạch y đại phu trước mắt, từ đáy lòng vô cùng biết ơn, “Cảm tạ Bùi đại phu.”
Bùi Sơ đã quyết định mua lại trạch viện Trương gia, hắn và Trương Bỉnh Nguyên đã hẹn định xong ngày mai sẽ đi làm thư khế, đến quan phủ đóng dấu chương ấn, hoàn thành giao dịch.

phihan.wordpress
“Ta và mẫu thân ngày mai có thể trời đi ngay.” Trong thời gian Trương Bỉnh Nguyên rao bán đất cũng đã chọn được một căn nhà nhỏ với hậu viện riêng biệt và có mặt tiền trên phố, chỉ là thiếu tiền nên vẫn chưa mua được căn nhà kia.

Hiện tại nhà cũ đã bán, vừa vặn bàn xong chuyện với gian nhà mặt tiền kia.

Đợi mẫu thân dưỡng bệnh tốt lên, còn có thể ở đó làm chút kinh doanh buôn bán.
Hiện giờ nhà đã xác định mua xong, Bùi Sơ ra ngoài cũng đã hơn nửa ngày.


Khi hắn chuẩn bị rời Trương phủ, Trương Bỉnh Nguyên tự mình tiễn hắn ra cửa.

Lúc cả hai sắp đi tới chỗ bình phong chắn cổng, Trương Bỉnh Nguyên trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy ống sáo treo trên hông đối phương, không nhịn được hỏi: “Bùi đại phu không phải người Lâm An thành đúng không?”
“Đúng vậy, mới tới Lâm An, hẳn là hơn nửa tháng.”
“Tua sáo mà ngài treo trên ống sáo là Thịnh an kết đặc sắc của Lâm An thành chúng ta.” Trương Bỉnh Nguyên nhìn tua sáo này nhớ tới ngày xưa mẫu thân y cũng từng đan cho y một cái Thịnh an kết giống vậy, phối hợp với một miếng ngọc bội màu xanh, thường xuyên đeo bên người…!Y vẫn luôn cất rất kỹ, chỉ tiếc vào lúc Trương gia suy tàn thì bị người ta cháy nhà hôi của cầm đi.
Bùi Sơ giật mình sửng sốt một chút, tò mò hỏi: “Đây là Thịnh an kết của dân địa phương? Cái nút kết này còn có ngụ ý gì khác không?”
“Ngụ ý à? Là ý chúc phúc đi, mong nguyện ước của quân có thể sớm ngày trở thành hiện thực.”
“…!Mong quân có thể thực hiện được nguyện vọng sao?”
Bùi Sơ một mình đi khỏi Trương gia.

Hắn đến trước cửa Trương gia thì đột nhiên dừng bước, tay vươn ra cầm lấy cái kết treo ở đuôi sáo vào lòng bàn tay.

Hắn cúi đầu nhìn nút kết màu đỏ rực, dây đỏ bện thành một cái bông, bên dưới còn treo mấy viên ngọc thạch nhỏ màu xanh.
Thực hiện được nguyện vọng ư?
Ngày đó ở bến phà huyện Phú Dương, tiểu công tử mang tâm tình như vậy mà gửi tua sáo này cho hắn sao?
Bùi Sơ trong lòng mềm nhũn, trong đôi mắt hoa đào bỗng chợt lóe lên một tia ôn nhu, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái kết bằng dây đỏ không quá phức tạp này.

Lúc này hắn đứng ở đầu hẻm, gió phía ngoài hẻm thổi về phía thân thể hắn, mái tóc đen dài như mực phía sau bị thổi bay, tua rua trên tua sáo trong lòng bàn tay hắn cũng theo đó mà phiêu đãng trong gió, tóc đen bay lên đảo qua tua rua từ cái kết màu đỏ, chậm rãi quấn quít vào nhau.
Trước mắt hắn từ từ hiện lên một thân ảnh.
Hắn nghĩ, hiện giờ nguyện vọng của quân, chính là cùng em bạc đầu.
Bùi Sơ định hướng về phía Hồi Xuân đường mà đi, dọc theo đường về, tất cả đều là ngõ phố phồn hoa, nào là cửa hàng vàng bạc, cửa hàng bán sơn mài, còn có trạm dừng chân, khách sạn quán trọ.

Trên đường đâu cũng thấy người qua lại, tất cả đều tràn đầy không khí rộn ràng.

Đi được một nửa đường, hắn chợt nhớ tới Tiết Thanh Linh từng nói có bà Tôn bán bánh màn thầu ngàn tầng ăn rất ngon, tay Bùi Sơ nắm lấy cây sáo trúc, hai mắt đảo qua từng cửa hàng ven đường.

Hắn quyết định phải tìm bằng được cửa hàng này, mua một ít bánh màn thầu ngàn tầng mang về y quán.


Vào thởi điểm hắn tìm được cửa hàng của bà Tôn, đang chuẩn bị đi tới thì Bùi Sơ bị người ở phía sau gọi lại.
“Bùi ân công, quả thật là ngài!”
Một thanh âm mừng rỡ vang lên phía sau hắn.
Bùi Sơ quay đầu lại, liền thấy một nam tử trẻ tuổi mặc một bộ trang phục đơn giản màu xanh lam.

Trên mặt nam tử kia lộ vẻ phong trần mệt mỏi, song khi nhìn thấy hắn lại lộ ra một nụ cười chân thật.

Đúng là Bùi Sơ nhận ra vị nam tử trẻ tuổi này, đối phương chính là Dương Bách Hằng, là bệnh nhân đầu tiên hắn cứu chữa khi vừa mới xuyên qua dị thế chính là mẫu thân cậu ta.
Tại Lâm An thành có thể nhìn thấy Bùi Sơ, Dương Bách Hằng rất là cao hứng.
Dương Bách Hằng dẫn theo mẫu thân rời huyện Phú Dương, sau đó đến nhờ vả ở nhà đại bá.

Đại bá cùng đại bá mẫu mặc dù đối xử với họ rất nhiệt tình thế nhưng ăn nhờ ở đậu chung quy cũng không phải là kế lâu dài.

Vì vậy sau khi Dương Bách Hằng thương lượng cùng với mẫu thân thì quyết định tới thành Lâm An.

Lâm An cách quê hương của y không xa, lại là vùng đất phồn hoa, bản thân Dương Bách Hằng cũng tinh thông y thuật, có lẽ có thể kiếm được việc trong Lâm An thành, phụng dưỡng mẫu thân thật tốt.
Vất vả đợi mấy ngày mưa dầm trôi qua, Dương Bách Hằng nhân ngày ánh nắng sáng sủa dẫn theo mẫu thân tới Lâm An, tạm thời mướn một chỗ trọ, đang định đi đặt làm chút đồ dùng hàng ngày, đúng lúc gặp được Bùi Sơ.
Dương Bách Hằng không nhịn được đánh giá từ người mặc bạch y trước mắt từ trên xuống dưới, toàn thân áo trắng của đối phương không nghiễm một hạt bụi nhỏ, khí chất ngời ngời, vẫn là bộ dáng tuấn tú xuất trần ấy, giống như mặt trăng trên bầu trời quang đãng, thực sự là làm y sinh ra vô số than thở cùng cảm khái trong lòng: “Nếu như không phải trong nhà có mẹ già cần chăm sóc, ta cũng nguyện noi theo Bùi ân công, hành tẩu thiên hạ, hành y cứu người khắp nơi.”
Bùi Sơ: “…”
Khả năng ghi nhớ của hắn vốn rất tốt, nhìn Dương Bách Hằng trước mắt, hắn đột nhiên nhớ tới chính mình đã từng nói thế nào.
“Còn tưởng rằng Bùi ân công ngài sẽ ở y quán, làm một đại phu chẩn bệnh đấy.”
“Không thể.

Ta chắc chắn sẽ không ngồi lại bất kỳ y quán nào.”
Tọa chẩn ở trong y quán?
Chỉ hành nghề ở một chỗ, đây khác nào ngồi tù?

Với hắn mà nói, tuyệt không thể xảy ra loại khả năng này.

Bùi Sơ nhịn không được sờ sờ mũi, nhìn Dương Bách Hằng kích động trước mắt, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Mỗi người đều có duyên phận riêng.”
“Đúng vậy, mỗi người đều có duyên phận riêng.” Dương Bách Hằng nở nụ cười khoáng đạt.
Dương Bách Hằng muốn mời Bùi Sơ tụ họp một bữa, thế nhưng bị đối phương khước từ.

Dương Bách Hằng nhìn bóng lưng đối phương tiêu sái rời đi, một lần nữa nhịn không được trong lòng sinh thán phục.
Cũng không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại nhân vật phong nhã vô song như Bùi ân công vậy.
Dương Bách Hằng thở dài một hơi, chỉ sợ rốt cục vô duyên gặp được.
Dương Bách Hằng cũng định tạm thời lưu lại Lâm An.

Ngày mai y muốn đến tìm một y quán gia trong thành Lâm An, lưu lại trong y quán làm đại phu.

Y đã nghe ngóng qua, trong tất cả y quán trong Lâm An thành, y quán có đại phu ít nhất là Hồi Xuân đường.

Bởi vậy, ngày mai y định đến Hồi Xuân đường xem thử, dò hỏi bên kia có cần chiêu đại phu mới không.
Bùi Sơ đến của hàng bà Tôn mua được bánh màn thầu ngàn tầng xong, sau đó nhanh chóng quay về Hồi Xuân đường.
Hắn rời y quán đã hơn nửa ngày, mới vừa thò đâu vô cửa, liền bị một người đang mong mòn mong mỏi hắn quay về chồm tới.

Thần sắc Tiết Thanh Linh có chút vội vã, vừa nhìn thấy Bùi Sơ liền vội chạy đến trước người hắn: “Huynh lại không một tiếng động rời khỏi y quán, huynh đi đâu thế?”
Bùi Sơ nở nụ cười, nhìn con gà trống nhỏ trước mặt cả người xù lông vừa bày ra dáng vẻ khởi binh vấn tội, cười trêu chọc hỏi: “Ta còn có thể đi đâu được? Đương nhiên đi Lâm An rồi.

Chẳng lẽ Tiết tiểu công tử còn sợ ta chạy, không ai sẽ tới nhà em cầu thân?”
Tiết Thanh Linh hai má đỏ ửng, “Đúng là ta lo huynh chạy mất đấy.”
“Ta chỉ là đi làm việc chứ còn chuyện gì khác làm nữa đâu.

Cái này cần phải bảo mật, tạm thời không thể nói cho em biết.

Nhưng mà ta đảm bảo nếu em biết sẽ vô cùng cao hứng.”
Tiết Thanh Linh ngượng ngùng, có chút vui vẻ nói: “Thật sao?”
Bùi Sơ chớp chớp đôi mắt, giơ tay nhéo má đối phương một cái, “Đương nhiên là sự thật.

Em yên tâm, ta sẽ không chạy, ta còn muốn đến nhà em cầu thân đó…”

“Huynh, huynh đừng có thể treo hai chữ cầu thân ở trên miệng được không?” Tiết Thanh Linh nhìn xung quanh y quán một chút, may là lúc này không có người ngoài, lỗ tai cậu đều đỏ đến như sắp cháy.
“Ta là người treo hai chữ cầu thân ở trên miệng trước sao? Rõ ràng em là người vẫn luôn hỏi ta lúc nào có thể tới cầu thân trước…”
Tiết Thanh Linh không khỏi nhảy dựng lên, giơ tay chặn lại miệng người trước mặt, trong đôi mắt xoát ra ngọn lửa thẹn quá hóa giận, đôi mắt phượng trừng to, giống như đang nói: Huynh còn nói, huynh còn nói, huynh còn nói, ta cho huynh nói này!!! phihan.wordpress
Trong đôi mắt Bùi Sơ tràn đầy ý cười, thành thật đứng im cho đối phương giơ tay chặn miệng.

Hắn không phản kháng mà nâng tay phải lên, giơ ngón trỏ ra, làm một động tác cấm khẩu.
Tiết gia tiểu công tử thấy kẻ tình nghi trước mắt đã đàng hoàng lại, mới chậm rãi thu hồi tay của mình.
Bùi Sơ biết cậu da mặt mỏng, cũng không cố tình trêu chọc cậu nữa, mà kéo cậu đến phòng châm cứu, đóng cửa lại, hai người ở bên trong bí mật nói chuyện.

Tiết Thanh Linh thấy đối phương dẫn mình đến căn phòng này, thấy người kia đóng cửa, lại nhìn thấy một đống bình thuốc chai lọ và một đống ngân châm trong phòng, đột nhiên có cảm giác sợ sệt đến lạnh người.
Bùi Sơ: “…”
Hắn cảm thấy mình hình như bất cẩn chọn sai chỗ rồi.
Bùi Sơ xoa mũi, di tới bên người Tiết Thanh Linh, đột ngột ôm người vào trong ngực, ở bên tai cậu khẽ cười, bả: “Rõ ràng vừa nãy còn muốn làm hung thần ác sát thẩm tra ta, sao bỗng dưng lại chột dạ sợ hãi thành như vậy? Em nhìn thử đi, ta mang em đến hình thất, nơi này có rất nhiều châm, em có thể ép hỏi ta.

Nếu ta không ngoan ngoãn trả lời, Tiểu Tiết đại nhân có thể dụng hình với ta cũng được.”
“Huynh không phải vừa mới nói cần phải giữ bí mật với ta sao?”
“Nếu như em nhất định phải hỏi, ta khẳng định sẽ không giấu giếm.”
“Vậy ta cũng không hỏi nữa.” Tiết Thanh Linh bị đối phương ôm vào trong ngực.

Ở nơi chỉ có hai người như này, cậu cũng trở nên lớn mật hơn nhiều, chủ động vòng tay ôm eo người trước mặt.

“Chỉ cần huynh sau này đừng đột nhiên biến mất là tốt rồi.

Giả như huynh muốn…!rời khỏi Lâm An, nhất định phải nói trước với ta một tiếng.
“Xin lỗi, Thanh Linh của ta.

Về sau ta nhất định sẽ không bao giờ ra khỏi y quán mà không nói lời nào.

Mỗi lần xuất môn đều báo cáo với em có được hay không?”
Hết chương 64
Bánh màn thầu ngàn lớp


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.