Đọc truyện Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán – Chương 16: 26
Edit: Hanna
Chương 25: Nấu cháo
Tiết Thanh Linh đáp ứng cá cược với mẫu thân.
Cậu đứng trước cửa y quán quen thuộc, bên trong quán có không ít người sai vặt, có người cầm chổi quét tước, có kẻ nhấc theo thùng nước, cầm khăn lau chùi quầy hàng.
Hà quản sự đứng một bên chỉ hoa, hướng dẫn bọn họ phục hồi lại nguyên trạng của y quán.
Tiết Thanh Linh cầm một tấm biển, để Tiểu Giao đỡ lấy cái thang, chính mình tự trèo lên, treo tấm biển ở nơi cao nhất trên cửa.
Cậu đứng trên cái thang, ngón tay mân mê chữ trên hoành phi:
Hồi Xuân đường.
Đây là bảng hiệu mới Tiết Thanh Linh tìm người làm.
Bảng hiệu Tể An đường đã bị Liễu Ngọc Chỉ kêu người hạ xuống, lúc Tiết Thanh Linh dọn dẹp lại y quán cũng không đi lấy lại từ nương cậu mà làm lại một tấm mới.
Tiết Thanh Linh nhìn chăm chăm ba chữ trên tấm biển.
Đại phu diệu thủ hồi xuân, cứu người một mạng.
Mà y quán này cũng có thể hồi xuân được hay không?
“Linh nhi công tử, người mau xuống đây đi” Tiểu Giao bên dưới nhìn công tử nhà mình đứng ở nơi cao vót, luôn cảm thấy trong tim cực hoảng loạn.
Tiết Thanh Linh đứng ở phía trên khẽ gật đầu, chầm chậm bò xuống từ trên cái thang, Tiểu Giao liền vội gọi người bê cái thang đi.
Cậu bước vào trong y quán, y quán lúc trước còn lộn xộn giờ đã được dọn dẹp chỉnh tề.
Các loại dược liệu sạch sẽ lại được bỏ vào trong tủ thuốc.
Không khí mang mùi thuốc mãi không tiêu tan đem người vây ở trong đó, Tiết Thanh Linh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mùi dược liệu quen thuộc.
Mẫu thân của cậu Liễu Ngọc Chỉ lúc này từ bên trong kiệu đi xuống, cầm khăn tay, chân bước như gió, bước một bước lớn qua ngưỡng cửa, vừa đi vào trong vừa lải nhải luôn miệng: “Ôi chao, Hồi Xuân đường, đổi tên rồi cơ đấy…”
“Bên này sao vẫn còn dính bụi này? Quét dọn sạch sẽ chút, đừng có mà làm hỏng chuyện lớn của tiểu thiếu gia nhà các ngươi.”
“Còn nữa, Hà quản sự nói với bọn hạ nhân một chút, sau này tiền công làm việc bên trong y quán, toàn bộ đều đi tìm Thanh Linh tiểu thiếu gia các ngươi mà đòi ha.”
Liễu Ngọc Chỉ đi tới trước quầy, cầm bàn tính lên nhanh chóng đánh lách cách không ngừng, miệng cũng không tha cho ai mà kêu ầm lên: “Tới đây đi, Hà quản sự, tới kiểm kê cho tiểu thiếu gia các ngươi.”
“Phòng này là của ta, khế đất này cũng là của ta, ta phải tính toán xem một tháng nên cho thuê bao nhiêu đây…”
“Còn có mấy lô dược liệu này, đây chính là dược liệu thượng đẳng mới bào chế ra, còn một đám bình chậu chai lọ này nữa…!Tính chút, lại thêm vào ngần này tiền…!Đúng rồi, tiền làm bảng hiệu kia hình như cũng là của ta thì phải?”
…
“…Tiểu Linh nhi của chúng ta tổng cộng nợ nương bao nhiêu tiền đây?” Liễu Ngọc Chỉ cầm bàn tính, giả vờ giả vịt đánh mấy lần, khẽ xoa mi tâm, dáng vẻ tựa hồ rất khổ não, “Ôi, con cái đều là khoản nợ, nương giảm giá cho ngươi một chút, chỉ ba trăm lượng bạc ròng thôi…”
Liễu Ngọc Chỉ kêu người mài mực, nhanh chóng viết một tấm giấy nợ, cười híp mắt đi tới trước người Tiết Thanh Linh, cầm lấy tay nhỏ của con út, ấn một cái dấu vân tay lên trên.
“Sau này a, nhớ mỗi tháng trả tiền thuê, tiền công cho người hầu cũng phải xuất ra, người ta đi kiếm sống cũng không dễ dàng, đừng có thiệt thòi tiền lương của họ.
Linh nhi, con đừng trách nương nhẫn tâm, nương đối với con vẫn còn rất là tốt đấy.
Ài, nơi này có năm lượng bạc, nương cho con mượn trước.”
“Được rồi, nương có việc đi đây.
Ngươi trông giữ y quán cho tốt, nếu như không thể chịu đựng nổi nữa thì đến nhận thua với nương.”
Liễu Ngọc Chỉ rời đi, để lại Tiết Thanh Linh đứng im tại chỗ trong tay có giấy nợ và năm lượng bạc, ánh sáng trong đôi mắt phượng mông lung càng trở nên kiên nghị hơn bao giờ hết.
Ngày kế, cậu cùng Tiểu Giao đích thân đi mời hai vị đại phu làm công về y quán ngồi chẩn.
Hai vị đại phu này y thuật tuy thường thường nhưng tốt xấu gì y quán này vẫn có thể mở cửa đón khách được.
Ai biết ngày thứ ba, hai đại phu dồn dập tìm Tiết Thanh Linh xin nghỉ.
“Thật có lỗi với tiểu công tử.
Trong nhà có chuyện, thật sự là không thể làm tiếp ở y quán được nữa…”
“Ta cũng có lỗi với ngài…”
Tiết Thanh Linh cuống lên, có cản cũng cản không được.
Hai vị đại phu ôm lấy hòm thuốc bên người, chân chạy như bôi dầu.
Cậu sau đó tìm đến mấy vị đại phu thông hiểu y thuật, nhưng bất luận là tìm ai đều làm việc trong y quán được một, hai ngày liền lập tức tìm Tiết Thanh Linh xin nghỉ.
Đến cuối cùng cũng không còn đại phu nào nguyện ý hành y tọa chẩn trong Hồi Xuân đường.
“Phu nhân, đã kêu người đuổi đại phu công tử mới chiêu tới đi rồi.”
Liễu Ngọc Chỉ gật đầu hết sức hài lòng, tay cầm chén trà thưởng thức một ngụm trà thơm, thở dài nói: “Năm nay trà xuân rất là không tồi.”
Đứa con út quật cường nhà bà tính ra cũng không trụ nổi quá ba tháng.
Khóe miệng Liễu Ngọc Chỉ hàm một vệt cười thắng lợi, để nha hoàn giúp bà chải tóc.
Sửa soạn một búi tóc xinh đẹp xong liền đi tìm mấy vị phu nhân ở cách vách phòng trang điểm cùng nhau đánh bài.
“Thuận tiện đi hỏi thăm một chút công tử ca nhà ai dáng dấp tốt, lại học rộng tài cao…”
Y quán không có đại phu tọa chẩn, ban ngày xem bệnh cho ai cũng không được, ấy vậy mà Tiết Thanh Linh vẫn cố gắng hàng ngày mở cửa lớn của y quán.
Nhưng coi như y quán khai trương, thời điểm có bệnh nhân tới hỏi, cậu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên đối phương trở về đi y quán khác chữa bệnh.
Bất quá, Tiết Thanh Linh tự mình làm một ít dược cao và dược hoàn chất lượng thượng đẳng, đối với ngoại thương, đau xương cốt do bị đánh ngã té cùng với bệnh hen suyễn phong thấp mãn tính rất có hiệu quả thuyên giảm.
Y quán mỗi ngày miễn cưỡng coi như có chút thu nhập.
Song phần lớn thời gian đều lạnh lẽo vắng vẻ.
Tiết Thanh Linh ban ngày đều ngồi ở ghế dài xem y thư, đặc biệt là những y án viết tay Bùi sơ để lại cho cậu.
Cậu ôm cái kết đỏ bừng kia, đối với chỗ y án đó một khi xem mà xem mất một hồi lâu.
Có lúc cậu cũng sẽ đi tán thuốc, bào chế dược liệu, dùng bình thuốc chưng hoặc sắc thuốc, điều chế ít dược cao cùng dược hoàn.
Dược cao và dược hoàn sau khi làm xong, cậu ôm tua sáo ngồi ngẩn ra trước lò lửa nhỏ thật lâu, mỗi khi giật mình là lại ngây ngốc một lúc, sau đó trực tiếp đi tìm người lấy cái nồi đất lớn trở về bắt đầu nấu cháo.
Ngọn lửa trong lò cháy lớn, nước trong nồi đất không ngừng sôi trào sủi bọt, Tiết Thanh Linh cầm muôi múc, từng muỗng từng muỗng đảo tới đảo lui, nguyên liệu nấu ăn bên trong cũng theo đó mà xoay chuyển, một mùi thơm nồng đậm ngào ngạt từ bên trong y quán bắt đầu lan tràn ra ngoài.
Cậu một tay cầm tua sáo, tay còn lại cầm cái muôi.
Tay phải chỉ theo bản năng đảo qua lại, cả người trong trạng thái mơ hồ, tiếp tục ngẩn ra.
Tiểu Giao vốn ngồi bên ngoài thêu hầu bao, kết quả từng đợt mùi thơm không ngừng truyền ra từ trong phòng làm dược cao của y quán, hun nó đến mức choáng váng đầu óc, chỉ thấy cả người vô lực, trong bụng cồn cào kêu đói.
Rột rột, rột rột, từng trận từng trận tiếng kêu khiến nó rốt cục không cầm vững châm trong tay nữa.
Bên ngoài, người qua đường cũng vô tình đụng phải tai vạ, đi qua đều không nhịn được mà xoa xoa mũi, “Đây là nấu cái gì a? Sao lại thơm như vậy chứ?”
“Mùi thơm từ nơi nào truyền tới hả?”
“Thơm quá đi.”
“Hình như là từ…!Ồ, Hồi Xuân đường? Sao có cảm giác như đây là tên y quán vậy?”
…
Tiểu Giao thật sự nhịn không nổi nữa, thả đồ vật trong tay xuống, trở lại hậu viện phía sau, dựa vào cạnh cửa, đúng lúc nhìn thấy công tử nhà nó thả mật hoa đào vào trong nồi cháo…!Thôi chết rồi, càng thơm hơn rồi.
Tiểu Giao xoa xoa bụng, càng lúc càng khó chịu.
Mùi thơm ngọt ngào này là hình phạt dằn vặt người nhất.
Tiết Thanh Linh nấu một nồi cháo bát bảo xong, múc một chét bưng ra đặt ở một bên cho nguội.
Chính cậu cũng không ăn miếng nào, chỉ lấy hai tay chống cằm, đem tua sáo đặt bên cạnh chén, lại nhìn chăm chăm chén cháo đến ngẩn người, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Điều này chỉ làm khổ Tiểu Giao bên cạnh.
Tiểu Giao nín một hồi lâu, rốt cục không nhịn được nữa, khóc không ra nước mắt năn nỉ ỉ ôi Linh nhi công tử nhà mình: “Công tử, Tiểu Giao có thể ăn một chén cháo không?”
“Hả?” Tiết Thanh Linh bị buộc phải tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, cậu liếc mắt nhìn Tiểu Giao, nhẹ giọng nói: “Tiểu Giao, ngươi muốn ăn thì ăn đi.”
Nói xong, Tiết Thanh Linh lại ôm mặt, tiếp tục ngẩn người nhìn chén cháo trên bàn.
Ánh mắt cậu chú định lên chén cháo mà đầu óc từ lâu đã không biết bay tới nơi nào.
Cậu đang nghĩ..
người kia hẳn là đến Dương Xuyên rồi đi? Lúc này không biết có phải đang ngồi trong quán cháo nào ngồi húp cháo không nữa?
Nghe nói chén cháo Dương Xuyên rất nhỏ…!Nói không chừng phải đi qua mấy nhà bán cháo mới đủ…
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tiết Thanh Linh lộ ra chút ý cười, đôi mắt xinh đẹp biến thành hai mảnh trăng lưỡi liềm nho nhỏ.
Nhưng cười xong bỗng bị đá trở về hiện thực.
Chén cháo bát bảo nóng hôi hổi trước mắt căn bản không có ai thưởng thức.
Nụ cười trên mặt Tiết Thanh Linh thu lại, trong lòng cảm thấy chẳng có tư vị gì.
Tiểu Giao bên cạnh không quan tâm được nhiều đến vậy, nó nhanh chóng múc cho mình một bát cháo, ở trong lòng bội phục Linh nhi công tử nhà mình vô cùng, đối với bát cháo ngọt thơm nồng đậm như vậy thế mà…!thờ ơ không động lòng!
Tính nhẫn nại kiên cường đến mức này đây!
Tiểu Giao bưng cháo trong tay không ngừng chạy ra ngoài.
Nó căn bản không dám ở lại bên cạnh nồi cháo thêm một phút giây nào nữa, sợ mình khắc chế không nổi, sẽ ăn hết cả nồi luôn.
Thơm quá đi!
Tiểu Giao ôm chén cháo bát bảo trong tay chạy ra quầy hàng bên ngoài, dùng muôi nhẹ nhàng đảo lên mấy lần, cũng không thèm để ý thổi nguội mà trực tiếp đưa cháo vào miệng.
Cháo nồng đậm hương thơm vừa tiến vào trong đầu lưỡi liền cảm giác được một cỗ vị ngọt thơm ngon tan ra trong miệng.
Tiểu Giao thật sự không cách nào miêu tả lại mùi vị tuyệt hảo của cháo, chỉ biết đây chính là chén cháo ngon nhất đời này nó từng được ăn.
Chén cháo bát bảo này thơm ngon vô cùng, cháo nấu vừa đặc vừa bắt mắt, màu sắc của nước cháo tươi sáng dễ nhìn, bên trong có táo đỏ, ý dĩ, đậu đỏ, hạt sen,..
cộng thêm mười mấy loại nguyên liệu.
Những loại hạt nhỏ được nấu đến mềm nhuyễn tinh tế, mùi vị vốn có của chúng được hòa quyền một cách mỹ vị trong chén cháo này.
Càng khỏi nói đến mùi hương ngọt ngào có lẽ là từ mật hoa đào, thanh thanh ngọt ngọt càng làm cho bát cháo này thêm mỹ vị.
Mà ý ngọt kia như mang theo một loại tình cảm thương nhớ không nói nên lời, vừa chạm đã rời xa, nuốt xuống một muỗng cháo, thơm ngọt liền tiêu tan, mang lại cảm giác cực kỳ luyến tiếc không nỡ cho vị giác, hấp dẫn người lập tức nếm thử miếng thứ hai.
Tiểu Giao ăn một miếng lại một miếng, căn bản không dừng được.
Vốn muốn là muốn để bản thân tinh tế thưởng thức chút, nhưng tay cùng môi lưỡi lại khiến cho nó không thể khống chế lại.
Nó rốt cục cũng phải mặt dày đi múc chén thứ hai, may là Linh nhi công tử vẫn còn đang ngẩn người, không thèm quan tâm hắn.
Mà lúc nó trốn chỗ quầy hàng vừa ăn cháo đã liên tục có mấy người qua đường vào trong y quán, tới hỏi thăm cháo trong tay nó là mua ở đâu.
“Tiểu ca nhi, các ngươi chỗ này bán cháo không?”
“Bán cháo không?”
“Cháo trong tay ngươi có thể cho ta nếm một miếng không? Chỉ một miếng thôi…”
…
Tiểu Giao: “…”
Nồi cháo này tóm lại vẫn là bán bên trong y quán.
Dù sao công tử nhà hắn nấu một nồi cháo rất lớn, cả nhà ăn cũng không hết.
Tuy nhiên, phần bán đi cũng không nhiều, bán được mười bát là hết sạch rồi.
Người qua đường ăn được cháo đều nhớ mãi không quên không nỡ rời đi, còn đuổi theo hỏi có còn bán cháo hay không; người không được nếm thử cũng bị mê hoặc mà liên tục truy hỏi lần sau khi nào mới bán cháo lại.
Tiểu Giao phải bỏ một đống lớn sức lực mới tiễn được đám khách nhân đang khó chịu kia đi.
Chỗ bọn họ là y quán, tới mua cháo gì a?
“Nhưng mà cháo công tử nấu thật là ngon.”
Sau đó tại chỗ này, Tiết Thanh Linh cũng có nấu cháo, chỉ là cậu nấu hoàn toàn dựa vào tâm tình.
Lúc có tâm trạng liền nấu một nồi, đặt một cái bát bự lên bàn mình rồi nhìn vào đó mà ngẩn người, phần còn lại liền để người trong y quán thuận tiện bán giúp.
Bởi vậy khách muốn ăn được phần cháo này cũng không dễ dàng gì.
Dù sao chẳng ai biết Hồi Xuân đường lúc nào mới có cháo bán.
Hơn nửa tháng trôi qua, tay nghề nấu cháo của Tiết Thanh Linh tăng vọt, mà Hồi Xuân đường bọn họ bán cháo cũng bị người ta đồn thổi thành món tuyệt nhất ở Lâm An thành.
Edit: Hanna
Chương 26: Dương Xuyên
Phong cảnh hai bờ sông như tranh vẽ, dãy núi liên miên bao phủ một tầng sương trắng mờ mịt, cây cối trên núi một màu xanh ngắt.
Những cành cây sinh trưởng bên bờ nghiêng rủ xuống mặt nước, lá xanh dập dờn theo làn gió thổi lăn tăn gợn sóng giống như phỉ thúy đầm mình trong nước.
Gió sông nhẹ thổi, thổi bay lọn tóc mai lòa xòa của người chèo thuyền, chiếc thuyền con cứ thế lướt trên mặt sông.
Chỉ nghe thấy từ trong không trung truyền tới một tiếng ưng kêu sắc bén.
Một con ưng trắng sải cánh trên mặt nước bay vút qua, đôi cánh rung lên, thần sắc rực rỡ, quả là oai hùng bất phàm.
Còn nhân thể hù dọa mấy chú chim phi yến, cuối cùng đáp xuống bên cạnh bạch y nhân đứng ở mũi thuyền.
Sau một hồi Tiểu Thương rủ rỉ rù rì kêu loạn liền thúc giục Bùi Sơ đút thịt cho nó.
Bùi Sơ cầm sáo trúc trong tay, tiếp tục xem phong cảnh bờ sông, gió thổi lên làm vạt áo hắn bay phần phật, cả người đem bốn chữ “thờ ơ hờ hững” phát huy cực điểm.
Điều này làm do Tiểu Thương ưng ta cảm thấy hết sức bất mãn.
Thế là nó nổi ý xấu và quyết định phải dạy cho chủ nhân một bài học.
Đầu tiên là hạ thấp mai phục ở đầu thuyền thủ thế chờ đợi, tiếp đó thân thể nhanh như cắt căng lên muốn xông về phía bạch y nhân, mỏ ưng sắc bén đã chuẩn bị kỹ càng, không mổ ngươi sung u cả đầu cũng phải đem quần áo ngươi mổ thành mấy cái động.
Ai ngờ chủ nhân của nó thân pháp khinh công tuyệt diệu, nó căn bản không động vào vạt áo bạch y nhân được chút nào.
Tiểu Thương tức giận, trên đỉnh đầu Bùi Sơ xoay vài vòng liên thanh kêu, vẫn không tóm được cơ hội nào để tiếp xúc với hắn.
Liên tục tập kích mấy lần đều thất bại, Tiểu Thương rốt cục tuyệt vọng.
Đúng lúc này Tiểu Thương đột nhiên thông minh nghĩ ra, tiểu công tử đút thịt cho nó mấy ngày trước hình như có đưa một túi thịt khô lớn lên thuyền, có lẽ là đặc biệt chuẩn bị cho nó.
Nó trực tiếp đi tới chỗ để thịt khô là được rồi.
Chỉ là một gói thịt khô, một con ưng như nó vẫn nhận ra được.
Nhớ tới điều này, Tiểu Thương quăng vèo Bùi Sơ một cái ra sau đầu, cả thân ưng phóng về phía khoang thuyền, nhất định phải lấy được thịt khô thuộc về mình tha ra ngoài,
Thân ưng mới bay vào trong khoang thuyền đúng lúc nhìn thấy túi thịt khô kia.
Bùi Sơ vừa nãy đã ăn qua, vẫn chưa có buộc lại, lộ ra bọc thịt khô với mùi gia vị thịt nồng đậm bạo liệt tỏa ra trong không khí.
Tiểu Thương hưng phấn muốn hỏng, phát huy tốc độ nhanh nhất trong đời mình, như hổ đói vồ mồi nhanh như cắt, gấp gáp bay về phía thịt khô.
Nhưng không ngờ lúc nó sắp chạm được tới “thịt khô tâm niệm” thì một nhánh sáo trúc chắn ngang trước người nó.
Sáo trúc trắng như bạch ngọc đột ngột phát ra một trận lãnh ý lạnh thấu xương, khiến cánh của nó bị đông đến cứng đờ.
Ngay tại lúc đó, trong nháy mắt, túi thịt khô liền bị bạch y nam nhân kia xách đi giấu sau lưng.
Tiểu Thương: “! ! ! ! ! !”
Thịt khô của nó! Thịt khô của nó! Thịt khô của nó!
Bùi Sơ vô tình đuổi Tiểu Thương ra ngoài khoang thuyền, chính hắn đứng trên mũi thuyền, giữa các kẽ ngón tay kẹp ba viên thuốc, trong chớp mắt phóng ra ngoài, rơi trên mặt nước.
Chẳng bao lâu, năm con cá trắng bụng lật ngửa rơi trên ván thuyền.
Tiểu Thương không thể làm gì khác hơn là thành thật mổ cá trên ván thuyền ăn.
Kỳ thực trước lúc nó tới tìm Bùi Sơ cũng đã tự mình ăn hai con cá…!Chỉ là muốn qua đây đòi thịt khô ăn thôi.
Tiểu Thương mổ mấy con cá sông lại phát hiện nam nhân mặc bạch y kia thế mà đưa thịt khô thơm ngon kia vào trong miệng hắn.
Tiểu Thương toàn bộ thân ưng khó chịu, tức giận đến nổ lông chim.
Bực rồi nha!
Chỉ có điều nó giận mà không dám nói gì.
Tiểu Thương vừa rưng rưng nước mắt ăn cá, vừa hoài niệm những ngày hạnh phúc ở trong thôn trang có người chăm bón đầy đủ.
Thời điểm chân trời một mảnh hoàng hôn, Bùi Sơ đã đi thuyền tới Dương Xuyên.
Lúc này ráng mây che kín chân trời, sông nước cuồn cuộn nhuốm đầy ánh chiều tà, từng đợt từng đợt sóng nước tung lên hào quang màu vàng ruộm.
Lau sậy bên bờ phất phơ theo gió, người lái thuyền ném dây thừng, thân ảnh người qua đường đi bộ thong thả bên bờ sông.
Bùi Sơ đi vào Dương Xuyên thành, mặc dù trời đã gần tối nhưng trong thành vẫn còn náo nhiệt mười phần.
Nhiều nơi khói trắng mịt mù, trong không khí khắp nơi lan tỏa mùi đồ ăn thơm lừng.
Bùi Sơ lần mò theo mùi hương, quẹo vào một con đường nhỏ, trên con đường này đều treo bảng hiệu gỗ lít nhít, không ít trong đó là quán cháo, mùi hương cháo nồng đậm hỗn tạp quyện vào nhau, cũng không biết là từ cửa hàng nào truyền tới.
Hắn tùy ý tìm một quán cháo bên trong có nhiều người ngồi xuống, kêu một bát cháo gà xé chiêu bài.
Chủ quán rất nhanh bưng cháo lên cho hắn.
Bùi Sơ cầm muôi múc mấy lần, trong bát cháo mềm nhuyễn có những miếng thịt gà xé màu trắng bạc nổi lên.
Nước cháo có chút vàng, có lẽ là do mỡ gà hơi ngậy, gạo trong cháo nấu rất đặc và tinh tế, thoạt nhìn liền làm người ta thèm nhỏ dãi.
Hắn múc một muỗng cháo đưa vào miệng.
Bùi Sơ nhẫu nhiên nhai nhai hai lần rồi nuốt xuống.
Không biết tại sao, có lẽ khi hắn tới đã mong đợi quá cao đối với cháo Dương Xuyên.
Lúc này sau khi nếm được một muỗng xong, trong lòng hắn bất giác lại hiện ra một câu như này–
Mùi vị cũng chỉ đến thế.
Còn không ngon bằng thịt khô của Tiểu Thương.
Bùi Sơ: “…”
Hắn không biểu lộ gì mà nhanh chóng ăn một bát cháo rồi tính tiền.
Bùi Sơ lúc này nghĩ thầm, e rằng là phải đến thưởng thức món cháo nổi tiếng của địa phương mới có thể lĩnh hội được cực hạn mỹ vị miêu tả trong sách kia.
Đêm đến, Bùi Sơ tìm một nhà trọ nghỉ ngơi.
Đây là một nhà trọ không tệ lắm, trong phòng quét tước rất sạch sẽ, bên trong góc cũng không có bụi bặm, chăn trên giường rõ ràng cũng là mới vừa phơi nắng, mang theo một luồng hương nắng mai mùa xuân.
Bùi Sơ nằm trên giường, hai mắt nhắm lại.
Bốn phía rõ ràng yên tĩnh vắng lặng, song bên tai hắn lại giống như nghe thấy một trận âm thanh hỗn tạp, làm cho hắn trong lòng bồn chồn, nổi lên cơn buồn bực khó có thể giải thích.
Thật kỳ quái khi Bùi Sơ, kẻ rõ ràng chẳng quan tâm đến việc ngủ ngoài trời lại đột nhiên cảm thấy cái giường bên dưới khiến hắn khó chịu không thích ứng nổi.
Bùi Sơ không thể làm gì khác hơn là mặc niệm Thanh Tâm quyết trong lòng, tĩnh tâm thiền định, bỏ đi tất cả tạp niệm, dựa theo quán tính cơ thể tiến vào giấc ngủ vào canh giờ cố định như bao ngày khác.
Ống sáo hắn mang theo bên người đặt trên gối, tua sáo màu đỏ quấn quanh thân sáo, từng sợi từng sợi tua tản ra.
Cứ như vậy trong đêm khuya mơ hồ cảm giác được quanh thân có một cỗ ngọt ngào ôn noãn quen thuộc.
Đêm hôm ấy Bùi Sơ ngủ cũng không ngon, mơ một loạt giấc mộng mà hắn không nhỡ rõ nổi.
Ngày thứ hai thức dậy, tinh thần còn có chút mê man, buồn bực tối qua đột nhiên sinh ra kéo dài tới sáng nay vẫn không tiêu tan.
Bùi Sơ cầm ống sáo lên, rời khỏi nhà trọ.
Lúc này dạ dày hắn trống trơn, mà bất ngờ là hắn cũng không muốn ăn chút nào.
Vì vậy Bùi Sơ tìm người hỏi thăm một chút về những nhà bán cháo nổi danh nhất của địa phương, rồi quyết định đến Ngọc Chúc trai mà nhiều người đề cử ăn một bát cháo nóng thơm ngọt.
Bùi Sơ tìm đến Ngọc Chúc trai.
Quán cháo này quả nhiên vô cùng nổi tiếng, mới sáng sớm ra cũng đã có người xếp thành một hàng dài chờ uống một bát cháo sớm mới ra lò cho ấm dạ.
Hắn đứng xếp hàng trước quán cháo này một lúc, nhìn những người xung quanh bưng bát cháo nóng hổi, Bùi Sơ không hiểu sao phát hiện mình tựa hồ cũng không có cảm giác thèm ăn cho lắm.
Cho dù trong đầu không ngừng lẩm nhẩm lại những lời văn miêu tả liên quán đến cháo ngon ở Dương Xuyên trong cuốn du ký, dạ dày hắn vẫn tê liệt thờ ơ không động lòng như trước.
Thậm chí cả lưng cũng muốn tê rần luôn rồi.
Bùi Sơ: “…”
Có lẽ hôm nay không thích hợp ăn cháo?
Ngửi thấy mùi cháo thơm ngọt tản mát từ bên trong quán cháo, Bùi Sơ có chút vô thức xoa xoa mũi, bỗng dưng nhớ lại điểm tâm Hợp Lạc trai đêm hôm ấy ăn qua, điểm tâm trong thực hạp làm cực kỳ đẹp
mắt, từng cái đều mềm dẻo thơm ngon, khéo léo linh lung.
Mà bánh ngọt mềm mại ở giữa môi lưỡi tan ra càng thêm ngọt ngào…!
Nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Sơ liền rời khỏi quán cháo, đi tìm một nhà làm điểm tâm, mua một hộp điểm tâm ngọt.
Cũng có loại bánh ngọt mai hoa nhân đậu đỏ.
Bùi Sơ ăn mấy cái là cảm thấy vị ngọt ngấy đến muốn ói.
Mới sáng sớm đã ăn đồ ngọt như vậy thật khiến người ta không chịu được, vì thế hắn liền quẹo vào một nhà bán mỳ, kêu hai bát mỳ thanh thang.
(*mì chỉ có nước mỳ và nước dùng, có thể thêm chút hành hoa)
Ăn hết hai bát mới có thể đè xuống cảm giác ngọt nị kia.
Miễn cưỡng bản thân ăn hai cái bánh bao thịt Bùi Sơ mới coi như giải quyết xong bữa sáng.
Trong lòng hắn nghĩ có lẽ bởi vì đêm qua ngủ không tốt nên sáng nay mới có thể ăn không ngon.
Hắn cũng lười chỉ bởi vì tình huống như vậy mà châm cho mình mấy nhát để kíƈɦ ŧɦíƈɦ cơn thèm ăn, cứ để vậy cũng được.
Sau đó, Bùi Sơ tính toán đi thưởng thức mỹ cảnh.
Cảnh xuân Dương Xuyên cũng nổi danh mười phần ở Giang Nam, đặc biệt là phong cảnh xung quanh Dương Hồ, khiến vô số du khách giai nhân lưu quyến quên về.
Bùi Sơ đi tới nơi ngắm cảnh Dương Hồ tốt nhất, cũng may hắn tới đúng dịp, vừa mới tới ven hồ liền trời buông một cơn mưa phùn mù mịt.
Mặt hồ nguyên còn phẳng lặng bắt đầu bị mưa và sương bao phủ.
Giữa một mảnh mưa bụi, ngọn núi xanh thẳm cùng mây bay lượn lờ bờ bên kia như bị nhòe đi, giống như một cuộn tranh thủy mặc mở ra ngay trước mắt người …!
Cảnh đẹp đến nao lòng người như vậy, không ít du khách ở trong tiểu đình giữa các hành lang dừng chân quan sát, còn có một vài người cầm ô giấy dầu chậm rãi tản bộ giữa cơn mưa phùn.
Bùi Sơ đứng ở trước lan can, ngắm nhìn mỹ cảnh Dương Hồ trong mưa cách đó không xa.
Chút nước mưa rơi trên mặt nước lan ra từng đợt gợn sóng nhỏ.
Bầu trời âm u, tôn lên lớp mực xám nhợt nhạt và đầy thanh lịch, được vẩy ra trước mắt thành một bức họa đan thanh.
(đan thanh là chỉ màu xanh đỏ trong nghệ thuật vẽ tranh thủy mặc, khó vẽ khó phai màu)
Hắn nhìn hồ nước trước mặt lại bỗng dưng nhớ tới một bóng hình xanh nhạt cũng đứng ở bên bờ sông như vậy, gió thổi qua nhanh dương liễu phất phơ, mái tóc dài của đối phương đung đưa theo gió, rồi sau đó bóng nước theo từng trận sương khói bị gió thổi đi càng lúc càng xa, dần dần biến mất.
…
Xuất thần một chút, Bùi Sơ quay đầu lại, không nhìn quang cảnh trên mặt hồ nữa mà nhìn về cột đá màu nâu nhạt bên cạnh.
Lúc này có một thư sinh mặc xiêm y màu xám một đường lang thang dọc theo hành lang tới bên này.
Thư sinh kia liền chú ý tới Bùi Sơ đứng trước lan can, bởi vì Bùi Sơ một thân mang khí chất phong nhã, thật làm cho không người nào có thể khống chế mình không đậu ánh mắt lên người hắn.
Thư sinh kia hôm qua mới từ nơi khác tới Dương Xuyên học tập, lúc gã nhìn thấy Bùi Sơ trong lòng liền nghĩ Dương Xuyên không chỉ có đồ ăn ngon cảnh đẹp, mà còn có một nhân vật xuất sắc như vậy.
Vì thế hắn không nhịn được đi đến bên người Bùi Sơ, chủ động hỏi.
“Vị công tử này, ngươi nhất định là người bản địa ở Dương Xuyên đi.”
Bùi Sơ quay đầu sang liếc nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Vì sao lại suy đoán như vậy?”
Liền thấy người kia nở nụ cười, chỉ vào phong cảnh trên hồ, cười nói.
“Cảnh trước mắt đẹp như vậy ngươi cũng không có tâm thưởng thức, chứng tỏ ngươi đã xem qua từ lâu.”
Bùi Sơ: “…!Ta là lần đầu tiên tới.”
Nói xong câu này, Bùi Sơ không muốn đàm luận với nhiều người, khách sáo mấy câu liền quay người rời đi.
Lúc này Dương Hồ vẫn bị bao phủ trong trận mưa bụi mịt mùng như trước.
Bùi Sơ đi dọc theo hành lang ven bờ về phía trước, đi tới một cái đài cao.
Trên đài ngắm phong cảnh này treo lên không ít tranh cuộn của những sĩ tử phong nhã và giấy bút mực cùng với một cái bàn sách dài, cung cấp miễn phí cho du khách tài tử qua dường ngắm cảnh vẽ tranh.
Lúc hắn đến một bên còn có hai vị thư sinh đứng ở trước bàn dài, nhìn cảnh hồ mưa bụi trước mắt mà chấp bút vẽ tranh.
Bùi Sơ nhìn cuộn tranh mực kia, trong lòng không khỏi hơi động.
Thế nên hắn cũng đi tới chỗ bàn dài, trải tờ giấy ra, cầm lấy bút vẽ, ngước mắt ngắm một màn khung cảnh non sông sương mù vô tận, sau đó cúi đầu khai bút vẽ tranh.
Vạn Hoa cốc có bảy thánh: cầm, kỳ, thư, họa, dược, công, hoa.
Bùi Sơ tuy là đệ tử Dược vương, song trên thực tế hắn tham gia rất nhiều lĩnh vực.
Không chỉ y thuật tuyệt diệu mà trình độ cầm kỳ thư họa cũng rất thâm hậu.
(*chơi đàn, chơi cờ, soạn sách, vẽ tranh, y dược, thủ công, hoa cỏ/người đẹp)
Khi nét vẽ đầu tiên hạ xuống, Bùi Sơ nhanh chìm vào trạng thái xuất thần nhập hóa.
Bút nước trong tay chuyển động như nước chảy mây trôi, vẽ ra từng tầng từng tầng đồ án lộng lẫy phức tạp.
Đầu tiên chỉ là một góc bức tranh, dần dần toàn bộ cuộn giấy đã dính đầy nét mực với nhiều màu sắc khác nhau.
Chấm đến nét cuối cùng, trên tay Bùi Sơ còn cầm bút vẽ, cả người hoàn hồn lại.
Hắn cúi đầu nhìn lại bức tranh thì phát hiện ra bức tranh kia lại là một bức cảnh hoa đào xuân.
Hoa đào nở trên cành hoa nhỏ diễm lệ phi phàm.
Những bông đào ửng lên sắc hồng nồng đậm hay nhợt nhạt sinh trưởng dọc theo đầu nhành cây nhỏ trong bức tranh trông vô cùng sống động, một luồng ý xuân nồng nhiệt bay nhảy trên giấy.
Trong lòng Bùi Sơ chấn động mạnh, cuống quít gác bút vẽ lại, bước chân vội vã rời đi đài cao nơi này.
Cuộn tranh còn chưa khô mực kia còn lưu lại trên bàn dài.
Bên cạnh có một người lúc này cũng vừa hoàn thành bức tranh mực của mình.
Người kia phát hiện có một cuộn tranh đang mở ra bên cạnh, vì thế gã đi tới, liếc mắt nhìn vào bức họa, nhất thời trợn to hai mắt, trong đôi con ngươi tất cả đều là thán phục.
Nhìn bốn phía chung quanh, gã vẫn không tìm thấy người vẽ tranh, vì thế hắn vội vội vàng vàng cầm bức họa lên giấu vào ống tay áo của mình, cũng bước chân nhanh chóng rời đi.
Bên ngoài mưa phùn đã tạnh, trong không khí lan tỏa mùi vị thanh mát sau cơn mưa.
Gió thổi phất qua, mưa trên lá xanh tụ hội thành một điểm trên gân lá, từ trên đầu lá chậm rãi nhỏ xuống, rơi vào trong bùn đất.
Bùi Sơ buồn bực mất tập trung.
Hắn cảm thấy chính mình vừa nãy như gặp quỷ, cư nhìn nhìn cảnh non nước mưa mù trước mắt vẽ thành bức họa như thế…!Tâm tình hắn cáu kỉnh dị thường, cầm sáo trúc trong tay không nhịn được gõ gõ đầu sáo vào mi tâm của chính mình.
Đột nhiên, hắn hình như ngửi thấy một luồng khí thoang thoảng đã quấy nhiễu hắn.
Hắn vội cầm lấy bông tua treo ở đuôi sáo, cầm lấy tua sáo kết bằng dây đỏ, đặt ở gần mũi ngửi ngửi một chút.
Quả nhiên ngửi thấy được một mùi thơm lúc có lúc không đặc biệt quấy nhiễu lòng người.
Mùi này trước đây hắn đã ngửi qua rất nhiều lần.
Song lại là lần đầu tiên, giống như bây giờ, làm hắn tinh thần bất an, buồn bực không thôi.
Bùi Sơ cầm ống sáo trên tay, tiến lên phía trước vài bước, đúng lúc thấy có người bán hàng rong, trên sạp hàng bày bán rất nhiều đồ trang sức như lược, châm ngọc,…các loại.
Đồng thời cũng có đủ loại tua rua nhiều kiểu dáng màu sắc rực rỡ.
Hắn muốn đổi một cái tua sáo mới.
Bùi Sơ đi tới trước sạp trang sức, lựa chọn trong một đám tua rua đủ loại hình dáng khác nhau.
Hắn chọn tới chọn lui cũng không có cái phù hợp ý mình, mà lúc này hắn nhất định phải đổi một tua sáo mới.
Lão bản sạp hàng thấy hắn do dự không quyết, đôi mắt nhìn thoáng qua ống sáo trên tay Bùi Sơ, lập tức cầm một cái hồng kết hình hoa lên đề cử, nói: “Vị công tử này, bông sáo trên người ngươi kết ra quá mức đơn giản, không phù hợp với thân phận chút nào.
Xem thử cái hồng kết Thiên Ti Bách Khấu này đi, là do cô nương tay nghề khéo léo nhất nhà chúng ta làm ra, thích hợp nhất cho mấy người phong nhã như ngươi đeo đó…”
Tay Bùi Sơ đang lựa bông sáo đột nhiên dừng lại.
Nghe lời này của lão bản, hắn đột nhiên không muốn mua nữa.
Vì thế hắn quay người rời đi trong ánh mắt không ưa của lão bản.
Đi dạo dưới mái hiên, Bùi Sơ nâng tua sáo màu đỏ trong tay, nhìn mặt bông đơn giản mà xinh đẹp dị thường, còn có hai viên ngọc thạch màu xanh dưới đáy bông, liền cảm thấy đám hồng kết của quầy hàng mới bày lên kia không có cái nào có thể so sánh được với cái trong tay hắn.
Bùi Sơ thở dài một hơi.
Thôi bỏ đi, cứ mang theo nó như vậy cũng được.
Bùi Sơ không còn tâm tình thưởng thức cảnh đẹp và mỹ thực Dương Xuyên.
Hắn cảm thấy nơi này phỏng chừng không hợp bát tự với hắn.
Từ khi đến đây tâm tình đều rối như tơ vò, vì thế hắn quyết định tiếp tục đi lên phía bắc.
Thay vì đi đường thủy như trước mà mua một con ngựa, Bùi Sơ cưỡi ngựa một đường bắc tiến, tiếp tục đi tới một địa phương khác.
Nhưng Bùi Sơ không ngờ chính là sau khi rời Dương Xuyên, tình trạng trên người hắn không chút nào giảm bớt mà ngược lại càng nghiêm trọng hơn.
Mới mấy ngày đầu tiên, vì để tránh cho bản thân tiếp tục nghĩ bậy nghĩ bạ, Bùi Sơ vừa đi vừa hành y, một ngày gần như chữa trị cho hơn trăm bệnh nhân.
Cũng chỉ có khi bận rộn chữa bệnh, cân đếm mạch tượng cho người khác, hắn mới có thể đảm bảo tinh thần an định.
Cứ như thế vội vội vàng vàng hành y chừng mấy ngày, trên phố cũng bắt đầu lưu truyền có một đại phu họ Bùi cực kỳ nóng lòng chữa bệnh cho người dân.
Chỉ cần có người hướng hắn hỏi chẩn, ai đến hắn đều không cự tuyệt.
【 kí chủ: Bùi Sơ 】
【 điểm trị liệu: 576 】
【 đếm ngược tử vong: 576 canh giờ 】
Sau bảy ngày giằng co, Bùi Sơ say mềm một hồi bên trong quán rượu.
Đến lúc tỉnh lại, cả người đều trở nên biếng nhác, không muốn chẩn bệnh cho ai hết cũng không muốn lại du sơn ngoạn thủy nữa.
Hắn nằm trên giường đếm từng bệnh trạng trên người mình.
Đứng ngồi không yên, tâm thần bất định, chán ăn, mất ngủ, mơ nhiều,…!(*it”s called anxiety depression)
Cụ thể thì hắn cảm thấy trong lòng trống rỗng, cứ như bị thiếu mất cái gì đó; trước đây lập tức có thể ăn mười cái bánh nướng, hiện tại chỉ có thể ăn năm cái; ban đêm cho dù là niệm Thanh Tâm quyết đều không thể tĩnh tâm…
Bùi Sơ đoán mình hẳn là bệnh rồi.
Hắn mở to mắt nhìn màn trướng trên đầu giường.
Đều nói thầy thuốc không thể tự chữa bệnh, có khả năng hắn cần tìm một đại phu trị liệu cho hắn rồi.
Chữa bệnh ngàn ngày, cuối cùng cũng có ngày phải đi xem bệnh.
Vì vậy Bùi Sơ từ trên giường bò dậy, sửa sang trang phục, bước vào một y quán trong thành Phương Thú.
(Thú ở đây nghĩa là canh giữ, phòng thủ nha)
_____________
18 Apr 2021
Tuyết phượng băng vương sáo – vũ khí của môn phái Vạn Hoa trong kiếm tam 3img
mỳ thanh thangimg
thiên ti bách khấu (ngàn sợi tơ, trăm nút đan, tức là cái đồng tâm kết siêu phức tạp đan không nổi)img.