Ta Nữ Chính Biết Ngươi Nữ Phụ

Chương 6


Đọc truyện Ta Nữ Chính Biết Ngươi Nữ Phụ – Chương 6

Tối hôm chủ nhật đó, khi đã ăn tối xong cả nhà đang quây quần nghe em gái kể chuyện bạn học ở trường, ta thì ngồi ăn trái cây và xem tin tức 7h, ba ba vui vẻ vui đùa với Nhu nhi

– Reng reng reng…

Chuông điện thoại reo vọng cả phòng, chính là trong không khí hạnh phúc này âm thanh quá vang dội, làm ta tự nhiên căng thẳng

– Phong nhi nghe điện thoại đi con

Gọi điện vào số điện thoại nhà vậy cũng không là chuyện gì quan trọng, ba ba liền kêu ta bắt máy

– Alo, cho hỏi ai … A! ngoại, con chào ông

– …..


– Dạ, ba ngoại muốn nói chuyện với người

Khi nhìn khuôn mặt cứng đờ, gượng gạo của ba ba, ta thật khó hiểu, bình thường ngoại không phải ít nói chuyện với ba ba ư??

– …..

Ta không biết ông ngoại nói gì, nhưng vì có lẽ ba ba đang đứng gần ta, ngước lên nhìn khuôn mặt ngày càng tái nhợt của ba, trái tim ta vừa hạ xuống giờ lại đập liên hồi, ta cũng không biết tại sao, nhưng ta cứ cảm thấy có gì đó bất an.

Ba ba nghe điện thoại xong nói ta và Nhu nhi về phòng học bài rồi đi ngủ, sau đó ba đi thẳng lên phòng làm việc.

Đêm đó ta ngủ không được say giấc, ta mơ về Mẹ, Mẹ cùng ta chăm sóc vườn hoa, Mẹ cầm tay ta đánh đàn, …bỗng ta không thấy Mẹ nữa, gọi Mẹ khan cả cổ mà vẫn vô vọng, ta chỉ biết khóc thút thít trong mơ, đến khi hơi lạnh từ cái gối làm ta choàng dậy

– Gối ướt thế này rồi..

Nhìn cả căn phòng ấm áp ánh đèn ngủ, nhưng gió thổi tung rèm cửa sổ

– mẹ nói trước khi ngủ phải đóng cửa sổ

Ta lầm bầm nói trong miệng, ôm gối ngủ qua phòng tìm ba ba, ta nhớ Mẹ quá, ta nghĩ muốn người kể truyện cho ta ngủ.

Ánh đèn còn sáng, ba ba chưa ngủ may quá, ta đến gần hơn và nghe được cuộc đối thoại của 2 người về cái chết của mẹ ta.


– Đêm đó là do em gọi điện cho mẹ Phong nhi, em đã nói gì làm cô ấy lên cơn đau tim???

– Sao… sao anh biết???

Mặt mẹ Lâm trắng bệch, nhìn ba hoảng hốt, nhưng nhìn mặt ba, bà ta cũng không thể im lặng nữa

– Em chỉ gọi điện nói cô ta về Nhu nhi, anh muốn nhận Nhu nhi, anh sẽ cho con bé mang họ Lưu, Lưu Dược Nhu. Em đã nói với anh rồi không phải sao??? không thể để Nhu nhi chịu bất công không có ba được

– Anh còn chưa đồng ý, không phải anh vẫn luôn bên mẹ con em hay sao??? chỉ là một cái tên quan trọng vậy ư??

– Sao không quan trọng, nó mãi mãi chỉ là con riêng của anh, em mãi mãi chỉ là tình nhân của anh, như vậy là bất công với em và con

– …

– ….


Họ còn nói gì ta nghe cũng không rõ, ta chỉ biết mẹ ta, hiền lành, dịu dàng biết bao, đã mất chỉ vì người phụ nữ kia và con gái bà ta. Là tình nhân mà còn hùng hổ như vậy, làm tổn thương mẹ ta, hại ta mất Mẹ. Bà ta cướp ba ta, gì mà công ty bận việc không thể về sớm, công tác khắp nơi, để ngôi biệt thự này chỉ có bóng dáng của ta và Mẹ. Con bà ta cần 1 cái tên, bà ta cần 1 danh phận liền có được bằng mạng sống mẹ ta. Ba biết Mẹ bị bệnh tim, vậy mà không những không quan tâm lại rước thêm đau khổ cho bà. Mẹ mất chưa được bao lâu bà ta liền thành chủ nhân cái nhà này, còn là vì ta cần tình thương của mẹ, cần có người chăm sóc ta, không phải Mẹ mất họ liền toại nguyện công khai sống với nhau sao??

Ta không biết mình về phòng bằng cách nào, đóng cửa sổ, rồi leo lên giường ngủ, mang cuốn truyện Mẹ hay kể ra đọc, chúng luôn hấp dẫn, sống động nhưng ta lại cảm thấy nếu không phải do Mẹ đọc thì cũng không còn thú vị nữa, ta ôm cuốn sách chìm vào giấc ngủ không hay, trong giấc mơ nước mắt vẫn cứ lăn từ khóe mi.

Chính là sau đó không ai biết được ta đã biết được sự thật, ta ngày càng phớt lờ họ, ba vẫn ít quan tâm ta như trước vẫn không phát hiện thay đổi của ta. Nhưng mà ta hay cố ý nhắc đến Mẹ trước mặt họ, đặc biệt mẹ kế a

– Mẹ lúc sống thích nhất vườn hoa này

– Đây là tách trà Âu phu nhân tặng mẹ mà

– Mẹ nấu món này ngon nhất

nhìn gương mặt cứng đờ của họ ta có chút vui sướng trong lòng, nhưng lại càng đau khổ hơn. Hơn ai hết mõi lần nhắc đến Mẹ… ta chính là người đau nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.