Đọc truyện Ta Nữ Chính Biết Ngươi Nữ Phụ – Chương 15
Bỗng không khí im
bặt, từ trên lầu đi xuống là Âu phu nhân. Bà tuy đã ngoài 50 nhưng nhìn
trẻ hơn rất nhiều, vẫn còn vẻ đằm thắm, xinh đẹp, đủ biết khi còn trẻ đã làm thổn thức bao nhiêu thanh niên tinh anh đất nước. Nhưng điều làm
mọi người nín thở dõi theo chính là bóng dáng diễm lệ, yêu kiều đi bên
cạnh. Từng bước chân làm lay lộng đuôi váy tinh tế. Chiếc váy đen đơn
giản mà tinh tế ôm lấy cơ thể uyển chuyển xinh đẹp, lộ ra những đường
cong quyến rũ, hút hồn. Mái tóc được búi rối thấp, rớt vài cọng tóc mai
trên khuôn mặt khuynh thành đó. Đôi mắt đen sâu như cả một bầu trời đêm, hờ hững lướt qua đám đông. Khi chạm phải ánh mắt Âu Dương Lãnh cũng như tất cả mọi người một giây cũng không lưu lại.
Bữa tiệc tự nhiên
im ắng lạ thường, đến tham giự đã là không tự nguyện, Lưu Phong cũng
không muốn làm trò gây chú ý gì, chọn thời điểm náo nhiệt mới đi xuống.
Ai có thể làm ngơ trước nhan sắc ấy, xinh đẹp thế kia muốn không gây chú ý là chuyện không thể.
Âu phu nhân cầm tay Lưu Phong bước xuống lầu, dường như bà chuẩn bị trao bàn tay ngọc ngà này cho một người.
Từ lúc Lưu Phong xuất hiện, Âu Dương Lãnh như bị mê hoặc. Hắn đợi cả tối,
từ lúc chưa bắt đầu bữa tiệc đều không thấy bóng dáng Lưu Phong đâu.
Không ngờ cô xuất hiện liền điên đảo chúng sinh vậy, đến cả hắn cũng
không thể cưỡng lại. Khi thấy cô sắp bước xuống cầu thang, không tự chủ
bị mê hoặc bước lên. Hắn tin mẹ hắn là đang muốn hắn đến đón bàn tay này (bó tay mẹ con nhà này, lúc cần hiểu là không cần nói cũng hiểu)
Lưu Dược Nhu đang cực ghen ghét. Sự xuất hiện cuả Lưu Phong lấy hết mọi sự
chú ý, trung tâm của bữa tiệc. Bỗng nhiên, Lưu Dược Nhu thấy Âu Dương
Lãnh tiến tới, đang muốn bước lên giữ hắn lại thì có một người từ sau
bước qua cô, tiến về phía Lưu Phong.
Khi mà Âu phu nhân đang
hướng về đám đông, Âu Dương Lãnh còn chắc chắn một giây nữa thôi hắn sẽ
nắm đôi tay ấy thì có người vượt qua hắn.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Âu Dương Lãnh, Âu phu nhân và tất cả mọi người, Lưu Phong rút khỏi
tay Âu phu nhân, đặt lên bàn tay to lớn, vững chãi của người ấy, đôi mối diễm lệ hé mở, mang theo nụ cười nhạt trên khuôn mặt khuynh thành
– Mạc Phi
Lúc đó thì tiếng nhạc du dương cất lên
– Có thể mời quý cô nhảy một bản nhạc không
Nhìn vào đôi mắt mang ý cười của Mạc Phi, Lưu Phong cũng bật ra tiếng cười khúc khích
– Bản cô nương đồng ý
Nhìn hai người đang dời đi, Âu phu nhân vẫn chưa hết ngạc nhiên
– Ơ, Mạc Phi, Phong nhi,….
– Mẹ nuôi chút gặp lại người
Bỗng một tay Lưu Phong bị một khí lực âm hàn kéo quay trở lại