Ta Nguyệt Lão Không Làm Nữa!

Chương 37: Vỗ Béo Tiểu Nguyệt Lão


Bạn đang đọc Ta Nguyệt Lão Không Làm Nữa! – Chương 37: Vỗ Béo Tiểu Nguyệt Lão


Thư ký sửng sốt một lúc, sau đó tận chức trách hỏi:
“Lục tổng, kịch gì?”
Diễn kịch chính là nghề của anh ta.
Mỗi lần Lục Tổng sắp đến muộn hoặc căn bản không ở công ty, anh ta luôn phải giả vờ tự tin để thuyết phục những người sắp hết kiên nhẫn rằng Lục tổng sẽ từ trên trời rơi xuống vào phút cuối.
Lục Việt xoa xoa mi tâm, suy nghĩ nên làm thế nào để tiểu Nguyệt Lão từ chức mà không khiến cậu ấy buồn phiền.
“Tôi vẫn đang nghĩ cách khiến cậu ấy từ chức.”
“Thế này đi, trước tiên anh đến công ty Duyên Lành Ngàn Năm đăng ký trở thành hội viên bạch kim, chỉ định một người tên Tô Quân giúp anh sắp xếp một buổi xem mắt, sau đó nói rằng anh rất có hứng thú với tôi và muộn hẹn tôi ra ngoài gặp mặt.”
“…Lục tổng, ngài…”
“Nếu chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của anh tôi sẽ bảo phòng nhân sự tính tiền tăng ca cao nhất cho anh.

Ngoài ra lúc “hẹn hò” anh cũng có thể rời đi sau khi Tô Quân đến.”
Thư ký ổn định lại ly cà phê trong tay, tuân thủ đạo đức nghề nghiệp không buôn dưa lê chuyện của sếp, trả lời:
“…Vâng Lục tổng.”
“Đúng rồi, Lục tổng, cổ phiếu công ty xem mắt mà ngài nói gần đây đang giảm mạnh, giá cổ phiếu mà cổ đông lớn thế chấp trong ngân hàng sắp trạm sàn rồi, dòng tiền cũng đang bị đứt đoạn, không có khả năng trả nợ cho ngân hàng, có lẽ sắp phải phá sản rồi.”
Lục Việt tựa lưng vào ghế, nhắm mắt suy nghĩ, trầm ngâm nói:
“Ừm, tôi biết rồi.”
Khi Lục Việt đến đón Tô Quân tan làm, tiểu Nguyệt Lão đã biến thành một con cá muối sắp chết vì kiệt sức.
Cậu máy móc tìm tư liệu trên mạng, sau đó cố gắng điều chỉnh giọng nói một cách nhẹ nhàng nhất, bắt đầu điên cuồng câu khách, biến một người bình thường trở thành một soái ca có một không hai trên đời.
Sau khi gọi một cuộc điện thoại trái với lương tâm vào buổi chiều, tinh thần và sức lực của Tô Quân đã gần như cạn kiệt.
Một giây trước khi thu dọn đồ đạc ra về, cậu thậm chí còn nghĩ có nên bỏ việc đến công trường xếp gạch hay không.
Cậu có thể chấp nhận tiêu hao linh lực di chuyển gạch chứ không thể làm việc trái với lương tâm.
Trong khi Tô Quân vẫn còn do dự, một cuộc tranh cãi gay gắt đã xảy ra trong văn phòng của quản lý Vương, decibel cao đến mức mọi người trong công ty đều có thể nghe thấy dù cách một cánh cửa.
Quản lý đứng phắt dậy, mất khống chế hét lên:
“Công ty nợ lương mấy tháng rồi? Phòng tài vụ nói rằng mùng 5 tháng này sẽ trả lương mà đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, bây giờ cô lại bảo sẽ cho nghỉ không lương.

Chẳng phải là muốn viện cớ đuổi chúng tôi sao?”
Cô gái trẻ tuổi đối diện trả lời một cách sắc bén:
“Công ty gặp khó khăn tài chính, mong các nhân viên hiểu rằng chỉ cần vượt qua được khó khăn này công ty sẽ không đối xử tệ với mọi người.”
“Hiểu kiểu gì đây? Hiểu là công ty muốn quỵt lương của chúng tôi sao? Hiểu là công ty làm vậy là muốn nói với chúng tôi mau chuẩn bị cuốn xéo khỏi đây sao?”
Cô gái tức giận đến nỗi khuôn mặt được trang điểm thanh tú cũng nhăn lại.
Cô cười lạnh cầm lấy túi xách, xoay người bước đi, tiếng giày cao gót nện trên nền nhà vô cùng chói tai chọc thủng màng nhĩ mọi người.
Trước khi rời đi cô còn kịp nói ra một câu chí mạng với quản lý Vương:
“Nếu anh định từ chức thì nhanh lên đi, dù sao công ty cũng không nuôi kẻ lười biếng, thêm một người như anh cũng vô dụng.”
Nhìn thấy cô gái bước ra ngoài, Tô Quân lập tức hoảng hốt cúi đầu xuống bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào quyển sổ đặt ngược.
Cô gái này là con gái của giám đốc Duyên Lành Ngàn Năm, cũng chính là bạn gái cũ của cậu – Thôi Tình Lam.
Đây là một trong những món nợ phong lưu mà Tô Quân phải trả khi hạ phàm.
Cuộc sống có những chuyện tình cờ đến khó hiểu, giống như cậu vừa mới hạ phàm liền gặp lại bạn gái cũ.
May mắn thay Thôi Tình Lam mang theo sự tức giận sải bước ra khỏi công ty mà không để ý thấy Tô Quân.
Tô Quân đang trốn sau chồng tài liệu liền ngã oạch xuống đất sau khi tảng đá treo lơ lửng trên đầu mang tên “chạm mặt người yêu cũ” được hạ xuống, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Thôi Tình Lam đi xa cậu mới thận trọng bước ra khỏi công ty, lên xe của Lục Việt đã đợi ngoài cổng từ lâu.
Trong xe, Tô Quân bơ phờ dựa lưng vào ghế trước, cơ thể giống như bị một con yêu quái hút hết sức lực.
Lục Việt vừa lái xe vừa hỏi: “Công việc không thuận lợi sao?”
Lần đầu tiên cảm nhận được những khó khăn ở nhân gian, Tô Quân chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mệt đến nỗi không muốn nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.
Mấy sợi tóc ngốc trên đầu ủ rũ bất động.
Tô Quân uể oải thở dài: “Công ty hình như sắp phá sản rồi.”
Thảo nào lúc đó nhân sự nhìn thấy cậu hai mắt liền sáng lên, thì ra công ty đang lâm vào giai đoạn khủng hoảng tài chính, nếu có thể kiếm được nhân viên thử việc giá rẻ thì hận chỉ hận không thể bắt được thêm vài người.
Lục Việt lại đề nghị: “Đến công ty tôi làm việc đi.”
“Cảm ơn anh, nhưng tôi định sẽ tìm một công việc phù hợp hơn.”
Ví dụ như đến công trường vận chuyển gạch bằng linh lực.
Lục Việt im lặng nhìn đèn xanh, nắm chặt tay lái, đạp ga, không thuyết phục Tô Quân nữa.
Luôn có cách tốt hơn để lừa cậu ấy đến chỗ mình.
Sau khi đến nhà hàng đã đặt trước, Tô Quân phát huy khả năng ăn uống hơn người của mình.
Dạ dày của cậu như một hố đen không đáy được chia thành 3 ngăn, một ngăn của bữa chính, một ngăn của món tráng miệng, một ngăn của trà sữa.
Qua hội Bàn Đào lần trước thấy Tô Quân ăn không ngừng nghỉ từ đầu đến cuối bữa tiệc, Lục Việt đã đoán được sức ăn của cậu.
Lúc gọi món hắn đã gọi khẩu phần đủ cho 5 người ăn.
Tô Quân đi ăn tối với Lục Thịnh với tâm lý tham gia cuộc thi dạ dày vương.
Mặc dù Lục Thịnh hình như đang có tâm tư khác với cậu nhưng cậu hoàn toàn có thể dùng khả năng ăn uống của mình xóa bỏ hết hảo cảm của anh ấy dành cho cậu.
Sau đó hai người sẽ trở lại đúng quỹ đạo như bình thường, duy trì mối quan hệ thần túy giữa nhân viên và khách hàng.
Nhưng tình hình lại vượt xa dự đoán của cậu.
Bá đạo tổng tài Lục Thịnh vậy mà lại lấy việc vỗ béo cậu làm thú vui.
Khi cậu đang phồng má nhai thức ăn luôn có một đôi đũa bổ sung thức ăn cho cậu, khiến cho bát cậu không phút nào trống không, thậm chí còn dịu dàng dặn dò:
“Đừng ăn nhanh quá, cẩn thận nghẹn.”
Động tác đập bàn và lời thoại ngầu lòi “Phục vụ thêm món” mà cậu đã tập từ trước cũng chẳng có đất dụng võ.
Vì Lục Việt căn bản không cho cậu cơ hội.
Chỉ cần một món ăn bị quét sạch, thâm tàng bất lộ Lục tổng sẽ luôn thanh lịch vẫy tay gọi phục vụ trước khi cậu kịp thô lỗ hét lên “Thêm món”.
Sau đó, với giọng nói vô cùng êm tai, hắn nói với người phục vụ đang há hốc mồm:
“Thêm 3 đĩa như này nữa.”
Tô Quân đang cố nhai nốt miếng thịt trong miệng liền rùng mình một cái, tay run đến nỗi suýt chút nữa đánh rơi đôi đũa.
…Lục Việt, có phải anh mời tôi ăn cơm với tâm lý cho heo ăn không vậy?
Tình huống này, hình như hơi giống Sở trưởng Lục đút thức ăn cho cậu ở hội Bàn Đào.
Hội Bàn Đào lần trước, sức ăn của cậu cũng áp đảo tất cả, một mình bao trọn một bàn dài.
Lúc đó, phu nhân của Trưởng Thiên Đình, người chỉ có thể ăn đào để giữ dáng đã nhìn cậu vô cùng ghen tị cảm khái:
“Người trẻ đúng là khẩu vị tốt, lại còn có thể ăn bao nhiêu cũng không béo.”
Món ngon trước mặt, Tô Quân cũng không suy nghĩ nhiều, đầu nhỏ cơ hồ vùi hẳn vào trong bát.
Cậu ngẩng đầu, gắp cho Lục Việt một miếng thịt chiên giòn, mơ hồ hỏi:
“Sao anh không ăn?”
Khóe môi Lục Việt khẽ nhếch lên: “Nhìn cậu ăn tôi đã rất vui rồi.”
Đôi đũa trên tay Tô Quân dừng lại trên không, miếng thịt vốn định gắp cho Lục Việt đi được nửa đường liền bay trở lại bát cậu.

Không thể khiến Lục Việt hiểu lầm.
Lục Việt chưa hạnh phúc được 5 giây đã bị lấy mất miếng thịt chiên giòn:…..
Tô Quân thầm nhắc bản thân 3 điều quan trọng: duy trì khoảng cách, giữ thái độ lạnh nhạt, không đỏ mặt.
Nhưng đến một điều cậu cũng không làm được.
Cậu luôn cảm thấy mình có thể nhìn thấu sự thất vọng và cô đơn trên mặt Lục Việt.
Vì thế hai má cậu lại phát sốt, tay không tự chủ gắp một miếng thịt khác vào bát Lục Việt, giải thích:
“…Miếng vừa nãy nhìn không tươi.”
Thật ra đều là thịt gắp từ một đĩa, làm gì có chuyện có miếng tươi miếng không.
Lục Việt cúi đầu, chậm rãi nhai miếng thịt, ý cười dịu dàng trong mắt càng rõ ràng.
Sau khi ăn xong bữa tối, phục vụ mang hóa đơn đến, Tô Quân cuối cùng cũng thành công lấy được hóa đơn trước, nghiêm túc nói:
“Anh gần như chẳng ăn mấy, bữa này để tôi trả đi.”
Thực sự là thế, bữa ăn này Lục Việt gần như chỉ phụ trách gọi món và gắp thức ăn cho cậu, còn cậu phụ trách ăn.
Sau khi nhận hóa đơn từ phục vụ, tay Lục Việt khẽ rung lên.
Đầu nhỏ ngày càng cúi thấp, mắt cậu dán chặt vào tờ hóa đơn, kinh ngạc nhìn kỹ xem cậu có bỏ sót dấu phẩy nào hay nhìn nhầm số 0 nào không.
Bữa ăn mấy chục vạn này…!Chẳng lẽ vừa rồi thứ cậu ăn là vàng à?
Xin lỗi, làm phiền rồi.
Thức ăn của con người thần tiên không tiêu hóa nổi.
Trong khi Tô Quân vẫn còn trong tình trạng chết máy, Lục Việt đã đưa thẻ ngân hàng cho phục vụ.
“Coi như là tôi mời cậu đi.”
Nhìn thấy Lục Việt đã thanh toán, tiểu Tô Quân nghèo kiết xác chỉ có thể vuốt phẳng lại tờ hóa đơn đưa cho phục vụ.
“Sau này tôi nhất định sẽ trả lại anh…”
Cậu phát hiện bản thân và Lục Việt luôn có thể thoát khỏi mối quan hệ giữa Nguyệt Lão và người được thắt tơ hồng, sau đó phát triển thành những mối quan hệ vô cùng kỳ quái.
Chẳng hạn như chủ nợ và con nợ.
Khi Tô Quân theo sau Lục Việt rời khỏi nhà hàng, đột nhiên một cốc nước nóng từ trên trời rơi xuống sắp hắt vào người Tô Quân.
Lục Việt vô thức kéo Tô Quân vào lòng để cốc nước nóng đổ lên lưng hắn.
Sắc mặt Tô Quân trầm xuống, trong lòng thầm “hỏi thăm” 18 đời tổ tông của chủ nhân món nợ phong lưu này.
Cậu chất vấn Thôi Tình Lam sau lưng Lục Việt.
“Cô làm gì thế?”
Nhân lúc Tô Quân chưa kịp phản ứng Lục Việt liền vòng tay qua eo Tô Quân.
Tiểu Nguyệt Lão ngây ngốc nhìn thấy hắn bị thương, tốc độ phản ứng của cậu liền tăng lên vài lần.
Thôi Tình Lam không ngờ Lục Việt sẽ giúp Tô Quân chặn cốc nước này.
Cô vì tâm trạng không tốt nên đi uống vài ly, đầu óc mơ màng, tính cách vốn ngang ngược vô lý, lại vừa hay nhìn thấy “người yêu cũ” cắm sừng mình.
Trong lúc kích động liền thuận tay cầm cốc nước trên khay của người phục vụ hất thẳng về phía Tô Quân.
Tô Quân nhìn Lục Việt đang ôm Tô Quân từ đầu đến chân, liền hiểu ra mối quan hệ của họ, cô cười lạnh:
“Tên đê tiện nam nữ đều ăn như anh còn dám hỏi tôi sao? Một chân đạp hai thuyền, lừa dối tình cảm của người khác, tôi đang dạy anh cách làm người đấy đồ khốn!”
Người đã độc thân mấy trăm năm như Tô Quân đột nhiên bị ụp cái nồi “tra nam”.
…Cậu sao lại quên mất món nợ phong lưu này cơ chứ?

Tô Quân định biện hộ cho bản thân nhưng lại phát hiện những lời Thôi Tình Lam nói đều là sự thật, cậu căn bản không có cách nào phản bác.
Mẹ ơi, thật sự khổ mà không nói nên lời.
Người đang ngồi trong nhà, nồi tự nhiên bay tới.
“Chúng ta vừa chia tay không lâu anh liền cùng tên trai bao này ở bên nhau?”
Tô Quân hít một ngụm khí lạnh, lúc này mới phát hiện mình vẫn đang trong lòng Lục Việt.
Lục Việt thậm chí còn siết chặt tay hơn, nheo mắt nhìn Thôi Tần Lam.
Thôi Tần Lam bị kích thích, cô điên cuồng hét vào mặt Tô Quân:
“Tôi nói cho anh biết, chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi! Anh cứ cùng tên trai bao này ở bên nhau đi!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em
2.

Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn NP Tỏ Tình
3.

Không Ai Cần Tôi
4.

Hoa Tường Vi Của Bác Sĩ Đàm
=====================================
Cậu nước mắt lưng tròng nghĩ, tuyệt vời, thân phận này với cô ấy cuối cùng cũng kết thúc.
Nhận một chén “nước vong tình” trả món nợ phong lưu, xứng đáng!
“Tên trai bao” Lục Việt không phủ nhận lời của Thôi Tình Lam, hắn khẽ nói:
“Tiểu Quân, chúng ta đi thôi.

Buổi tối chẳng phải còn muốn xem phim sao?”
Tô Quân sửng sốt quay lại nhìn Lục Việt, Lục Việt bình tĩnh đón nhận sự dò xét của cậu.
Cậu sắp ngất đến nơi rồi, Lục Việt không nói thì không sao, hắn vừa mở miệng mối quan hệ của bọn họ gần như đã được xác định.
Còn nữa, chúng ta nói đi xem phim lúc nào?
Thôi Tình Lam chế giễu: “Tên tra nam này bố thí cho anh.

Cứ từ từ mà hưởng thụ!”
Sau những tiếng cộc cộc chói tai của đôi giày cao gót như cái compa nện trên nền đá, Thôi Tình Lam đi thẳng mà không thèm quay đầu lại.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tô Quân cúi đầu, ủ rũ giải thích với Lục Việt:
“Tôi không phải người như vậy.”
Lục Việt kiên định nhìn Tô Quân, sau đó dịu dàng ôm cậu vào lòng:
“Tôi biết cậu không phải, đừng lo lắng.”
Lần đầu tiên Tô Quân không lập tức thoát khỏi vòng tay của Lục Việt.
Chỉ dựa vào ngực một lần thôi, chắc không sao đâu.
Cậu cụp mắt, khẽ tựa đầu vào ngực Lục Việt, lắng nghe tiếng tim đập đều đều mạnh mẽ của hắn, nhẹ giọng nói:
“Áo của anh ướt rồi, mau về nhà thay đi, cẩn thận bị cảm lạnh.”
“Nhưng chẳng phải chúng ta đã nói sẽ đi xem phim sao?”

Mấy sợi tóc ngốc trên đầu Tô Quân cảnh giác ngẩng dậy.
“…Chúng ta hẹn đi xem phim bao giờ vậy?”
Trước khi Tô Quân nói xong, Lục Việt đã khẽ sụt sịt mũi, nói bằng giọng mất mát:
“Hôm qua.”
Tô Quân mờ mịt tìm kiếm ký ức trong đầu mình, nhưng chẳng nhớ được chút dấu vết nào cả.
Chẳng còn cách nào, cậu chỉ đành thúc giục Lục Việt:
“Anh về nhà thay quần áo trước đi rồi tôi sẽ đi xem phim cùng anh.”
Lục Việt khẽ hỏi: “Cậu cùng tôi thay quần áo nhé?”
Tô Quân mặt đỏ tai hồng đổi lại động từ: “Tôi chờ anh thay quần áo.”
Lục Việt cúi đầu cười, đưa tay lên xoa nhẹ đầu cậu
“Được”
Trong một căn phòng bị bóng tối nuốt chửng, một người đàn ông chợt bật đèn lên, gã ngồi trên sofa, trải một quyển sổ đã ố vàng ra.
Quyển sổ này vốn dĩ trống trơn, nhưng khi đầu ngón tay gã khẽ lướt nhẹ lên mặt giấy vàng, những hàng chữ phát ra ánh sáng vàng nhạt lần lượt hiện ra.
Một con bạch xà nhắm nghiền mắt cuốn quanh cổ tay người đàn ông.
Nơi trái tim của con bạch xà có vết đâm rất sâu, vết thương vẫn còn rỉ máu được người đàn ông cẩn thận băng bó bằng gạc trắng.
Người đàn ông vừa đọc quyển sổ, đầu ngón tay vừa vuốt ve bạch xà.
Bạch xà ngoan ngoãn để người đàn ông vuốt ve, sau đó đột nhiên trườn lên vai người đàn ông, chạm nhẹ vào môi người đàn ông.
Người đàn ông đóng quyển sổ lại, đứng dậy, kéo tấm rèm bụi bặm, nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm với bạch xà:
“A Yến, không ai có thể làm hại ngươi nữa, không một ai.”
Cơ thể bạch xà cứng lại, đột nhiên biến thành hình người.
Ngay khi Úc Yến vừa lấy lại được hình dạng con người, y liền ho dữ dội không ngừng.
Y giấu người đàn ông thầm lau đi vết máu trong lòng bàn tay, từ phía sau vòng tay ôm eo người đàn ông, lười biếng tựa đầu vào vai gã.
Y không ngừng hôn lên bên má người đàn ông, dùng đầu lưỡi liếm vành tai gã, vòng tay ôm eo càng lúc càng siết chặt.
Úc Yến cắn nhẹ vành tai người đàn ông, nửa đùa nửa thật nói:
“Ta hôm nay “ăn giấm” rồi.”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn Úc Yến, khẽ đưa tay vuốt ve gò má y, trong mắt tràn đầy thương xót, nhưng ngoài miệng lại nói:
“Ăn nhiều giấm một chút sẽ giúp ngươi hồi phục thân thể.”
Úc Yến rướn người, làm ra vẻ như muốn cắn chảy máu môi của người đàn ông, nhưng cuối cùng lại chỉ khẽ cắn một cái.
“Làm gì có lời ngụy biện nào vô lý như vậy.

Bên cạnh ta chỉ cần xuất hiện một tên tên hầu đẹp một chút, ngươi liền nổi giận không thèm gặp ta rất lâu.”
Y vùi đầu vào vai người đàn ông, vẻ mặt ủ ê, thấp giọng than thở:
“Ta lại không thể lên Thiên Đình tìm ngươi, chỉ có thể khổ sở chờ đợi ngươi tới tìm ta.”
Người đàn ông rũ mắt, phớt lờ những lời ai oán của y
“Khi đó có biết bao người tranh giành trở thành nam sủng của ngươi, tại sao ngươi chỉ tìm đến ta?”
Úc Yến ủy khuất nói: “Ta chưa từng động qua bất cứ kẻ nào.

Những kẻ đó chẳng qua chỉ là thức ăn cho ta tu luyện linh lực mà thôi.”
Người đàn ông im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, gian nan nở một nụ cười, không biết là cười khổ hay đang muốn tự chế giễu bản thân
“Vậy ta thì sao, A Yến? Ta cũng là thức ăn của ngươi sao?”
Trước khi Úc Yến kịp tức giận giải thích, người đàn ông đã quay vào phòng.
Bước đến cửa, gã dừng lại, quay lại nhìn Úc Yến đứng trong bóng tối, lạnh nhạt nói:
“A Yến, chẳng mấy chốc ngươi sẽ không bị giới hạn trong thân thể này nữa.”
“Đương nhiên…cũng không cần ngu ngốc ở bên cạnh ta nữa.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.