Bạn đang đọc Ta Nguyệt Lão Không Làm Nữa! – Chương 26: Sở Trưởng Lục Tâm Động Đếm Ngược 1
Thuyền nhỏ thình lình bị sóng lớn đánh úp, mọi người bị cuốn vào biển máu mênh mông.
Bạch Ly bày ra dáng vẻ lười nhác, dùng kiểu bơi chó bơi về phía trước, trên lưng đeo đại đao.
Tô Quân trong lúc trời đất quay cuồng vẫn nhất mực nắm chặt tay áo Lục Thịnh.
Lục Thịnh bị sóng lớn nhấn chìm trong nước, im hơi lặng tiếng cứ như là chết đuối rồi.
Đến một chút giãy giụa yếu ớt cũng không có.
Trái tim Tô Quân lập tức chùng xuống.
Cậu không quan tâm đến việc che giấu thân phận nữa, một tia sáng lóe lên trong lòng bàn tay, cậu nắm chặt trượng Vấn Duyên.
Quần áo người phàm trên người lập tức biến thành trường bào màu đỏ sẫm của Nguyệt Lão, tay áo rộng bị cuồng phong thổi tung bay trong không trung.
Dây tơ hồng quấn quanh cổ tay trắng nõn của cậu kéo dài vô tận trong nước, trói chặt cơ thể Lục Thịnh, kéo hắn ra khỏi biển sâu.
Lục Việt bị gói thành cái bánh chưng treo trên không trung:…….
Lúc nãy hắn đang nghĩ xem làm thế nào để giấu tiểu Nguyệt Lão phá giải ảo cảnh này,vì thể hắn mới yên lặng như chết đuối.
Không ngờ một giây sau hắn liền bị tơ hồng thô bạo xách lên.
Trượng Vấn Duyên gõ nhẹ lên mặt biển, hàn ngàn sợi dây tơ hồng bay lên không trung.
Tô Quân cau mày, khẽ đạp người lên không trung nhìn những sợi dây tơ hồng đang nhấp nhô thành vòng, sau đó cậu duỗi tay, chính xác bắt lấy một sợi.
Tơ hồng kéo dài vô tận khẽ lay động, giúp cậu chỉ ra một lối đến một hòn đảo nhỏ giữa đại dương
Bạch Ly nhìn Tô Quân đang lơ lửng trên không trung, hai tay liều mạng bơi về phía trước, suýt chút nữa chìm xuống biển.
Ngoài việc để ý xem Lục Thịnh còn sống không, Tô Quân cũng chia sẻ một chút sự chú ý cho tình nhân kiếp trước của Sở trưởng.
Hồng bào to rộng mở ra, tơ hồng bên trong bay ra trói Bạch Ly và Tịch Tuyết lại rồi kéo họ lên không trung.
Tô Quân thầm nói “Xin đắc tội”, sau đó nói với mọi người:
“Chúng ta trước tiên cứ đến hòn đảo kia đã.”
Thực ra trong ảo cảnh này chẳng có hòn đảo nào cả, chẳng qua là cậu tạm thời dùng tơ hồng điên cuồng dựng lên một hòn đảo mà thôi.
Bạch Ly không biết là do trời sinh lạc quan hay do không biết chữ “chết” viết thế nào mà y vẫn vô cùng thong thả ung dung.
Y thở dài: “…Ông lão dưới trăng thì ra không phải là Nguyệt Lão.”
Tô Quân vừa mới ngồi xuống đệm tơ hồng, từ trong túi dự trữ lấy gương đồng ra, liều mạng chà chà mặt kính u ám.
Nghe thấy lời Bạch Ly nói, bàn tay đang chà gương đồng của cậu sững lại.
“…….”
Điển cố ông lão ngồi dưới trăng (1) vốn bắt nguồn từ việc Sở trưởng biến thành ông lão xuống trần gian thắt dây tơ hồng.
(1): Đời nhà Đường, có một người Vi Cố đi kén vợ, gặp một ông cụ ngồi dựa túi xem sách dưới bóng trăng.
Anh ta hỏi, thì ông cụ bảo sách ấy chép tên những người lấy nhau và túi ấy đựng những sợi chỉ hồng để buộc chân hai người phải lấy nhau, không sao gỡ ra được nữa.
Anh ta hỏi phải lấy ai, thì ông cụ chỉ một đứa bé lên ba tuổi ở trong tay một người đàn bà chột mắt đem rau ra bán ở chợ mà bảo đó là vợ Vi Cố.
Vi Cố giận, sai người đâm con bé ấy, nhưng nó chỉ bị thương.
Mười bốn năm sau, quả nhiên Vi Cố lấy người con gái ấy.
(Wiki)
Mà Sở trưởng lựa chọn biến thành ông lão để hạ phàm cũng là có nguyên do.
Khi Tần Vô Duyên còn ở trong sở Giám Phạt, mấy lần hạ phàm đều không thay đổi hình dáng, bị một tên háo sắc khinh cuồng bám lấy.
Tên háo sắc lúc đó là người tu tiên, đã sống mấy trăm năm với dung mạo không hề thay đổi, vậy mà hắn như cao da cho dính chặt lấy Sở trưởng không buông.
Không biết đã quấn lấy Sở trưởng bao nhiêu kiếp.
Từ tướng quân của kiếp đầu tiên, quốc sư của kiếp thứ hai, thái tử của kiếp thứ ba, đến tận kiếp cuối cùng…
Mấy kiếp dưới nhân gian, Sở trưởng đều viết trên sổ Vận Mệnh của y là chết trong ngọn lửa chiến tranh hoặc trong trận chiến với đại yêu.
Nhưng khi Sở trưởng hạ phàm chấp hành nhiệm vụ lần thứ hai thì tên háo sắc kia giống như có mũi chó, cho dù Sở trưởng biến thành bộ dạng gì hắn luôn có thể nhanh chóng ngửi ra hơi thở của Sở trưởng, thành công tiếp tục bám dính trên người Sở trưởng.
Tần Vô Duyên liều mạng tống khứ tên “cao da chó” vô lại này nhưng dù làm cách nào cũng không thể đá hắn đi được.
Mà tên háo sắc không biết xấu hổ đó vừa hay lại họ Bạch tên Ly.
Cảm giác được đảo tơ hồng lại bị sóng cuốn ra xa, Tô Quân liền vội vàng dừng việc suy nghĩ miên man lại, điên cuồng gọi Tần Vô Duyên.
“Sở trưởng, Sở trưởng! Cầu cứu khẩn cấp!!!”
Gương đồng không chút phản ứng, chỉ phản chiếu khuôn mặt nôn nóng của cậu.
“Sở trưởng, Sở trưởng! Nhân viên đáng yêu của ngài sắp phơi thây ở nhân gian rồi!!!”
Gương đồng vẫn thờ ơ không một chút biến hóa.
Tô Quân: “……”
Cậu dồn hết sức lực, nín thở hét vào gương: “Sở trưởng, tôi tìm thấy tình nhân kiếp trước của ngài rồi.
Y bây giờ đang ở…”
Lời còn chưa dứt mặt gương đã sáng ngời, độ trong của gương rõ ràng đã tăng theo cấp số nhân.
Tần Vô Duyên ngồi trước bàn làm việc, mặc y phục của sở Nguyệt Lão có thêu đôi uyên ương chỉ vàng, nhìn qua chẳng khác nào tân lang trong hôn lễ.
Tô Quân thực sự cạn lời: “………”
Sự phân biệt đối xử này không thể nào rõ ràng hơn được nữa.
Nhưng ánh mắt Sở trưởng không hề nhìn cậu mà gắt gao đặt vào Bạch Ly đằng sau.
Bạch Ly lưng đeo đại đao, cũng xuyên qua mặt gương đồng nhìn Tần Vô Duyên, trên mặt hiện ra vài tia mờ mịt.
Tiểu Tô Quân, người hoàn toàn bị phớt lờ, lắc mạnh chiếc gương, khôn ngoan đổi chủ đề
“Sở trưởng, y đang gặp nguy hiểm, xin hãy gọi người của sở Giám Phạt đến cứu người!”
Tần Vô Duyên lại làm như không có gì thu hồi tầm mắt, nhưng tay cầm bút vẫn khẽ run.
Thế nhưng Bạch Ly đeo đại đao vẫn nhìn chằm chằm Tần Vô Duyên, vẻ cà lơ phất phơ trên mặt hoàn toàn biến mất.
Tần Vô Duyên muốn giả bộ không quan tâm mà làm ra vẻ chế nhạo, nhưng sự rung động trong lời nói không thể nào che giấu được.
“Tên ngốc, mấy trăm năm trước ta đã dạy y, đánh được thì xông lên, đánh không được thì chạy, trốn vào một góc giả ngu…!Ta bây giờ lập tức qua đó.”
Tô – trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc vẫn bị ép ăn cơm chó – Quân, lệ rơi đầy mặt.
“Sở trưởng, ngài quên là ngài bị cấm hạ phàm rồi sao? Ngài nên trình báo với sở Giám Phạt, tôi cảm thấy sự tình lần này có liên quan đến vụ trộm sổ Vận Mệnh…”
Cậu còn chưa kịp nói hết, mặt kính đã hoàn toàn mờ đi.
Tầm mắt Bạch Ly vẫn không đổi, lông mày càng nhăn chặt.
Tô Quân từ bỏ giãy giụa:……
Nếu là Sở trưởng đích thân hạ phàm, khả năng là chỉ cần giẫm nhẹ một phát, ảo cảnh yếu ớt này sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Dù sao Sở trưởng cũng từng là Sở phó sở Giám Phạt, sức chiến đấu của y tất nhiên là miễn bàn, ngoài trừ Sở trưởng Lục, so với ai cũng là dư sức.
Nhưng có lẽ sau khi hạ phàm quay trở lại Thiên Đình, chờ đợi y chính là hình phạt của sở Giám Phạt.
Ảo cảnh khẽ rung chuyển, đảo tơ hồng đột nhiên truyền đến một tiếng khóc sợ hãi của trẻ con.
Chính là đứa bé vừa rồi được Tô Quân cứu.
Đứa bé đang chới với trong nước, vừa oa oa khóc lớn vừa liều mạng bơi lên đảo tơ hồng.
Tịch Tuyết, người đang đứng gần đứa bé nhất, cố gắng vươn tay ra cứu đứa bé.
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, đứa bé lập tức nắm chặt lấy tay cô.
Tịch Tuyết dùng sức kéo đứa bé lên khỏi biển máu, đứa trẻ ướt sũng lập tức được kéo vào vòng tay cô.
Đứa trẻ đột nhiên nhoẻn miệng cười, một nụ cười âm trầm quỷ dị.
Tô Quân chợt nhận ra có gì đó không ổn, định lao tới kéo đứa trẻ ra khỏi tay Tịch Tuyết thì nó đã loạng choạng đứng dậy.
“Không ổn! Mau tránh ra!”
Đứa bé ngẩng đầu nhìn Tịch Tuyết, cười hì hì nói:
“Chị ơi, chị đã vi phạm lời thề mất rồi.”
Sau đó nó cầm con dao khắc hình bạch xà đã quá quen thuộc với Tịch Tuyết, động tác rất nhanh mà ổn định
Con dao chính xác găm vào ngực Tịch Tuyết một cách tàn nhẫn.
Một dao xuyên tim.
Máu tươi bắn ra tung tóe, Tịch Tuyết thậm chí không kịp phản ứng, chỉ biết cúi đầu, không thể tin được nhìn đứa bé, máu thịt nửa người hóa thành tro bụi.
Cô hé miệng, dùng hết sức lực cuối cùng nói ra một cái tên.
Nhưng khi cô chỉ vừa nói ra một chữ “Úc”, một ngọn lửa xanh hừng hức bốc cháy trên mặt đất, như một cơn sóng thần nhấn chìm cơ thể cô.
Nửa sau cái tên hoàn toàn chìm trong tiếng thét đau đớn và tuyệt vọng của cô.
…Tịch Tuyết chết rồi.
Đứa trẻ chậm rãi quay đầu, cần cổ kêu lên kẽo kẹt, toàn thân chỉ có cái cổ cứng đờ xoay lại còn thân thể vẫn đưa lưng về phía mọi người.
Nó lè lưỡi liếm vết máu vương trên khóe miệng, nhìn chằm chằm Lục Việt, như đang thưởng thức một món ngon nào đó.
Sau đó lại nở nụ cười hồn nhiên như trẻ con.
Đơn thuần và tà ác đồng thời xuất hiện trên khuôn mặt non nớt của nó.
Nó nghiêng đầu cười với Lục Việt
“Người tiếp theo chính là ngươi.”
Tô Quân nâng trượng Vấn Duyên lên, dùng sức kéo dây tơ hồng, đem Lục Thịnh kéo về phía mình.
Cậu che chắn phía trước Lục Thịnh, sắc mặt ngưng trọng, từ túi dự trữ rút ra một thanh kiếm loang lổ rỉ sét.
Nhìn thấy thanh kiếm sắt, đồng tử Lục Việt đột nhiên co lại, trong đầu chút ký ức phủ bụi đã lâu chợt nổ tung.
…Đó là thanh kiếm đầu tiên của hắn.
Tô Quân hiểu rõ một đạo lý “Vai chính diện và phản diện đều chết vì nói quá nhiều và tò mò không đúng lúc” nên một câu thừa thãi cậu cũng không nói, trực tiếp rút kiếm ra phân cao thấp với con dao của “đứa bé”.
Thanh kiếm dày nặng được bao phủ bởi một lớp gỉ sắt màu xanh đen, lưỡi kiếm rất cùn, tỏa ra ánh sáng đen vì đã không sử dụng quá lâu.
Phảng phất như đã cũ đến mức chỉ có thể đặt ở viện bảo tàng cho mọi người đến ngắm nhìn.
Nhưng khi lưỡi kiếm va vào con dao găm sắc bén, con dao găm tưởng chừng như không gì có thể chặn được lại yếu ớt như một tờ giấy.
Thanh kiếm sắt gần như là xé con dao thành hai mảnh.
Tô Quân không hề mềm lòng, cậu lần thứ hai giơ kiếm lên, đâm thẳng lưỡi kiếm vào cổ họng “đứa bé”.
Giống như những người đã chết trước đó, máu thịt của đứa bé phút chốc hóa thành tro bụi, bị gió thổi bay.
Trong khói bụi mịt mờ, tiếng cười quái dị của đứa bé vang vọng cả một góc trời.
Tô Quân nhíu mày, trong tiềm thức cảm nhận được có gì đó không ổn.
Đột nhiên cuồng phong nổi lên bốn phía, tiếng gió âm u gào thét tràn đầy trong ảo cảnh.
Tô Quân bị gió thổi đến suýt chút nữa đứng không vững.
Một nam tử mặc y phục trắng bỗng xuất hiện sau lưng Lục Việt.
Hắn ta đeo mặt nạ màu bạc, chỉ để lộ ra đôi mắt mang ý cười, trong ánh mắt ôn nhuận lộ ra một tia lạnh lẽo thấu xương.
Trên tay hắn vẫn là con dao khắc hình bạch xà.
Chỉ là con dao có chút khác biệt, lưỡi dao phủ một tầng đỏ tươi như máu, bạch xà bên trên cũng cuộn tròn thân mình, suy yếu bất động.
Nam tử bạch y xuất hiện lặng yên không một tiếng động, hắn nhìn Tô Quân mỉm cười, sau đó hướng đến tấm lưng Lục Việt, đâm mạnh dao xuống.
Tô Quân chỉ cảm thấy thân thể như có ngàn cân đè lên, cả người như rơi xuống bùn lầy không thể cử động.
Tiểu Long liều mạng chọc chọc Lục Việt, khiếp sợ nói:
“Phân thân của Vị Vong Nhân thực sự xuất hiện, thời cơ đến rồi!”
Lục Việt cảm nhận được sự lạnh lẽo của con dao sắp găm vào lưng hắn nhưng vẫn không hề xoay người, chỉ lời ít ý nhiều nói:
“Đợi hắn đâm xuống.”
Hắn phải đợi đến khi con dao uống máu mới có thể tra ra rốt cuộc Vị Vong Nhân dùng nhiều sinh mạng như vậy để làm gì.
“Ngươi điên rồi sao, Lục Việt? Một dao này của Vị Vong Nhân đâm xuống, không chỉ có thân xác này chết đi mà thần hồn của ngươi cũng sẽ tổn hại phân nửa.
Lần trước lúc ngươi đánh với “Thái tử” còn có người giúp ngươi chắn một đao, lần này ai có thể…”
Tiểu Long ngơ ngác dừng lời đang nói dở.
Bởi vì Tô Quân nhào tới.
Nhìn thấy con dao găm sắp đâm vào lưng Lục Việt, Tô Quân cúi đầu, toàn thân khẽ run lên, hai tay càng siết chặt.
Cảnh tượng này rất giống trăm năm trước, khi cậu vô tình đi lạc vào Yêu giới nhìn thấy Sở trưởng Lục đang rút kiếm chém giết “Thái tử”
Vào thời điểm đó, một nam nhân bạch y cũng xuất hiện sau lưng Sở trưởng Lục, giơ cao con dao găm chuẩn bị đâm vào lưng sở trưởng Lục.
Lúc đó trong đầu cậu trống rỗng, đôi chân phản ứng nhanh hơn lý trí.
Cậu bất chấp việc thực lực mình chẳng có bao nhiêu, chỉ biết quên mình xông lên chặn con dao cho Sở trưởng Lục.
Hiện tại, cậu vẫn đưa ra lựa chọn tương tự.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu điên cuồng rút chân ra khỏi thuật nghịch trở của Vị Vong Nhân, dùng chút linh lực cuối cùng thực hiện dịch chuyển tức thời đến sau lưng Lục Thịnh.
Sau đó cậu dùng sức đẩy Lục Thịnh ra xa hết mức có thể, trực tiếp đối mặt với con dao găm đang quyết liệt đâm xuống.
Đồng thời, Tô Quân cũng cắm thật sâu thanh kiếm sắt vào ngực nam tử bạch y.
Bạch y nhân nhìn xuống thanh kiếm cắm trên ngực mình, ý cười trong mắt nhạt đi vài phần.
Thân ảnh hắn càng ngày càng trong suốt, như thể tan biến vào không khí.
Trước khi hoàn toàn biến mất, hắn nhìn Tô Quân, nhẹ giọng nói:
“Ta cuối cùng cũng nhớ ra rồi, khi đó cũng là ngươi.”
“Tiểu Nguyệt Lão, khoảng cách giữa thần tiên và tử vong không hề xa.
Một khi chết đi thì chính là hồn phi phách tán.”
Tô Quân ý thức mơ hồ, không nghe thấy những lời này.
Dao găm lạnh băng xuyên qua da thịt, đâm thẳng vào trái tim cậu.
Bạch xà trên dao tham lam hút máu thịt, từng chút từng chút tiến sâu vào ngực cậu, nuốt lấy máu tươi chảy trên ngực Tô Quân.
Đau đớn này không chỉ đơn giản là trên cơ thể mà thấm sâu vào hồn phách cậu.
Trước khi hôn mê, Tô Quân nghĩ, nếu cho cậu thêm mấy trăm năm tu luyện thì tốt rồi.
Thêm 100 năm nữa, cậu có thể giúp Sở trưởng Lục hoàn toàn chặn đứng con dao đó.
Thêm 200 năm nữa, cậu có thể đưa Lục Thịnh thoát khỏi ảo cảnh quá mức chân thực này, sau đó liều mạng chiến đấu với bạch y nhân.
Có lẽ, thêm 800 năm tu luyện nữa, cậu có thể miễn cưỡng bước chân qua cánh cửa của sở Giám Phạt.
Nhưng cậu mới chỉ tu luyện chưa đến 200 năm, so với những tiểu tiên phải tu luyện ít nhất 1000 năm, thời gian của cậu quá ít.
Ảo cảnh theo sự biến mất của bạch y nhân hoàn toàn sụp đổ, bọn họ lại quay trở về trước cửa nhà ma thực sự.
Vị tanh ngọt trào dâng trong cổ họng, Tô Quân ho ra từng ngụm máu, nửa người quỳ trên mặt đất, cảnh vật trước mắt ngày càng mơ hồ, ý thức chỉ còn sót lại một chút thanh tỉnh.
Nhìn thấy cuối cùng ảo cảnh cũng bị phá vỡ, bọn họ đã quay lại hiện thực, cậu rốt cuộc cũng yên lòng.
Cậu dùng toàn bộ sức lực làm thuật xóa bỏ trí nhớ cho Lục Thịnh, giúp hắn quên đi tất cả những việc còn kinh khủng hơn ác mộng vừa rồi.
…Nếu Sở trưởng hạ phàm, chắc y sẽ nhân tiện hốt xác cho mình nhỉ?
Suy nghĩ của Tô Quân lung tung rối loạn, trước mắt đột nhiên tối sầm, cơ thể mềm nhũn đổ về phía trước, hoàn toàn bất tỉnh trên mặt đất.
Trong cơn mịt mờ, cậu chỉ cảm thấy mình bị một người gắt gao ôm vào trong lòng, người đó không ngừng gọi tên cậu, nhưng âm thanh bên tai càng lúc càng xa…
Thiên Đình, sở Giám Phạt
Cánh cửa phòng Sở trưởng đã đóng hơn trăm năm đột nhiên bị đẩy ra, Lục Việt sắc mặt tái nhợt từ bên trong bước ra.
Hắn chỉ cảm thấy trái tim bị một bàn tay bóp nghẹt, trong phút chốc máu như chảy ngược trở về.
Sở phó vô tình đi ngang qua, kinh hãi không thôi, lập tức quỳ xuống hành lễ
“Sở trưởng! Vết thương của ngài…”
Lục Việt ngắt lời y, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn nghe ra một chút run rẩy:
“Không sao.
Ngươi lập tức dẫn toàn bộ nhân viên xuất động, tìm người bị thương ở tay, chú ý kiểm tra các Sở trưởng của các sở ban ngành.”
“Rõ!”
“Sau đó mời Sở trưởng Hoa đến đây.”
“…Sở trưởng, vết thương của ngài vẫn chưa tốt lên sao?”
“Không, ta muốn mời ông ấy…giúp ta cứu một người trở về.”.