Bạn đang đọc Ta Nguyệt Lão Không Làm Nữa! – Chương 1: Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Nguyệt Lão
Thiên Đình, Sở Nguyệt Lão
Tô Quân ôm một đống dây tơ hồng rối loằng ngoằng, trong ngực còn giấu một cây kéo, rón ra rón rén đi vào kho chất tơ hồng.
Buổi sáng, lúc nối dây tơ hồng, cậu gặp phải một tên tra nam một chân đạp 7 giường.
Tô Quân đã cực khổ cả buổi sáng để gỡ nút thắt của đống nghiệt duyên cho gã, vậy mà vẫn không gỡ ra được.
Quá tuyệt vọng, cuối cùng Tô Quân đành lựa chọn lấy kéo, không quản là nghiệt duyên hay lương duyên, cắt hết toàn bộ, cho gã làm lại từ đầu.
Tô Quân cố gắng đi thật nhẹ nhàng, ngó trước ngó sau xem có ai phát hiện hướng đi khác thường của mình không.
Dẫu sao cũng có một lão sở trưởng thoắt ẩn thoắt hiện thích trừ tiền lương người khác, cậu buộc phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn nữa.
Sau khi trốn vào một góc khuất, Tô Quân móc cái kéo trong ngực ra, xoa xoa tay, chuẩn bị thô bạo cắt nút chết trên dây tơ hồng.
Đột nhiên từ đâu vang lên một âm thanh lạnh lùng như sấm nổ bên tai.
” Tô Quân, ngươi đang muốn làm gì? Dùng bạo lực để cắt bỏ nút chết trên dây tơ hồng sẽ bị trừ tiền lương.”
Tô Quân phản ứng cực nhanh, lập tức thay đổi hướng kéo trong tay, “nhẹ nhàng” cắt tỉa những sợi lông lưa thưa gần như vô hình trên dây tơ hồng.
Cậu bày ra dáng vẻ nghiêm túc
” Báo cáo Sở trưởng, dây tơ hồng này hình như có chỗ tõe ra, tôi chỉ là muốn cắt tỉa, chỉnh sửa một chút, tuyệt đối không hề có ý định dùng bạo lực cởi nút thắt.”
Sở trưởng Tần Vô Duyên khẽ nhíu mày, ông ta cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói:
“Ồ vậy sao? Đáng tiếc là dây tơ hồng còn chưa có chức năng phân nhánh đâu.
Tiền lương tháng này của ngươi bị trừ 100 linh thạch.”
Bị tuyên án tử hình trừ tiền lương, vẻ mặt bình tĩnh của Tô Quân lập tức sụp đổ, mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đầu cũng rủ xuống.
“Sở trưởng nói rất đúng, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ những lời ngài dạy bảo, ngày đêm thành tâm đọc 100 lần.”
“Bất quá…”
Tần Vô Duyên không để ý đến những lời nịnh nọt linh tinh của Tô Quân, ông nhìn thẳng Tô Quân, đổi chủ đề:
“Hiện tại có một cơ hội trở thành nhân viên chính thức, được thăng chức tăng lương trước mặt ngươi.”
Tô Quân lập tức đứng thẳng người, mấy sợi tóc ngốc nghếch héo rũ trên đỉnh đầu cũng lập tức dựng thẳng, cậu kích động nói:
“Sở trưởng, bất luận cơ hội này có khó khăn hiểm trở thế nào, ngài chịu để cho tôi đi chính là sự đánh cao với tôi…”
“Ngươi xuống nhân gian một chuyến, giúp một người thắt dây tơ hồng.”
Tô Quân trong chớp mắt bình tĩnh ngồi xuống, vùi đầu kéo đống dây tơ hồng bên cạnh, ngữ khí buồn bã nói:
” Nhưng mà Sở trưởng, tôi cảm thấy Thiên Đình càng cần những chú ốc chăm chỉ cần cù như tôi.”
Thời điểm lỗ tai bắt gặp từ “xuống nhân gian”, Tô Quân liền hiểu vì sao Sở trưởng lại lôi mình từ trong xó xỉnh lôi ra, còn cố tình kiềm chế tính cách nóng nảy mà nói chuyện tử tế với mình.
Bởi vì Sở Nguyệt Lão tuy có mênh mông mấy trăm Ông Tơ Bà Nguyệt, nhưng lại chẳng tìm được ai nguyện ý hạ phàm.
Nguyên nhân chỉ có một, đơn giản là vì những thần tiên được các sở ban ngành phái xuống nhân gian làm việc gần đây đều có cuộc sống vô cùng thê thảm.
Tiểu Thần Tài vì kinh doanh công ty không tốt mà đang giãy giụa ở bờ vực phá sản, mỗi ngày chỉ có thể ăn một bát mì 3 tệ, ngay cả một quả trứng kho cũng không thể gọi thêm.
Cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào việc xúi giục thần thú Cá chép mua nhiều vé số để thảm thương sống qua ngày.
Mà ở Sở Nguyệt Lão, không biết là tiểu Nguyệt Lão thứ mấy bị phái xuống nhân gian, chẳng những không nối được dây tơ hồng mà còn để chính mình bị cuốn vào, bị lừa tiền lừa tình, cuối cùng ngồi bên bờ sông gào khóc nói không bao giờ tin vào tình yêu nữa.
Ngay khi Tô Quân đang nhớ lại những chuyện bi thảm của những thần tiền bị phái xuống nhân gian, có một người mặt như đưa đám loạng choạng chạy về phía Tần Vô Duyên.
Cậu ta vừa thở hồng hộc vừa khóc nức nở: “Sở trưởng! Đại sự không ổn rồi! Dây tơ hồng của người đó lại đứt rồi.”
Lông mày của Tần Vô Duyên kịch liệt nhảy dựng.
Cậu ta vì chạy quá nhanh nên vấp phải đống dây tơ hồng bừa bãi trên mặt đất, trực tiếp ngã ngay bên chân Tần Vô Duyên.
Tô Quân thấy vậy run như cầy sấy, cậu kia lại không để ý sửa sang lại dáng vẻ chật vật của mình, thuận thế ôm lấy chân của Tần Vô Duyên khóc lớn.
“Sở trưởng, sau khi dây tơ hồng của người đó bị đứt, những cái tên trên mặt đá Tam Sinh toàn bộ đều biến thành màu xanh, xanh đến độ sắp phát sáng rồi! Chúng tôi dựa theo chỉ thị của ngài đập mấy phát lên đá Tam Sinh mà vẫn không khôi phục lại được.”
Tần Vô Duyên gắt gao nhìn chằm chằm vào sổ Nhân Duyên mà người kia dâng lên, những chữ viết dày đặc đậm màu trên đó đang dần dần nhạt đi.
Hô hấp của ông ta không còn ổn định, Tô Quân thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng sấm rền vang do linh lực của ông ta dao động quá mức.
” Còn có hơn nửa sổ Nhân Duyên trong điện Nhân Duyên bị thiêu cháy.
Chúng tôi còn chưa kịp sao lưu lại nữa.
Lại phải tăng ca đến sáng rồi Sở trưởng, số chúng ta sao mà khổ thế chứ…”
Tần Vô Duyên nhắm mắt lại, cười lạnh mấy tiếng, ngón tay hơi dùng sức, sổ Nhân Duyên trắng trơn bị ông ta vô tình siết thành giấy vụn.
Tô Quân nghe được sát ý dày đặc từ mấy tiếng cười lạnh ấy, nháy mắt thấy lạnh sống lưng.
Tần Vô Duyên nắm chặt tro tàn của sổ Nhân Duyên, nhẹ giọng nói:
“Chặt đứt 99 dây tơ hồng, khiến đến đá Tam Sinh và sổ Nhân Duyên toàn bộ hỗn loạn, liên lụy sở Nguyệt Lão chúng ta trên dưới mấy trăm nhân viên phải suốt đêm tăng ca không biết bao nhiêu ngày, nếu không phải ta bị cấm hạ phàm thì nhất định ta đã xuống dưới đó…”
Ngay khi Tô Quân cho rằng Sở trưởng sẽ tự mình hạ phàm giúp người kia thắt dây tơ hồng, Tần Vô Duyên lại đột nhiên nở một nụ cười lạnh khiến người ta sợ hãi, âm u mà gằn từng chữ một:
“…TỰ MÌNH GIẾT CHẾT HẮN!”
Tô Quân sợ tới mức liền ném hết đống dây tơ hồng ra ngoài, dây tơ hồng bị ném vào một góc lại ủy khuất lăn vào lòng cậu.
Tần Vô Duyên đem những mảnh vụn của sổ Nhân Duyên trong tay ném đi, mảnh vụn nháy mắt bị thiêu đốt trong không trung đến không còn một mảnh.
Ông ta đổi giọng: “Nhưng mà không sao, mặc dù ta không thể xuống nhân gian nhưng vẫn còn có người thay ta.
Phải không, Tô Quân?”
“Ngươi sẽ thay sở Nguyệt Lão đi chuyến này phải không?”
“Sở trưởng, kỳ thực ta…”
“Chức vụ cùng báo cáo ta đều đã thay ngươi viết xong rồi, vừa khéo phòng làm việc của sở dưới nhân gian còn thiếu một người, đó chính là ngươi.”
“Kỳ thực ta chỉ nghĩ ở Thiên Đình…”
“À đúng rồi.
Hình như ta còn chưa nói với ngươi về tiền phúc lợi ở phòng làm việc dưới nhân gian.
Mỗi tháng 1 vạn linh thạch trở lên, có thưởng cuối năm cùng các loại thưởng khác, ngày lễ tết đều có các phúc lợi khác…”
Ông ta còn chưa dứt lời Tô Quân đã lập tức đứng lên, cũng không quân tâm dây tơ hồng bị rơi xuống đất.
Cậu siết chặt tay lại, lệ nóng quanh tròng nói:
“Sở trưởng, ngài đừng nói nữa.
Nhân gian chính là ngôi nhà thực sự của tôi.
Nhân duyên của người nọ cần tôi giải cứu! Ngài yên tâm, tôi nhất định có thể giúp hắn thắt dây tơ hồng.”
Một vạn linh thạch một tháng!
Đợi cậu cần cù chăm chỉ không ăn không uống 100 năm liền có thể mua một căn nhà 100 mét vuông ở trung tâm Thiên Đình rồi.
Tần Vô Duyên suýt chút nữa không thích ứng kịp sự thay đổi nhanh chóng của Tô Quân, ông ta trầm mặc một lần rồi dứt khoát nói.
“Được, vậy ngươi lập tức hạ phàm đi, trực tiếp dùng thân thể này hạ phàm, không cần xin sở Chưởng Mệnh bên kia một thân xác khác đâu.”
“A! Sở trưởng, vậy có nhanh quá không, tôi còn chưa chuẩn bị nữa…”
“Hạ phàm sớm tính lương sớm.”
“Tần sở trưởng kỳ thực tôi luôn sẵn sàng xuống nhân gian.
Tôi hiện tại có thể lập tức xuất phát, một giây cũng không trì hoãn!”
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt Tô Quân đem dây tơ hồng nhét vào túi đựng đồ, sau đó cậu nâng túi Bách Bảo trống không của mình lên, ngẩng đầu ưỡn ngực.
“Sở trưởng, chúng ta đi thôi!”
Nửa giờ sau, Tô Quân cõng “túi quà lớn cho thần tiên mới hạ phàm” mà Sở trưởng giao cho cậu cùng với 2000 linh thạch trong túi Bách Bảo đeo bên hông.
Tô Quân mang một tâm tình quyết tâm chịu chết đứng trước cửa xuống nhân gian.
Cửa xuống nhân gian của sở Nguyệt Lão cực kỳ chật hẹp, trông như một cái cửa hang tối tăm mịt mờ, vây xung quanh là một vòng hàng rào gỗ đơn sơ.
Dù sao mọi người cũng không nguyện ý xuống nhân gian nên cũng chẳng ai để ý quét lớp lá dày xác xơ rụng xung quanh cửa.
Tình cảnh thật tan hoang, hoàn toàn không xứng với mảnh đất đáng giá mười mấy vạn linh thạch này.
Tần Vô Duyên đứng bên cạnh cậu, cau mày lật sổ Nhân Duyên.
“Sau khi ngươi xuống nhân gian nhớ là lúc nào cũng phải báo cáo tình huống của người đó cho ta biết, nhanh chóng thắt dây tơ hồng cho hắn.”
Tô Quân đang cúi đầu nhìn chằm chằm cái cửa đen thùi lùi dẫn xuống nhân gian, cậu căng thẳng nuốt nước miếng ực một cái, chân duỗi ra một bước thử thăm dò, sau đó lại cấp tốc rụt trở về.
Cái cửa này sao so với Tru Tiên Đài trong truyền thuyết lại đáng sợ và u ám hơn thế?
Không dám nhảy!
Cứ cảm giác sau khi nhảy, bổn thần tiên quang minh sáng lạn như mình sẽ rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Tần Vô Duyên quay đầu nhìn điện Phụng Duyên bị hủy hoại gần hết của sở Nguyệt Lão, tâm trạng lại càng tệ hại hơn
“Chỉ cần ngươi trong vòng một năm có thể thắt dây tơ hồng cho hắn, ta liền thưởng cho ngươi 5 vạn linh thạch.”
Tần Vô Duyên lời còn chưa nói hết liền cảm giác một trận gió lướt qua mặt mình, kèm theo đó là lời của Tô Quân từ xa vọng lại:
“Sở trưởng, tôi xuống nhân gian đây! Thời gian không thể chậm trễ! Trong vòng một năm ta nhất định sẽ cầm tờ giấy đăng ký kết hôn của người đó đến gặp ngài!”
Tần Vô Duyên ngẩng đầu một cái phát hiện cạnh cửa hạ phàm đã không còn một ai, gió thu đìu hiu cuốn mấy chiếc lá rụng xuống chỗ Tô Quân vừa đứng.
“…”
Tô Quân vừa này vẫn còn do dự xem nhảy thế nào để diện tích tiếp xúc với mặt đất là ít nhất, nay đã oanh liệt nhảy xuống rồi.
17 vạn linh thạch đang kêu gọi cậu, lúc này không nhảy thì còn chờ đến lúc nào nữa.
Nhảy sớm một giây, giúp người kia thắt dây tơ hồng sớm một giây, liền có thể sớm một giây được thăng chức tăng lương, lấy được một nam thần cao phú soái!
“…Cậu ta sao lại dùng tư thế chúc đầu xuống để nhảy vậy? Ta có phải là chưa nói cho cậu ta biết ngay lối ra của cửa hạ phàm là cây Tương Tư không?”
Tần Vô Duyên mặt không cảm xúc đóng sổ Nhân Duyên lại ” Bỏ đi, dù sao cũng không chết được.”.