Đọc truyện Ta Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo – Chương 14
Ngày hôm sau, hai người thật sự cắt đứt liên lạc.
Trong mấy năm qua lại, Cù Đông Trần vẫn luôn chiếm giữ chủ động, bất kể là tức giận hay là hòa hảo, Cù Đông Trần mãi mãi là phương chủ động.
Hắn có thể cùng Lệ Thâm tức giận, có thể mấy ngày không liên lạc Lệ Thâm, cũng có thể là sau khi cãi nhau xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vẫn như cũ cùng Lệ Thâm làm tình, nhưng không có lần nào giống như lần này, ngay cả ánh mắt hắn khi nhìn Lệ Thâm cũng đều lộ ra lạnh lùng.
Lệ Thâm biết, mình thực sự đã thương tổn trái tim Cù Đông Trần rồi.
Cho tới nay, hắn cảm thấy mình trong chuyện tình cảm hẳn là người lý trí nhất, thẳng đến bây giờ hắn mới phát hiện, nguyên lai hắn cũng chỉ đến như thế, tự cho là đúng có thể nắm tất cả trong tay, rốt cục khi đối mặt Cù Đông Trần lại ngay cả một lời giải thích cũng không nói ra được.
Ánh mắt Cù Đông Trần đêm đó nhìn hắn, Lệ Thâm mỗi lần nhớ tới, đều cảm thấy đau lòng.
Đúng, hắn đang hối hận, lúc gạt Cù Đông Trần liên hệ với Hứa Dĩnh, hắn tự nói với mình, chung quy cũng phải tách ra, hắn và Cù Đông Trần cuối cùng sẽ phải tách ra, hắn chỉ là đi sớm trước bước này.
Hắn đối với Hứa Dĩnh, vẫn chưa dứt hết tình, có không cam lòng, hắn không cam lòng Hứa Dĩnh lúc trước từ bỏ hắn đi du học Mỹ quốc, lúc đó hắn thậm chí đã có ý nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ cùng Hứa Dĩnh kết hôn, nhưng không nghĩ tới, lần đầu tiên hắn yêu một người như thế, hiện thực lại đánh cho hắn một đòn cảnh cáo, Hứa Dĩnh chỉ để lại cho hắn một phong thư chia tay, liền bay đi Mỹ quốc không liên lạc lại nữa.
Cho nên lần này khi Hứa Dĩnh trở về chủ động lấy lòng hắn, nội tâm hắn không phải là không động dung, thật tâm yêu một người, làm sao có khả năng không động dung? Nhưng vẻn vẹn chỉ là động dung mà thôi, nhiều lần như vậy, hắn ngay cả đụng cũng không đụng Hứa Dĩnh dù chỉ một chút, Hứa Dĩnh chỉ nghĩ là hắn thân sĩ, lại không biết, hắn ngay cả ý nghĩ muốn ôm Hứa Dĩnh cũng không có.
Hứa Dĩnh đã biến thành một cái cớ để hắn trốn chạy Cù Đông Trần, hắn cho là mình yêu thích Hứa Dĩnh, hắn cũng cho rằng, chính mình có thể buông xuống Cù Đông Trần.
Nhưng bây giờ, khi quả thật đã đi đến một bước này, trong nháy mắt kia khi Cù Đông Trần bảo hắn rời đi, Lệ Thâm mới ý thức được rốt cuộc mình có bao nhiêu sai.
Lý trí tự cho là đúng, hắn căn bản không làm được.
Cố tình là trong lúc hắn đang xoắn xuýt vô cùng trong sự hối hận, Dung Cẩm Giác còn nhìn có chút hả hê gọi điện thoại đến nói cho hắn biết, “Tối hôm qua tôi nhìn thấy Cù Đông Trần, bên người hắn đi theo một đứa nhỏ thanh tú xinh đẹp, làm sao vậy, Lệ công tử bị đày vào lãnh cung rồi?”
Lệ Thâm nghe xong ngũ vị tạp trần, nhớ tới câu nói mạnh ai nấy chơi kia của Cù Đông Trần, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, hắn khàn giọng hỏi, “Cậu nhìn thấy ở đâu?”
“Quán bar của bằng hữu, ” Dung Cẩm Giác trả lời hắn, “Cậu không nhìn thấy đâu, nam hài bên cạnh hắn kia hận không thể nằm sáp vào trên người hắn, con bà nó, hạng người như thế cậu nên cùng hắn phân ra càng sớm càng tốt đi.”
Dung Cẩm Giác còn muốn nói điều gì, Lệ Thâm ở bên này trầm mặc cúp điện thoại.
Thời gian hai năm trôi qua rất nhanh đã đến ba năm, hai người từ pháo hữu từng bước một trở thành tình nhân, từ gặp mặt chỉ làm tình cho đến như bây giờ, có “nhà” của cả hai, bọn họ cùng nhau ở nhà ăn cơm, bọn họ làm chuyện thân mật nhất, cùng ôm nhau ngủ, cùng nhau nghênh đón ánh ban mai ngày hôm sau… Vô số những cái cùng nhau, khiến đôi bên càng ngày càng thân mật.
Lệ Thâm phát hiện, nguyên lai mình căn bản không có cách nào buông Cù Đông Trần, nhiều chuyện đã qua như vậy lại rõ ràng lóe lên ở trong đầu, hắn chỉ là so với quá khứ càng nhớ hắn hơn, mỗi phút mỗi giây.
Tan làm Lệ Thâm dự định trực tiếp về nhà, đồng sự hẹn hắn cùng nhau ăn cơm đều bị hắn uyển chuyển cự tuyệt, lúc ra khỏi cửa lại nhìn thấy Hứa Dĩnh một thân váy vóc đứng trước cửa như là đang chờ người.
Lệ Thâm đứng ở đó không gấp gáp đi tới, xung quanh lui tới đều là đồng sự tan tầm, Lệ Thâm đứng sau lưng cô, bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt dò xét quan sát Hứa Dĩnh.
Hứa Dĩnh đúng là xinh đẹp, sự xinh đẹp đó ẩn chứa một loại khí chất ôn nhu thanh tao lịch sự, tản ra từ trong ra ngoài, Lệ Thâm thừa nhận, chính mình từ thời đại học, cũng đã bị Hứa Dĩnh hấp dẫn, rất nhiều nữ nhân đẹp thì có đẹp, lại không có ý nhị, nhưng Hứa Dĩnh thì khác, sự hàm dưỡng (biết kiềm chế) cùng xinh đẹp bổ sung lẫn nhau, khiến cho Lệ Thâm chừng hai mươi tuổi năm đó say mê. Cho nên thời gian qua đi hai năm, khi cô lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Lệ Thâm, Lệ Thâm thừa nhận, nội tâm của mình vẫn dâng lên sóng lớn, nếu như không có Cù Đông Trần xuất hiện, Lệ Thâm nghĩ, chính mình cũng sẽ chấp nhận cùng Hứa Dĩnh bên nhau.
Hứa Dĩnh đã thấy hắn, nhìn hắn lộ ra một nụ cười bước tới, “Lệ Thâm.”
Lệ Thâm lúc này mới phục hồi lại tinh thần, hướng cô hỏi, “Làm sao lại đến đây?”
“Ah, em vừa vặn tới chỗ này làm ít chuyện, tiện đường ghé thăm anh một chút xem anh đã tan tầm hay chưa, ” Hứa Dĩnh mỉm cười nói, “Em đang định gọi điện cho anh, không ngờ lại trùng hợp như vậy anh đã xuống rồi.”
Lệ Thâm nghe cô nói như vậy cũng hiểu, nhìn cô miễn cưỡng nở nụ cười, mới nói, “Vậy được rồi, anh đậu xe ở bên ngoài, em muốn đi đâu anh đưa em đi.”
Hứa Dĩnh cười nói cảm ơn anh, trong mắt có ánh sao đang nhấp nháy.
Ngồi trên xe, Lệ Thâm vừa tỉ mỉ thay cô thắt dây an toàn, hắn suy nghĩ một chút, tiếp đó nói, “Còn chưa ăn cơm chứ, nếu không chúng ta cùng đi ăn chút gì đi.”
“Được, em có thể.”
Lệ Thâm lái xe hỏi cô, “Em muốn ăn cái gì?”
“Anh quyết định đi, anh biết em không kén ăn, anh chọn em đều thích.” Hứa Dĩnh một câu nói ôn nhu đến cực điểm.
Lệ Thâm ừ một tiếng, tránh né ánh mắt của cô.
Hắn có chút mất tập trung.
Cuối cùng hắn chọn một nhà hàng cơm Tây khoảng cách tương đối gần, lúc trước Cù Đông Trần từng dẫn hắn đến ăn qua mấy lần, tựa hồ là phong cách Cù Đông Trần yêu thích.
Lệ Thâm cũng không biết mình tại sao lại chọn nhà hàng này.
Lệ Thâm dọc theo đường đi đều có chút trầm mặc, Hứa Dĩnh đương nhiên biết nghe lời đoán ý, lúc chờ đồ ăn mới cẩn cẩn dực dực hỏi một câu, “Anh gần đây có phải là đặc biệt bận rộn hay không?”
Cô lo lắng mà uống nước chanh trong chén, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Lệ Thâm, giọng nói mang vẻ ôn nhu quan tâm.
Lệ Thâm nhẹ giọng đáp một tiếng, nói, “Tạm được, chỉ là tăng ca hơi nhiều chút.”
“Luôn tăng ca đối với dạ dày không tốt, ” Hứa Dĩnh tiếp tục lời nói của hắn, “Chờ lát nữa cơm nước xong chúng ta về nhà, em lấy cho anh chút thuốc, là của một bằng hữu chuyên môn về Trung y cố ý phối cho em, có thể xem là điểm tâm mà ăn, anh nếu tăng ca ở đơn vị đói bụng thì phao một chén, đối với dạ dày tốt, lại không đến mức đói bụng.”
Hứa Dĩnh nói vô cùng thoả đáng cẩn thận, ngược lại khiến Lệ Thâm nhất thời có chút tâm loạn, hắn nhìn Hứa Dĩnh nói, “Tiểu Dĩnh, không cần phiền toái như vậy, anh cũng không phải thường thường tăng ca.”
Hứa Dĩnh nghe hắn uyển chuyển từ chối như vậy, trong lòng không dễ chịu, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa.
Hai người cơm nước xong Lệ Thâm đi trước đến tiếp tân tính tiền, Hứa Dĩnh đi rửa tay xong liền đứng phía sau chờ hắn, thấy có người từ thang máy phía trước đi tới, chỉ cảm thấy nhất thời nhìn quen mắt, đến gần mới phát hiện là Cù Đông Trần, phía sau còn theo mấy người, như là bằng hữu.
Hứa Dĩnh mỉm cười gọi hắn, “Cù Đông Trần, thật là trùng hợp, anh cũng tới chỗ này ăn cơm à.”
Lệ Thâm phút chốc ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Hai người trong nháy mắt đối mặt, Lệ Thâm lại nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt Cù Đông Trần là lạnh lùng chế giễu, hắn chỉ nhìn chằm chằm Lệ Thâm cùng Hứa Dĩnh đứng phía sau hắn, ba phần xem thường năm phần lạnh lùng, ánh mắt như vậy đột nhiên khiến trong lòng Lệ Thâm một trận đâm nhói.
“Trần ca?” Có người sau lưng chần chờ gọi một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm hai người.
Cù Đông Trần quay đầu nói, “Không có chuyện gì, vào đi thôi.”
Hắn trực tiếp đi qua từ bên người Lệ Thâm, ngay cả chào hỏi Hứa Dĩnh cũng coi nhẹ.
Hứa Dĩnh hơi nghi hoặc một chút lại cảm thấy lúng túng nhìn về phía Lệ Thâm, Lệ Thâm lại chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Cù Đông Trần ngay cả bóp tiền cũng không để ý tới, “Cù Đông Trần!”
Bước chân Cù Đông Trần rõ ràng dừng lại vài giây.
Lệ Thâm tiếp tục đuổi tới, bất chấp còn có người bên ngoài, nhìn hắn giải thích, “Tôi chỉ là, đến ăn bữa cơm.”
Không biết tại sao nóng lòng muốn giải thích, nhưng lúc nhìn thấy biểu tình của Cù Đông Trần là lạnh lùng Lệ Thâm chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng. Hắn sợ Cù Đông Trần hiểu lầm.
Cù Đông Trần thế nhưng chỉ ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói, “Các người tiếp tục.”
Nhìn bóng lưng Cù Đông Trần, Lệ Thâm phiền lòng mà kéo tóc một cái, lại không đuổi theo.
Người kia rõ ràng là hiểu lầm, nhưng trước mặt mọi người, hắn không muốn làm quá khó coi.
Hắn nặng nề thở phào, đem bóp tiền thu hồi, nhìn Hứa Dĩnh thấp giọng nói một câu, “Đi thôi.”
Lại như vậy tiếp qua mấy ngày, Khúc Ba liên lạc hắn.
“Buổi tối cùng đi KTV chứ, không gặp không về.” Đoán chừng là Khúc Ba ở nhà làm bố bỉm sữa quá lâu rồi, không có thời gian cho cuộc sống về đêm, cả người rục rà rục rịch.
Lệ Thâm rõ ràng cảm xúc không tốt, có chút do dự không biết có nên đi hay không, Khúc Ba nói tiếp, “Ngay dưới công ty Đông Trần vừa mới mở một nhà hàng gọi là Deep Sea.”
Trong mắt Lệ Thâm bỗng nhiên có ánh sáng nhỏ bé, được, hắn đáp ứng Khúc Ba.
Nhưng không ngờ, xế chiều hôm đó đột nhiên có vụ án, bởi vì sự tình khẩn cấp, đội trưởng mang theo toàn bộ đội nhân tăng ca, đợi đến khi sự tình vội vàng kết thúc, đã là sau mười một giờ.
Hắn gọi điện thoại hỏi Khúc Ba, “Các cậu vẫn còn ở đó chứ?”
Khúc Ba đi vào phòng vệ sinh nghe điện thoại, “Cậu mau tới đây cứu tràng đi, đang chờ nhà cậu đây này.”
Lệ Thâm ừ một tiếng cúp điện thoại, hắn ngay cả chế phục cũng không kịp thay, chỉ mặc ở bên ngoài một cái áo gió màu đen.
Đem xe chạy đến bãi đỗ xe, Lệ Thâm lại ngồi ở đó lẳng lặng hút một điếu thuốc, xung quanh yên tĩnh một mảnh, thỉnh thoảng nghe được âm thanh ô tô phát động, Lệ Thâm ngồi ở đó không biết suy nghĩ điều gì, một hồi lâu sau, chờ thuốc hút xong, hắn mới xuống xe đi về phía thang máy.
Đi qua từng gian bao phòng, tiếng ca một trận cao hơn một trận truyền tới bên tai, Lệ Thâm được nhân viên phục vụ dẫn tới một gian KTV ở giữa nhất, Lệ Thâm nói tiếng cảm ơn, mới đẩy cửa đi vào.
Trong lúc nhất thời bức xạ nhiệt kéo tới, khắp bàn ăn uống linh đình.
Lệ Thâm lại liếc mắt một cái liền chú ý tới ngồi ở chính giữa là Cù Đông Trần.
Người kia đang nâng chén uống rượu, trong miệng mang theo nụ cười như có như không, nhìn thấy Lệ Thâm đến, ngay cả mí mắt cũng không nhấc một chút.
Khúc Ba vừa vặn từ trong phòng vệ sinh đi ra, gặp được hắn đứng ở đó, cười nói, “Đứng làm gì, nhanh ngồi xuống đi.”
Lệ Thâm lúc này mới nghiêng mắt đi, thoát áo gió, tìm một chỗ ngồi xuống.
Khúc Ba nhìn hắn mặc cảnh phục lập tức nở nụ cười, “Cậu mặc một thân này ngồi ở đây, tôi hôm nay vốn muốn làm chút gì đó cũng đều hoảng hốt a cảnh sát thúc thúc.”
Lệ Thâm bật nút rượu cùng hắn uống, “Ngày hôm nay sẽ không quét hoàng đánh phi*, cậu muốn làm cái gì tôi tuyệt không can thiệp.”
*Quét hoàng đánh phi: quét sạch văn hóa đồi trụy, đánh vào hàng phi pháp như băng đĩa lậu…
Khúc Ba nở nụ cười, ngữ khí khiêu khích, “Muốn xuy bình** sao?”
**Là blow job đó ạ (*´ω`*).
Lệ Thâm hít một hơi thuốc lá, nhìn hắn nói, “Tùy tiện.”
Nghe thấy hai người nói chuyện đồng học một bên đều nở nụ cười, nhìn Lệ Thâm nói, “Lệ Thâm, hôm nay Khúc Ba phóng túng đến không xong rồi, phỏng chừng ở nhà đóng cửa tích lũy lâu dài sử dụng một lần, cậu cẩn thận hắn nha, Cù Đông Trần cũng sắp bị hắn bắt lại.”
Nguyên bản người đang uống rượu nghe có người nói đến tên mình, bỗng nhiên mở miệng hướng bên này nói, “Đánh rắm, tôi có thể bị Khúc Ba bắt?”
Một đám người ha ha mà cười.
Cùng Khúc Ba uống rượu xong, Lệ Thâm liền nâng chén rượu lần lượt đi kính từng người, hắn tới trễ, lẽ ra nên cùng mọi người uống một vòng.
Bên tai có người ôm micro ca hát, hát bài “Hoàng hôn say rồi” của Trương Học Hữu, làn điệu ngả ngớn lại thâm tình bị hắn bắt bí đạt được số điểm thích đáng, Lệ Thâm cách đoàn người nhìn Cù Đông Trần, Cù Đông Trần nhìn về bên hắn liếc mắt một cái, con ngươi sâu thẳm yên tĩnh, mắt đối mắt trong nháy mắt, người nào cũng không dời đi.
Lệ Thâm còn đang uống rượu, nhưng mà tâm tư làm sao cũng không tập trung được, đồng học cười cười nhìn hắn, “Say rồi?”
Lệ Thâm lắc đầu một cái, không có.
Cách Cù Đông Trần rất gần, Lệ Thâm nhìn hắn hút thuốc cúi đầu chơi điện thoại di động, khói thuốc lượn lờ quanh vầng trán của hắn, sâu thẳm như vậy, lại lạnh lùng như vậy. Một lát sau, Cù Đông Trần đứng lên, giống như là muốn đi vệ sinh.
Bên trong phòng vệ sinh bị người chiếm dụng, Cù Đông Trần đứng ở đó đợi trong chốc lát, thẳng thắn kéo cửa đi ra ngoài.
Có người nâng rượu đến cùng Lệ Thâm uống, Lệ Thâm bày ra dưới tay, lấy điện thoại di động ra cùng đối phương nói, “Tôi đi gọi điện thoại.”
Hắn đuổi theo Cù Đông Trần đi ra ngoài.
Lệ Thâm biết Cù Đông Trần đi chỗ nào, hắn hướng về một phương hướng kiên định đi tới, đẩy ra cửa phòng vệ sinh, Cù Đông Trần đang đưa lưng về phía hắn rửa tay.
Tiếng nước ào ào ào vang lên, có người đẩy ra cánh cửa bên cạnh, sau khi rửa tay thì đi ra ngoài.
Cù Đông Trần vẫn như cũ đứng ở đó, cúi đầu cũng không nhìn hắn.
Người trong mỗi phòng riêng cũng đã đi hết, cổ họng Lệ Thâm khẽ động, quay người mang theo chìa khóa nhỏ.
Cù Đông Trần rốt cục ngước mắt, đối diện trước gương nhìn hắn, khóe miệng hắn giật giật, âm thanh lạnh nhạt, “Cậu làm cái gì.”
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách có vài bước, Lệ Thâm biết mình mất đi lý trí rồi, cồn lên não, cả người ngất ngất ngây ngây, nhưng càng là không tỉnh táo, lại càng không nhịn được muốn hắn.
Cách quần áo, hắn đều có thể nghe thấy nhịp tim của mình một tiếng so với một tiếng mạnh mẽ.
“Tôi và Hứa Dĩnh chẳng có gì cả, không quản cậu có tin hay không, ” Lệ Thâm ngước mắt nhìn hắn, hít một hơi thật sâu, “Xin lỗi, Cù Đông Trần, trước là tôi quá ích kỷ, không lo lắng đến cảm thụ của cậu, ” hắn dừng một chút, nói tiếp, “Là lỗi của tôi.”
Cù Đông Trần đứng ở đó, nhìn Lệ Thâm trong gương, con mắt của hắn sâu thẳm yên tĩnh, nhưng mà cố tình ánh mắt lạnh lùng như vậy lại khiến trong lòng Lệ Thâm một trận nóng bỏng.
“Ngày đó cậu gặp tôi và Hứa Dĩnh, chúng tôi chỉ là ăn cơm mà thôi, trước kia cũng vậy, chuyện giữa tôi và cô ấy đều đã qua rồi, hiện tại ở bên cạnh tôi, ” Lệ Thâm tựa hồ có hơi chần chờ, hồi lâu sau, mới nhìn Cù Đông Trần mở miệng nói, “Bên cạnh tôi, chỉ có cậu.”
Cù Đông Trần rút một tờ giấy cúi đầu chậm rãi lau sạch sẽ nước trên tay, sau đó từng bước một đi tới trước mặt hắn, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn cánh tay mình bị kéo lại, ngưng lông mày nhìn Lệ Thâm, ánh mắt tựa như tìm tòi nghiên cứu lại càng tựa như dò hỏi.
“Cậu kéo tôi làm gì?” Lát sau, hắn rốt cục mở miệng, âm thanh cũng không giống như khuôn mặt lãnh khốc, tựa hồ mơ hồ, còn ẩn giấu một vệt cười.
Lệ Thâm nhất thời có chút ngượng ngùng, đuổi theo truy người như vậy, hai mươi mấy năm qua đây cũng thật là lần đầu của hắn, nhưng vẫn nhắm mắt nói, “Đừng đi.”
Cù Đông Trần cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm, một lúc lâu, hắn chậm rãi tiến lại gần Lệ Thâm, bàn tay rộng lớn mạnh mẽ xoa khuôn mặt hắn.
Trong nháy mắt đôi môi đụng nhau, hai người không hẹn mà cùng phát ra một tiếng thở khẽ, nhiệt độ nóng bỏng thiếu chút nữa làm đôi bên bị phỏng, cực nóng như vậy lại dày đặc mà đụng vào, Cù Đông Trần hung ác đem Lệ Thâm đẩy ngã lên trên cửa, mắt đối mắt nhìn nhau một cái, Lệ Thâm từ trong mắt Cù Đông Trần nhìn thấy tình dục không che giấu được.
Một giây sau, phô thiên cái địa mà hôn vào trên mặt.
Cù Đông Trần bất chấp mà hôn hắn, cướp đoạt hô hấp hắn, nắm cằm của hắn cạy ra hàm răng hắn, lè lưỡi cùng hắn điên cuồng hôn môi, kịch liệt đến mức như muốn đem hắn nuốt vào trong bụng.
“Đông Trần… Cậu nhẹ chút…” Lệ Thâm không chịu nổi sức lực Cù Đông Trần lớn như vậy, dùng cẳng chân đi đỉnh đỉnh nơi đó của hắn, lại đổi lấy Cù Đông Trần cướp đoạt càng thô bạo.
Hắn thô bạo mà cởi thắt lưng ra, mở khóa kéo lấy tính khí của hắn móc ra nắm trong tay, Lệ Thâm không tự chủ hừ một tiếng, nhiệt độ trên tay Cù Đông Trần nóng đến sắp tổn thương hắn.
“Hôm nay tại sao cậu lại tới, hửm?” Cù Đông Trần thở hổn hển tuốt động cho hắn, hết sức tình sắc mà liếm mỗi một nơi trên cổ hắn, hắn muốn tàn nhẫn mà làm đau Lệ Thâm, nhưng lúc Lệ Thâm hô đau, hắn lại cảm thấy đau lòng, hắn liếm tai Lệ thâm thấp giọng nói, “Cậu cố ý có phải không, cố ý mặc một thân này đến trước mặt tôi câu dẫn tôi, hả…”
Lệ Thâm đem hắn xoay lại đặt trên vách tường, ngậm bờ môi hắn cắn hỏi, “Vậy đã câu dẫn được chưa?”
Đôi mắt Lệ Thâm rất sáng, khóe mắt vừa nhỏ vừa dài, là loại cặp mắt hoa đào điển hình, lúc này đang trực câu câu nhìn Cù Đông Trần, Cù Đông Trần chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại.
“Cậu nói xem?” Động tác tuốt động của Cù Đông Trần càng lúc càng nhanh, Lệ Thâm hưởng thụ mà nửa ngước đầu, hầu kết gợi cảm chuyển động, có mồ hôi tự cánh mũi nhỏ giọt xuống, quỷ thần xui khiến, Cù Đông Trần duỗi đầu lưỡi đi liếm.
Tay Lệ Thâm cũng không nhàn rỗi, mở khóa kéo quần hắn ra cũng tuốt cho hắn, hai bàn tay bao vây lấy hai tính khí nóng bỏng, ở trong không gian yên tĩnh tiếng thở dốc của hai người càng có vẻ lộ ra màu tình dục rõ ràng.
Cao trào kết thúc vội vàng, Lệ Thâm cắn lỗ tai Cù Đông Trần không ngừng thúc giục, “Đi, về nhà, chúng ta về nhà làm.”
Cù Đông Trần ôm lấy hắn cười xấu xa, trong mắt đều là sủng nịch, “Vội vã như vậy?”
Lệ Thâm cùng hắn hôn môi, dính nị không nỡ tách ra, “Sắc dục công tâm.”
Hắn trở lại phòng bao cầm áo gió, nói với Khúc Ba là có việc phải đi, Cù Đông Trần tiện đường đưa hắn, hai người ngồi thang máy đi đến bãi đậu xe, Cù Đông Trần ôm eo hắn bấm mông của hắn, Lệ Thâm cũng mặc kệ có người theo dõi hay không, hai người ôm hôn cùng một chỗ, như là cá sắp chết, một khắc cũng không nỡ tách ra.
Về đến nhà, ngay cả đèn cũng không thèm mở, Lệ Thâm một đường đẩy Cù Đông Trần đến phòng ngủ, song song ngã ở trên giường, tư thế hai người chồng lên nhau, ngậm vào tính khí của đối phương.
“A…” Cự đại cảm giác thỏa mãn sảng khoái làm cho Lệ Thâm thẳng hấp khí.
“Thoải mái không A Thâm, ” Cù Đông Trần ngậm lấy tính khí của hắn trên dưới phun ra nuốt vào, “Thoải mái như vậy sao…”
“Trần ca, a…” Lệ Thâm thoả thích hưởng thụ khoái cảm Cù Đông Trần mang đến cho hắn, không kiêng dè chút nào mà phóng túng.
Sau đó, Lệ Thâm mặc đồng phục quỳ trên giường để Cù Đông Trần làm hắn, Cù Đông Trần không nỡ lòng thật sự tiến vào, cho dù Lệ Thâm nói cho hắn biết không có việc gì, tôi chịu được, nhưng hắn biết lần đầu tiên có bao nhiêu đau, cho nên chỉ là móc ra tính khí cách quần để Lệ Thâm kẹp lấy, đệm giường phát ra thanh âm két két như muốn đụng hư, Cù Đông Trần một phen kéo Lệ Thâm lên đặt trên sàn nhà, “Kẹp lấy… Kẹp chặt chút…”
Lệ Thâm chỉ cảm thấy cả người đều không phải của mình, hắn a a mà kêu, cảm thụ được Cù Đông Trần hung ác, mạnh như vậy, không để lại một chút chỗ trống, “Trần ca… Nhẹ chút… Cậu nhẹ chút…” Hắn nói năng lộn xộn mà hô, hai tay tóm chặt lấy quần áo vứt trên mặt đất, rõ ràng chưa hề chân chính tiến vào, nhưng mà trong nháy mắt đó Lệ Thâm cảm giác được mình đã là của Cù Đông Trần, hắn chiếm giữ lấy mình, Lệ Thâm hắn cũng nguyện ý để cho Cù Đông Trần chiếm giữ mình.
Buổi tối ngày hôm ấy, hai người làm đến cái gì cũng bắn không ra, nằm trên đất thở hổn hển, khắp phòng hỗn độn, hiện trường giống như mới vừa trải qua vật lộn.
Tay Lệ Thâm cùng tay Cù Đông Trần nắm chặt lấy nhau, Cù Đông Trần tựa hồ mệt đến sắp ngủ mất, hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng Đông Trần, từ bên trong cánh mũi đối phương miễn cưỡng ừ một tiếng, Lệ Thâm mỉm cười nhếch khóe miệng, vào thời khắc ấy, hắn mới cảm nhận được, cái gì là chân chính thỏa mãn.
Lệ Thâm: Buổi trưa không cần mang cơm đến chỗ hẹn…
Đông Trần: Tăng ca?
Lệ Thâm: Ừm, lâm thời có án kiện, phải làm xong.
Đông Trần: Được, vậy buổi chiều tôi tới đón cậu.
Lệ Thâm: Cậu gần đây rất nhàn rỗi?
Đông Trần: Không có, bây giờ đang họp.
Lệ Thâm: …
Cuộc họp kết thúc, Cù Đông Trần mới mỉm cười gọi điện thoại qua, Lệ Thâm lại không tiếp, cắt đứt điện thoại phát cho hắn một tin nhắn ngắn, quá bận rộn, một lát nữa liên hệ.
Hôm sau, quan hệ hai người tựa hồ càng gần hơn một bước, mỗi ngày đều phải gặp mặt, phải cùng nhau ăn cơm, sau đó về nhà, phảng phất như đã trải qua thời kỳ yêu đương ngọt ngào.
Nghĩ tới đây, Cù Đông Trần tự mình nở nụ cười.
Hắn biết Lệ Thâm nói được là làm được, đáp ứng không cùng Hứa Dĩnh liên lạc nữa thì sẽ thật sự cắt đứt liên hệ, người hắn phái đi theo dõi Hứa Dĩnh báo lại cho hắn, Hứa Dĩnh cùng Lệ Thâm đã lâu không gặp, Cù Đông Trần lúc này mới thật sự yên tâm, gọi người rút về.
Hắn đem những bức ảnh theo dõi liên quan đến hai người ở trong tin nhắn đều xóa, nhưng có một ít còn lưu ở trong nhà, Cù Đông Trần nghĩ tới đây không khỏi sách một tiếng, nhắc nhở mình phải tranh thủ trở về đốt sạch sẽ mấy tấm ảnh chụp.
Còn có sự kiện kia, Cù Đông Trần bỗng nhiên nghĩ đến, đáy mắt trộn mấy phần lãnh ý, nếu đã giấu diếm mấy năm nay, vậy sau này hắn cũng tuyệt đối sẽ không để Lệ Thâm biết được chân tướng câu chuyện.