Đọc truyện Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối – Chương 58Kế Hoạch Trốn Thoát Của Cô Gái Xinh Xắn Mỏng Manh
Sau khi đánh bại Quý Bà Tím, tôi dốc toàn lực để cắt đuôi đám người truy đuổi. Để cho chắc thì tôi cũng rời bỏ Lindwurm và dừng chân tại một ngọn núi nằm ngoài thành phố. Tôi chờ một lát, nhưng có vẻ như tôi đã thành công trong việc đào thoát khỏi nơi đó. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, tôi quay trở lại với phong thái bình thường của mình.
Tôi hi vọng nhiêu đây là đủ để che đậy chuyện đó. Lúc này thì toàn bộ nơi đó hẳn đang nổ ra những lời bàn ra tán lại về ‘kẻ đột nhập bí ẩn’. Sẽ không ai có thể nhớ tới người nhân vật phụ đến từ Học Viện Pháp Kiếm Sĩ nữa. Tôi đã làm việc cực nhọc vào ngày hôm nay, cho nên tôi định sẽ tới suối nước nóng để thư giãn rồi leo lên giường ngủ. Tuy thế, một cánh cửa bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi. Đó là một cánh cửa bẩn thỉu và xấu xí trôi nổi trên không trung. Trên cánh cửa đó dính mấy cái vết đen thui mà càng nhìn, tôi càng chắc mẩm đó là vết máu khô.
“Cái gì đây.”
Thứ này hoàn toàn vượt xa mức độ ‘đáng ngờ’. Tôi không dám chạm vào nó đâu! Thế nên, tôi quay gót…
“Oi.”
Rồi tôi quay người lại.
“Đùa sao trời.”
Tôi nhảy lui.
“Thật á?!”
Cánh cửa đang cố bay theo tôi từng bước một.
Tôi cố tạo khoảng cách và nhảy sang hướng khác. Tôi làm một cú nhào lộn hàng trăm vòng luôn nhưng cánh cửa cứ xuất hiện trước mặt tôi sau mỗi lần tôi di chuyển. Còn lựa chọn nào nữa bây giờ?
“Bổ nó ra làm hai vậy.”
Tôi ngay lập tức rút kiếm ra chém vào cánh cửa đó. Nhưng… Chỗ tôi chém ngay sau đó quay trở lại trạng thái bình thường. Tôi đành tra kiếm và dành thời gian để suy nghĩ.
Tôi không thể quay lại thị trấn với cái cửa bám lẽo đẽo sau lưng như thế này được. Điều này sẽ khiến tôi nổi bật mất. Mà ngay từ đầu, đây là loại cửa quái đản gì đây? Xung quanh không có bất kì sự hiện diện nào của con người cho nên đây không phải là một trò đùa. Không có thứ gì đằng sau cánh cửa nốt.
“Chẳng lẽ là Cánh Cửa Thần Kì của Doraemon phiên bản Dị Giới?”
Tôi cảm thấy tuyệt vọng khi nó bám theo tôi mãi, cho nên mọi thứ chắc sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi nếu tôi bước vào đó. Thế nhưng hôm nay, tôi thật sự muốn tới suối nước nóng rồi làm một giấc trên giường.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ trong khoảng 30 giây, tôi đã đi tới kết luận.
Kệ bà nó đi. Xử nhanh gọn lẹ rồi đi về nào.
Tôi mở cửa, để lộ ra một thứ bóng tối ẩn sâu bên trong, thứ đang cố hút tôi vào. Làm ơn đừng là dấu hiệu cho thấy tôi sắp chết bất đắc kì tử nhé. Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi chìm vào màn đêm.
Khi lấy lại nhận thức, tôi thấy mình ở trong một căn phòng với tường vách được lát bằng đá. Căn phòng này chỉ có mỗi một cửa ra vào, ở đây cũng chỉ có một người phụ nữ bị trói gô khắp tứ chi. Ô, Quý Bà Tím đây mà.
“Ê này.”
Tôi gọi bà ta. Bà ta ngẩng nhìn tôi bằng đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. Rồi sau đó, bà ta nhái câu ‘Ê này’ của tôi.
“Đã không gặp cậu từ lâu rồi, ừm, vài phút trước nhỉ.”
“Chắc thế. Vậy bà là người gọi tôi tới đây sao?”
“Gọi…? Không, ta đâu có ý định đó. Nhưng trận đánh đó vui mà, đúng không?”
“Đúng thế. Trận đó vui thật.”
“Kí ức của ta không hoàn thiện, nhưng từ những gì mà mình có thể nhớ được, cậu là người mạnh nhất mà tôi chạm trán từ đó tới giờ. Sẽ tuyệt biết mấy nếu cậu xuất hiện vào thời của ta…”
“Thật vinh dự về điều đó.”
“Vậy thì, sao cậu lại ở đây?”
Bà ấy nhìn tôi bối rối.
“Một cánh cửa mở ra và tôi bước vào. Cuối cùng tôi ở đây.”
“Ta không chắc là mình hiểu về chuyện cậu đang nói.”
“Tôi cũng bối rối. Bà cũng không biết cách để rời khỏi đây, phải không?”
“Chắc thế? Ta chưa bao giờ nhớ nổi mình đã từng rời khỏi đây chưa.”
“Bà vừa đánh một trận với tôi cơ mà?”
“Ta chỉ bất thình lình xuất hiện tại đó. Đấy là lần đầu tiên chuyện ấy xảy ra. Ít nhất là ta nhớ như thế.”
“Hiểu rồi. Tệ thật.”
Tôi xoắn não mình lại cố suy nghĩ xem mình nên làm gì. Có một cánh cửa ở đây, cho nên chắc là tôi nên mở nó ra để xem coi nó dẫn tới đâu. Nhưng giây phút tôi quyết định làm điều đó, Quý Bà Tím bĩu môi gọi tôi.
“Trước mắt cậu là một cô gái tuyệt sắc giai nhân bị trói khắp tứ chi đấy.”
Bà ta nói vậy, nên tôi nhìn cô gái bị trói gô đó và gật đầu.
“Đúng thế thật.”
“Thế thì tại sao không giải cứu cô ấy trước đi?”
Tôi nghiêng đầu một chút, rồi nhận ra tôi đã hiểu lầm một tí.
“À xin lỗi. Tôi cứ nghĩ bà đang tập luyện chứ.”
“Cái gì. Sao lại thế?”
“Ngày xưa tôi đã từng làm thế.”
Tôi cắt đứt thứ cầm giữ Quý Bà Tím bằng thanh kiếm Học Viện cấp cho tôi. Rõ ràng là tôi không thể sử dụng thanh kiếm slime ở đây.
Bà ta duỗi người hài lòng, sau đó lóe lên một nụ cười làm tôi thấy có gì đó hoài niệm.
“Cám ơn. Đây là sự tự do đầu tiên ta có sau cả ngàn năm bị giam cầm tại đây đấy.”
“Không có chi.”
“Làm tròn lên đấy, vì ta có nhớ được đâu. Nhưng không ít hơn ngàn năm đâu.”
Bà ta vuốt phẳng chiếc áo choàng mỏng của mình rồi vuốt lọn tóc đen ra đằng sau tai trái. Có vẻ như đó là phong cách của bà ta.
“Vậy thì, mối quan tâm của chúng ta có vẻ trùng khớp.”
Bà ta nói bằng một giọng thờ ơ…
“Hả?”
“Ta muốn được phóng thích còn cậu muốn thoát khỏi đây. Đúng chứ?”
“À, đúng thế.”
“Vậy thì hợp tác nhé.
“Không phiền đâu, nhưng bà biết lối ra chứ?”
“Không hẳn, nhưng ta biết các để giải phóng chỗ này. Thánh Địa là nhà tù kí ức và Lõi Pháp Thuật được đặt tại trung tâm nơi này. Nếu vật đó bị phá hủy, ta sẽ được tự do.”
“Mỗi mình bà thôi sao?”
Bà ta bắn cho tôi một cái nhìn rồi cười ngượng ngùng.
“Mọi thứ và mọi người. Bao gồm cả cậu luôn.”
“Vậy Thánh Địa sẽ sụp đổ theo đó?”
“Ai thèm quan tâm? Cậu đâu quan tâm tới điều đó đâu nhỉ?”
Tôi ngẫm nghĩ câu hỏi của bà ta trong đầu mình.
“Bà nói thế làm tôi thấy đúng thật. Tôi méo quan tâm. Được rồi, vậy thì tới luôn nào.”
“Hai chúng ta đều đồng tình, và ta tin là cậu đã nhận ra từ trước rằng cậu không thể sử dụng pháp thuật tại đây. Nơi này nằm gần trung tâm Thánh Địa, cho nên bất kì pháp thuật nào cậu xuất ra đều sẽ ngay lập tức bị cái Lõi ấy hấp thụ hết.”
“Có vẻ thế.”
Đây là một phiên bản mạnh hơn của thứ mà bọn khủng bố ấy sở hữu. Tôi mà xuất pháp thuật ra thì nó sẽ ngay lập tức biến mất. Tôi hiện đang thử nhiều cách khác nhau nhưng có vẻ như việc này sẽ mất khá nhiều thời gian.
“Không sao. Tôi giỏi đập phá lắm.”
“Thật đáng tin. Vậy thì, ta là một cô gái xinh xắn và mỏng manh, người không thể sử dụng pháp thuật. Ta đã luôn ước ao được một hiệp sĩ bảo vệ mình.”
Bà ta lại cười ngượng nữa. Sự bình tĩnh đó đâu phải là thứ mà một đứa con gái xinh xắn, mỏng manh có đâu.
Rồi bà ta dẫn đường. Bà ấy mở cửa mà không một chút do dự.
“Này, sau khi bà được giải phóng thì bà tính làm gì?”
Tôi hỏi từ sau lưng Quý Bà Tím.
“Ta sẽ biến mất. Sau rốt, ta chỉ là một kí ức mà thôi.”
Bà ta nói mà không quay người lại.