Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 457: Bạch Quân Dao


Đọc truyện Ta Muốn Làm Thiên Đao – Chương 457: Bạch Quân Dao

Cửu Giang Minh, Minh chủ biệt viện.

Bạch Quân Dao cùng Tống Khuyết lúc này cứ như con rể ra mắt mẹ vợ thế đang vui vẻ hàn huyên chuyện nhà.

Được lợi Tống gia học rộng biết nhiều, mồm mép lại ngọt, không mất bao nhiêu công phu liền đem vị này quốc dân nhạc mẫu chọc cho tâm hoa nộ phóng, cười khanh khách không ngừng. Đến ngay cả Triệu Tinh Thần cũng phải bội phục thằng nhóc con này bản lĩnh, thật sự nhìn người không thể nhìn tướng mạo nha.

“… hóa ra Thiết gia người lại còn một phen như thế trắc trở. Cũng may mà ta vô tâm cắm liễu để bọn họ tìm đến a Khuyết ngươi, xem ra minh minh trong đó đều có duyên số. Biết Thiết gia người cuộc sống tốt như vậy ta cũng yên tâm rồi.”

“Nói đến chuyện này ta còn chưa cám ơn ngài đâu. Đều là nhờ Bạch di giúp đỡ, tiểu chất vậy tự nhiên lại có thêm mấy vị nhân tài, công pháp cũng vì thế mà giải quyết, đa tạ Bạch di!”

Đã Bạch di với tiểu chất rồi? – Người nào đó lão công bắt đầu nóng mắt.

“Khanh khách, đấy đều là do a Khuyết ngươi cát nhân thiên tướng, ở hiền gặp lành nên được trời phù hộ. A di chỉ là khẽ đưa đẩy một chút thế thôi, hơn nữa ai bảo ngươi chưa cám ơn. Mấy cái bánh xà phòng kia của ngươi đưa, ta rất thích!”

“Hì hì, Bạch di ngài thích liền tốt rồi. Nếu ngài có yêu thích đặc biệt với loại mùi hương nào có thể bảo ta, tiểu chất sẽ cho ngài đặc biệt làm riêng một loại xà phòng.”

“Thế sao? Hay lắm!” – Bạch Quân Di mắt sáng lên thích thú vỗ tay.

“Vậy lần này phải nhờ a Khuyết ngươi vất vả rồi, chút nữa ta sẽ ghi ra mấy loại mùi hương mà ta cùng tiểu Nguyệt thích rồi đưa ngươi. Chi phí hết bao nhiêu nhất định phải nói cùng Bạch di, không thể để ngươi vừa mất công lại vừa tốn kém được.”

“Bạch di ngài nói gì vậy, một chút tiền trinh mà thôi, tiểu chất hiếu kính ngài chính là thiên kinh địa nghĩa, tiền ra lại làm tổn thương tình cảm.” – Tống gia nghiêm mặt từ chối, thật giống như hai người vốn chính là thân thích cực thân vậy.

“Khanh khách, vậy a di cùng tiểu Nguyệt trước tiên cảm ơn ngươi.”

Bạch Quân Dao cũng không kiểu cách cười sang sảng đáp ứng, nàng cũng không lo không có cơ hội cho tiểu tử này trả nợ ân tình. Hai người vui sướng chuyện trò thêm một hồi, Tống đại quan nhân mới bất giác liếc mắt thấy đang ngồi một cục thu lu ở bên Triệu Tinh Thần.


Nhìn vị này Minh chủ sắc mặt đã hơi đen, tiện nhân này mới thầm hô không ổn vội vàng chạy qua lấy lòng:

“Triệu thúc ngài xem có thích loại mùi hương nào không, tiểu chất cũng cho ngài chế tạo luôn một thể.”

Hắc hắc hắc…. còn Triệu thúc?

Bây giờ đã nhớ ra lão phu? Đã quá muộn!

Triệu ca chỉ là hờ hững quét qua con hàng này một cái rồi nhàn nhạt lắc đầu:

“Đa tạ Tống tiểu huynh đệ hảo ý, nhưng không cần.”

Giọng điệu này, cái này thần thái, mắt mù cũng biết là lão Triệu trong lòng bất mãn. Nhưng hắn bà nương cũng không nuông chiều:

“Hừ, hắn một đại nam nhân còn cần những thứ đó mà làm gì, chỉ tổ ra ngoài chiêu phong dẫn điệp. A Khuyết ngươi cứ kệ hắn, dì cháu ta lại tiếp tục nói chuyện.”

Rồi cũng không để người khác phản đối, tiếp tục lôi kéo Tống bảo bảo hỏi chuyện trên trời dưới đất. Từ hắn thích gì, ghét gì, cuộc sống ra sao nàng đều có hứng thú muốn nghe. Mãi đến tận gần giờ chiều, thấy hai vị nam nhân ở đây đều cảm giác không được quá tự nhiên, vị này nhiệt tình quốc dân nhạc mẫu mới tiếc nuối tha cho Tống bảo bảo trở về, còn đinh ninh hẹn lần sau có dịp nhất định phải đến Thiên Hà Kiếm Phái thăm nàng.

Tống Khuyết vậy tất nhiên vâng vâng dạ dạ, tại lão Triệu cái kia gần như muốn chém người ánh mắt vội vàng co chân lên mà chạy, thật không dám ở lại trêu đến Tông sư chi nộ.

Nhìn người đã đi rồi, Bạch Quân Dao vẫn chưa hết thòm thèm quay sang lão công trừng mắt:

“Ngươi cái lão đầu này vừa rồi là thái độ làm sao? Để ta còn chưa kịp hỏi thăm cho rõ ràng đây.”

Triệu Tinh Thần:… cmn, còn thiếu điều quần lót màu gì là ngươi chưa hỏi đâu.


Lão Triệu không phục phản bác:

“Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?”

“Hừ, làm gì? Tất nhiên là xem có cùng nhà ta tiểu Nguyệt có hợp hay không. Khó khăn lắm mới tìm được một tiểu tử tư chất cùng nàng tương đương, điều kiện lại phù hợp. Hơn nữa nhất quan trọng là nha đầu kia không ghét, ta tự nhiên cần phải để ý quan tâm.”

“Đây là cái gì cùng cái gì!”

Triệu ca không thể chịu nổi cao giọng:

“Nữ nhi của ta mới 17 tuổi có được hay không?”

“Hừ, 17 đã không nhỏ. Ta không phải mới 17, 18 tuổi cũng đã bị ngươi lừa? Hơn nữa nghe nói tiểu tử này cùng cái kia Vân gia nha đầu quan hệ không tầm thường, nếu không nhanh lên một chút bị người giành trước thì nguy vậy.”

Triệu mỗ con gái, thiên hạ thập mỹ 1 trong còn lo không có người mến mộ, còn lo không cạnh tranh được với nữ nhân khác. Triệu Tinh Thần tức đến lộn ruột, rất muốn tranh luận đến cùng nhưng nhìn lão bà ánh mắt nguy hiểm sau, hắn đành nhịn xuống lảng sang chuyện khác:

“Trước khác nay khác, dù sao nàng vẫn còn rất nhỏ. Tiểu tử kia ta nhìn cũng là miệng lưỡi ba hoa, không được một lời nói thật. Chuyện này không thể vội, cần quan sát kỹ hơn.”

Bạch Quân Dao vậy tất nhiên cũng sẽ không đem chuyện trăm năm của nữ nhi ra làm trò đùa, tiếp tục thăm dò thử thách cũng là tất nhiên. Nàng khẽ gật đầu coi như chấp nhận lời trượng phu nói, nhưng bất chợt, nghĩ nghĩ đến điều gì vị này Ngọc Nữ Kiếm lại cảm thấy không đúng:

“Lão đầu! Ngươi nói a Khuyết hắn không được một lời nói thật là sao? Là ta không còn trẻ trung hay không còn xinh đẹp? Có phải ngươi đã bắt đầu chê ta lão thái bà này vừa già vừa xấu?”

Triệu ca:…. ta có nói thế sao? Thật sự là cùng nữ nhân không thể nói lý vậy.


36 kế, tẩu vi thượng sách!

“Nương tử, trong Minh còn chút công việc cần giải quyết, ta cần đi tìm Lâm Tầm, Cao Kiệt mấy người một lát, ngươi trước tiên trở về sơn môn đi.”

Tông sư tốc độ đúng là kinh khủng, lời còn chưa dứt người đã biến mất không biết hướng nào. Để có lòng tìm hắn tính sổ Bạch Quân Dao cũng chỉ có thể biết tức đến cắn răng.

Nhưng chạy được hòa thượng không chạy được miếu, lão Triệu tối nay về nhà hẳn sẽ có quả ngon mà ăn.

……

Linh Giang,

Nhìn thấy Thanh Hà bến tàu đã xa xa xuất hiện trong tầm mắt, Tống Khuyết một đoàn người trên mặt đều không ức chế được vẻ vui mừng.

Xa nhà nửa tháng, cuối cùng bọn hắn cũng đã thành công mỹ mãn mà về.

Không những Nguyệt Khuyết Các được như nguyện gia nhập Cửu Giang Minh, Tống gia mấy người chuyến này cũng là đại xuất danh tiếng, đều thu được không tầm thường danh vọng.

Nhất là như Hùng Bá, bằng lần đó Dao Trì Tiệc Trà sặc sỡ chiến tích, ngốc tiểu tử này khẳng định sẽ được lên báo, chỉ là không biết Thiên Nhan Hải Các người sẽ cho hắn lấy đến một cái như thế nào biệt danh thôi.

Hắc Hùng? Phối hợp với Hắc Kim Cương, 2 chủ tớ hắn đem Nguyệt Khuyết Các đổi tên thành Bách Thú Môn cũng là vừa lúc.

Đáng nói là ngốc Hùng đã đột phá Lục giai rồi, ngay mới vài ngày trước. Trải qua cùng Sa Chấn Hải khổ đấu một trận sau trở về tĩnh dưỡng mấy hôm là tiểu tử này đã bế quan thuận lợi đột phá, so với dự kiến sớm gần 1 tháng.

Có lẽ do thể chất đặc thù, lão Hùng chính là loại hình võ giả trưởng thành trong chiến đấu, càng chiến đấu nhiều hắn đột phá càng nhanh. Cái này để Tống Khuyết không khỏi dâng lên ý nghĩ, có lẽ cách mình bảo bọc thằng này, để hắn sống an nhàn như hiện tại đối với Hùng Bá lại thành khuất tài, thành ra hạn chế sự phát triển của đối phương.

Vấn đề này nhất định phải xem xét thật kỹ!

Nhưng hiện tại cũng chưa vội nhất thời, Tống đại quan nhân tạm đem việc này gác lại một bên mà chuyên tâm tận hưởng trước mặt thân tình ấm áp.


“Thiếu gia!”…. “Thiếu gia!”..

Tàu vừa cập bến, Thải Hồng, Dương Tử, Dương Mật 3 người đã không kịp chờ đợi ùa lên như bách điểu quy sào chen nhau sà vào lồng ngực Tống Khuyết.

“Ha ha, a Hồng, a Mật, a Tử! Các ngươi chờ lâu chưa?”

“Thiếu gia! Chúng ta đã chờ ở đây từ trưa rồi, mãi mới thấy người về.” – Dương Tử ra sức rúc đầu vào lòng hắn rồi ủy khuất mở miệng làm nũng.

Tống gia vậy cũng rất áy náy, lập tức thành khẩn nhận sai.

Vốn trước đó đã cho người chạy về báo lại thời gian khởi hành cho trong nhà người biết mà chuẩn bị sẵn sàng mở tiệc ăn mừng, làm sao vướng lên Bạch Quân Dao một việc chậm trễ khá lâu, nên bọn hắn mới về muộn như vậy.

Để 3 vị như hoa như ngọc nha hoàn phải đội nắng chờ đợi cả một buổi trưa, Tống đại quan nhân cũng không khỏi đau lòng. Lúc này vô cùng cưng chiều mà xoa đầu trấn an mấy tiểu, còn hứa hẹn sẽ đưa bọn họ đi chơi, cả 3 người mới vui vẻ dạt dào buông hắn ra.

Đứng bên cạnh Vân Hi nhìn mình tình lang bị nữ nhân ôm ấp vậy tất nhiên lòng cũng có chút không thoải mái. Nhưng chỉ rất nhanh như thế liền bình thường trở lại rồi, từ thế gia xuất thân nàng cũng đã sớm thấy quen, phụ thân nàng trong nhà không phải cũng có vài vị di nương sao, bên ngoài càng là không ai biết nổi rồi.

Hơn nữa 3 tiểu nha đầu trước mặt tính cách ngây thơ hoạt bát, rất hợp nàng tâm. Cùng bọn họ sống chung đụng hẳn sẽ dễ chịu rất nhiều, nghĩ đến đây Vân Hi liền khá hơn rất nhiều. Lúc này liền vui vẻ tiến lên dắt tay Thải Hồng, Dương Mật bọn họ đi qua một bên chuyện trò, tránh để ảnh hưởng đến Tống đại quan nhân cùng trong Các huynh đệ bàn chuyện công việc.

Vẫn âm thầm chú ý đến Vân mỹ mi, Tống Khuyết thấy nàng lòng dạ rộng lớn, lại khéo hiểu lòng người như vậy thì rất vui mừng. Lúc này mới yên tâm gọi lên một đám huynh đệ nữa, kéo nhau rồng rồng rắn rắn chạy về trong thành Tổng Bộ.

“Lão Nhiếp, đưa Cửu Giang Minh lá cờ cho người lập tức treo lên!”

Trước khi đi còn không quên nhắc nhở bang chúng dựng thẳng đại kỳ.

Từ nay, Nguyệt Khuyết Các của hắn đã chính thức là một thành viên của Cửu Giang Minh. Trên có Tông sư che chở, khắp nam vực 4 Đạo còn có 27 vị đồng minh huynh đệ thân như thể tay chân.

Cánh chim đã đầy, hắn Tống Khuyết ngày sau đã có thể mặc sức mà bay lượn.

Giang sơn như thử đa kiêu, đã đến lúc hắn Tống Thiên Đao dương danh thiên hạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.