Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng

Chương 59: Rời đi


Đọc truyện Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng – Chương 59: Rời đi

“Cảnh Hạo, sau khi con ra đời, anh hãy chăm sóc nó thật tốt giúp em nhé.”- Thái Thu trịnh trọng nghiêm túc nhờ vả người đàn ông hòa nhã vui vẻ đang ngồi yên ngắm nhìn vùng bụng đã rất lớn của cô.
“Được rồi, em cũng có phần đó.”- Trần Cảnh Hạo nhíu nhíu mày, rất không hài lòng nhìn Thái Thu đang chuẩn bị tiếp tục dặn dò nhờ vả, giống như cô đang để lại di ngôn trước khi biến mất ấy. Anh vô cùng không thích ý nghĩ này, một chút xíu cũng không thể thích. Nhưng mà, cô thực sự là sắp đi mất rồi… Một khi cô sinh đứa nhỏ xong, chỉ cần thân thể khỏe lên, cô sẽ trở về gia tộc bí ẩn kia.
Quân Lâm Ngạo ngồi một bên nhìn hai người thân mật trao đổi tình cảm, nhịn qua nhịn lại cuối cùng vẫn không nhịn được mà “hừ” một tiếng đầy bất mãn. Anh đây cũng không phải là người vô hình có biết hay không hả?
Lăng Chính Thiên lại rất khinh thường việc làm ra hành động thu hút sự chú ý của người khác một cách… ngu xuẩn như vậy, liền vẫn ngồi yên lặng ngắm nhìn Thái Thu, tay mân mê chiếc cốc cà phê bằng sứ.
Gia tộc của cha mẹ ruột cô rốt cuộc là ở chỗ nào? Bọn họ là ai? Tại sao anh điều tra lâu như vậy lại không hề tìm được bất kì manh mối nào cả? Ngay cả tư liệu của tên Hàn Lâm cùng với Ruki Matsukari kia cũng vậy. Ngoại trừ Hàn Lâm có một hồ sơ rất hợp với thân phận người bình thường, có thể nói là không thể bình thường hơn, thì không thể tìm được thông tin nào. Còn Ruki Matsukari, hắn lại không tra được một chút gì về thân phận của hắn, giống như người này không hề tồn tại trên thế giới này vậy. (W: Sự thật là như thế đó anh :sofunny: )
“Thu, em có điện thoại này.”- Trịnh Thu Thủy ngó đầu ra phá vỡ không gian đang tràn ngập sự lung túng trong phòng khách.
Thu nghe vậy có chút hí hửng đứng dậy, cẩn thận đi tới chỗ Trịnh Thu Thủy, tiện tay kéo cô nàng cùng vào trong, để lại không gian riêng cho mấy người đàn ông hai mặt nhìn nhau, lửa chiến bập bùng.
“Họ Trần kia, ban đầu anh nói cái gì?”- Quân Lâm Ngạo nghiến răng nghiến lợi trừng người nào đó đang nhàn nhã vắt chân hình chữ ngũ, lôi máy tính từ trong chiếc cặp để cạnh ghế ra, bắt đầu làm việc. Nghe thấy lời nói của Quân Lâm Ngạo, Trần Cảnh Hạo cũng không thèm ngẩng đầu lên, đáp:
“Tôi có nói gì à? Chẳng nhớ gì cả.”
“Mẹ kiếp! Anh muốn ăn đấm à?”- Quân Lâm Ngạo nổi giận.
“Anh có bản lĩnh đó sao?”- Cảnh Hạo nhướng mày, khinh thường ném cho Lâm Ngạo sáu chữ.
“…”- Bạn nhỏ nào đó không có giá trị vũ lực cao hơn người ta, đã triệt để bị đàn áp rồi.
“Cậu định nuốt lời? Cô ấy không phải là của riêng cậu!”- Lăng Chính Thiên lúc này hóa thân thành anh hùng chính nghĩa tới giải cứu căn nhà khỏi quả bom sắp bùng nổ là Quân Lâm Ngạo.

“Ừa, tôi muốn độc chiếm, mấy cậu làm gì được tôi à?”- Tiếp tục gõ gõ bàn phím laptop.
“Con bà nó! Tôi liều mạng với cậu!”- Giờ phút này Quân Lâm Ngạo đã hoàn toàn nổi đóa, bất chấp việc bản thân có đánh lại Trần Cảnh Hạo hay không, anh chỉ biết bản thân muôn đập cho tên đáng chết này một trận.
Lăng Chính Thiên cảm thấy việc này thật là phiền toái, liền tự động né ra xa một chút, tránh cho bản thân bị vạ lây, tuy rằng anh cũng có niềm tin chính mình vẫn có thể tránh được quyền cước của hai tên… tăng động này. Dù sao thì chuyện gì cũng cần phải cẩn thận a, phải biết rằng điều gì cũng sẽ có ngoài ý muốn mà. Nhỡ anh bị đánh vào rồi bầm tím mặt mày, khiến tiểu Thu chán ghét thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, thân thế Chính Thiên lại dịch ra xa thêm chút nữa. Tới một khoảng cách mà anh cho là đủ an toàn, Chính Thiên mới ổn định tư thế, giương mắt nhìn hai tên nào đó đang “tàn sát lẫn nhau”.
Không phải chỉ Hàn Lâm mới biết đến chiêu “ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi” đâu, anh cũng biết!
#
“Chị, chị đừng nói chuyện này cho ai biết nhé?”- Thái Thu nói chuyện điện thoại xong, quay sang dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm vào Trịnh Thu Thủy. Nếu ba người đàn ông kia biết chuyện này, chắc chắn sẽ không cho phép cô làm như vậy, có khả năng là cô cũng không cần đến St. Martin luôn ấy chứ. Nhưng mà vì đứa bé sắp chào đời…
“Vậy thân thể em…”- Thu Thủy nhíu mày, vẻ mặt biểu lộ vẻ không đồng tình rất rõ ràng.
“Không sao cả, thân thể em có khả năng hồi phục rất mạnh.”- Đây chính là kết quả mà cô đúc kết được sau nhiều lần bị đau ốm.- “Sau khi trở về em sẽ nói cho chị biết thân phận thực sự của em, chỉ sợ là sẽ dọa tới chị thôi.”
“… Tố chất tâm lí chị rất tốt.”
“Hy vọng là vậy.”- Thu lè lưỡi. Dường như cô đã hoàn toàn hòa nhập vào thế giới này rồi. Không còn oán trách, bế tắc như trước, hiện tại cô ngược lại cảm thấy vô cùng biết ơn nguyên chủ, nhờ cô ấy mà cô mới có được những thứ của hiện tại, được nhiều người quan tâm chăm sóc tỉ mỉ. Có được những hạnh phúc đó, giúp cô ấy tìm được bố mẹ ruột cũng chưa đủ để cô trả được hết ân tình này.
“Được rồi, chị đỡ em ra ngoài.”- Thu Thủy thở dài một hơi, đành phải thỏa hiệp.
Khi hai người đi ra tới phòng khách, thấy được cảnh tượng bên ngoài thì liền sửng sốt, tay Thu Thủy cũng hơi run lên. Cảnh tượng này thật sự là… khó để hình dung được.

Trần Cảnh Hạo và Quân Lâm Ngạo mặt mũi bầm tím, quần áo lộn xộn mỗi người nằm vật ở một nơi, nhìn qua nhìn lại thì vết thương của Quân Lâm Ngạo có vẻ nặng và nhiều hơn Trần Cảnh Hạo một chút. Thật sự là Cảnh Hạo cũng khó tưởng tượng được khi Quân Lâm Ngạo liều mạng lại có thể kích phát tiềm năng mạnh tới như vậy nha, thật sự là chuyện đời khó lường.
Nhìn “đống hỗn độn” trên nền nhà, Chính Thiên vẫn bàng quan đi tới chỗ Thu, cẩn thận đỡ lấy cô ngồi xuống ghế. Trịnh Thu Thủy thấy vậy cũng cẩn thận tránh mấy vật thể kia rồi cũng theo ngồi xuống ghế. Sau khi hai người phụ nữ đã an ổn ngồi xuống, Lăng Chính Thiên mới lại đi ra, đá đá hai “cái xác” kia vài cái, miệng còn nói thêm một từ “Dậy”, khuyến mãi thêm cái nhíu mày cùng ánh nhìn vô cùng khinh bỉ khiến hai tên kia vô cùng tức giận. Quân Lâm Ngạo bị tên đàn ông khốn kiếp nào đó “hủy dung”, lòng vô cùng không thoải mái hét:
“Mẹ nó, cậu cút ra chỗ khác.”- Sau đó nhịn đau, chống tay xuống đất, nâng người ngồi dậy. Anh vẫn biết rõ là hiện tại bản thân có liều mạng cỡ nào cũng không thể động được một sợi tóc của tên họ Lăng này mà.
Nhưng mà đó cũng chỉ là hành động động giới hạn trong phạm vi của Quân Lâm Ngạo, Trần Cảnh Hạo và Lăng Chính Thiên cùng tham gia huấn luyện tại một nơi, hơn nữa Trần Cảnh Hạo còn tham gia trước hắn hơn một năm, có thể đánh lại Lăng Chính Thiên không phải là điều lạ lùng gì. Mặc dù hiện tại nhìn khắp người anh có khá nhiều vết thương nhưng chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da, hoàn toàn chẳng có chút ảnh hưởng nào tới bản lĩnh của người đàn ông này cả. Bởi vậy, anh đương nhiên phải bật dậy đánh cho tên hỗn đản kia một trận.
“Mấy người dừng lại một chút có được hay không hả? Lần nào tụ tập cũng bày ra bộ dạng đối đầu như có thù giết cha là sao? Mỗi lần gặp đều gây gổ thì cũng đừng có gây trong này, rất làm phiền tới bảo bối của tôi có biết không hả???”- Bà chằn bùng cháy rồi.
Thấy cô phát hỏa, ba người đàn ông đều đồng thời ngoan ngoãn yên lặng thành thực đứng im một chỗ.
Trịnh Thu Thủy ở một bên quan sát mọi việc cảm thấy vừa buồn cười, lại có phần bất đắc dĩ. Cái gia đình này cũng thật đủ kì lạ. Ba ông chồng bình thường trong công việc đều xử lí mọi chuyện hết sức thông minh thủ đoạn, nhưng chỉ cần ở cạnh tiểu Thu một cái là y như rằng sẽ bộc phát tính cách… hâm đơ của bọn họ.
“Vợ, đừng tức giận, không tốt cho thân thể của em và đứa bé. Còn nửa tháng nữa là sinh rồi.”- Trần Cảnh Hạo chạy lại chỗ Thu, nhẹ nhàng quan tâm lo lắng.
Bọn họ chính là vậy. Chỉ cần đứng ở trước mặt cô thì mọi toan tính âm hiểm đều không muốn dùng, sợ cô sẽ kinh sợ rồi xa lánh mình.
#
Đứa bé ra đời vào trước một tuần ngày dự sinh nhưng vẫn không làm cho một chút việc ngoài ý muốn nào xảy ra, điều này khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đó là khi bọn họ chưa nhận ra…
Thái Thu mất tích!

Trần cảnh Hạo, Quân Lâm Ngạo cùng Lăng Chính Thiên hoàn toàn loạn hết cả lên, không chịu nhe ai nói gì liền cuống cuồng điều động người đi tìm Thu. Tìm suốt ba ngày, họ mới biết được cô lên máy bay tới nước Z nhưng khi đuổi tới, dù đã tìm tới mọi ngóc ngách của đất nước này, họ vẫn không thấy được bóng dáng xinh đẹp kia. Cô… giống như hoàn toàn biến mất vào khoảng không vậy.
#
Trần Cảnh Hạo ngồi ngẩn người ngắm nhìn bé trai sơ sinh đang nằm ngủ trong nôi, khuôn mặt đã không còn nhăn nhúm giống cái bánh bao như khi vừa mới sinh nữa, nhìn bé bây giờ rất xinh đẹp nha.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Trịnh Thu Thủy bước vào, trên tay cầm một tờ giấy được gấp cẩn thận.
“Anh Trần, tôi có việc muốn nói với anh.”- Vốn muốn vỗ vai để gọi Trần Cảnh Hạo, Thu Thủy mới nhớ ra rằng người này ngoài Thái Thu thì đều không thích người nào khác chạm vào người.
Cảnh Hạo không buồn đáp lại, cũng chẳng nhìn Thu Thủy lấy một cái, tầm mắt vẫn một mực đặt lên người con trai.
“Chuyện có liên quan tới tiểu Thu.”
Nghe tới từ “tiểu Thu”, Cảnh Hạo lúc này mới quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Trịnh Thu Thủy.
“Ra phòng khách.”- Trần Cảnh Hạo hạ thấp giọng nói, vén lại chiếc chăn nhỏ cho con rồi mới đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài. Mọi hành động của hắn đều rất khẽ khàng.
Thu Thủy nhìn lướt qua khuôn mặt tuấn tú của đứa trẻ mới được gần ba tuần tuổi đang nằm trong nôi, sau đó cũng nhẹ nhàng đi ra ngoài, khép lại của phòng, sau đó còn không quên dặn người bảo mẫu vào chăm đứa trẻ một lúc.
“Chuyện gì?”- Trần Cảnh Hạo không kiên nhẫn lên tiếng trước. Thấy vậy, Thu Thủy cũng không thừa nước đục thả câu, chìa tờ giấy bản thân đang cầm trên tay ra, nói:
“Thái Thu bảo tôi đưa cho anh sau khi con bé rời đi.”
Cảnh Hạo nghe vậy, ánh mắt tối sầm lạnh, ánh nhìn chĩa vào người Trịnh Thu Thủy càng trở nên lạnh như băng: “Cô ấy đâu?”
“Về nhà con bé rồi.”
Nói cách khác, cô ấy tự mình lén đưa ra quyết định, còn nhất quyết phải giấu diếm bọn họ để trở về với bố mẹ ruột của cô ấy rồi?

Đôi mắt Trần Cảnh Hạo tối đen, tay nhận lấy tờ giấy nhỏ nhắn vuông vắn kia, miệng nói ra hai chữ “Cảm ơn”. Thu Thủy nghe xong hơi gật đầu sau đó xoay người trở lại căn phòng của đứa nhỏ kia. Tiểu Thu đã nói nàng phải chăm sóc đứa bé thật tốt, con bé cũng đã nghĩ xong tên cho thằng nhỏ rồi.
Trần Thế An… “Thế An”, một kiếp bình an…
#
“Cảnh Hạo, xin lỗi vì đã tự mình quyết định tất cả. Nhưng em không hối hận khi bản thân đã làm vậy, em đã chán ngấy với cảnh suốt ngày chỉ có thể ở trong nhà, cẩn cẩn thận thận để người khác không phát hiện ra sự tồn tại của chính mình. Em không muốn sinh con ra trong hoàn cảnh không quang minh chính đại như vậy. Em thiết nghĩ, dù sao cũng vẫn là phải trở về, không bằng rút ngắn thêm một chút thời gian để con chúng ta có thể đường đường chính chính ra đời tại bệnh viện như nhiều đứa trẻ khác, để khi nó hỏi chúng ta sẽ không phải hổ thẹn mà giấu diếm con hoàn cảnh lúc nó ra đời. Vả lại, em đi sớm hơn một chút, có lẽ sẽ có thể giải quyết mọi chuyện xong sớm hơn, rồi lại trở về với hai bố con anh. Em biết bản thân ích kỉ, nhưng xin hãy tha lỗi cho em. Còn nữa, thời gian hơn hai năm qua, em cảm ơn anh đã hết lòng quan tâm tới em, cũng vô cùng cảm ơn khi anh đã cho em hiểu được cái gọi là tình yêu chân thật. Thất bại hai lần trong tình yêu, em rất sợ, nhưng lại muốn bản thân có thể thử đáp lại tình cảm của anh. Có lẽ thời gian rời đi này sẽ giúp em thông suốt được nhiều việc hơn.
Cuối cùng, mong anh hãy giữ sức khỏe, chăm sóc con thật tốt giúp em nhé! Không cần tìm em, vì gia tộc bố mẹ ruột của em không thuộc phạm vi hiểu biết của mọi người, cũng gần như không có mối liên kết nào với mọi người cả.”
Cảnh Hạo kìm nén sóng ngầm mãnh liệt đang cuộn trào trong thâm tâm chính mình, bàn tay nắm thật chặt lấy lá thư của cô, nhếch môi cười khổ. Hóa ra là vậy…
#
Lâm Ngạo nhìn chằm chằm vào lá thư trên tay mình, từng chút từng chút ghi nhớ lại những điều cô nói.
“Em chưa từng hối hận vì đã từng yêu anh, cũng chưa từng hận anh, và có lúc, em thật sự muốn hoàn toàn tách xa khỏi anh, nhưng chính anh đã khiến em không thực hiện được ý định của mình. Vào lúc em chấp nhận buông tay, anh lại một mực tiếp cận, chính là, em đã nghĩ bản thân sẽ coi như anh là người vô hình mà tiếp tục sống một cuộc sống thanh thản, không yêu không hận. Nhưng càng nhận được sự chăm sóc, lo lắng, rồi nhận rõ tình cảm của anh, em lại càng cảm thấy bản thân không thể bình thản lơ đi mọi chuyện liên quan đến anh được nữa. Em yêu Ruki, nhưng cũng thích Cảnh Hạo, lại không muốn anh và Chính Thiên cũng rời xa mình. Bản thân em rất tham lam phải không? Anh có thể khinh bỉ, ghét bỏ em, đi tìm một người phụ nữ tốt hơn em, còn có thể toàn tâm toàn ý yêu anh. Nếu không, em đã tự nhủ với lòng mình rằng, nếu anh nguyện ý chờ đợi tới lúc em quay trở lại, chúng ta có thể ở chung một chỗ?”
Ừ, anh chấp nhận đợi cô, cũng giống như cô đã đợi anh sáu năm trời…
#
“Dù bên ngoài anh luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách nhưng lại vẫn luôn âm thầm che chở, giúp đỡ em. Em cũng không biết rõ anh đã làm bao nhiêu chuyện vì em, nhưng bản thân lại vô cùng biết ơn anh. Người ta nói, những người đàn ông bề ngoài lạnh nhạt lại luôn âm thầm hi sinh, giúp đỡ cho một người phụ nữ chẳng hề có quan hệ với mình thì nhất định họ rất yêu nữ nhân đó, em cũng tin là vậy, nhưng bản thân lại chẳng thể toàn tâm toàn ý đáp lại tình cảm của anh, cũng không đủ can đảm để làm điều đó. Trước đây em từng nghĩ, nếu có một người đàn ông nguyện ý chờ đợi, tiếp tục yêu em dẫu không biết tương lai sẽ ra sao, em nhất định sẽ yêu người ấy. Nếu anh đợi được đến thời điểm trở về mà chính em cũng không chắc chắn, chúng ta thử yêu nhau nhé? Nhưng em còn hứa hẹn như vậy với hai người đàn ông khác, cho nên anh cần phải suy nghĩ kĩ trước khi quyết định đấy nhé!”
Chính Thiên không giỏi biểu đạt bằng lời, nhưng hiện tại, trong giờ phút này, cầm bức thư của cô trên tay và đọc thật kĩ, anh cảm nhận được lòng mình đang xao động từng hồi. Thì ra, cô hiểu anh…
Cô ngoài anh còn hứa hẹn với hai người đàn ông khác thì sao đâu chứ? Dù sao thì anh cũng đã sớm chấp nhận tình huống này. Không phải đợi cô thôi sao? Anh cũng không nghĩ bản thân sẽ bỏ cuộc, bởi việc chờ đợi này dường như đã trở thành một trong số những lí do để anh tiếp tục sống rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.