Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng

Chương 5: Cô ta là quái vật sao!?


Đọc truyện Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng – Chương 5: Cô ta là quái vật sao!?

Giọng nói vừa vang lên liền thu hút ánh nhìn của mấy sinh viên trong lớp. Dù người xem trò vui hay là những người tham gia đánh hội đồng cô cũng đều đưa mắt ra cửa, ngay cả Dương Lan trước bị cô hành cho đau đến suýt ngất cũng không nén được tò mò mà quay ra nhìn. Không biết là người nào mà thích lo chuyện bao đồng vậy?
Sau khi nhận ra người vừa xuất hiện, lũ sinh viên tái mặt.
“ Hội… hội trưởng”
Không hẹn trước mà cả một đám người vẫn có thể ăn nói lắp bắp giống nhau như vậy, quả thật là thần kì a~
Tuy đã gần như lâm vào hôn mê nhưng khi nghe giọng điệu của mấy sinh viên cùng lớp, cô vẫn không nhịn được mà cảm thán. Nhưng nghĩ lại, họ vừa gọi cái gì ấy nhỉ? Hội trưởng? Một trong bốn nam chính trong hậu cung của chị gái nữ chủ?
Oa! Lần này cô chết chắc rồi! Mới lần đầu đánh nhau mà vừa lúc lại bị nam chính đại thần bắt gặp! Huhu… Cô không chịu được nữa rồi! Cái gì mà càng than càng khổ chứ? Số cô khổ sẵn rồi! Đúng là mệnh nữ phụ mà!
Có ai lại không gấp khi phải gặp mặt người có thể sẽ giết mình chứ! Giờ cô đang gấp muốn chết rồi! Ông trời a~ Thượng đế à! Thái Thu ơi! Mau mau cứu người a~ Truyền thêm sức mạnh cho tôi đi! Tôi muốn chạy!
Lòng cô thì gào thét, muốn đứng dậy để chạy trốn. Tuy nhiên, hiện thực tàn khốc, cô bị đánh cho mở mắt cũng không nổi chứ nói gì đến việc đứng dậy mà chạy trốn người ta đây!
Cuối cùng, Thái Thu nhà mình đã oanh oanh liệt liệt mà ngất đi.
Lăng Chính Thiên lạnh mắt liếc nhìn đám người trong lớp, miệng lại tiếp tục nhả lời vàng ngọc:
“ Những người tham gia phạm lỗi hôm nay, toàn bộ lên phòng kỷ luật cho tôi!”
Nói xong, hắn đi lại cho cô đang nằm, cúi người xuống, bế cô lên theo kiểu công chúa. Sau đó, mặc kệ ánh mắt ghen ghét và ngạc nhiên muốn lòi luôn con ngươi của lũ học viên, hắn đưa cô xuống phòng y tế.

************************
“ Này! Cứu người!”- Xuống đến phòng y tế, Lăng Chính Thiên quăng luôn một câu cộc lốc với người đàn ông mặc áo blouse trắng đang nhởn nhơ ngồi cạnh cửa sổ thưởng trà, ngắm cảnh.
“ Tôi nói này, Hội trưởng đáng kính. Sao hôm nay cậu thiện tâm vậy? Mọi hôm cậu thấy Trịnh Thái Thu là tránh xa cơ mà?”- Tên kia hồi thần lại, liếc mắt qua người con gái vừa được Lăng Chính Thiên đặt lên giường bệnh rồi lên tiếng cợt nhả, bộ mặt rất là thiếu đứng đắn.
“ Lắm chuyện”- Lăng Chính Thiên đến liếc cũng chẳng thèm liếc tên kia lấy một cái, đưa cô đặt lên giường bệnh trong phòng rồi thản nhiên đi lại chiếc ghế cạnh bàn làm việc của người đàn ông rồi ngồi xuống.
Người kia lắc đầu, cười cười rồi đi lại chỗ cô. Nhìn nhìn ngắm ngắm rồi kiểm tra được vài phút, hắn mới nói:
“ Ầy! Đánh nhau à?”- Liếc mắt sang chỗ Lăng Chính Thiên đang ngồi.
“ Trần Cảnh Hạo, cậu lắm mồm thật đấy”- Lăng Chính Thiên nhíu mày liếc hắn một cái sắc lẹm. Tuy vậy, Trần Cảnh Hạo cũng chẳng có vẻ gì đã sợ hãi, miệng vẫn cười tươi rói.
“ Tốt xấu gì tôi cũng hơn cậu 4 tuổi đấy”- Hắn vẫn không ngậm miệng mà tiếp tục trêu ghẹo. Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt đã sắp đóng băng của Lăng Chính Thiên, hắn liền không nói thêm một câu nói đùa nào nữa. Đùa sao? Tảng băng này không chỉ có tính cách đáng sợ mà hắn nổi giận cũng sẽ vô cùng ghê gớm đấy! Câu hỏi vừa rồi chẳng qua là tại hắn vô tình thốt ra thôi mà! Ai bảo ngày thường Trịnh Thái Thu kia toàn bày ra vẻ yếu đuối đến dọa người để quyến rũ hắn chứ! Hắn không ngờ là nữ nhân này lại to gan đến nỗi đánh nhau trong trường thôi! Mà nhìn tình trạng của cô ta, chắc là bị nhiều người đánh. Aizzzzz… Dù gì cũng chỉ là một nữ sinh, sao lại đi lấy nhiều bắt nạt ít vậy? Sinh viên trường này đúng là không an phận chút nào!
Cảm khái một hồi, Trần Cảnh Hạo mới tiếp tục lên tiếng. Tuy nhiên, lần này hắn không dùng giọng điệu cợt nhả mà nói với Lăng Chính Thiên nữa.
“ Cô ta chỉ vì hoạt động quá sức với bị thương nặng một chút nên mới ngất đi thôi, chẳng có gì nghiêm trọng cả. Chắc đến cuối giờ có thể tỉnh lại.”- Trần Cảnh Hạo thông báo tình trạng của Thái Thu cho Lăng Chính Thiên nghe. Làm bạn với nhau mấy năm nay, hắn còn không hiểu tên này muốn gì sao? Nếu không phải là ở lại chờ nghe kết quả về tình hình của Trịnh Thái Thu thì cái tảng băng này còn ở yên đây cho hắn cợt nhả chắc!?
Đến đây, Trần Cảnh Hạo lại nhăn mày mà suy nghĩ. Hắn tưởng Chính Thiên ghét nhỏ nữ sinh này lắm mà? Mới hôm trước còn không lưu tình mà cự tuyệt lời tỏ tình, giẫm nát mặt mũi của người ta ( “ Mặt mũi” ở đây mọi người hiểu theo nghĩa “ thể diện” nha :3 ), hôm nay đã lo lắng cho sức khỏe của người kia rồi! Lạ!
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng không thể nào hiểu nổi tên này! Rõ ràng biết Trịnh Thái Thu là một nữ sinh chẳng ra gì, lúc nào cũng chỉ biết làm đẹp, gây sự với người khác, lúc đến trường trang điểm cũng chẳng ra sao, chính là hắn nhìn cũng không vừa mắt. Đã thế, nữ nhân đáng chết này lúc nào cũng bám theo hắn, lấy cớ bệnh này bệnh nọ mà mò xuống phòng y tế bắt hắn kiểm tra cho rồi nhân cơ hội đùa bỡn hắn.

Vậy rốt cuộc Thiên thích cô ta ở chỗ nào vậy? Chẳng lẽ tên này có sở thích đặc biệt mà mình không biết?
Hắn vừa nghĩ, vừa đưa ánh mắt mình về phía người nằn trên giường bệnh trong phòng. Vừa nhìn đến những vết thương của cô, hắn giật mình.
“ Sao… sao có thể?”
Trần Cảnh Hạo trợn tròn mắt ngạc nhiên. Lăng Chính Thiên đang định rời đi, nghe thấy giọng điệu hoảng hốt của hắn liền quay đầu lại nhìn.
“ Gì vậy?”- Hắn nhướng mày thắc mắc. Điều có thể làm tên này hoảng sợ, chắc chắn không phải kì lạ ở mức bình thường đâu! Trịnh Thái Thu có chuyện gì nghiêm trọng sao?
Nghĩ vậy, hắn vội vàng quay lại bên giường bệnh của cô xem xét. Vừa nhìn thấy tình trạng của cô, hắn cũng suýt chút nữa không kiềm chế được mà bật thốt lên.
“ Sao có thể? Vết thương trên người cô ta…”- Trần Cảnh Hạo gần như không tin vào mắt mình. Hắn đang nhìn thấy cái quái gì vậy?
“ Hồi phục… thật nhanh”- Lăng Chính Thiên cũng có lúc lơ ngơ như bò đeo nơ. Hắn có nhìn nhầm không vậy? Mới vừa lúc nãy, khi hắn bế cô xuống dưới này, chân tay cô vẫn còn bầm tím, một vài chỗ còn rách da, chảy máu mà giờ hắn nhìn thấy cái gì? Vết thương của cô lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà dần lành lại đó!
Này! Rõ ràng tên bác sĩ vô trách nhiệm kia còn chưa có sơ cứu cho cô mà!
Hai người đàn ông nhìm chằm chằm vào người Thái Thu, cả hai đều bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “ Cô ấy là con người sao?”
Một lúc sau, hai người mới dần bình tĩnh lại. Trần Cảnh Hạo lập tức phát lệnh đuổi người.

“ Này này, cậu lên xử lý đám sinh viên phạm lỗi đi, ở đây cũng chẳng giải quyết được gì. Mà nhớ là không được cho ai biết chuyện này đấy. Nếu có người khác biết không khéo lại đi báo cho viện nghiên cứu dị năng là Trịnh Thái Thu coi như xong đời. Tuy tôi ghét cô ta thật nhưng mà chưa đến nỗi đẩy người ta vào chỗ chết đâu”- Trần Cảnh Hạo tìm lí do đuổi Lăng Chính Thiên đi nhưng cũng không quên dặn dò hắn không được tiết lộ việc vừa mới nhìn thấy. Sau đó, lại như sợ bị hắn hiểu lầm nên Trần Cảnh Hạo lại bồi thêm hai câu giải thích.
“ Tôi không giống cậu”- Lăng Chính Thiên lạnh nhạt phun ra một câu làm Trần Cảnh Hạo đơ ra.
Ý của hắn là mình ( Trần Cảnh Hạo) lắm chuyện?
Tên mất nết! Dám nói ông đây như vậy!
Trần Cảnh Hạo suýt không duy trì được hình tượng nho nhã, dịu dàng thường ngày mà hét lên chửi cho Lăng Chính Thiên một trận nên thân. Mk! Dám nói mình lắm chuyện! Thật đúng là càng ngày càng láo mà!
Trần Cảnh Hạo cố gắng hít thở thật sâu để bình ổn tâm trạng sau đó lại quay sang nhìn người con gái vẫn đang nằm bất tỉnh trên giường. Hắn lại cảm thán.
“ Ài! Tốc độ hồi phục nhanh như vậy! Cô ta là quái vật sao!? Mà thôi, sơ cứu trước đã. Để nguyên vết thương này dù có lành cũng sẽ bị nhiễm trùng mất”
Hắn lắc đầu, bất đắc dĩ mở tủ thuốc, lấy ra vài dụng cụ để sát trùng.
************
* Phòng kỷ luật đại học A:
Lăng Chính Thiên vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm thường ngày mà bước vào phòng, quanh thân tỏa ra một luồng lãnh khí không giận mà uy, khiến những sinh viên trong phòng thầm lạnh người.
“ Các cô cậu, phá hoại của công, sỉ nhục đồng học, tổ chức đánh nhau làm bạn bị thương. Từ những tội đó, phạt các cô cậu chạy quanh sân bóng 20 vòng, dọn dẹp sân trường trong nửa tháng, hạ hai bậc thi đua cá nhân của tháng, thông báo về gia đình. Hình phạt bắt đầu từ bây giờ, thi hành ngay cho tôi!”
Không cho đám sinh viên có dịp dị nghị, hắn đã đưa mắt sang chỗ Dương Lan đang ngồi:

“ Riêng cô, Dương Lan. Cô là người khơi mào xích mích nhưng lại bị thương nên hình phạt của cô, giống bọn họ và thêm một việc nữa, lấy tư cách là Chủ tịch Hội sinh viên, tôi đình chỉ một tuần học của cô, yêu cầu cô đứng ra xin lỗi học viên Trịnh Thái Thu trước toàn trường. Việc này tôi sẽ báo cáo lên ban giám hiệu cùng các thầy cô thuộc hội đồng kỷ luật của nhà trường. Giải tán”
Cả một lũ nhăn nhăn nhó nhó, bày ra bộ dạng đau khổ, lấy ánh mắt cún con đáng thương nhìn nhìn mong hắn thương tình mà nương tay. Đùa sao? Sân bóng đại học A của bọn họ không phải lớn bình thường đâu! Khi học thể dục, họ cũng chỉ phải chạy 10 vòng mà đã mệt chết mà hôm nay phạt chạy tận 20 vòng, muốn lấy mạng họ sao! Còn nữa, dọn dẹp sân trường trong nửa tháng? MK! Giữa cái nắng nóng như thiêu của mùa hè sao? Công tử tiểu thư như bọn họ sao chịu nổi đây!
Dương Lan một bộ dáng không cam lòng, lên tiếng phản đối:
“ Hội trưởng, chúng tôi chỉ phạm một vài lỗi nhỏ, không đến nỗi bị phạt nặng như vậy chứ! Còn nữa, không phải Trịnh Thái Thu cũng vi phạm nội quy sao? Sao anh không phạt cô ta?”
Càng nghĩ Dương Lan càng không cam lòng. Cô ta đâu có làm sai điều gì? Đều tại tiện nhân Trịnh Thái Thu kia hại cô ta mà!
“ Lỗi nhỏ? Nếu ai cũng phạm ‘ lỗi nhỏ’ như cô thì cái trường này đã loạn hết rồi! Phạt nặng sao? Nếu không chịu được thì mời cô rút hồ sơ mà chuyển sang trường khác học đi! Còn nữa, lỗ tai nào của cô nghe thấy rằng tôi không phạt Trịnh Thái Thu vậy? ”- Vẻ mặt Lăng Chính Thiên trầm xuống, nhiệt độ trong phòng cũng giảm đi đáng kể. Hắn rất ghét có người nghi ngờ và làm trái lệnh của mình.
Dương Lan khẽ rùng mình. Hội trưởng quả nhiên rất đáng sợ! Quả là danh xứng với thực!
“ Xin lỗi hội trưởng! Nhưng còn tay của tôi…”- Cô ta mím môi, giơ ngón tay bị Thái Thu bẻ trật khớp lên trước mặt Lăng Chính Thiên. Đến giờ tay cô ta còn đau đây!
” Tự xuống phòng y tế đi. Nếu không còn việc gì nữa, tất cả bắt đầu thi hành hình phạt”- Hắn không mặn không nhạt quăng ra vài câu, vân đạm phong khinh liếc đám người đang giả vờ đáng thương ở trong phòng. Lũ sinh viên biết không thể làm cho vị hội trưởng lãnh tình này thay đổi quyết định nên đành rầu rĩ rời khỏi phòng. Dương Lan cũng không dám ý kiến thêm một tiếng nào nữa, liền ngoan ngoãn rời đi. Chỉ có cô ta mới biết, bản thân không phục cùng tức giận đến nhường nào.
Lăng Chính Thiên cũng không thèm nói thêm một từ nào nữa. Hôm nay hắn đã phải nói rất nhiều rồi. Thật đúng là phiền phức mà!
Tuy nhiên, khi chỉ còn lại một mình, hắn lại nhớ đến bộ dạng lạnh băng của cô khi ở trong lớp. Thật ra, hắn đã quan sát sự việc từ đầu đến cuối, từ khi cô mới bước vào lớp cho đến khi hắn kêu lũ sinh viên dừng tay. Ban đầu hắn định sẽ ngăn cản ngay nhưng lại muốn xem trò vui lại tò mò với sự thay đổi của cô nên mới đứng im một chỗ. Hắn cũng không ngờ Trịnh Thái Thu lại có một mặt như vậy, lạnh lùng đến đáng sợ. Chính bản thân hắn cũng đã không kiềm chế được mà lạnh người khi nhìn thấy cô tức giận lúc Dương Lan kia nhắc đến bố mẹ cô. Hắn cũng không ngờ, một con người có bề ngoài mảnh khảnh, yếu ớt như cô lại biết võ, hơn nữa còn rất giỏi! Và điều làm hắn ngạc nhiên nhất là khả năng hồi phục của cô, nhanh đến quỷ dị!
Hắn luôn không tin thế giới này còn tồn tại những sinh vật có dị năng. Nhưng hôm nay, sau khi chứng kiến vết thương hồi phục nhanh như vậy, hắn lại nghi ngờ.
Chẳng lẽ, thế giới thực sự tồn tại những sinh vật như vậy? Chẳng lẽ, Trịnh Thái Thu, thực sự không phải người?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.