Đọc truyện Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng – Chương 43
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Khi Thái Thu từ nước ngoài trở về vào ngày hôm sau, sắc trời cũng đã ngả về chiều. Ngồi máy bay hơn bốn tiếng đồng hồ khiến cô chỉmuốnvề nhà lăn ngay lên giường mà ngủ. Tuy “ Thái Thu” thường xuyên tập võ, sức khỏe dẫ được cải thiện không ít nhưng ngồi máy bay lâu như vậy chắc hẳn sẽ không có người nào không mệt chứ?
Thu thề rằng cô sẽ không thừa nhận bản thân bị say máy bay nhẹ đâu. May mắn là còn nhẹ nên cô mới đi được bình thường vậy chứ nặng thêm một chút thì… Cô không dám nghĩ a. Tuy rằng bị say máy bay là một điều không hiếm gặp nhưng cô không hi vọng bị người trong công ty biết điều này, nhỡ đâu họ lại vì việc này mà không cho cô đi công tác thì thảm rồi.Làmphiên dịch viên mà suốt ngày ngồi một chỗ đánh máy, người cô sẽ mốc lên mất thôi…
May mắn là vị giám đốc điều hành cấp cao kia còn cónhântính, cho cô về thẳng nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại tới công ty tiếp tục công việc. Điều này nghe có vẻ đáng mừng nhưng mà… cô thực sự là hi vọng chính mình có thể cắm rễ trong nhà vào những gày sắp tới a~ Lí do hả?
Cô giống như bị biến thành quốc bảo rồi @@. Sự thật đó. Tỷ lệ người quay đầu nhìn cô đã đạt tới con số 97% rồi cũng nên. Không phải cô ảo tưởng đâu nhé. Ngườitaquay lại nhìn cô đâu phải vì yêu thích gì, mà làmuốngiải đáp tò mò đó! Thỉnh thoảng cô vẫn nghe loáng thoáng câu: “ Có đúng là cô ấy không nhỉ?” cơ mà. Khỏi nói cô đã đoán được lí do diễn ra tình trạng này rồi; còn không phải là vì tin đồn kia sao? :3
Cái này gọi là “ Cười người hôm trước hôm sau người cười” hả? Ba hôm trước cô còn vui sướng khi Trịnh Thu Thủy bị dìm đến “ suýt chết chìm” vì vụ này đâu. Đúng làlàmngười không thể đắc ý quá sớm a, giờ cô đã thấu hiểu sâu sắc câu nói này của các cụ rồi.
Đang cố gắng cúi đầu che mặt đứng đợi taxi thì một chiếc xe hơi thể thao dừng lại trước mặt cô. Nếu cô nhớ không nhầm thì đây chính là xe của Quân Lâm Ngạo thì phải? Anhtakhông về công ty luôn sao?
“ Em mau lên xe đi.”- Quân Lâm Ngạo hất mặt, chỉ vào ghế lái phụ. Trong xe chỉ có một mình anh, không thấy trợ lí Mã đâu cả, có lẽ là đã về Quân thị rồi. Haizzz… Giai cấp tư bản a…
Nhưng mà dù sao thì cô cũng khôngmuốntiếp tục đứng đây để ngườitanhòm ngó, bàn tán nữa, trước tiên vẫn là đi nhờ xe anhtathôi. Việc này đối với cô không có gì tổn hại cả. Còn Ruki… anh nghĩ thế nào, liền mặc kệ đi, cô cũng khôngmuốnđi giải thích, dù sao thì anh có lẽ cũng chẳng quan tâm.
Lại nữa, không phải cô đã tự nói với chính mình phải ngừng nhớ đến anh sao? Lại vẫn không thểlàmđược. Thật là vô dụng quá đi!
“ Em không sao chứ?”- Thấy cô lắc lắc đầu, Lâm Ngạo liền ân cần hỏi han. Ừ, đúng, chính là ân cần. Nhưng, nguyênnhânanh đặt ra câu hỏi này cũng không chỉ có vậy, anh cònmuốnbiết cô có bị ảnh hưởng xấu gì vì bài báo kia hay không. Thật ra tâm trạng của Lâm Ngạo đang rất mâu thuẫn. Anh một nửa hi vọng cô sẽ đau khổ khi thấy những bức hình kia, điều đó sẽ chứng minh cô đối với anh còn có tình cảm; một nửa kia anh lại hi vọng cô sẽ không có cảm giác gì, như vậy cô sẽ không khổ sở, anh sẽ không đau.
“ Chỉ là đi máy bay hơi lâu, tôi có chút mệt. Về nhà ngủ một giấc là tốt rồi.”- Không hiểu đến ẩn ý trong câu nói của anh, Thu chỉ lắc đầu, lạnh nhạt trả lời theo đúng nghĩa đen.
“ Ừm… Vậy, tối nay anh… mua đồ ăn mang tới cho em nhé? Chắc hiện tại em không có tâm trạng đểlàmmấy việc này?”- Vốn định nói là tới giúp cô nấu ăn nhưng nghĩ đến việc bản thân không biết gì về việc bếp núc, anh liền chuyển sang việc khác.
“ Không cầnlàmphiền đến anh, tôi có thể tự lo được.”- Thu cười nhạt. Không chừng ngày hôm nay cô sẽ bị gọi về Trịnh gia để mấy người kia xử lí cũng nên. Nếu không phải là vì cô đi công tác thì có lẽ đã bị mấy người của Trịnh gia đó lôi về kết tội sớm rồi. Mà nói cũng thật buồn cười, cô còn không biết bản thân đãlàmra tội gì cơ đấy. Chị gái gian díu với hôn phu, nhưng người “ chị gái” này lại là đối tượng mà họ “ nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan”, đương nhiên là sẽ khônglàmsao. Người nhận tội đương nhiên phải là cô rồi.
Nữ chính a nữ chính, đặc quyền của cô thật khiến người khác ghen tịmuốnđỏ mắt. Mấy người đàn ông của cô có người nào không phải con cưng của trời cơ chứ. Nữ chủ truyện sủng- sắc a, số phận thật ưu tiên cô quá mức! Cơn mà, hình như các vị nam chủ này có phần hướng tới cô quá nhiều, có nên lợi dụng cơ hội này mà quyến rũ họ, để họ bỏ qua ngụy Bạch Liên Hoa kia, sau đó bỏ chạy không nhỉ?
Vấn đề này thực ra rất đáng suy nghĩ nha. Sống tự lực từ khi còn bé trong cái xã hội người lừatagạt này, cô đương nhiên sẽ không phải là người hiền lành gì cho cam. Kiếp trước sống an phận là vì bản thân còn bị bó buộc bởi nhiều thứ, nay sống với thân phận nữ phụ có thể bị giết bất cứ lúc nào, cômuốnan an ổn ổn mà sống qua ngườitacũng khôngmuốnbuông tha, vậy thì cô liền thoải mái thôi. Dù sao cũng đã nằm trong tầm ngắm của thần chết, cô có thể giãy giụa để trốn thoát, việc gì khônglàmchứ? Nằm chờ chết cũng không phải phong cách của cô a
~( W: Vâng! Chị nữ chính nhà mình sắp tới quyết chết đóng vai phản diện rồi. Cơ mà chắc cũng không phải đâu)
“ Tiểu Thu,chúngta… bắt đầu lại nhé? Đừng xa lánh anh nữa, có được hay không?”- Lâm Ngạo ngập ngừng, có phần rụt rè đặt câu hỏi. Phong thái nàylàmsao còn có phần kiêu ngạo nào của anh lúc trước chứ. Nhưng anh thèm để ý cái kiêu ngạo huyễn ảo khỉ gió đólàmgì nữa chứ, nó có thể giúp anh theo đuổi vợ sao?
“ Chưa nói cho anh biết, tôi với Cảnh Hạo đang yêu nhau a~”- Cô chớp mắt quăng ra một câu không liên quan, nhưng thực ra đã trả lời ngay trọng tâm. Ý ngay tại mặt chữ: Cô không thể quay lại với Quân Lâm Ngạo, cũng khôngmuốn. Vả lại, không phải cô xa lánh anh, mà chỉ là giữ khoảng cách để người bạn trai của cô không ghen tuông lung tung mà thôi.
“ Không sao cả, hai người cũng không phải là đã kết hôn mà.”- Dù là kết hôn rồi anh cũng phải tìm cách để khiến họ li hôn. Quân Lâm Ngạo cố chấp. Anh khôngmuốnbỏ lỡ nữa. Hai người vẫn chưa từng thử yêu nhau thực sự,làmsao biết là có thể hay không? Hừm, Trần Cảnh Hạo kia tài lực mạnh mẽ như thế nào anh cũng mặc kệ. Anh không nghĩ rằng bản thân không thể chống lại được anhta.
Nghe thấy lời nói của Quân Lâm Ngạo, Thái Thu thực là làmuốnméo mồm. Nghe thật là giống lời thoại truyện ngôn tình a~ Cô hiện tại đúng thật làmuốnngửa mặt lên trách ông trời. Trước đây không có ai thèm để ý tới cô, bây giờ ngược lại mấy người này đều nhào tới tranh giành… Ách! Cái tình huống này sao mà giống tình tay ba trong phim vậy trời? Cơ mà chắc cũng không hoàn toàn giống. Chí ít thì chắc là cô cũng không có tình cảm với hai người đàn ông này, mà bọn họ chắc gì đã thực sự thích cô chứ.
Nhưng mà không sao, cũng chỉ là một trò chơi thôi mà. “ Thái Thu”, cô thấy không? Tôi là đang giúp cô báo thù đó. Nhưng… cô ấy đã từng nói, cô ấy không cần báo thù… Cô chỉ đang tự hành hạ bản thân mà thôi. Đối với Ruki chỉ mới quen biết hơn một tháng, tình cảm của cô đối với anh cũng được bồi đắp trong từng ấy thời gian. Chỉ một khoảng thời gian ngắn, cô lại vì anhtamà tựlàmkhổ bản thân như vậy, đáng sao?
Chính Thu cũng không biết mìnhlàmnhững việc này có ý nghĩa gì. Cô chỉ làmuốntìm một người có thể giúp cô lấp đầy khoảng trống trong tim mà thôi.
“ Tùy anh.”- Cô tùy ý buông ra một câu, cũng không để ý đến vẻ mặt tràn đầy khó tin cùng vui sướng của Quân Lâm Ngạo, xách vali hành lí nhỏ cùng túi xách thời trang của chính mình, chuẩn bị xuống xe. Khi cô mới vừa mang đồ xuống, Quân Lâm Ngạo đã dùng tốc độ chóng mặt mà chạy tới giành đồ đạc từ tay cô, hào hứng giúp cô xách vào nhà. Lúc đi đến trước cửa nhà anh mới bi ai phát hiện ra một điều: anhlàmgì có chìa khóa nhà cô chứ. Vậy nên đành phải ủ rũ đứng một bên đợi cô đi tới mở cửa giúp.
Nhìn thấy vẻ mặt phong phú của Quân Lâm Ngạo, Thu liền cười ra tiếng. Hiện tại cô mới biết là người đàn ông này lại có biểu cảm phong phú đến như vậy đó. Thật ra sống như vậy cũng rất tốt. Cuộc sống tràn ngập sắc màu, rất thú vị, không gò bó, khó chịu giống như khi cô tự ép mình phảilàmtheo khuôn khổ mà chính cô đặt ra. Sống như vậy quả thực rất thoải mái.
Ngụy bạch liên hoa a, cô xui xẻo tám kiếp mới gặp phải người xuyên tới như tôi. Tạm thời phải mượn dùng các nam chính thân mến của cô rồi.
Buổi tối, Thu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lí bị gọi về Trịnh gia để xử trảm trá hình nhưng đợi mãi cũng không thấy ai gọi. Mấy ngày sau cũng vậy, đều tĩnh lặng mà qua giống như không có chuyện gì xảy ra. Cô có chút nghi hoặc. Có khi nào người Trịnh gia đang mưu đồ chuyện gì đó để lại hắt nước bẩn lên người cô hay không?