Bạn đang đọc Ta Muốn Lái Xe Benz – Chương 4
Chương 4
Phòng trong đèn đuốc sáng trưng, không khí vui vẻ theo tiếng cười phiêu tán giữa không trung, làm cho đã tới trước cửa Đồ Hạ Mĩ nhịn không được ngừng bước lùi lại. Từ xe đỗ trong gara đến đỗ ở ngoài gara đến xem, không chỉ có ông xã của Thu Phong ,Dịch Ngạo Dương đã tan tầm về nhà, ngay cả gần nhất bận bịu thu xếp nhà mới, chuẩn bị chuyển đến nhà riêng Đông Nhan và Lệ Hằng cũng đều về nhà rồi.
Toàn bộ thành viên đến đông đủ, thật sự là quá tốt, nhưng mà cô thật không biết nên nói, đây là ông trời đối với cô tốt nhất hay là tệ nhất an bài.
Đồng dạng là chỉ cần nói một lần là xong, nhưng lần lượt đối mặt một, hai người chất vấn với kinh ngạc, còn tốt hơn một lần đối mặt cả đám người. Cô thật không thể tưởng tượng nếu như mình đột nhiên mang theo cha của mấy đứa nhỏ xuất hiện, ngay sau đó tuyên bố chuyện bọn họ sắp kết hôn, sẽ gây ra bao nhiêu sóng lớn.
Cô do dự xoay người đối mặt Cô Thần Phong — cô rốt cục biết anh tên là gì, làm một lần giãy dụa cuối cùng.
“Anh có thể để em nói chuyện với bọn họ trước được không, để bọn họ có chút chuẩn bị tâm lý, hôm khác lại giới thiệu anh cho họ nhận thức?”
Cô Thần Phong dứt khoát đối với cô lắc đầu, sau đó nhìn căn nhà ba tầng lịch sự tao nhã trước mắt nói:“Nhà rất đẹp.”
“Cô Thần Phong.” Đồ Hạ Mĩ cầu xin nhìn anh.
“Nếu đã muốn kết hôn rồi, anh kiên trì phải gặp mặt cha mẹ em trước.”
Nghe vậy, trên mặt cô đột nhiên dư ra một vẻ quái dị, cô xem hắn, nhếch môi dưới rồi mới thong thả mở miệng nói:“Đây không nhà của bố mẹ em.”
“Vậy em mang anh tới đây làm gì? Anh đã nghĩ là chúng ta tới gặp người nhà em.” Anh nhịn không được nhíu mày.
“Bọn họ đúng là người nhà em, nhưng không phải bố mẹ. Em không có bố mẹ, em là cô nhi, từ nhỏ ở thôn quốc tế thiếu nhi lớn lên.”
Anh thoạt nhìn có chút bất ngờ, nhưng cũng chưa nói gì.
“Như vậy căn nhà này là?” Anh hỏi.
Phản ứng bình tĩnh của anh làm cô thở nhẹ một hơi, bởi vì cô thật sự rất chán ghét người khác đồng tình và quan tâm đối với cô nhi, mặc kệ bọn họ thật tâm, hay là hư tình giả ý cũng thế. Cô chán ghét sự tò mò và thương hại giấu sau ánh mắt của bọn họ, may mà cô không thấy những cảm xúc ấy trong mắt anh.
“Đây là nhà của Thu Phong, chị em cùng lớn lên ở thôn quốc tế thiếu nhi với em,cùng chồng cô ấy, em và các con bây giờ đang ở đây.” Cô nói cho anh,
“Bây giờ? Vậy trước đây thì sao?”
Đồ Hạ Mĩ hơi nhíu mày, không trả lời câu hỏi của anh.
“Có thể cho em một ngày không?” Cô nhìn anh do dự mở miệng hỏi.“Không, chỉ cần một buổi tối là đủ rồi, em cam đoan –” Lời cô chợt bị tiếng cửa mở sau lưng cắt đứt.
“Hạ Mĩ, cậu đã về sao không vào –”
Thanh âm của Đồ Thu Phong lúc thấy nam nhân ngoài cửa thì im bặt, hai mắt bởi vì khó tin mà càng mở càng tròn càng to.“Ông trời của tôi!” Cô nhịn không được che miệng hô nhỏ, giây tiếp theo lại nhanh chóng quay đầu vào phòng trong kêu lớn lên:“Này, mọi người nhanh đến đây, nhanh đến đây!”
“Thu Phong!” Đồ Hạ Mĩ hoàn toàn không kịp ngăn cản cô.
“Làm sao vậy?” Nghe thấy vợ mình kinh hoảng kêu to, Dịch Ngạo Dương là người thứ nhất lao tới.
“Anh xem!” Đồ Thu Phong chỉ vào đằng trước.
Dịch Ngạo Dương nhìn theo hướng cô chỉ, lúc thấy Cô Thần Phong, cũng nhịn không được mở to mắt.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Chạy tới sau Đồ Đông Nhan từ sau lưng Đồ Thu Phong ló người ra, tại giây tiếp theo thấy Cô Thần Phong thì không nhịn được bật thốt lên,“Oa, trời ơi!”
Lệ Hằng theo phía sau cô, một tay đặt trên eo vợ, trấn định nhìn Đồ Hạ Mĩ vẻ mặt lúng túng cùng người khách của bọn họ đang đứng ngoài cửa.
“Xem ra đêm nay chúng ta có khách. Dịch Ngạo Dương, chúng ta hẳn là nên mời khách vào nhà ngồi mới phải?” Anh mở miệng nói.
Thấy Lệ Hằng nói vậy, đoàn người lập tức bình tĩnh phục hồi lại tinh thần.
“Thật có lỗi, mời vào.” Đồ Thu Phong nhanh chóng nói, đồng thời nghiêng người nhường đường, để khách có thể đi vào trong phòng.
“Quấy rầy.” Cô Thần Phong hướng cô và mọi người nhẹ gật đầu, sau đó cầm tay Đồ Hạ Mĩ, tự nhiên dắt cô cùng đi vào phòng trong.
Đồ Thu Phong cùng Dịch Ngạo Dương thoáng nhìn nhau, Đồ Đông Nhan cùng Lệ Hằng cũng vậy, tổng cảm thấy tình huống hiện tại giống như có phần tế nhị.
Đoàn người cùng nhau đi vào phòng, ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
“Hạ Mĩ, cậu không thay chúng mình giới thiệu một chút sao?” Đồ Thu Phong vẻ mặt tò mò nhìn Cô Thần Phong, lại nói với Đồ Hạ Mĩ.
“Cô Thần Phong. Bọn họ là Thu Phong, Dịch Ngạo Dương, Đông Nhan và Lệ Hằng.” Đồ Hạ Mĩ chiếu theo trật tự ngồi của bọn họ giới thiệu đơn giản.
“Hạ Mĩ, cách cậu giới thiệu có phải quá qua loa rồi không?” Đồ Thu Phong nhịn không được oán giận.
“Mọi người muốn biết chuyện gì về tôi đều có thể trực tiếp hỏi tôi đừng ngại, tôi sẽ gắng hết sức thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.” Cô Thần Phong trực tiếp mở miệng, trong ánh mắt nhìn thẳng mọi người có quyết tâm kiên định.
“Nếu Cô tiên sinh đã nói như vậy, chúng tôi đương nhiên không thể làm anh thất vọng.” Đồ Thu Phong mỉm cười nói,“Xin hỏi anh có biết anh có hai đứa con sinh đôi tám tuổi không?”
“Biết.”
“Nha? Anh lúc nào thì biết?”
“Hôm nay.”
Đồ Thu Phong nhịn không được khẽ nhíu mày, sau đó nhìn thoáng qua cúi đầu trầm mặc không nói Đồ Hạ Mĩ.
“Là Hạ Mĩ nói với anh sao?” Cô hỏi.
“Không phải.”
“Vậy là mấy đứa Hạo Anh, Hạo Tế tìm được anh, mới làm anh biết bọn chúng?” Lệ Hằng cũng hỏi, bởi vì anh dưới tình huống ấy, mới biết mình có con.
Đồ Hạ Mĩ nghe vậy, nháy mắt khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Sao anh lại nghĩ như vậy ? Chúng mới là hai đứa nhóc mà thôi, sao có thể tìm được tôi?” Cô Thần Phong kinh ngạc, bất quá những người khác so với anh càng sửng sốt.
Xem ra…… Anh không biết mấy đứa nhóc kia không giống như những đứa trẻ bình thường.
“Kỳ thật tôi là đạo diễn, vừa mới nhận nhiệm vụ tìm diễn viên nhí tạm thời, vì thế mới cho người đến trường học tìm nhân tài, không ngờ lại ở trong những bức ảnh đạt yêu cầu nhìn thấy chúng.” Anh thành thật nói.
“Cho nên hôm nay mục đích anh tới đây chỉ vì con trai anh? Nếu không phải vì chúng, anh căn bản là sẽ không tới?” Đồ Đông Nhan nhíu mày hỏi.
Cô Thần Phong rùng mình.“Tôi là vì làm chuyện một nam nhân nên làm mới đến đây.”
“Cái gì kêu là chuyện nam nhân nên làm?” Đồ Thu Phong vẫn nhíu mày hỏi.
“Có lẽ có hai vị vui lòng thay tôi trả lời vấn đề này?” Anh trầm mặc một chút, đột nhiên chuyển tầm mắt vào Dịch Ngạo Dương và Lệ Hằng, không nhanh không chậm mở miệng nói.
Hai nam nhân ăn ý nhìn nhau, Dịch Ngạo Dương mở đầu nói:“Tuy rằng chúng ta đều là nam nhân, nhưng vẫn có điểm không giống nhau, bởi vì hai chúng tôi là một thân kiêm cả cha và chồng, còn anh –”
“Cũng thế.” Cô Thần Phong đánh gãy lời anh,“Tôi là một người cha, cũng là một người chồng.”
“Chồng của ai? Anh đã kết hôn rồi?” Đồ Thu Phong lập tức nheo mắt lại.
“Hạ Mĩ, sắp.” Anh dùng biểu tình kiên định, chăm chú nhìn lại cô.
Không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy, Đồ Thu Phong ngạc nhiên trợn mắt, cứng họng nhìn anh, sau đó lại nhìn Đồ Hạ Mĩ, mà biểu tình trên mặt những người khác cũng gần giống như cô.
“Hạ Mĩ, anh ta nói thật sao?” Cô rốt cục hoàn hồn, nhanh chóng hỏi.
“Ừ.” Đồ Hạ Mĩ chậm rãi gật đầu.
“Ye!” Đầu cầu thang đột nhiên truyền đến một trận hoan hô như sấm dậy, dọa sáu người lớn đang ngồi trên so-pha phòng khách giật thót.
~>.