Đọc truyện Ta Muốn Đến Cửu Châu – Chương 10
Nghe thấy ngữ khí thân quen ấy, Nhược Nhất sững người, biết rằng nhất định hắn đã nhớ ra rồi.
Yêu vân trên mặt hắn và dấu vết trên ấn đường đã mờ đi. Thương Tiêu vẫn là Thương Tiêu ngày trước. Nếu là ngày trước, Nhược Nhất nghe thấy những lời như vậy, cô chắc chắn sẽ lau nước mũi lên người hắn, sau đó nói với vẻ thách thức: “Chàng nghĩ ta có cái gan ấy không!”.
Nhưng ngày trước, thì rốt cuộc chỉ là ngày trước.
Sắc mặt giận dữ tan đi, dần dần để lộ vẻ buồn bã, Nhược Nhất hướng mắt nhìn ra xa, nhìn ra thế giới bị ngăn cách bởi mái tóc của hắn, cô nói bằng thanh âm mà ngay cả bản thân cô cũng không nghe rõ: “Đúng vậy, ta không có cái gan ấy”.
Thương Tiêu sững người, vẫn chưa nói gì, bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ ở ngoài trướng, hai người lập tức sực tỉnh.
Thương Tiêu thản nhiên đứng dậy, thần sắc bình tĩnh nhưng khóe môi mím chặt thoáng lộ vẻ không vừa lòng: “Vào đi”.
“Tội lỗi tội lỗi, đã phá rối nhã hứng của hai vị”.
Nhược Nhất ổn định lại tâm trạng, đứng dậy phủi quần áo. Bỗng thấy khóe mắt nóng lên, một người áo đỏ như lửa đã đứng trong trướng. Chiếc áo bào chói mắt, cổ áo, tay áo đều nạm viền vàng, vạt dưới được thêu chín cái đuôi vàng lấp lánh. So với bộ quần áo lấp lánh chói sáng ấy, điều khiến người ta kinh ngạc hơn chính là dung nhan đẹp đẽ vô cùng của người mặc nó – hắn có đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách, đôi môi mỏng màu hồng đào. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên là toát ra sức mê hoặc yêu dị.
Nhược Nhất ngây người nhìn. Thế giới này còn có nam tử đẹp đến vậy sao. Quả nhiên, tất cả mọi thứ ở Cửu Châu đều là những thứ mà trí tưởng tượng của cô không thể chạm tới được.
Thương Tiêu thấy người đến, khẽ nhíu mày, vẫn chưa mở miệng hỏi thì người đó đã hành lễ với Thương Tiêu rồi lại thong thả nói: “Nhan cô nương, đã lâu không gặp, cô nương còn nhớ ta chứ?”.
“A…”. Nhược Nhất có chút khó xử, bởi vì trong ký ức của cô chưa từng xuất hiện nam tử tuyệt mỹ như thế này.
“Chắc là cô nương đã quên rồi, nhưng không sao cả, có người nào nhớ được chuyện đã xảy ra hai trăm năm trước chứ?”. Hắn đặc biệt nhấn mạnh chữ “người”. Nhược Nhất sững sờ, bất giác nhìn về phía Thương Tiêu. Thương Tiêu cũng đang nhìn cô, cô không thể đọc được ẩn ý trong đôi mắt màu tím ấy. Nhược Nhất cúi đầu, gượng cười. Hơ, biết nói thế nào đây? Nói thật với hắn ư? Hắn sẽ không tin. Vốn dĩ, niềm tin giữa họ đã vô cùng ít ỏi.
Im lặng một hồi, cuối cùng người phá vỡ im lặng là Thương Tiêu: “Cửu Diệm, nàng ấy không có yêu lực”.
Cửu Diệm mỉm cười: “Vậy sao, vậy thì…”. Thoắt một cái, Cửu Diệm đã đứng trước mặt Nhược Nhất, cô chưa kịp ngạc nhiên, bàn tay đẹp đẽ đã nâng đầu cô lên, “Cô nương học được cách trường sinh bất lão như thế nào?”.
Nhược Nhất cau mày, vô cùng căm ghét tư thế dâm tà này, quay đầu gạt tay hắn ra, lùi lại mấy bước, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Cửu Diệm và nói: “Cho dù ngươi có tin hay không, ta chỉ là một người bình thường, không có yêu lực, cũng không biết trường sinh bất lão”.
Cửu Diệm nhướng mày, dường như bị thái độ của cô khơi dậy hứng thú, liếc mắt nhìn Thương Tiêu, thấy hắn không có ý ngăn cản, Cửu Diệm cười: “Hiển nhiên, điều này không thể thuyết phục ta. Hoặc là, ta nên hỏi cô nương câu khác. Nhan cô nương, hai trăm năm trước, cô nương đã đi đâu?”.
Im lặng.
Trong yên lặng, Nhược Nhất có thể nghe thấy rất rõ hơi thở của mình.
Đi đâu? Những cảnh tượng hỗn loạn trong ký ức lướt qua trước mắt giống như ma quỷ. Cô hít thở sâu, ép bản thân bình tĩnh lại, quay sang nhìn Thương Tiêu, khẽ nói: “Ta thấy buồn chán, muốn về, vì thế đã rời khỏi đây, chỉ đơn giản vậy thôi”.
Lời vừa dứt, sắc mặt của Thương Tiêu không đổi, nhưng dấu ấn nơi ấn đường bỗng nhiên xuất hiện, thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn da. Nhiệt độ trong không khí như giảm mạnh, một luồng hàn khí dữ dội lướt qua mặt Nhược Nhất, sắc đỏ tươi lập tức hiển hiện trên khuôn mặt có phần nhợt nhạt của cô.
Nhược Nhất không lau, để mặc cho máu tươi lướt qua mặt mình, trông như những giọt nước mắt. Cô và Thương Tiêu cứ nhìn nhau không chút biểu cảm như vậy. Không khí trong trướng dần dần chùng xuống, gió lại nổi lên, tiếng ồn ào ngoài trướng vang lên, tiếng hô hào bất an của quân sĩ và tiếng ngựa hý xuyên qua tấm bạt dày truyền vào tiếng được tiếng mất.
Một lúc sau, chỉ nghe thấy một nữ tử kêu lên kinh ngạc ở bên ngoài, rèm cửa bị lật ra. Võ La xông vào, vừa nhìn thấy không khí bên trong, nàng không nói một lời, giáng một chưởng vào ngực của Cửu Diệm, tức giận nói: “Ngươi chỉ giỏi gây phiền phức!”.
Cửu Diệm bị đánh ngã sang một bên, chiếc áo bào hoa lệ dính đầy bụi đất, hắn có chút ấm ức.
Hắn lếch thếch đứng dậy, bĩu môi làm ra vẻ đáng thương giải thích: “Ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng mà thôi, Tiểu Võ La sao phải giận dữ như vậy”.
Võ La không thèm bận tâm tới hắn, đi đến bên cạnh Nhược Nhất, khẽ nói: “Biểu ca bị trọng thương, A Nhan”.
Nhược Nhất cúi xuống, gật đầu, cuối cùng vẫn chịu thua. Mặc cho Võ La kéo mình ra ngoài, trong lòng cô lại cảm thấy có chút nực cười. Giận cái gì cơ chứ. Chàng có tư cách gì để tức giận? Vì sao lại tỏ vẻ bị tổn thương, lại còn để lộ ánh mắt như vậy…
“Sao?”. Giọng nói lạnh lùng tựa băng tuyết của Thương Tiêu khẽ vang lên, “Lại định không từ mà biệt à?”.
Võ La liền dừng bước, quay đầu nhìn Thương Tiêu, mỉm cười khó xử: “Biểu ca, Tử Đàn tỷ tỷ bảo muội…”.
Thương Tiêu khẽ quắc mắt, Võ La tự động ngậm miệng, lập tức buông tay Nhược Nhất, lôi Cửu Diệm đang hào hứng trốn bên cạnh xem kịch hay ra ngoài, cao giọng nói: “Vậy muội đi gọi Tử Đàn tỷ tỷ tới xem vết thương cho huynh”. Sau đó không thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
Trong trướng chỉ còn lại hai người. Ánh mắt của Thương Tiêu chăm chú nhìn khuôn mặt Nhược Nhất, không biết hắn đang nghĩ gì, khóe miệng mím chặt. Nhược Nhất suy ngẫm ý nghĩa của từ “không từ mà biệt”, sau đó cười khẩy. Lúc ấy, nếu cô bỏ đi trước khi hắc đại hiệp xuất hiện, vậy thì hôm nay, đối diện với lời chất vấn của Thương Tiêu, cô chỉ có thể e dè thận trọng. Nhưng…
“Không từ mà biệt thì sao? Cho dù ta bị trói tới từ biệt chàng, chẳng phải vẫn là ‘không từ mà biệt’ sao?”.
Thương Tiêu tái mặt, không nói gì.
Nhược Nhất cười rất vô tội: “Sao, không còn gì để nói nữa à?”. Vừa quay đi, Nhược Nhất định đi thì bị người đứng sau túm chặt cánh tay. Nhược Nhất quay đầu trợn mắt với hắn, nhưng trong lòng lại nhói đau. Nếu… nếu trên đỉnh Hàn Ngọc, chàng nắm tay ta chặt như thế này thì tốt biết bao.
“Buông tay ra!”.
“Không thể được”. Ba từ đầy khí phách, rõ ràng là ngang ngược tới mức đáng hận, nhưng lại khiến Nhược Nhất thấy sống mũi cay cay.
“Thương Tiêu”. Nhược Nhất cúi đầu, không nhìn sắc mặt nhợt nhạt của hắn, “Rốt cuộc chàng muốn thế nào?”.
“… Không được đi”.
“Lý do?”. Nhược Nhất hỏi một cách thấp hèn, Nhan Nhược Nhất trước đây ở bên cạnh Thương Tiêu, bởi vì cô thích hắn, thích tới mức có thể vứt bỏ cả trái đất. Còn Nhan Nhược Nhất bây giờ đã không thể thích Thương Tiêu được nữa, bởi vì hắn đã từng vì một người con gái khác mà vứt bỏ cô. Bây giờ cô không thể ở lại bên cạnh hắn, không còn cách nào… Cô chỉ sợ lại bị vứt bỏ một lần nữa.
“Không có lý do”. Thương Tiêu mím chặt môi, gượng gạo nói.
Nhược Nhất cười lạnh lùng: “Vậy thì ta cũng không có lý do gì để ở lại”.
Bàn tay hắn siết chặt, dường như muốn bẻ gãy xương của cô. Dường như Thương Tiêu hận cô đến cùng cực: “Nếu đã như vậy hà tất phải quay lại? Vì sao không biết mất hoàn toàn! Nàng có biết sự xuất hiện của nàng sẽ mang lại bao nhiêu phiền phức và rối rắm không! Nàng có biết nàng khiến người ta hận tới thấu xương như thế nào không! Vì sao lại bắt ta phải gặp lại nàng…”.
Không thể không nói, những lời sắc bén này khiến Nhược Nhất tổn thương. Cô ngẩng đầu, nỗi đau đớn trong đôi mắt khó có thể giấu giếm. Sau khi bị tổn thương cô đáp trả lại một cách lý trí: “Chàng dựa vào cái gì mà chắc chắn là ta cam tâm tình nguyện quay lại? Sao chàng biết được ta không muốn biến mất hoàn toàn! Ta cũng vô cùng căm hận những phiền phức và rối rắm mà chàng mang tới cho ta!”.
Nhược Nhất nói: “Điều mà ta hối hận nhất chính là gặp chàng, tất cả mọi thứ thuộc về chàng… Ta tình nguyện từ nay về sau, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Tốt nhất là ngay cả ký ức cũng biến mất sạch sành sanh!”.
Từng câu, từng chữ khiến sắc mặt của Thương Tiêu càng thêm nhợt nhạt. Hắn cố kìm nén huyết khí cuộn dâng trong lồng ngực, bóp chặt hai tay của Nhược Nhất, trói buộc cô, luồng khí ấm nóng khẽ phả bên tai cô, lời nói ẩn chứa cảm xúc không biết là tức giận hay tuyệt vọng: “Vậy thì, ta sẽ xem xem nàng muốn rời đi như thế nào!”. Nói rồi, hắn mở miệng cắn vào chỗ cách hai tấc sau tai Nhược Nhất.
Nhược Nhất kêu lên một tiếng, trong đầu nhanh chóng lướt qua ba chữ “Quỷ hút máu” màu vàng lấp lánh. Cô còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một luồng khí lạnh băng từ từ chảy vào người, luồn lách khắp nơi trong cơ thể, cuối cùng ngưng tụ ở chỗ môi Thương Tiêu chạm vào.
Thương Tiêu buông Nhược Nhất ra, bàn tay khẽ vuốt ve chỗ mà hắn vừa cắn, một hoa văn màu đen thoắt ẩn thoắt hiện. Hắn khẽ nhíu mày, vẻ an tâm, bi thương, mơ hồ đều hội tụ trong thần sắc phức tạp của hắn. “Cho dù nuốt nàng vào bụng, ta… ai… không cầm…”. Chàng lẩm nhẩm, Nhược Nhất không nghe rõ những lời tiếp theo, nhưng cô bất chợt hồi tỉnh.
Cô nghiến răng, dùng hết sức bình sinh đẩy Thương Tiêu một cái. Điều đáng ngạc nhiên là Thương Tiêu thật sự bị cô đẩy đi vài bước. Nhược Nhất sờ gáy mình, cảm giác lành lạnh miên man không dứt. Cô kinh ngạc trợn mắt nhìn Thương Tiêu, trong lòng lạnh buốt. Mấy tiếng “nuốt nàng vào bụng” khiến Nhược Nhất lạnh tới thấu xương. Nếu là người đàn ông khác nói với Nhược Nhất mấy từ này, chắc chắn cô sẽ không thèm bận tâm, nhưng Thương Tiêu…
“Khốn… khốn kiếp!”. Hoảng loạn ném lại câu đó, Nhược Nhất không do dự dù chỉ một giây, quay người lao ra khỏi doanh trướng.
Thực ra, nếu Nhược Nhất ở lại thêm một giây nữa thôi thì sẽ nhìn thấy nụ cười gượng trong đôi mắt của Thương Tiêu và máu tươi không thể kìm nén được nữa, chảy ra trên khóe môi hắn. Thương Tiêu ấn ngực, dựa vào giường từ từ ngồi xuống, ho vài tiếng. Bỗng nhiên trong lòng hắn có chút bực bội: Nàng thật sự không biết “thủ hạ lưu tình”(*) sao? Chắc là nàng không biết. Nếu không nàng sẽ không nói ra những lời như thế:
“Sao chàng biết được ta không muốn biến mất hoàn toàn! Ta cũng vô cùng căm hận những phiền phức và rối rắm mà chàng mang tới cho ta!
Điều mà ta hối hận nhất chính là gặp chàng, tất cả mọi thứ thuộc về chàng…
Ta tình nguyện từ nay về sau, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Tốt nhất là ngay cả ký ức cũng biến mất sạch sành sanh!”.
(*) Nương tình khi ra tay.
Ngay cả ký ức cũng không giữ lại chút nào sao? Thật là khó nghe tới mức khiến hắn không thể chịu nổi nếu phải nghe thêm lần nào nữa. Hắn khẽ điều chỉnh lại hơi thở, sắp xếp sức mạnh hỗn độn trong cơ thể. Khi mở mắt, trong đôi mắt màu tím đã gột sạch tất cả cảm xúc, hắn búng ngón tay, sau lưng lập tức xuất hiện một làn khói đen.
“Diêu Hoàng, gọi Tử Đàn và Võ La tới đây”. Hắn trầm tư một lúc, “Cả Cửu Diệm nữa”.
“Vâng”. Sau câu trả lời ngắn gọn, lọn tóc màu bạc bên tai Thương Tiêu khẽ động, một bóng đen như mộng như ảo lướt qua.
Cửu Châu hai trăm năm sau ư? Ta muốn xem xem rốt cuộc nó có thể biến thành dáng vẻ như thế nào.