Đọc truyện Tà Minh Chi Giới – Chương 85
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mặt trời ban trưa quá mức chói mắt, cây cỏ bị ánh nắng chiếu xuống, mất đi hơi nước vốn có.
Dưới nắng ấm, Mộc Thủy Vân lười nhác tựa vào thân cây, vuốt ve Huyết Phật châu, mỗi hạt châu tròn tròn no đủ lại trơn tuột, châu tròn ngọc sáng đỏ sẫm, hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Khi biết được bối cảnh khổng lồ của Phật châu, Mộc Thủy Vân vô cùng kinh ngạc, giật mình, cũng có chút sợ.
Vì sao lại sợ, Huyết Phật châu tuy rằng uy lực cường đại, nhưng hiện nay tu vi của nàng, căn bản không thể khống chế lực lượng chân chính của nó.
Hơn nữa mỗi lần nàng vận dụng Huyết Phật châu, sau lưng liền đau đớn một trận, có lúc thời gian đau nhức khá dài, có lúc chỉ thoáng qua, tựa như cơn gió vô thanh vô tức. Sau đó nàng cũng có soi gương, tấm lưng tuyết trắng một mảnh căn bản không có vết tích gì khác, điểm này thực tại nhượng nàng lo lắng.
Tử Vân Trúc không gạt nàng, Chu Vũ Nhi càng sẽ không nói dối, tuy rằng lúc đó không chịu tin tưởng, nhưng về sau nàng hiểu được.
Lúc nàng mới vào thánh cấp, lực lượng ở trong Huyết Phật châu từng xâm nhập thân thể của nàng, xem ra gì đó phía sau lưng, hẳn là có quan hệ rất lớn với thời khắc dung hợp.
Hoa sen, như Chu Vũ Nhi đã nói, đó là một đóa sen màu máu sao?
Hoa sen đại biểu thần thánh, càng là thánh vật cửa Phật tín ngưỡng tượng trưng cho sự thuần khiết.
Một đóa sen máu, lại đại biểu cho cái gì đây?
Mộc Thủy Vân niệp động Phật châu, nhắm mắt tĩnh tâm, trong lòng một mảnh trầm lắng.
“Thủy Vân, ngươi là không phải xuất hiện khúc mắc?” Nguyên Hải đi tới, khoanh chân ngồi ở bên người nàng, hắn biết nàng không có ngủ, mà là tĩnh tâm, tự hỏi.
Mộc Thủy Vân mở mắt, giơ Huyết Phật châu lên: “Nó, tất cả đều là bởi vì nó. Nguyên nhân duyên lạc, chung quy quy về Phật tổ.”
Nguyên Hải nhìn Phật Châu trên tay nàng, huyết sắc tràn ngập cảm giác quỷ dị, tinh thần đột nhiên rung động: “A di đà Phật, Huyết Phật châu tuyển trạch ngươi, chính là ý trời. Nếu vì đó mà phiền não, không bằng buông bỏ. Phật tổ từng nói, buông chấp niệm, chẳng khác nào buông phiền não.”
Mộc Thủy Vân tự giễu cười: “Ta có thể buông sao? Thật sự có thể sao?”
Bất ngờ ném Huyết Phật châu đi, nhìn nó tiêu thất, Mộc Thủy Vân nhắm mắt lại, lúc này nàng cái gì đều không muốn nghĩ, cứ yên lặng như vậy là hay nhất.
Nhưng lại không như mong muốn, âm thanh phá không hưởng khởi, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Nguyên Hải, một vệt đỏ bay ngược trở về.
Phật châu trong suốt ngọc nhuận, sau một giây, tự động quấn quanh cổ tay mảnh khảnh, tất cả, bất quá là chớp mắt.
Mộc Thủy Vân nở nụ cười khổ, đảo mắt nói: “Thấy không, ta không thoát khỏi nó được. Nó và ta tựa như một thể, thời thời khắc khắc chẳng phân ly.”
Nguyên Hải than thở: “Ý trời.”
Thời gian bay nhanh lưu chuyển, mặt trời chiều ngã về Tây, ánh nắng dịu dần.
Trong Thiên Mộ Điện, huân hương lượn lờ.
Mộ Ngôn một lần nữa đóng cửa điện, xoay người nhìn về phía nam tử ngồi ở trên ghế khách, cười: “Quả là vẻ vang cho kẻ hèn a, điện nhỏ này của ta, Liệt Phong công tử lại có hứng làm khách, thật là vinh hạnh của ta.”
Thanh Vũ Lâu là thế lực cường hãn nhất trên đại lục, nàng sẽ không ngu đi đắc tội, thái độ tự nhiên cũng phải cung kính có lễ.
“Không, người sáng mắt không nói tiếng lóng, bổn tôn tới đây bái phỏng, chính là vì đại hội luyện đan.” Liệt Phong mỉm cười, thái độ ngược lại cũng khiêm tốn.
Đối với Mộ Ngôn này, hắn tự nhiên là đã tra nhất thanh nhị sở, lúc này mới đăng môn bái phỏng.
Hảo đại hỷ công, kiêu ngạo tự phụ, nữ tử này để có thể thắng được đại hội luyện đan, ngay cả Mộc Thủy Vân đều dám đắc tội, cuối cùng vì Vân Ngũ Châu thiên vị, nhất định trong lòng không phục, hắn tới đàm phán, là hữu hiệu nhất.
Mộ Ngôn tâm tư trằn trọc, nói: “Ta không ngờ, Liệt Phong công tử còn hứng thú với đại hội luyện đan của Dược Tiên Cốc chúng ta.”
“Ngươi đã sai rồi.” Liệt Phong thấy nàng kinh ngạc, liền cười nói: “Ta không phải có hứng thú với đại hội luyện đan, mà là có hứng thú với phần thưởng dành cho quán quân của đại hội luyện đan. Ngươi và Thượng Quan Ngân tuy mặt ngoài bình thản, kỳ thật, từ lâu như nước với lửa. Ta có thể giúp ngươi đánh bại nàng, trợ ngươi đoạt được giải nhất, cho ngươi hưởng thụ một khắc thắng lợi vinh quang kia. Thế nhưng ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu.”
“Ngươi muốn phần thưởng của đại hội, bảo vật phía sau núi?” Mộ Ngôn không phải kẻ ngu si, lời nói rõ ràng như thế nàng có thể nào nghe không hiểu, xem ra nam nhân này đến Dược Tiên Cốc là có mưu đồ khác.
Liệt Phong cuồng tứ cười, nhưng mâu quang nhu như tịnh thủy, tiếng nói phá lệ từ tính: “Ta thích giao tiếp với người thông minh, Mộ Ngôn cô nương, quả nhiên minh bạch tâm ý của ta.”
Mộ Ngôn nhảy dựng, chỉ cảm thấy nhãn thần nam nhân này thật đẹp, tà tứ lại mang theo nhu tình, nàng xem toàn thân phát nhiệt, vội vã quay đầu: “Ngươi nói có thể giúp ta, tương trợ thế nào?”
Liệt Phong cười, mở tay, nhất thời kim quang trán phóng, đúng là một viên tiên lưu chuyển.
Thấy Mộ Ngôn khiếp sợ, hắn cười nói: “Khỏa đan dược này còn hơn cây linh chi kia của ngươi.”
Cảm thụ được khí tức của tiên đan so với cây linh chi kia còn thuần khiết hơn, Mộ Ngôn cười khổ: “Đâu chỉ là hơn, quả thật vô pháp sánh bằng. Liệt Phong công tử, ngươi đây là ý gì? Tiên đan này, sẽ không là cho ta dùng đi?”
Liệt Phong thu hồi tiên đan, quang hoa bạo phát lần lượt yểm đi, khẽ cười nói: “Đại hội luyện đan, ai có thể luyện tiên đan, người đó là kẻ thắng. Khỏa tiên đan này có công hiệu năm trăm năm, nếu ngươi trực tiếp dùng tu vi ổn nhập tôn cấp. Nếu ngươi không có nắm chặt việc luyện đan, cũng có thể dùng nó thay thế, bảo đảm sư phụ Vân Ngũ Châu của ngươi sẽ kính trọng ngươi vài phần. Mà ta còn có thể bảo chứng, đại hội luyện đan phân thắng bại, khẳng định xảy ra một hồi ngoài ý muốn kinh thiên động địa. Đại đệ tử Thượng Quan Ngân bởi vậy mà chết, đó là ý trời. Đến lúc đó, ngươi sẽ đường đường chính chính trở thành Đại sư tỷ của Dược Tiên Cốc. Việc tốt song toàn, do ngươi quyết định.”
Mộ Ngôn cụp mắt, tiên đan này thật tuyệt vời, không nói đến có thể đề cao tu vi, chỉ cần đoạt được hạng nhất, diệt trừ Thượng Quan Ngân, đã đủ làm nàng thoả mãn.
Xem biểu tình của Mộ Ngôn, Liệt Phong lần thứ hai mở tay ra, quang hoa rực rỡ.
Mộ Ngôn niết tiên đan trong lòng bàn tay, đột nhiên vòng eo bị ôm, hô hấp ấm áp phun ở cổ: “Bây giờ, ngươi là minh hữu của ta. Nếu Mộ Ngôn cô nương phân phó gì, ta sẽ làm hết sức ổn thỏa.”
Mộ Ngôn từ chối, lại bị hắn ôm chặt hơn, trừng mắt nói: “Ngươi làm gì?”
“Nhìn vào mắt ta, nàng hẳn là minh bạch.” Hai mắt Liệt Phong phá lệ ôn nhu, dung nhan anh tuấn khiến tất cả phái nữ đổ gục.
Mộ Ngôn bị nhãn thần ôn nhu của hắn hấp dẫn, nguyên bản giãy giụa đã hóa thành thần phục, mặc cho Liệt Phong ẵm nàng tới giường, trong nháy mắt dáng người khuynh đảo, nàng kìm lòng không đậu nhắm mắt lại.
Liêm trướng nhẹ rũ, che khuất một hồi xuân tình.
Ánh trăng như mặt nước trút xuống, trên đỉnh Đông Hải, đảo nhỏ vắng vẻ phi thường.
Ngân Nguyệt an tĩnh quỳ rạp trên đất, một đôi mắt phá lệ ôn hòa, tại buổi tối vắng vẻ, Tuyết Phong hiếm khi thân cận với nó, hiện tại nó rất kinh hỷ.
Tuyết Phong lười nhác nằm ở trên cỏ, đầu gối lên lưng Ngân Nguyệt, lẳng lặng quan sát trăng rằm, trong đồng tử thâm thúy, thấy được một dáng người, một dáng người bình thản hờ hững, nhẹ giọng nỉ non: “Ngươi nói xem, nàng có thể thuận lợi bắt được Linh châu hay không?”
Ngân Nguyệt giật giật lỗ tai, đồng mâu xích sắc ẩn hàm thâm ý, chưa trả lời nàng, đánh trống lảng: “Ngài rất lưu ý nàng, thậm chí dùng quá nhiều thời giờ lo lắng nàng. Tuyết Phong, ngài trong lòng ta vẫn rất lạnh lùng, như thế nào lại lưu ý người khác? Huống chi, người này còn là một nữ nhân.”
Tuyết Phong vẫn im lặng, điều chỉnh tư thế một chút, dây buộc bên hông lại rời rạc ra, da thịt trước ngực dưới ánh trăng càng thêm trong suốt ngọc nhuận, hoàn mỹ không tỳ vết.
Cảm giác hổ bạc dưới thân khẽ run, mâu quang Tuyết Phong tà mị, xoay người ghé vào trên người nó, nhẹ nhàng xoa bộ lông mềm mại, thấy thân thể Ngân Nguyệt càng run rẩy hơn, nàng tà tứ cười: “Vì sao ngươi run? Chẳng lẽ ngươi sợ ta?”
Ngân Nguyệt híp mắt, rõ ràng là cố kìm nén xung động trong cơ thể, Tuyết Phong này thật sự yêu mị muốn chết, nó cũng không chống đối nổi câu dẫn của nàng, trong lòng kêu rên, nào có chủ nhân đi rù quến khế ước thú a, khổ cho nó quá!
Tuyết Phong sao không nhìn ra nó đang nhẫn nại, xoa hai cái nữa liền buông tha, cười lạnh: “Xem ra, ngươi cũng là chịu không nổi nhỉ?”
Ngân Nguyệt thở hổn hển, phát hiện ngữ khí của nàng hơi khó hiểu, vì sao lại nói “cũng”?
Gió đêm mờ ảo, bụi cỏ xa xa sột soạt lay động.
Mi tâm Tuyết Phong khẽ động, nằm ngửa trên cỏ nhìn vầng trăng, mở miệng nói: “Dự định trốn ở nơi đó nguyên một buổi tối hay sao?”
Ngân Nguyệt quay đầu nhìn lại, bụi cỏ kia bị sức gió đẩy ra.
Nữ tử áo vàng đi ra, nàng tựa hồ không dám vượt qua, liền dừng lại cách đó không xa quỳ gối trên mặt đất: “Cung chủ.”
Tuyết Phong nhổ cỏ kẹp tại đầu ngón tay đùa bỡn: “Một đường đuổi theo, ngươi rốt cuộc tìm được nơi đây, quả nhiên là có nghị lực.”
“Cung chủ! Ba trăm năm, nếu không có việc gì, vì sao không đến Bích Hải tìm ta? Nơi này mới là nhà của ngài!” Hai mắt Hoa Như Thương rưng rưng, phong phạm khí thế đứng đầu một các từ lâu đã hoá thành hèn mọn trước mặt Tuyết Phong, đây là một loại khẩn cầu không thể tránh được.
Tuyết Phong than thở: “Ngươi sai rồi. Bích Hải Linh Âm Các không phải của ta, nó là tâm huyết của ngươi. Quang ảnh trăm năm, ngươi từng bước một gầy dựng cơ nghiệp trên đại lục, vươn đến đỉnh cao. Thành tựu huy hoàng như vậy, ta đều nhìn thấy. Thiên Hoa Cung đã bị hủy diệt, theo Tà Minh diệt vong rồi biến mất. Ta vốn không nên tồn tại trên thế gian này, chỉ vì đoạn tình cảm dang dở mà chống đỡ. Cuộc sống mới của ta là cô độc, không có nửa điểm quan hệ nào với ngươi.”
Hoa Như Thương nói: “Cung chủ, ngài không nên nói như vậy. Vì cảm tình không nên có đó, ngài nỗ lực nhiều như vậy. Nguyệt Lạc thì sao, nàng và vợ nàng du biến thiên sơn vạn thủy, ân ái trăm năm, chưa từng nghĩ tới cảm thụ của ngài! Thuộc hạ nghĩ, nếu ngài đã sống lại, nhất định phải tìm các nàng báo thù. Đoạt lại tất cả vốn có, bù đắp nỗ lực thời gian qua! Chỉ cần ngài trở về Bích Hải, ta liền triệu tập toàn bộ thế lực trong thiên hạ, đối kháng Danh Kiếm Lĩnh!”
Phong nhi câu dẫn cả Ngân Nguyệt lẫn Hoa Như Thương, coi chừng có người ghen…