Tà Minh Chi Giới

Chương 2


Đọc truyện Tà Minh Chi Giới – Chương 2

Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Một vòng xoáy vàng óng ngưng cuốn, sấm sét cuồn cuộn trên tầng mây lập tức khuếch tán, một tia sáng đỏ lần lượt chiếu xuống, triệt để đánh vào thân kiếm của nam tử. Phanh một tiếng, kiếm bị cường lực đánh bay, nam tử sợ hãi, vội vã lui về phía sau mấy chục mét, gắt gao che cánh tay đang đau đớn, cú đánh vừa nãy suýt nữa đánh gãy nó, đây là sức mạnh cỡ nào?
Yến Dương Thiên cũng giật mình nhìn lên lốc xoáy cực nhanh trên trời, cột khí vàng óng soi cả bầu trời đêm, không phải là thần thánh, mà lộ ra một chút đỏ tía quỷ dị!
“Mẹ ơi, mau tránh ra!”
“Đây là tình huống gì? Vũ đại nhân, ngài không sao chứ?”
Mọi người kinh ngạc hét lên, toàn bộ cấp tốc lùi về sau, vòng xoáy trên đỉnh đầu lại lớn hơn tựa như có sức mạnh tiềm ẩn tranh nhau đột phá, vàng cùng đỏ dây dưa quấn lấy nhau, quả thật làm kinh sợ linh hồn của bọn họ!
Theo vòng xoáy vận chuyển, một luồng sức mạnh mãnh liệt được phóng ra ngoài, cảnh vật trong phạm vi nghìn mét đều bị ảnh hưởng, khu rừng bị nguồn sức mạnh áp bức đến rung động, những hàng tùng từng đứng thẳng tắp nay lại gãy rụng!
Nguồn sức mạnh này quá mạnh mẽ , nếu tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ bị đè chết a. Mọi người thở không nổi, nam tử kia mặt lộ vẻ âm trầm bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn dắt thuộc hạ bỏ chạy, mặc dù bước đi hơi khó khăn nhưng cũng không làm khó được ý chí sinh tồn của bọn họ, cuối cùng giãy giụa trốn thoát!
Yến Dương Thiên nằm trên mặt đất, mười ngón tay quấu xuống đất, ra sức chống cự áp lực chèn ép trên đầu, vết máu bên môi từ lâu đã đọng lại. Đối mặt với sức mạnh như thế, hắn đã không có sức chống cự, cho dù nhúc nhích, đều rất khó khăn, huống chi đào tẩu. Người của Thanh Vũ Lâu đi rồi, nhưng hắn phải chết ở đây, lẽ nào là ý trời sao?
Ầm ầm ầm, vòng xoáy liên tiếp xoay tròn, kèm theo một tiếng kêu thanh thoát, một bóng người từ vòng xoáy rớt xuống, bầu trời đùng đùng vang dội, ánh vàng từ từ khuếch tán!
Áp bức chậm lại, Yến Dương Thiên ngửa mặt lên trời nhìn, đã thấy một cái bóng ập xuống, còn chưa kịp né tránh, hắn trợn lớn hai mắt sợ hãi rống: “Không!”
Rầm một tiếng, Mộc Thủy Vân cảm giác cảnh vật trước mắt đều lay động, từ trên trời té xuống, nàng cho là mình chắc chắn phải chết, ai biết ở dưới người lại có một mảnh mềm mại, nàng thở phào nhẹ nhõm, may mắn, không bị ngã chết!

“Cô nương, ngươi có thể đứng lên được không a?” Một giọng nói buồn bực vang lên, Mộc Thủy Vân kinh ngạc nhìn lại, thấy mình còn đè lên một người khác, giật mình một cái, mau mau đứng lên cũng đỡ hắn dậy, bận bịu xin lỗi: “Thật không tiện a, ngươi không sao chứ?”
“Ta… Khụ khụ khụ!” Yến Dương Thiên thở hổn hển, chỗ “ấy” của hắn suýt nữa dập nát, bị một người từ trên cao như vậy ngã xuống, đè lên, ngươi thử xem a! Hai mắt lạnh lẽo, lẳng lặng đánh giá nữ nhân trước mắt, tròng mắt hơi sâu xa nhưng lại lấp loé kinh ngạc. Nữ nhân này, vì sao ăn mặc quái lạ như vậy, trên người không mặc trường bào, rất giản lược, còn lộ ra hai cánh tay, thật sự là chưa từng nhìn thấy. Có điều tướng mạo của nàng cũng mỹ lệ, cho hắn cảm giác lãnh đạm, liếc mắt một cái, trên cổ tay của nàng là Phật châu Hồng Ngọc, giật nảy mình.
Mộc Thủy Vân lùi về sau một bước nhìn xung quanh, mặt đất giống như bị lợi khí san bằng, cây cối bị nhổ tận gốc, trong chu vi trăm mét thậm chí ngàn mét đều trụi lủi, giống như một đại bình nguyên, mà xa xa thì núi liên miên, ánh trăng chiếu rọi có vẻ mê ly mà lại sương mù sáng tỏ.
Đây là nơi nào? Mình không phải ở chùa chiền dâng hương sao? Làm sao sẽ rơi xuống đây? Mà nam nhân trước mắt sao lại mặc quần áo cổ trang, lẽ nào là ở trường quay phim?
Yến Dương Thiên điều tức chân khí bên trong cơ thể, để nó không nhanh không chậm tuần hoàn tự thân kinh mạch, đồng thời hỏi: “Sao cô nương lại từ vòng xoáy rơi xuống? Nếu không có ta ở phía dưới tiếp được ngươi, chỉ sợ ngươi đã chết rồi.”
“Đối với điểm ấy, ta rất xin lỗi. Ngươi có thể nói cho ta, đây là nơi nào không?” Mộc Thủy Vân kinh ngạc nhìn chân khí trắng trên người hắn, trong lòng đâu chỉ khiếp sợ, cũng không biết mình bất tri bất giác lùi về phía sau.
Nhìn vẻ mặt nữ tử quỷ dị, hai mắt Yến Dương Thiên đăm đăm, hiếu kỳ biến mất, giải thích: “Ở đây là núi Tây Nam. Cô nương vẫn chưa trả lời ta, lúc nãy ngươi làm sao đi ra vòng xoáy kia.”
“Ta cũng không biết, ta nguyên bản ở trong chùa bái Phật, hết thảy đều rất bình tĩnh, tự dưng lại bị vòng xoáy này tập kích, mang đến nơi này.” Mộc Thủy Vân hoàn toàn không hiểu, lại không cách nào nói rõ, núi Tây Nam à? Nhìn nam tử trước mắt trông khá anh tuấn, nghi vấn hỏi: “Các ngươi đóng kịch? Đóng phim kiếm hiệp?”
“Đóng kịch? Cái gì là đóng kịch a?” Yến Dương Thiên không rõ, nữ nhân này không chỉ quái lạ, ngôn ngữ càng thêm khác biệt, liếc thấy ánh trăng vắng lặng, suýt chút nữa đã quên việc về Linh hồn nguyên châu, năm ngón tay co lại, trường kiếm nằm trên đất hóa thành một tia sáng trắng ẩn nấp ở lòng bàn tay, đăm đăm nhìn nữ tử đang giật mình, bên môi cong lên: “Đi đây.”
Nhìn bóng lưng nam tử rời đi, Mộc Thủy Vân nhíu mày, cổ tay loé lên một vệt đỏ, yên lặng nhìn chuỗi Phật châu này, thở dài, xem ra, chỉ có thể đi dọc theo sơn đạo, chỉ mong là nàng nghĩ đúng, nếu không…
Sắc trời tờ mờ sáng, một vệt sáng trắng xẹt qua chân trời, lướt qua núi non trùng điệp, thẳng đến ngọn núi ở nơi cao và xa nhất!
Một toà sơn trang ẩn trong mây mù hùng vĩ từ từ lộ ra, xung quanh khói sương mờ ảo, giống như tiên cảnh.

Dáng người thon dài xoay tròn trên không, Yến Dương Thiên vung vạt áo đáp xuống đất, mặt hai nam tử gác cổng lập tức lộ ra vẻ kính trọng.
Một nam tử áo vàng đã chờ trong viện từ sớm, thấy Yến Dương Thiên đi đến, liền cung kính báo cáo: “Thiếu chủ, chưởng môn các phái đã ở trong tiền thính*, bọn họ đều đang chờ ngài.”
*sảnh trước
“Tiểu Điệp trở về chưa?” Yến Dương Thiên vừa đi vừa hỏi.
Nam tử đi theo phía sau nói nhỏ: “Tiểu thư đã trở về, Trang chủ nghe nói việc này xong, nổi giận lôi đình. Hiện tại tiền thính đã bu đầy người, đều đang nghị luận.”
“Nghị luận cái gì?” Yến Dương Thiên dừng bước, ánh mắt híp lại.
Nam tử do dự một chút, châm chước nói: “Là sự tình liên quan đến Linh hồn nguyên châu, tất cả chưởng môn đều bắt tay nhau biểu quyết ở đây, để chọn ra một người có năng lực xuất chúng, có thể mang bọn họ đến núi Tiêu Dao.”
“Hừ! Xuất chúng? Buồn cười!” Yến Dương Thiên xem thường hành vi vô liêm sỉ đó, muốn phân canh* liền nói phân canh là được, cần gì phải dối trá như thế.
*phân chia lợi nhuận
Núi Tiêu Dao, trận pháp chiếm đa số, nghe nói, là nơi tiên gia ở thời kỳ thượng cổ dùng để tu tập các loại pháp môn tiên linh, khắp nơi đều là bảo bối, trăm năm trước lại truyền ra tin đồn nói nơi đó có thần kỳ dị thú qua lại, có điều đều có trận pháp bảo hộ. Nếu có thể mở ra trận pháp ở trung ương kia, tiếp theo, bắt giữ những dị thú kia, có thể buôn bán, cũng có thể ký khế ước nhằm tăng cao tu vi của bản thân, thật sự là bách lợi vô hại*.
*chỉ có lợi mà không có hại

Tuy nhiên hai năm trước, Trang chủ Yến Hà của Phi Vân Sơn Trang ra ngoài du lịch, vừa vặn đi ngang qua Tây Hải, hôm đó đúng lúc thiên hàng tường thụy*, một viên nguyên châu nổi lên mặt nước, bay lên trên không toả ra ánh sáng, bị Yến Hà lấy được. Vì Phi Vân Sơn Trang nhiều năm cùng Kinh Luân Tự giao hảo, cho nên hắn đến Kinh Luân Tự mời phương trượng đến đây, kiểm chứng hạt châu này.
*ánh sáng huy hoàng chiếu thẳng xuống từ bầu trời
Trích thơ trong bài viết “Câu chuyện có thật về luân hồi: Đạo tặc cũng phải có đạo” của tác giả Tiểu Liên:
“Thất thải Phật quang tự thiên hàng,
Vạn bàn tường thụy phá mê mang
Thù thắng mỹ diệu mãn khung vũ,
Thần Phật từ bi chiếu đại thiên!”
Dịch nghĩa:
“Phật quang chiếu thẳng xuống từ bầu trời như bảy sắc cầu vồng,
Ánh sáng huy hoàng xua tan đi đám sương mù buổi sớm,
Thật là một cảnh tượng thiêng liêng và mỹ diệu,
Sự từ bi của Thần Phật tỏa sáng trên thế giới này!”
(nguồn: chanhkien.org)
Dịch Tâm phương trượng lúc đó chấn kinh rồi, kia, hẳn là một viên Linh châu thần thánh, khí tức thánh linh này lại bị một năng lượng quỷ dị khác phong tỏa, hình ảnh bên trong Linh châu mơ hồ lưu động, cực kỳ giống linh hồn hư vô mờ ảo, nó chính là Linh hồn nguyên châu.

Chuyện này vốn là bí mật, nhưng chẳng biết vì sao bị các phái kia biết được, tranh nhau chen lấn muốn cướp đoạt hạt châu này, nhưng bởi vì Yến Hà cùng Dịch Tâm quan hệ rất tốt, liền đặt Linh châu ở Kinh Luân Tự, để Phật quang mỗi ngày cảm hóa nó, hy vọng có thể khôi phục quang huy thần thánh của dĩ vãng.
Kinh Luân Tự chính là đại tự Phật môn, lại là quốc tự hoàng gia. Các phái cho dù muốn có được Linh châu, cũng thủy chung không dám đến Kinh Luân Tự động thủ. Lần này họ bất ngờ làm ra cái ước hẹn phá Tiêu Dao Trận, khẳng định là có tiểu nhân tìm cách muốn chiếm đoạt Linh châu, các phái lại không ngăn nổi lòng hiếu kỳ, cho nên lúc này mới rối rít tìm đến Phi Vân Sơn Trang, muốn tìm hiểu ngọn ngành!
Yến Dương Thiên đi vào chính sảnh, nguyên bản bầu không khí ồn ào nhất thời an tĩnh lại, nhìn sắc mặt đám chưởng môn, trong lòng hừ lạnh, Linh châu vốn là của Phi Vân Sơn Trang, bọn họ dựa vào cái gì muốn tới chia phần, còn muốn tìm người dẫn dắt, thật sự là không biết xấu hổ!
“Thiên nhi, con không sao chứ? Người của Thanh Vũ Lâu có xúc phạm tới con không?” Nam tử ngồi trên vị trí chủ tọa, tóc mai hoa râm uy vũ, nhìn thấy Yến Dương Thiên đi tới, lập tức vọt ra, đem hắn trên dưới nhìn hết, sau khi xác định không bị gì, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phụ thân, con không sao đâu. Người của Thanh Vũ Lâu không thực hiện được, đã trở về.” Yến Dương Thiên vui mừng nở nụ cười, có người cha quan tâm hắn như thế, là hắn may mắn.
“Không sao là tốt rồi, kỳ thật Tiểu Điệp đã kể cho ta nghe tất cả quá trình. Con chịu khổ rồi, trở về nghỉ một chút đi.” Yến Hà biết nhi tử không sao, lại nhanh chóng quay về chỗ ngồi, liếc nhìn các chưởng môn, bình tĩnh nói: “Lần này Thanh Vũ Lâu vì cướp đoạt Linh châu, cư nhiên ám hạ độc thủ nhi tử của bổn trang chủ, không biết chư vị có ý kiến gì không?”
Các phái rốt rít nhìn nhau, một nam tử trung niên thân mặc đạo bào híp mắt một cái, đứng ra nói: “Thanh Vũ Lâu từ trước đến giờ hung hăng càn quấy, đã không phải ngày một ngày hai. Nhưng Thanh Vũ Lâu cao thủ tầng tầng lớp lớp, Lâu chủ Mạc Vô Hoan tu vi cũng là ở tôn cấp đỉnh cao, còn có thêm một con thần thú thượng cổ, thật sự là khó đối phó. Nếu lệnh lang không bị thương, chúng ta phải bàn bạc kỹ càng hơn, trước tiên nên nghiên cứu một chút làm cách nào để đến núi Tiêu Dao.”
“Xì xì, Thanh Phong đạo trưởng nói thật ung dung, hoá ra, ngươi không bị người của Thanh Vũ Lâu truy sát nha. Người ta đều đánh tới dưới mí mắt, ngươi còn muốn bàn bạc kỹ càng? Có phải chờ người ta đem Thanh Phong Quán của ngươi nhổ đi rồi, ngươi mới phản kháng phải không?” Chưởng môn Kình Thiên Phái, Chu Vĩnh mặt lộ vẻ trào phúng, trong lòng đối với lão đạo sĩ này khinh bỉ tới cực điểm, càng e ngại người ta càng trèo lên đầu ngươi, đối mặt với thế cục như vậy thì nên liên thủ lại diệt trừ hậu hoạn, thiên hạ mới thái bình, mỗi người bình an vô sự.
“Ngươi!” Thanh Phong đạo trưởng bị hắn nói đến mặt đỏ bừng, nhưng lại không phản bác được.
Chu Vĩnh nói không sai, Thanh Vũ Lâu trên đại lục hùng bá trăm năm, căn cơ vững chắc, bỏ qua những vị hộ pháp tọa trấn, bản thân Mạc Vô Hoan còn là một cao thủ tôn cấp đỉnh cao, tình cảnh như thế, cho dù các phái liên thủ, cũng không nhất định có thể diệt trừ, đừng nói chỉ là gây phiền phức, muốn chết cũng không nhanh như vậy!
Yến Dương Thiên cười lạnh một tiếng, Thanh Phong đạo trưởng này thật sự uổng phí nhiều năm tu luyện, ai biết hắn, thì cho rằng hắn là đạo gia chính phái, thánh cấp cao thủ, ai không biết, còn tưởng rằng hắn là con rùa đen rút đầu a. Mất hứng thú, Yến Dương Thiên đột nhiên không muốn đi nữa, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, nâng chén trà, nhớ tới nữ tử quái lạ kia, ý cười bên môi càng nồng. Trên người nàng có một hương vị đặc thù, so với nước trà còn thơm hơn.
Nhìn những người này lại bắt đầu nghị luận sôi nổi, Yến Hà tự nhiên không ngăn cản, hắn ngược lại cũng muốn nghe một chút các vị chưởng môn rốt cuộc nghĩ như thế nào. Mượn động tác uống trà, hắn lơ đãng cùng Chu Vĩnh nhìn nhau, trong con ngươi mỗi người đều ẩn giấu ý cười.
Kiểu này chắc phải nhờ người sửa lại bên Bách Gia Trang rồi, các tỷ tỷ xinh đẹp đáng yêu ơi, có ai tình nguyện hiến thân, í lộn, hiến thời giờ quý báu, giúp tiểu muội muội đăng lại bài không =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.