Đọc truyện Tà Minh Chi Giới – Chương 17
Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
“Chúc mừng ngươi Thủy Vân, là tu vi thánh cấp ngũ cảnh, khoảng cách giữa chúng ta lại tăng lên không ít, xem ra ta cần phải cố gắng đột phá.” Yến Dương Thiên cười khổ, nếu như là trước đây, hắn còn có thể đắc chí tu vi của chính mình, nhưng hiện tại so sánh với Thủy Vân, quả thật chẳng là cái thá gì, ngay cả tên Tiêu Hằng kia tu vi đều cao hơn mình, xem ra hắn thật sự phải tìm cơ hội khổ tu.
“Nơi này linh khí sung túc như thế, ngươi cư nhiên không tu luyện?” Mộc Thủy Vân cau mày nhìn hắn, có thể là bọn họ mới vừa đi tới nơi này, còn không thích ứng được với nồng độ linh khí ở đây, nếu tu luyện, tu vi nhất định sẽ tăng lên, hiện tại thời cơ tốt đã qua, giờ khắc này nếu như tu luyện, cũng chưa chắc có thể đột phá, bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy, linh khí trong núi này giống như là bị món đồ gì đó dẫn dắt, nhanh chóng tụ lại ở dãy núi phía trước, trong lòng giật mình, núi Tiêu Dao!
“Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, nếu tu luyện sẽ phải đóng kín thần thức, không tiếp xúc với ngoại giới được. Vạn nhất gặp nguy hiểm thì làm sao, ta không yên lòng.” Yến Dương Thiên khẽ mỉm cười, hắn không phải không thể tu luyện, mà là hiện tại không phải thời cơ, hắn không sợ khổ tu, chỉ sợ Thủy Vân sẽ bị thương tổn.
Mộc Thủy Vân lắc đầu bất đắc dĩ, vừa muốn nói cái gì, bầu trời bạo phát một tiếng vang thật lớn, trong khoảnh khắc, địa động sơn diêu*.
*mặt đất rung chuyển, núi bị dời đi
Toàn bộ bầu trời lần lượt ảm đạm, trái lại núi Tiêu Dao ngưng tụ một vòng xoáy đen xì, một luồng cương khí cực mạnh sinh ra, tất cả cây cối bên cạnh đều bị khí tức mãnh liệt này nhổ tận gốc, thổi bay tán loạn.
“Lẽ nào là Tiêu Dao Trận bị phá?” Yến Dương Thiên giật nảy cả mình.
“Chúng ta mau đi xem một chút.” Bóng dáng Mộc Thủy Vân lóe lên, hóa thành một vệt sáng dẫn dầu bay đi, Yến Dương Thiên theo sát ở phía sau.
Bầu trời giăng kín mây đen, sấm sét rền vang gây ra chấn động, đâu còn cảnh tượng sáng sủa càn khôn của lúc nãy, phóng tầm mắt qua, toàn bộ dãy núi bùng lên kim quang, năm màu rực rỡ, không khí xung quanh đều là mùi hoa thơm ngát thấm lòng người, núi đồi đầy ắp kỳ hoa dị thảo đua nhau mở ra, mà giữa sườn núi lại bị một đoàn sáng bảy màu bao phủ, khiến cho người ta bất giác phỏng đoán đó là trân thảo ly kỳ cổ quái, giữa bầu trời lại có một con cự thú thân hình hư ảo lơ lửng, hai mắt như chiếc đèn lồng cực lớn, lập loè ánh sáng đỏ tía như máu, lẳng lặng nhìn xuống phàm nhân nhỏ bé phía dưới.
“Là, là Ban Lan Hùng Sư thượng cổ!” Không biết đệ tử phái nào kêu lên một tiếng sợ hãi, vẻ mặt các vị chưởng môn đều nghiêm túc, quả thật không dám tin tưởng, nếu quá khứ nói nơi tụ tập của tiên nhân thượng cổ có thần thú thượng cổ trấn thủ thì còn nghe được, nhưng vì sao thân thể thần thú này lại như hư như ảo, có điều cho dù hư ảo, nó cũng là thần thú, nắm giữ tất cả sức mạnh của một thần thú, tuyệt đối không thể khinh thường.
“Phàm nhân nho nhỏ lại dám dòm ngó trân bảo của tiên nhân thượng cổ, các ngươi thật là to gan!” Hùng Sư trừng mắt, khí tức lạnh lẽo nhất thời thả ra, ở phía dưới mọi người ai cũng ngơ ngác, thần thú thượng cổ này khí thế quả thật rất uy lẫm, ngay cả Yến Hà, tu vi đã là tôn cấp đều có chút chịu không nổi, hai vệt sáng cách đó không xa nhanh chóng bay đến, loáng một cái, Mộc Thủy Vân và Yến Dương Thiên đã đứng trước mặt bọn họ.
Ban Lan Hùng Sư dáng người ưu mỹ, thân hình mạnh mẽ to lớn, bắt đầu dang cánh che khuất đỉnh bầu trời, cặp mắt thần thực kia lại hung hãn đến cực điểm, tứ chi bay lên không, cứ như vương giả nhìn xuống phàm nhân, hừ một cái khinh thường: “Lại thêm hai người nữa tới chịu chết, ngày hôm nay ta liền cho các ngươi mở mang kiến thức một chút uy thế của thần thú là không thể xâm phạm!”
Sau một phen nói năng ngông cuồng, dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, Hùng Sư một chân vừa bước, hành động này nhẹ nhàng giống như người bình thường bước đi, đã thấy từng tầng khí lưu từ lòng bàn chân tán ra, khí lưu cực mạnh y như bão tố gào thét, kèm theo một tiếng rống to: “Đều đi chết đi!”
“Nhanh! Mau ngăn cản nó!” Lâm Phàm Chi trừng mắt kinh ngạc thốt lên một tiếng, lúc lùi về phía sau, song chưởng phát lực, đánh ra hai cột sáng vàng tuyệt thế, ở bên trong tràn ngập vô hạn Thiên Cương Khí, bản lĩnh sở trường, tất cả đều dùng tới, nhưng cũng chưa chắc chống đỡ được.
Đám người Yến Hà không dám lười biếng, đây chính là thần thú a, giậm chân một cái cũng có thể lấy mạng của bọn họ, các chưởng môn dồn dập xuất chiêu thức mạnh nhất của mình, liên thủ đối phó con Hùng Sư này.
Một tầng sáng thần thánh phóng lên trời, Mộc Thủy Vân sắc mặt lãnh đạm đứng sau màn ánh sáng, Huyết Phật châu trên cổ tay cực kỳ óng ánh, hai tay của Nguyên Hải cũng đan vào, tượng thần của ba vị Phật tổ to lớn một khi xuất ra, ánh sáng lập tức khuếch tán.
Hùng Sư co hai mắt, cũng không phải bởi vì ba tượng thần kia ngang hàng với nó, mà vì nhìn thấy Phật châu đỏ như máu trên cổ tay cô gái áo trắng, một luồng tiên lực cực mạnh tản ra từ Phật châu, màu máu xen lẫn tiên lực mờ ảo vô hình tạo thành trở ngại cho nó, tinh thần có chút rung chuyển, càng là hoảng sợ đến từ sâu thẳm linh hồn!
Đám người Chu Vĩnh giống như nắm lấy được nhánh cỏ cứu mạng, cùng nhau hô một tiếng: “Mộc cô nương mau mau triển khai Huyết Phật châu, giúp chúng ta đẩy lùi Hùng Sư!”
Nghe nói như thế, Hùng Sư lập tức phòng bị, tứ chi căng thẳng chuẩn bị đối kháng uy lực của Phật châu, thân là thần thú thượng cổ, thánh vật viễn cổ này làm sao sẽ không nhận ra, nhưng cũng nghi hoặc, nữ tử này, thánh cấp đỉnh cao còn không tới, sao nàng có thể điều động bảo bối mấy tiên gia lưu lại a, có điều việc đã đến nước này, nó không thể khinh thường, vạn nhất cô gái này hiểu được cách khởi động hoặc khống chế uy lực của Phật châu, vậy thì đại sự không ổn.
Mặc dù Chu Vĩnh suýt nữa đem con ngươi trừng đi ra, khuôn mặt Thanh Phong chuyển sang màu tím, mặt Thượng Quan Ngân cũng hiện gân xanh, liên thủ đối kháng uy thế cường hãn từ bốn phía kéo tới, Yến Hà cùng Nguyên Hải càng là đem ánh mắt hy vọng đặt hết vào người Mộc Thủy Vân, nhưng nàng cũng không như mọi người dự đoán, sẽ đem sức mạnh Huyết Phật châu điều động ra, cổ tay nóng lên, sắc đỏ bị nàng gắt gao ép trở lại, cả người lóe lên, bay về phía đoàn sáng bảy màu!
Tình cảnh này suýt nữa khiến mắt của mọi người rơi ra, đừng nói đến Yến Hà khiếp sợ, ngay cả Nguyên Hải cũng không dám tin, mặt mấy lão chưởng môn không thể đen hơn được nữa, Thượng Quan Ngân giận dữ quát: “Mộc Thủy Vân! Ngươi cư nhiên không để ý cảm thụ của chúng ta, một mình cướp đoạt trân thảo, quả thật một điểm đạo nghĩa cũng không có!”
“Các ngươi đừng chửi bới Thủy Vân, ta tin tưởng nàng không phải loại người như vậy đâu.” Yến Dương Thiên trừng nàng một cái, nhưng trong lòng ẩn ẩn lo lắng.
Các môn phái bị ý nghĩ ích kỷ của mình chiếm giữ, không có lưu ý trong mắt Hùng Sư hiện ra một vệt sợ hãi, không để ý tất cả mọi người giật mình, quay đầu hướng về phía Mộc Thủy Vân mà truy, nữ nhân này từ lúc nào thì phát hiện ra bí mật kia, suýt nữa để nó không kịp ứng phó!
Cảm giác sau lưng có một làn rồi lại một làn gió mạnh lạnh lẽo đánh tới, Mộc Thủy Vân cười nhẹ, dáng người như linh xảo phi xà, tránh né tập kích đồng thời vẫn hướng về đoàn sáng kia, tuy rằng không biết trong đó có cái gì, nhưng ít ra có thể xác định một điểm, sư tử này quan tâm đồ vật bên trong như thế, nhất định là trân bảo mà nó ra sức bảo vệ, nếu vừa nãy ra tay, lấy năng lực của nàng mà điều khiển Huyết Phật châu đối đầu với nó, chỉ có thể lưỡng bại câu thương, nếu như thừa dịp chưa sẵn sàng phát động tấn công, lại có thể miễn đi một hồi giao chiến.
Cột sáng bảy màu ngay trước mắt, mềm mại như bọt nước bốc hơi, Mộc Thủy Vân xoay tròn, cánh tay đeo Huyết Phật châu ngưng tụ một đoàn thánh lực nhắm vào cột sáng trong động liền bùng nổ.
Ầm một tiếng! Một làn khí lực mạnh mẽ thông qua hai người tụ hợp trong phút chốc, nhanh chóng cuốn lại bay lên không, vòng xoáy màu đen trên không trung kia lại đình chỉ vận chuyển, hóa thành một đạo sương mù, tiêu tan.
Các chưởng môn thấy cảnh này, đại khí cũng không dám thở một cái, Yến Dương Thiên bình tĩnh, không vui quát lớn: “Các ngươi hiện tại còn dám nói Thủy Vân ích kỷ sao? Ta xem nơi này ích kỷ nhất, chính là những chưởng môn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử các ngươi!”
Tất cả mọi người lặng lẽ cúi đầu, xấu hổ đến cực điểm, bọn họ cũng không ao ước Mộc Thủy Vân lấy phương thức này đến cứu bọn họ, lúc đó bọn họ thật sự cho rằng Mộc Thủy Vân bay thẳng đến đoàn sáng kia là vì muốn đoạt được bảo bối trước, ai có thể nghĩ tới sẽ là kết quả này chứ, thật sự là bất ngờ.
Hống! Một tiếng thét kịch liệt, rung động lỗ tai mọi người, tất cả sợ hãi nhìn lên bầu trời, chỉ thấy con Hùng Sư kia, bóng mờ càng như có như không, uy thế của thần thú đang không ngừng tan rã, thân hình to lớn không cam lòng theo nó gầm rú, tiêu tan ở trên bầu trời.
Ban Lan Hùng Sư này không phải thực thể chân chính của thần thú, lúc nãy chỉ là hư ảnh mà thôi, hào quang bảy màu kia chính là cấm chế khống chế thần thú, chỉ cần động vào nó, là có thể chiến thắng Hùng Sư mà không cần dùng võ lực.
Nhưng vẻ âm trầm của bầu trời vẫn không có tản đi, Mộc Thủy Vân chỉ cảm thấy trong tay có một mảnh cực nóng, dẫn đến cả cánh tay nàng suýt nữa bị đoàn nhiệt lượng này bao phủ, lúc hào quang bảy màu bạo phát, nàng bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ đẩy ra ngoài, thân mình xoay ngược trên bầu trời, tóc bay tán loạn, mãi đến sau lưng tiếp xúc một cái ôm ấm áp, mới lấy lại tinh thần.
Chóp mũi ngửi thấy được một luồng hơi thở cực kỳ nam tính, quay đầu liền thấy Yến Dương Thiên thần tình ôn hòa nhìn chằm chằm nàng, Mộc Thủy Vân bình thản rời khỏi vòng tay hắn, ai… Lần thứ nhất từ bên trong vòng xoáy rơi xuống bị hắn tiếp được, lần thứ hai bị đánh bay lại bị hắn tiếp được, nhưng cũng may, nếu không phải vậy thì khẳng định cái mông của nàng sẽ gặp xui xẻo.
Bầu trời toả hào quang, hào quang bảy màu chậm rãi bay lên không, trong đó là một viên bảo châu mềm mại, châu quang óng ánh, dưới ánh mắt kinh sợ của các chưởng môn, màu sắc dần dần biến mất, chỉ để lại châu bích với màu vàng hoa lệ, một đường nét màu đen hiện ra, Mộc Thủy Vân híp hai mắt lại, rơi vào trầm tư.
Yến Hà thấy vật này, giật mình, lập tức gọi thuộc hạ đem bảo hộp ra, hắn muốn xác định một chút, Linh hồn nguyên châu trong tay hắn có còn hay không, khi nhìn thấy ánh hào quang bảy màu, hắn còn tưởng rằng đó là trân bảo mà thế gian khó gặp được, nhưng không nghĩ đến, viên bảo châu kia cùng với Linh châu của hắn giống nhau như đúc, chẳng lẽ cõi đời này còn có viên Linh hồn nguyên châu thứ hai?
Nam tử áo đen dâng bảo hộp lên, Yến Hà lập tức mở ra, mọi người nhất thời sáng mắt, Linh hồn nguyên châu vẫn lành lặn đặt ở trong hộp do có cơ quan kìm hãm chặt chẽ, vậy viên bảo châu trên bầu trời là cái gì?
“Lẽ nào là có hai viên Linh hồn nguyên châu?” Lâm Phàm Chi không dám tin tưởng, hai mắt tuôn ra một tia tinh lượng. Nếu Linh châu không chỉ có một, như vậy thì lời đồn mở ra được Tiêu Dao Trận là giả, thế nhưng uy lực của Linh châu lại là thật, nếu luyện hóa hạt châu này sẽ có thể chiếm được sức mạnh bên trong, từ đó dùng nó để tăng tu vi của bản thân lên cũng là chuyện tốt.
Truyện này mà được lên phim chắc cũng màu mè lắm đây =))