Đọc truyện Tà Minh Chi Giới – Chương 167
Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Đường nét ưu mỹ mà thuần khiết xẹt qua vòng eo thon nhỏ, phất qua hai gò má tinh xảo của nàng, lượn quanh chín vòng, sau đó biến mất trong không khí.
Hai mắt Mộc Thủy Vân tỏa sáng rực rỡ, sắc đỏ trong mắt lại càng thâm thúy hơn, tựa như đầm sâu không gợi sóng, bất luận bên trong thơ tình thế nào, cũng sẽ từ bức họa sơn hà biến thành tín niệm vĩnh hằng, bỗng nhiên một đoàn sáng nhũ bạch tiến đến, lẳng lặng dừng trước mặt nàng giống như một luồng sức hút mãnh liệt, tức khắc muốn hòa vào thân thể của nàng.
Linh hồn gợn sóng, thần thức của Mộc Thủy Vân đột nhiên run rẩy một chút, nàng nhăn mày nhìn luồng ánh sáng trước mặt, không tự chủ được đưa tay lên. Hoà vào nhau, luồng ánh sáng kia phảng phất như tìm được nơi cư trú, đi vào lòng bàn tay của nàng, lượn qua tâm mạch, bay lên linh thức.
Ở dưới một mảnh bạch quang, Mộc Thủy Vân nhắm mắt, cả người bay lên không trung, bạch sam bay lượn, nhuần nhuyễn tôn lên dáng người duyên dáng. Một vài đoạn ngắn vang vọng trong đầu, ký ức phủ kín lâu nay hoàn toàn quay trở lại.
Bạch y tung bay, phong thái của nàng y như sơn xuyên lăng nhạc, uy lẫm không thể so sánh. Hàng mi tựa như đường nét mỹ lệ trong thi họa, được đầu bút lông mềm mại phác hoạ, nhuộm đẫm giang hà tú lệ, sơn đỉnh tình quang. Đuôi lông mày hơi vểnh lên, hiển hiện sự quyến rũ phong hoa, giống như trời đất đụng vào nhau tạo ra thải quang rực rỡ, có một loại khát vọng khó thành, làn gió không cách nào mang đi ý cười trên khóe môi nàng nhưng lại làm mái tóc bay tán loạn, bồng bềnh trương dương, tạo thành sự lạnh lùng ngang nhiên lăng vũ trong gió, sự ngạo thế khuynh hoa óng ánh tỏa ra khi nàng khẽ mỉm cười.
Nàng biến thành một cỗ an lành trong vùng thế giới kia, thiên quang năm màu lần lượt thu lại, cam nguyện làm nền. Khiết vân sặc sỡ hóa thành vầng sáng vĩnh hằng trên người nàng.
Nàng là Chiêu Huyền, từ khi thiên địa sơ khai bắt đầu, nàng đã tồn tại, nàng rất bình thường, nhưng khi gặp phải Huyết Phật châu, nhân sinh của nàng thay đổi. Nàng dùng thanh xuân đi khắp đại địa, dùng niềm tin của chính mình đạp khắp núi sông. Thế nhưng, nàng cô độc, từ đầu đến cuối đều cô độc tìm kiếm bản ngã của bản thân, cuối cùng trong cô độc, nàng mở ra tu tiên chi đạo.
Cô độc làm cho nàng vượt qua vạn năm, cuộc đời của nàng rất đơn giản, ngoại trừ tu luyện thì vẫn là tu luyện, nàng là một tu luyện giả cô độc. Bên trong lịch sử dài đằng đẵng, từ sớm, sự cô độc đã thành thói quen của nàng, cô độc mà yên tĩnh, yên tĩnh lại an lành.
Nhưng có vài người không thích cuộc sống quá an lành này của nàng, Huyết Phật châu tranh đấu quá mức tàn khốc, mấy nghìn tên tán tiên liên thủ cướp đoạt Huyết Phật châu, muốn chiếm lấy sức mạnh bên trong nó, nàng không thể làm gì khác, chỉ có thể khai chiến với người khác. Đấu võ chết chóc, nàng kiếm được sự vui vẻ mãnh liệt. Sau một lần bão táp, nàng nhìn thấy một mảnh tà dương huyết sắc, đó là nàng dùng mấy nghìn linh hồn nhuộm đẫm mà thành, nàng liếm vết máu trên khóe môi, ẩn trong hai mắt sâu xa, nổi lên ánh sáng giết chóc nồng đậm, nhưng lại không thể cùng Huyết Phật châu hòa làm một, bởi vì trong trận chiến cuối cùng, Phật đà viễn cổ cam nguyện hy sinh linh hồn cũng muốn tru diệt nàng, nàng chỉ có thể dùng một tia tàn niệm cuối cùng, khởi động oán linh bên trong Huyết Phật châu, lập huyết thệ nguyền rủa, ai có thánh quang Xá Lợi sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, đời đời kiếp kiếp không thấy được quang minh, vĩnh viễn chịu thống khổ dằn vặt.
Mộc Thủy Vân thống khổ ôm đầu, mặc dù biết đây là hậu quả khi ký ức trở lại, nhưng nàng không tiếp thụ nổi, cỗ đau đớn sắc bén kia quá dằn vặt người, nàng cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
“Thủy Vân! Thủy Vân, nàng làm sao vậy?” Tuyết Phong căng thẳng ôm nàng vào ngực, nhìn nàng thống khổ không thể tả, bản thân làm sao không đau, thế nhưng những ký ức này nguyên bản thuộc về Thủy Vân, oán khí của Huyết Phật châu quá mạnh mẽ, nàng không biết bên ngoài qua bao nhiêu ngày, nhưng nếu muốn tinh chế oán khí thì phải có nghị lực, nàng mơ hồ cảm thấy kết giới có chút buông lỏng, chữa trị linh hồn là cần thời gian rất dài, nếu xảy ra chuyện gì bất ngờ, chỉ có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hai hàng thanh lệ từ viền mắt đỏ chót chảy xuống, Mộc Thủy Vân thở dài vô lực: “Phong nhi, thật xin lỗi.”
“Sao lại nói ba chữ đó?” Tuyết Phong cuốn tay áo, nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng, tâm rất đau.
Mộc Thủy Vân nắm lấy tay nàng kích động nói: “Nếu không có Huyết Phật châu nguyền rủa, nàng sẽ không phải chịu khổ nhiều như thế. Nàng thật ra rất khát vọng ánh sáng, nhưng chỉ có thể sống trong bóng tối. Nàng oán giận Nguyệt Lạc đối với nàng vô tình, nàng có từng nghĩ tới, tất cả những thứ này đều do trời cao sắp xếp hay không? Là nguyền rủa, là huyết thệ nguyền rủa, nó đem chúng ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, không thể không chịu hành hạ.”
“Không! Nàng sai rồi! Ta yêu thích nguyệt quang, là yêu thích xuất phát từ nội tâm! Vì vậy ta mới mở ra Tà Minh Chi Giới, cùng nguyền rủa có quan hệ gì chứ?” Tuyết Phong hoàn toàn không hiểu Mộc Thủy Vân đang nói gì nữa. Cái gì là nguyền rủa? Cái gì là vô tình? Cái gì là trời cao sắp đặt? Nàng cảm thấy tất cả đều không giải thích được.
Mộc Thủy Vân lắc đầu, lui về phía sau, cười khổ: “Nàng nói nàng yêu thích nguyệt quang, nhưng vì sao mỗi đêm trăng tròn, nàng đều phải chịu đựng thống khổ? Thứ nàng yêu thích ngược lại dằn vặt nàng, nàng có nghĩ tới đây là ý trời, hay là số mệnh an bài?”
Tuyết Phong trầm mặc không nói, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
Mộc Thủy Vân ngửa mặt lên trời, thở dài, một hồi sau, nói nhỏ: “Ta sẽ giúp nàng giải trừ nguyền rủa, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giải trừ. Bằng không chúng ta, chúng ta sẽ không thể nào cùng một chỗ.”
“Vì sao? Chúng ta không phải đang rất tốt sao? Tìm về ký ức, khiến nàng tàn nhẫn quyết định như vậy?” Tuyết Phong ôm chặt lấy nàng, ôm thật chặt, chốc lát cũng không dám buông ra.
Mộc Thủy Vân vuốt ve sợi tóc của nàng, thở dài nói: “Ta chỉ nói muốn giải trừ nguyền rủa, không nói là sẽ rời khỏi nàng.”
Tuyết Phong thở phào nhẹ nhõm, hôn trán nàng một cái: “Chỉ cần nàng không rời đi ta, nàng muốn thế nào cũng được.”
Mộc Thủy Vân vòng tay qua cổ nàng, ngẩng đầu hôn môi nàng, lẩm bẩm: “Thời khắc này rất muốn nàng, Phong nhi.”
“Ta ở ngay bên cạnh nàng, nàng mãi mãi cũng không mất đi ta.” Tuyết Phong chăm chú hôn nàng, hưởng thụ hơi thở và mùi vị của nhau.
Thiên địa yên tĩnh, hằng sa lưu hải trải dài vào đúng lúc này toàn bộ dừng lại, vì sự ôn tình của các nàng mà dâng lên chúc phúc.
Gào gừ! Một tiếng gào thét trấn thiên, vang vọng khắp núi sông, bầu trời bốc lên mây đen, tốc độ cực nhanh dao động đến xung quanh ánh trăng, nguyệt quang mông lung xuyên thấu qua tầng mây khuếch tán, nhưng mất đi sự mềm mịn, vì bên cạnh nó đang có một con quái vật khổng lồ chờ đợi. Đó là một con sói bạc, thân thể ưu mỹ, cả người toả ra ánh sáng, hai mắt đỏ lòm tỏ vẻ thèm thuồng, cứ gắt gao nhìn mặt trăng, như đang chờ đợi thời cơ đến.
Thiên Sơn, tuyết trắng mênh mang.
Khí tức u lãnh rót vào cốt tủy, Mộng Tử Nhan dù chỉ là linh hồn nhưng vẫn cảm thụ được sự cương lãnh của gió, mỹ mạo vặn vẹo đến cực hạn, nàng gắt gao trừng mắt, nhìn lên ánh trăng bị mây đen che khuất kia, mặt trăng không lộ ra ngoài, xung quanh an lành, nhưng hiện ra cô tịch, mùi vị của tử vong.
Đột nhiên, nguyệt quang ẩn động, trăng khuyết chậm rãi hiện ra, từ từ, chậm rãi, để hình dáng của mặt trăng trở nên càng êm dịu hoàn mỹ, sói bạc ngửa mặt lên trời, gào thét một tiếng, miệng rộng mở ra, nuốt chửng mặt trăng, mây đen dày đặc, nguyệt quang biến mất, bóng sói hư huyễn, loáng một cái không còn thấy được.
“Thiên Lang Thôn Nguyệt, đêm nay nhất định sẽ yên tĩnh, an lành.” Hoa Như Thương thở dài một tiếng, nàng cũng không biết vì sao lại thở dài nữa, là đang cảm thán trăm năm một màn thôn nguyệt cực kỳ hùng vỹ, hay là đáng tiếc đêm nay không thể nhìn thấy trò hay đây.
“Hừ! Được lắm Thiên Lang Thôn Nguyệt! Mấy lão gia hỏa Thất Tiên Phong kia đang làm gì, nghĩ rằng ta không biết sao?” Mộng Tử Nhan vung tay áo một cái, vẻ mặt lạnh lẽo, dưới cỗ mây đen lờ mờ lộ ra sự hiu quạnh u ám, âm lệ vặn vẹo.
Một lát sau, Mộng Tử Nhan lại cười, ý cười tàn nhẫn, ngón trỏ trắng xám chỉ lên không trung, trời đêm thâm trầm đột nhiên hiện lên quang mang óng ánh, đầu ngón tay mềm mại phác hoạ, mỗi một chữ đều được sâu sắc khắc lên, như dùng tu vi cả đời viết một phong thư.
Hoa Như Thương kinh tâm, phong thư này ký tên Dược Tiên Cốc, nội dung càng khiến người khác kinh tâm động phách, xem ra Mộng Tử Nhan định ăn cả ngã về không, giao chiến ở Thiên Sơn bại lộ, Thất Tiên Phong nhất định sẽ dùng trăm phương nghìn kế diệt trừ nàng, bằng không, chiến dịch trăm năm trước sẽ thức tỉnh lần thứ hai, thắng bại lần này cũng không quả quyết như lần trước, hai vị thuỷ tổ đều không ở đại lục, nếu không, chắc chắn sẽ không để linh hồn của Mộng Tử Nhan tồn tại lâu như thế, Linh hồn nguyên châu được để ở trong bức thư này, xem ra Mộc Thủy Vân sẽ thua.
Phịch một tiếng, một toà lầu các lầu đời sụp xuống sau một tiếng nổ.
Một con Thanh Long khổng lồ bay lượn trên trời đêm, theo sau là một đạo hoả hồng như pháo hoa bùng nổ giữa trời, một con phượng hoàng sải cánh bay, hỏa diễm quanh thân hung hăng thiêu đốt, khiến tinh không nhuộm đẫm khí tức xa mỹ, long và phượng kinh hồn tương giao, trong nháy mắt kết hợp làm một, hình thành một con Thương Long, lưng mọc hai cánh toàn thân bầm đen, hai mắt to lớn không khác nào cự đăng, ở trong mây đen lập loè ánh sáng quỷ dị, hai mắt không cùng màu, một con là màu xanh băng sương, một con là màu đỏ hỏa diễm, hai khí tức hỗn hợp, càng tàn khốc.
Phốc… Một ngụm máu tươi nhuộm đẫm bay ra, trời đêm óng ánh thêm một vệt oán niệm cay đắng.
Liệt Phong vô lực nằm ở trên đất, hắn mê man nhìn lên Thương Long đang giương nanh múa vuốt, tràn ngập uy thế biến dị trên bầu trời, hắn dùng tu vi nửa đời để thúc đẩy Lâu chủ đại nghiệp, Mộc Thủy Vân là kẻ địch chung của bọn họ, bây giờ nàng đã là đỉnh cao, muốn đối phó nàng khó càng thêm khó, biện pháp duy nhất để diệt trừ nàng, chính là trợ giúp Lâu chủ thúc đẩy băng hỏa, Băng Hồn Luyện Ngục tế tự Thanh Long Hồn, dung hợp với Liệt Dương Hoả của hắn, Lâu chủ giờ khắc này tu vi đã vượt xa quá khứ, đủ để đánh một trận với Mộc Thủy Vân.
“Liệt Phong, sự trả giá của ngươi không uổng phí. Bổn lâu nhất định sẽ chém Mộc Thủy Vân thành vạn mảnh, phát dương uy danh của Thanh Vũ Lâu.” Mạc Vô Hoan rất thương xót, nhìn Liệt Phong thoi thóp, nam nhân này là thuộc hạ trung thành của hắn, lại vì một nữ nhân cam nguyện từ bỏ sinh mệnh, tôn cấp đỉnh cao là trường sinh, Liệt Phong lại chọn bỏ qua, sự kiên nghị này, rất hiếm thấy.
Hình như Chiêu Huyền ra đời sớm hơn Tuyết Phong, Phong nhi phải gọi Vân nhi là “cụ tổ” nghen.