Tà Minh Chi Giới

Chương 162


Đọc truyện Tà Minh Chi Giới – Chương 162

Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

Mạc Vô Hoan suýt nữa tức bể phổi, hai mắt trừng Mộc Thủy Vân, còn kém không phun lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói phi thường mạch lạc, nhưng xu thế hôm nay ngươi cũng nhìn thấy. Phong Sơn Đại Trận của Thiên Huyền Môn lập tức sẽ sụp đổ, nếu Huyền Ẩn muốn trở về, thì hắn đã sớm xuất hiện trước mặt ta, cớ gì nửa đệ tử Thiên Huyền Môn đều khuất bóng. Bổn lâu không thấy trên dưới một lòng đoàn kết, chỉ thấy một đống rùa đen rụt đầu!”
Thanh âm này quá mức sắc bén, vang xa, Mộc Thủy Vân cau mày, trận pháp kia đột nhiên ầm một tiếng phá nát.
Ngay khi Mạc Vô Hoan đắc ý vạn phần, một tiếng nói lạnh lẽo nhàn nhạt truyền đến: “Đệ tử Thiên Huyền Môn không phải rùa đen rụt đầu, Thiên Huyền Môn hôm nay tiếp nhận thư khiêu chiến của Thanh Vũ Lâu.”
Lăng Vân Phong kịch liệt lay động, mấy nghìn bạch ảnh từ từ bay đến, khói tiên mờ ảo quanh thân mỗi người, noãn dương chiếu rọi, có vẻ phi duy mỹ phiêu dật.
Ầm ầm ầm… Nghìn đệ tử áo trắng đồng loạt đáp xuống đất, đều mặt không cảm xúc, nữ tử thủ lĩnh cầm trường kiếm, dáng người hiện ra vẻ đẹp thanh lịch, ánh mặt trời chiếu rọi gương mặt, cặp mắt kia ẩn chứa ôn ý nhìn Mộc Thủy Vân.
“Hoa Ngưng.” Mộc Thủy Vân ôn hòa chào hỏi.
Tuyết Phong ở một bên tằng hắng một cái, Mộc Thủy Vân liền mỉm cười, thu hồi tầm mắt, rõ ràng là tượng trưng của “thê quản nghiêm”.
Các chưởng môn lấy Thanh Phong làm đại biểu đều trợn trắng mắt, rốt cuộc là tình huống gì? Mặc Thiên đâu?
Mạc Vô Hoan châm chọc nói: “Nếu không có một câu rùa đen rụt đầu của bổn lâu, sẽ dẫn không ra những đệ tử tự đại các ngươi. Nếu Thiên Huyền Môn chịu tiếp nhận Thanh Vũ Lâu khiêu chiến, có phải mỗi bên nên chọn ra một người? Liệt Phong! Ngươi đi.”

“Tuân lệnh.” Tròng mắt Liệt Phong xẹt qua một tia hung ác, những đệ tử này, coi như gộp lại cũng không phải đối thủ của hắn, Thanh Vũ Lâu uy phong là trướng định.
Chúng đệ tử Thiên Huyền Môn nhìn nhau, trong lòng đều có chút kinh sợ, Thanh Vũ Lâu, hộ pháp Liệt Phong nổi danh tàn nhẫn, hơn nữa tu vi là tôn cấp đỉnh cao, trong môn phái, nắm giữ tu vi tôn cấp chỉ có sư bá và sư thúc, trong các đệ tử, cao nhất cũng chỉ là thánh cấp đỉnh cao a, làm sao đối kháng đây?
Mọi người ở đây đang suy nghĩ, một chùm sáng cực kỳ cương mãnh từ Thanh Mặc Quan bay tới, ầm một tiếng, một đôi giày đen đáp xuống đất, bụi bặm bị lưu ba khuếch tán, mơ hồ cảm thấy đại địa run rẩy một chút, chúng đệ tử thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Áo đen lăng vũ, tóc đen đan dệt tung bay, một thân khói tím thô bạo, Mặc Thiên thần sắc lạnh lẽo, đánh giá Mạc Vô Hoan, bỗng dưng nói: “Vẫn nghe nói Mạc lâu chủ hành tung quỷ bí, hơn nữa rất ít lộ diện dưới ánh mặt trời. Vì sao hôm nay lại hùng hổ doạ người hướng Thiên Huyền Môn tuyên chiến? Môn phái ta luôn thủ nguyên tắc, ràng buộc đệ tử, hơn nữa biết kiểm điểm hành vi. Không biết nơi nào chọc Mạc lâu chủ không vui, muốn đích thân thảo phạt?”
“Thiên Huyền Môn làm việc gì, không muốn cho người khác biết, chỉ các ngươi biết. Nói thật hay, làm như các ngươi thuần khiết lắm, chẳng hề biết nội bộ bẩn thỉu xấu xa. Những vị kia không nói, chỉ nói nữ đệ tử phi thăng thuỷ tổ kia, Thiên Huyền Môn các ngươi lại cho phép tà đạo luân thường phát sinh, nữ nhân yêu nữ nhân, không ngăn cản, ngược lại trợ trướng loại cảm tình thiên địa không dung tồn tại ở thế gian. Đạo gia các ngươi không phải luôn muốn làm lãnh tụ nhân hiếu hồng đức? Lẽ nào ý nghĩa tổ tiên các ngươi sáng lập Thiên Huyền Môn chính là nghịch tập quy tắc thiên địa?” Mạc Vô Hoan chắp tay cười lạnh, những câu nói này hoàn toàn là nói cho một ít người nghe.
Mộc Thủy Vân lạnh lùng nheo lại mắt, huyết mâu lấp loé lệ quang, một luồng hỏa diễm nhất thời đốt cháy tim phổi.
Tuyết Phong vỗ vỗ tay nàng, ra hiệu nàng bình tĩnh đừng nóng, xem ra các nàng thực tại coi khinh Mạc Vô Hoan, thậm chí ngay cả lời nói này đều có thể nói ra, rõ ràng là hiểu rõ không ít việc riêng của Thiên Huyền Môn, đem ra trợ trướng uy thế.
Đối với Mạc Vô Hoan một phen giải thích, không ít đệ tử Thiên Huyền Môn đều giật mình, lẽ nào đây chính là nguyên nhân Thanh Linh sư thúc rời đi Thiên Huyền Môn sao? Nữ nhân yêu nữ nhân? Đây căn bản là tà đạo luân thường a.
Hoa Ngưng khiếp sợ, nữ nhân yêu nữ nhân à? Vạn vạn không nghĩ tới Thanh Linh sư thúc còn có đam mê này… Lập tức thở dài, mình không phải cũng vậy sao…
Đoàn người tách ra, Thanh Yên lẳng lặng đi ra, khẽ cười: “Hàm nghĩa nhân sinh, lại có mấy người có thể đọc hiểu? Tình cảm sâu sắc căn bản không cần phân chia giới tính, chỉ cần hạnh phúc là tốt. Ta nghĩ Thanh Linh cũng hiểu được ý này, mới sẽ không để ý những ánh mắt khác thường, vẫn cứ cùng người yêu không rời không bỏ. Thiên địa đại ái, chỉ đến như thế.”
“A di đà Phật. Hay cho câu thiên địa đại ái, chỉ đến như thế.” Một tiếng nỉ non lâu đời mang theo tiếng chuông cũ kỹ, trong chớp mắt vang lên trong đầu mọi người.

Một mảnh khói tím trong suốt tràn ngập, thoáng chốc khuếch tán giữa sân, theo nhu phong bay xa, chỉ để lại một dáng người kiên cường sừng sững.
Hoà thượng mặc áo cà sa, từ mi thiện mục, một thân vàng chói nhưng có khí tức bình tĩnh an lành, hắn ra trận, cũng để mọi người cực kỳ thán phục.
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, nhưng hắn chỉ mỉm cười nhìn vẻ mặt mỗi người, khi thấy Mộc Thủy Vân, đáy mắt càng nổi lên kính trọng, nhất thời hướng nàng bái lạy.
“Phương trượng, không thể!” Mộc Thủy Vân bước ra một bước, liền vội vàng nâng hắn dậy, nàng hoàn toàn không ngờ rằng, Thiên Huyền Môn gặp nạn, Dịch Tâm lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn hướng nàng lễ bái, quả thật là hù chết nàng.
Dịch Tâm thần sắc bình tĩnh, liếc nhìn Mạc Vô Hoan kinh ngạc không thôi, vừa đi vừa nói: “Thanh Vũ Lâu quật khởi 230 năm, có 720 vị thánh chấp pháp, năm tôn hộ pháp, bắt đầu khiêu chiến Thiên Lăng Tiêu, âm luật thế gia mạnh nhất đại lục, một trận chiến thành danh. Vì vậy, Thiên Lăng Tiêu sau khi có chưởng môn mới, liền thoái ẩn, không màng thế sự, nhưng Thanh Vũ Lâu lại nhiễm sát nghiệp vô lượng. Mạc lâu chủ không chỉ không ăn năn, lần này lại đột nhiên tới Thiên Huyền Môn lục đồ, tăng cường nghiệp chướng. Thử hỏi, dã tâm của Mạc lâu chủ khi nào mới dứt? Có phải chờ tới khi linh hồn của ngươi quay về tà đỉnh, ngươi mới nhanh chóng tỉnh ngộ?”
“Cái gì?” Mạc Vô Hoan nhất thời cả kinh, Dịch Tâm làm sao biết được chuyện tà đỉnh kia?
Mộc Thủy Vân và Tuyết Phong nhìn nhau, thế gian này, nhân quả tuần hoàn, quả nhiên không gạt được con mắt Phật tổ.
Mặc Thiên ngưng mày nói: “Tà đỉnh?”
Dịch Tâm than thở: “Trăm năm trước, tà ma mượn đỉnh thức tỉnh, muốn diễn lại trò cũ. Nhưng có từng nghĩ tới bây giờ đã khác xưa, một mối hận, cố nhiên vĩnh kiếp thành thương.”
“Phương trượng nói rất có lý, nhưng xu thế ở trên đại lục sẽ không vì ngươi giải thích mà thay đổi. Cửa Phật không phải chú ý thiện hạnh thiện nghiệp? Lẽ nào phương trượng muốn ra tay với Thanh Vũ Lâu hay sao? Nhân quả cố nhiên tuần hoàn, nhưng cũng không tới phiên một kẻ xuất gia quản!” Mạc Vô Hoan phất tay một cái, quát lạnh: “Nếu Thiên Huyền Môn tiếp nhận Thanh Vũ Lâu khiêu chiến, vậy thì mời phái ra đệ tử ứng chiến đi!”

Dịch Tâm lắc đầu đi tới bên cạnh Mộc Thủy Vân, đối chiến đã triển khai, hắn xác thực không cách nào nhúng tay.
Tầm mắt Mặc Thiên định trên người Thanh Yên, đấu với Liệt Phong, nàng thích hợp nhất.
Thanh Yên lại nói: “Ngưng nhi, con đi đi.”
Chúng đệ tử vừa thở phào nhẹ nhõm, thời khắc này lại hít sâu vào, vì sao sẽ như vậy chứ? Tam sư bá không tự mình ra tay, ngược lại để Hoa Ngưng xuất chiến? Thánh cấp đỉnh cao cũng không đột phá, làm sao đối chiến Liệt Phong tôn cấp đỉnh cao? Đùa sao?
Hoa Ngưng ngây ra tại chỗ, vạn vạn không nghĩ tới sư phụ sẽ kêu nàng xuất chiến.
Mộc Thủy Vân cũng sững sờ, nguyên tưởng rằng Thanh Yên ra trận, đối chiến Liệt Phong, nhưng sự tình trở nên thú vị, Thanh Yên lại điểm danh kêu Hoa Ngưng xuất chiến, cẩn thận nhìn khí thế quanh người Hoa Ngưng, đúng là có chút thay đổi vi diệu.
“Đột phá.” Tuyết Phong nhẹ giọng nói một câu.
Mộc Thủy Vân hiểu rõ, thiên phú của Hoa Ngưng là số một số hai đại lục, trong thời gian ngắn đã đột phá, cũng không ngạc nhiên.
“Hoa Ngưng, nếu Thanh Yên điểm danh, để con xuất chiến, con hãy làm hết sức.” Mặc Thiên phất tay áo, ngồi ở trên ghế.
Đám người Dịch Tâm cũng được mời ngồi, Mộc Thủy Vân và Tuyết Phong tự nhiên ngồi một chỗ, đối diện, thuộc hạ Thanh Vũ Lâu cũng đưa ghế đến, Mạc Vô Hoan thản nhiên ngồi xuống, cặp mắt kia đặc biệt âm lệ.
“Vâng.” Hoa Ngưng đi tới trung ương, lẳng lặng nhìn Liệt Phong.
Liệt Phong đầy mặt xem thường, cho dù ánh mắt trời sinh ôn nhu, nhưng đối với Hoa Ngưng, căn bản không tạo thành sức hấp dẫn, trái lại chọc giận nàng, càng thêm căm ghét.
Một nam nhân, ánh mắt lại ôn nhu hơn cả nữ nhân, quả thật là biến thái!

Ầm một tiếng! Hoa Ngưng tay chỉ trường kiếm, tình cảnh nhất thời biến ảo, bầu trời đột nhiên bay xuống một mảnh hoa tuyết, cương phong gào thét, một tiếng nổ vang, Băng Long xanh lam uy vũ hiện ra sau lưng nàng, hô một tiếng, hào quang màu vàng cực kỳ cường hãn phóng lên trời, tôn lên dáng người gầy gò yểu điệu, trông cực kỳ nhiếp hồn.
Một tiếng kêu to chấn động thiên địa, Hoả Phượng xuất hiện sau lưng Liệt Phong, con ngươi hung hăng tức giận, bắn ra đốm lửa nồng nặc.
Long phượng tụ hội, là đối lập thiên cổ.
Thuộc hạ Thanh Vũ Lâu đối với Liệt Phong hộ pháp tràn ngập tự tin, đệ tử Thiên Huyền Môn trợn mắt ngoác mồm nhìn chằm chằm Băng Long trôi nổi trên bầu trời kia, vạn vạn không nghĩ tới Hoa Ngưng đã đến tôn cấp, mà còn có thể ngưng tụ Băng Long, đây là chuyện khi nào?
Thanh Phàm quả thật suýt trừng rớt con ngươi, nhếch miệng hô: “Lam Băng!”
Thanh Yên cau mày nói: “Cái kia không phải Lam Băng.”
“Không phải Lam Băng? Nhưng vì cái gì lại như vậy a?” Thanh Phàm trừng mắt nhìn, thở dài nói: “Muội thật ước ao sư tỷ, đồ đệ của tỷ đều đột phá tôn cấp, hơn nữa nhìn Băng Long kia, e sợ muốn phá thiên. Là Băng Tiêu Kiếm Quyết có tác dụng sao?”
Thanh Yên không trả lời, yên lặng nhìn kỹ Hoa Ngưng, trong lòng vì đồ đệ kiêu ngạo, những ngày qua Hoa Ngưng vẫn hăng hái tu luyện, hơn nữa nghiên tập Băng Tiêu Kiếm Quyết cũng phi thường khắc khổ, rốt cuộc, thiên phú của nàng mang đến chỗ tốt không tưởng tượng nổi, đó là…
Mặc Thiên ngơ ngác nhìn Hoa Ngưng cùng Băng Long màu xanh lam sau lưng nàng, chỉ cảm thấy trước mắt loáng một cái, hình bóng Thanh Linh cùng Hoa Ngưng trùng điệp, lẩm bẩm: “Băng Tiêu Kiếm Trận?”
Dịch Tâm cười nói: “Xem ra Thanh Linh có truyền nhân rồi.”
Mộc Thủy Vân nhìn hai người đã đánh nhau trên không trung, nói: “Ý của ngài là, Băng Long của Hoa Ngưng, xuất hiện thông qua kiếm trận?”
Oánh nhanh lên cho người ta còn nói chuyện yêu đương =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.