Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 97: Màn Kịch Đẫm Máu Của Lưu Thiên Kim Hồi Đầu


Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 97: Màn Kịch Đẫm Máu Của Lưu Thiên Kim Hồi Đầu


– Bắt sống thằng nhóc áo đỏ đen và con bé áo lục cho ta! Những người còn lại…Giết hết!
Mai Văn Vở hô lớn hiệu lệnh, lập tức, trên con đại bàng đi đầu tiên có mười thân ảnh bùng phát khí tức Lục Tú, bắt đầu lao về hướng Vũ Lôi Phong
– Sáu đánh một, các ngươi không biết nhục sao?
Trương Bá Bá liền lao đến cạnh Vũ Lôi Phong.

Tuy không biết Vũ Lôi Phong đang nghĩ gì nhưng hắn không thể khoanh tay đứng nhìn ân nhân của thôn Bắc Lay bị đánh hội đồng như thế được.
Linh Nhi và Lưu Thiên Kim cũng xuất kiếm, bắt đầu lao lên chém giết, nhưng cả hai lại đang nhìn nhau ra hiệu ánh mắt
Vũ Lôi Phong đang chật vật đối đầu với ba tên Lục Tú khác, tên này mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc như chó khiến Trương Bá Bá còn nghi ngờ liệu hôm trước hắn đột phá lên Thất Tú có phải là giả không?
Về phần Hồ Điệp Y, nàng đứng trong cánh hậu phương quan sát trận chiến.

Ánh mắt lo lắng nhìn Vũ Lôi Phong đang bị một đám cường giả vây đánh, quên mất việc hắn là Thất Tú đấu sĩ.
Hồ Điệp Y còn không biết mình đã lọt vào tầm nhắm của một tên khác, bỗng trong chốc lát, một cánh tay vươn ra tóm lấy nàng
– Có ta ở đây! Không ai được chạm vào nàng!
Vũ Lôi Phong như đã tính trước, không biết từ khi nào đã ra khỏi vòng chiến một cách quỷ dị mà đi đến bên Hồ Điệp Y.
Vũ Lôi Phong một chưởng đánh bay tên kia, sau đó đứng chắn trước mặt nàng, mắt không ngừng quan sát.
Hồ Điệp Y bất giác nhớ lại đêm hôm đó, Hồi Trí cũng đã đứng trước mặt mình như vậy, cái dáng đứng đó, cái ánh mắt đó, không hề khác nhau chút nào
– Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?
Vũ Lôi Phong lo lắng hỏi
– Ta không sao! Ngươi cẩn thận
Hồ Điệp Y lo lắng nói
– Có ta ở đây, không ai có thể đụng vào tỷ cả!
Vũ Lôi Phong nói với giọng đầy quyết tâm, Trường Hồng Kiếm ra khỏi vỏ, hào quang huyết sắc ngập tràn không gian
Cục diện trận chiến khá hỗn loạn, ba trăm người mang tu vi Tứ Tú không ngừng bị Linh Nhi, Lưu Thiên Kim cà các người dân thực lực mạnh đẩy lùi, đám Ngũ Tú Lục Tú thì Trương Bá Bá và Linh Nhi, Lưu Thiên Kim cùng Vũ Lôi Phong đánh trả, nhưng Vũ Lôi Phong nhất quyết không rời chỗ Hồ Điệp Y nửa bước
Thấy trận chiến có vẻ hơi mất thời gian, kẻ giết con trai mình thì vẫn đứng trơ trơ ra đó, Tông Chủ Thiên Sí Tông – Mai Văn Vở rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hắn lao thẳng về phía Vũ Lôi Phong tung ra một chưởng
Vũ Lôi Phong nhìn chưởng ấn trước mắt, một chưởng mang tu vi Thất Tú Nhất Trọng lao đến và mục tiêu là hắn
– Coi chừng!
Vũ Lôi Phong liền nắm lấy bàn tay Hồ Điệp Y ném nàng qua một bên, bản thân cũng tung ra một chưởng
Ầm
Vũ Lôi Phong phun máu, kình lực đánh hắn bay về phía xa, đến khi thân thể va vào tường mới chịu ngừng lại.
– Vũ Lôi Phong!
Hồ Điệp Y hoảng hốt chạy lại, thấy Vũ Lôi Phong người be bét máu làm nàng run lên bần bật.
– Vũ Lôi Phong! Ngươi sao rồi!
Hồ Điệp Y vội vàng đỡ hắn dậy, mắt nàng đỏ hoe
– Sao ngươi cứ phải bảo vệ ta? Ta đâu có yêu cầu ngươi chứ…

Vũ Lôi Phong giơ tay vuốt nhẹ giọt nước mắt trên khóe mi kia, hắn thều thào
– Ta phải bảo vệ tỷ, để tỷ trở thành Y sư Đệ nhất Thiên Hạ chứ
Hồ Điệp Y ôm hắn thật chặt
– Đệ Đệ ngốc!
Lại một chưởng đánh tới, Hồ Điệp Y nhìn chưởng ấn lao đến, quanh chưởng ấn, Nguyên Lực kèm Linh Hồn Lực bạo phát khiến nàng run rẩn cả người.

Nhưng lại không chút sợ hãi
– Mạng ta đệ đã cứu, giờ ta không thể cứu đệ được rồi! Chi bằng cùng nhau chết đi.

Kiếp sau tỷ sẽ bảo vệ đệ nhé!
Hồ Điệp Y ôm Vũ Lôi Phong vào lòng, nói như dỗ dành một đứa trẻ
– Được!
Vũ Lôi Phong cũng thều thào đáp ứng
– Điệp Y!
– Lôi Phong Thiếu Gia!
Đám người xung quanh gào to, ai cũng đầy thương tiếc, khi chưởng ấn kia đập vào hai người, khó tránh khỏi cái chết!
Phanh!
Nhưng vào lúc này, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim xuất hiện, hai người đồng thời hợp lực chặn được một kích chí mạng kia
Cả hai thê thảm đến đáng thương sau đòn vừa rồi, khóe môi Linh Nhi đã có chút màu đỏ, Lưu Thiên Kim thì tóc tai rối bời
– Điệp Y tỷ, mau đưa Lôi Phong chạy đi!
Linh Nhi hét lớn
– Mau đi đi, chúng ta còn cầm cự được.

Đưa chàng tìm con sói đen hôm nọ!
Hồ Điệp Y biết hiện tại cả hai không còn lựa chọn nào khác, nhưng nhìn dân làng đang chiến đấu, hơn nữa còn là một cuộc chiến không cân sức
– Nhưng mà…hai người, còn dân làng thì tính sao? Ta không thể bỏ mặc mọi người được
Linh Nhi quát
– Đi mau! Lôi Phong sẽ báo thù cho chúng ta, ở đây thì không còn ai sống sót
Hồ Điệp Y như được thức tỉnh, hơn nữa Vũ Lôi Phong bị thương đến hôn mê đang nằm trong lòng nàng khiến nàng quên mất sự đáng sợ của hai người một xanh một tím này
– Bảo trọng!
Hồ Điệp Y vội vàng ôm Vũ Lôi Phong chạy đi về phía cánh rừng cháy đen ngày trước
– Chạy đi đâu?
Mai Văn Vở liền lao về phía Hồ Điệp Y, nhưng lập tức lại bị Linh Nhi và Lưu Thiên Kim vây công
Mà kể cũng lạ, dù hai cô nàng này chỉ mới có tu vi Lục Tú nhưng thể lực và sức chiến đấu vô cùng trâu bò bền bỉ, đòn tấn công cũng mạnh hơn những Đấu Sĩ Lục Tú khác rất nhiều

– Vũ Lôi Phong! Cố lên, đến chỗ Tiểu Hắc ta sẽ chữa cho đệ! Đệ phải cố lên!
Hồ Điệp Y dùng hết sức bình sinh mà chạy, Nguyên Lực không ngừng tuôn ra đôi chân nhỏ nhắn, đẩy nhanh tốc độ của Hồ Điệp Y đến cực hạn
Nhìn bóng lưng Hồ Điệp Y đi xa, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim mới nhìn nhau khẽ cười
– Lôi Phong.

Việc tiếp theo trông chờ vào bổn sự của huynh vậy.
Lưu Thiên Kim thầm nhủ, sau đó đến chỗ Linh Nhi
– Diễn nãy giờ đủ rồi nhỉ
Linh Nhi cười giảo hoạt
– Muội ngứa tay lắm rồi ý
Lưu Thiên Kim nhìn về tên Mai Văn Vở đang cay cú nhìn về hương Hồ Điệp Y bỏ chạy
– Cho hắn biết hai năm qua chúng ta luyện tập như thế nào đi
– Được
Lập tức hai luồng sáng một xanh một tím lao nhanh về giữa chiến trận, những nơi họ đi qua đều để lại một thân thể bị chẻ đôi
– Mọi người lui lại hết đi, toàn bộ để tỷ muội chúng ta lo
Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đứng dựa lưng vào nhau, đám người thôn Bắc Lay không dám lưu lại, liền lui về bảo vệ cho những người thực lực kém
– Giết hai nữ nhân này trước, hai người kia không thể nào chạy quá xa đâu, hơn nữa một đứa còn sắp chết
Mai Văn Vở bình tĩnh nói
Tội nghiệp thanh niên Mai Văn Vở.

Hắn đến bây giờ vẫn nghĩ mình thật sự đả thương được Vũ Lôi Phong, thực ra Vũ Lôi Phong bị thương nặng như vậy là do hắn dùng Nguyên Lực tự đả thương mình
Đúng vậy, tất cả chỉ là một màn kịch mà Lưu Thiên Kim dựng lên nhằm để mỹ nhân chăm sóc anh hùng mà thôi
– Hiện tại chấm dứt, cảm ơn các ngươi đã hợp tác!
Lưu Thiên Kim lạnh lùng nói
Xung quanh hai người, hơn mười Lục Tú, ba mươi Ngũ Tú bao quanh thành một vòng tròn, phong tỏa toàn bộ lối thoát.
– Thật đáng thương, xui xẻo cho các ngươi vì không biết rằng…
Khí tức của Linh Nhi dần dần toát ra sự lạnh lẽo
– Công kích diện rộng chính là sở trường của bổn tiểu thư!
– Bão Băng Giá!
Khí tức lạnh lẽo bắt đầu bao trùm không gian, cuồng phong bắt đầu thổi quét, nhiệt độ hạ xuống không chút dấu hiệu sẽ ngừng lại
– Không ổn! Sao lại là Nhập Hồn Cảnh?
Tên Mai Văn Vở lúc này mới giật mình nhận ra tu vi thực sự của Linh Nhi

– Tử Vong Phong Bạo!
Lúc này, Lưu Thiên Kim cạnh bên cũng không giữ lại nữa, khí tức Thất Tú và Nhập Hồn Cảnh cũng phóng xuất
Một cơn lốc xoáy mang theo sự sắc bén như hàng ngàn lưỡi đao cắt sâu vào da thịt không ngừng lan rộng.

Theo đó còn có khí tức lạ lẫm làm cho sức sống người ta bị ăn mòn
– Lại một Nhập Hồn Cảnh Nhất Trọng.

Hai người này mới bao nhiêu tuổi a
Mai Văn Vở nhìn hai đạo công kích bổ trợ lẫn nhau đang đánh thẳng vào đội hình mà rùng mình, hắn mau chóng vận Nguyên Lực và Linh Hồn Lực bảo vệ
Những người đứng ngoài chỉ thấy hai cơn tốc một xanh một tím hòa vào nhau, khí thế áp bách càng lúc càng mạnh khiến họ chỉ quan sát thôi tim cũng đập liên hồi
Vài phút trôi qua, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim thu lại cơn bão, trong mắt thôn dân Bắc Lay, cảnh vật dần rõ ràng trở lại.
– Trời!
– Thật khủng khiếp!
Thứ đập vào mắt họ là cảnh tượng không cách nào tưởng tượng được.

Hơn ba mươi người đã bị kết thành từng khối băng, khủng khiếp hơn nữa là ba mươi người này không giống ba mươi người lúc nãy
Toàn bộ đều bị biến đổi, làn da sạm màu và nhăn nheo, tóc tai bạc trắng, mắt thụt vào trong.

Hoàn toàn giống hệt mấy cỗ thây khô
Chính là tác dụng của Tử Vong Nguyên Lực do Lưu Thiên Kim phát động.
Chỉ còn một mình Mai Văn Vở run rẩy nhìn tất cả, ánh mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi nhìn đám thuộc hạ
Linh Nhi giơ ngón tay lên trời khẽ búng một cái
– Vỡ!
Rắc Rắc Rắc
Xoảng
Cảnh tượng khủng khiếp và vô cùng huyết tinh, ba mươi khối băng nát vụn, người bên trong cũng không còn nguyên vẹn, đến máu cũng đóng băng thành những tảng băng màu đỏ.

Không ít người trong thôn không thể chịu nổi mà che mắt nôn ọe
Chớ thấy vẻ ngoài dễ thương của hai cô nàng mà lầm, hai năm thù hận về vụ ám toán lần trước đã làm cả hai thay đổi hoàn toàn về suy nghĩ, trở thành hai sát tinh thực sự
– Đừng có đứng ngơ ngác ra đó, chúng ta còn chưa xong đâu!
Linh Nhi cùng Lưu Thiên Kim rút kiếm, tu vi kẻ này là Nhập Hồn Cảnh Ngũ Trọng, cao hơn hai nàng bốn cấp nhưng không vì vậy mà hai người sợ hãi, ngược lại là sự hiếu thắng đang thôi thúc họ chiến đấu
– Phong Tuyệt Đệ Nhất Kỹ – Bão Kiếm!
Hai luồng gió một xanh một tím lao thẳng đến tên Mai Văn Vở đang đứng bàng hoàng.

Chợt hắn cảm thấy nguy hiểm, liền nhảy qua một bên né tránh
– Phong Tuyệt Kỹ Đệ Tam Kỹ – Quét Kiếm!
Nhưng còn chưa kịp né, hai thân ảnh đã thình lình xuất hiện phía sau hắn một cách quỷ dị
– Chiêu này ngươi nên tự hào vì là người đầu tiên được nếm đi!
Linh Nhi thu kiếm, tay biến ảo thành quyền pháp
– Tuyệt Lộ Đệ Nhất Kỹ – Sóng Âm Vô Ảnh Cước!

Một luồng sáng từ tay Linh Nhi bắn thẳng vào người Mai Văn Vở, Cùng lúc đó thì hai luồng bão kiếm cũng ập đến
Mai Văn Vở bị cuốn bay lên không trung, Linh Nhi bỗng nhiên trong chớp mắt dịch chuyển đến cạnh bên, đá một cú cực mạnh vào sườn hắn.
– Tuyệt Lộ Đệ Tứ Kỹ – Nộ Long Cước!
Lưu Thiên Kim nhảy lên, nàng xoay tròn một vòng trên không trung, toàn bộ Nguyên Lực dồn hết vào chân trái
Bốp!
Mai Văn Vở liên tục trúng chiêu, khoảng cách giữa mỗi chiêu lại cực kì ngắn khiến hắn không thể nhúc nhích.

Hiện tại hắn lại bị Lưu Thiên Kim đá bay
– Phong Tuyệt Đệ Tứ Kỹ – Trăn Trối!
Linh Nhi lại lần nữa thuấn di đến đỉnh đầu của hắn, ba đường kiếm lạnh lẽo chém ra với tốc độ cực nhanh, sau đó là cả một cột Nguyên Lực từ trên không trung nện hắn xuống.
Ầm Ầm
Mặt đất nứt nẻ, mấy căn nhà cũng vì đó mà đổ liên tục
– Chưa hết đâu! Dấu Ấn Tử Thần!
Lưu Thiên Kim chợt biến mất, ngay sau đó, có tới ba Lưu Thiên Kim xuất hiện, ba người như ba cái bóng lao thẳng vào Mai Văn Vở, Tử Vân Kiếm đâm thẳng vào tim hắn.
Bóng ảo biến mất, Lưu Thiên Kim xuất hiện cạnh bên Linh Nhi, hai người không thèm nhìn Mai Văn Vở nữa, chỉ quay lưng đi về phía dân làng
Linh Nhi hô lớn
– Năm! Bốn! Ba!
Mai Văn Vở nhìn xuống chỗ trái tim đang đau nhói của mình, hắn liền vội vàng vận Linh Hồn Lực vào tim chữa trị
Nhưng ở đó dường như có loại lực lượng quỷ dị nào đó đang ăn mòn tim hắn, còn có cảm giác càng lúc càng căng tức
– Hai!
Mai Văn Vở hốt hoảng kêu lên
– Khoan đã! Ta…
– Một!
– Đầu Hà…
Bùm
Chưa kịp đầu hàng.

Từ vị trí tim của Mai Văn Vở bỗng nổ mạnh, hắn nằm ra đất không cách nào nhúc nhích
Đám người thôn Bắc Lay sợ hãi nhìn hai người, vốn biết họ đáng sợ, nhưng không ngờ lại đáng sợ đến mức này, đắc biệt là Linh Nhi, giết người xong còn vui vẻ cười nói như không có gì xảy ra.
– Mấy người đi dọn xác đi, chúng ta đi tìm Điệp Y cô nương
Linh Nhi phất tay ra hiệu, hai người chớp mắt lao đi mất dạng
– Thật là bá đạo!
Trương Bá Bá hít sâu một hơi, sau đó phất tay với mấy thanh niên
– Thấy người ta chưa? Đó mới là tuổi trẻ, là thực lực.

Các ngươi chỉ biết nấp thôi, thật nhục nhã mà
– Còn không mau giúp ta dọn thi thể?
– Rõ!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.