Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 86: Hắn Tên Vũ Lôi Phong


Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 86: Hắn Tên Vũ Lôi Phong


– Nhập Hồn Cảnh! Đấu Sĩ Thất Tú!
Trương Bá Bá kinh ngạc nhìn khí thế hung hãn phát ra từ tiểu cô nương kia, nhìn qua chỉ mới bước vào độ tuổi tu luyện, khuôn mặt vẫn còn vương chút ngây ngô của trẻ thơ.

Vậy mà một thân tu vi lại cường đại hơn cả hắn.

Hắn tu luyện đến nay đã hơn 30 năm nhưng mới chỉ dừng chân ở cấp bậc Lục Tú Ngũ Trọng mà thôi, thế nhưng đã đủ để hắn ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ.

Mang tư chất R màu Lam, hắn có thể vượt qua cái ngưỡng Ngũ Tú đặt chân lên Lục Tú.

Là người mạnh mẽ nhất thôn Bắc Lay.
Từ ngày Hồ Điệp Y lên 16 tuổi, khảo nghiệm ra tư chất SR màu tím, hắn mới trở thành người mang thiên phú hạng nhì trong thôn.

Thế nhưng cũng đủ để tự hào
Nhưng hôm nay, lòng tự hào của hắn đã bị đánh một cái thật mạnh, mạnh đến mức không còn chút kiêu ngạo nào.

Một thiếu nữ 16 tuổi, vừa bước vào độ tuổi tu luyện đã bước vào cánh cửa Thất Tú.

Hơn nữa, Linh Hồn Lực đã bước vào cảnh giới Nhập Hồn Cảnh.
– C…Các…Các ngươi là ai?
Ba tên còn lại không khỏi sợ hãi đến mức sụp đổ, tay chân bủn rủn không dám cử động.

Tên lão đại trong lúc bất giác đã thu lại khí thế của mình, đứng im như trời trồng
Lưu Thiên Kim không có chú ý đến trận chiến, từ nãy giờ nàng chỉ ngồi bên người Vũ Lôi Phong, quan sát hắn thật kỹ.

Sau 2 năm xa cách, nam nhân của nàng ngày càng anh tuấn, khuôn mặt thành thục hơn không ít, các cơ bắp cũng rắn chắc hơn.

Thế nhưng lại đang nằm bất tỉnh.

Khí tức đã dâng lên đến Tứ Tú đỉnh phong
Nhưng lúc này chính Lưu Thiên Kim cũng không nhịn được nữa, nhìn Vũ Lôi Phong nằm đó, cơn giận trong lòng nàng ngày càng bạo liệt
Lưu Thiên Kim, từ khi sinh ra đến giờ không cười quá nhiều, cũng ít khi nổi nóng với ai.

Nàng luôn mang phong thái bình tĩnh đến lạnh lùng Nhưng mà từ khi gặp hắn, Vũ Lôi Phong.

Nàng đã biết cuộc sống này vui vẻ, hạnh phúc đến nhường nào.

Cũng biết sự u buồn chia ly đáng sợ ra sao
Và giờ…Sự căm phẫn cũng như vậy
– Chúng ta là ai? Ngươi chưa có tư cách biết
Vù Vù!
Quanh người Lưu Thiên Kim.


Lốc xoáy màu tím lúc ẩn lúc hiện, khí tức chết chóc áp bách bắt đầu thẩm thấu ra xung quanh
– Lại là Thất Tú Đấu Sĩ?
Lúc này, không còn ai có thể bình tĩnh được nữa.

Đùng một cái xuất hiện hai cô nương trẻ tuổi mang tu vi Thất Tú.

Hỏi sao họ có thể bình tĩnh được
– Không chỉ là Thất Tú.

Cũng đã tu luyện Linh Hồn Lực đến Nhập Hồn Cảnh
Trương Bá Bá lặng người nhìn hai nữ nhi đang bảo vệ Hồi Trí kia.

Nhập Hồn Cảnh, đây là một cảnh giới đặc biệt chỉ khi tu luyện đến Thất Tú mới có thể tiến vào.
Lưu Thiên Kim nhìn Hồ Điệp Y, ánh mắt phức tạp.

Nữ nhân này chắc chắn là người mà Vũ Lôi Phong ủy thác cho hai người.
– Huynh lại chia sẻ tình cảm dành cho chúng ta sao?
Lưu Thiên Kim thở dài
– Giao người trong tay các ngươi ra, ta hứa sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm nay
Lưu Thiên Kim bước lên đứng ngang với Linh Nhi, thần thái ung dung, nhưng giọng nói đang là gằn từng câu một
Ba tên kia đã sớm khiếp vía vì tu vi hai người bộc lộ ra, nhưng tên lão đại đột nhiên móc ra một con dao chĩa vào cổ Hồ Điệp Y
– Đứng yên! Không thì ả ta sẽ chết
Lưu Thiên Kim không nói gì, chỉ mỉm cười
Rồi đột nhiên, cơ thể nàng mờ dần
– Tử Vân Kiếm Pháp! Kiếm Đoạn Phong Vân!
Khi Lưu Thiên Kim xuất hiện trở lại đã đang đứng giữa ba người Lão Đại, Lão Tam và Lão Tứ, Tử Vân Kiếm nhẹ nhàng được thu vào vỏ kiếm đeo sau lưng, không quản ba tên kia đang đứng bất động, Lưu Thiên Kim nhẹ nhàng giải cấm chế trên người Hồ Điệp Y rồi bế nàng nhảy về hướng Linh Nhi.
Tất cả hành động của nàng chỉ diễn ra trong chớp mắt, cho đến khi Hồ Điệp Y bình phục lại tinh thần thì đã thấy mình đang ngồi cạnh Vũ Lôi Phong, bên cạnh là cô gái áo tím kia.
Mà ba tên kia lại không chút cảm giác nào, cứ như vậy mà Hồ Điệp Y đã bị cướp trở về, tốc độ này cũng quá nhanh đi
Kinh ngạc qua đi, ba tên này lại cảm thấy có gì đó không đúng
Nhưng không đúng chỗ nào thì chúng lại không biết
Lưu Thiên Kim đứng lên, Linh Nhi thu lại khí tức, nhìn ba tên như nhìn thấy ba người sắp chết
– Tội hủy diệt cuộc sống dân lành…chỉ có thể bị trừng phạt….
Lưu Thiên Kim lạnh lùng nói.

Ba tên du côn lúc này mới cảm thấy bản thân không ổn
Từng cơn đau bắt đầu truyền đến các cơ quan cảm giác của chúng, bấy giờ ba tên này mới thực sự cảm nhận được sự sợ hãi tột độ dâng lên trong thân tâm
– Nhưng đụng vào nam nhân của ta, chỉ có con đường CHẾT!
Lưu Thiên Kim nói ra câu này, không khí rơi vào âm u đáng sợ, nàng lúc này giống hệt như tử thần đòi mạng.
Tách!
Lưu Thiên Kim búng tay một cái!
– Không! Tha cho ta….! Không! Kh….

Xoẹt xoẹt!
Rầm Rầm!
Tiếng kiếm minh vang vọng, thanh âm vật thể đổ xuống đất ầm ầm
Nhưng không phải là ba tên này đổ xuống đất…
Mà là từng bộ phận của chúng rơi xuống đất, cuối cùng là một bãi hỗn độn.

Mùi huyết tinh bốc lên nồng nặc
– Kiếm Đoạn Phong Vân! Tử thần đến, tử thần đi.

Việc các ngươi chết như thế nào không phải do Tử Thần hắn quyết định…
Lưu Thiên Kim quay lưng lại
– Mà là do ta!

Yên tĩnh đến đáng sợ…
– Chết! Chết hết rồi sao?
– Bốn tên đó chết hết rồi?
– Hai người này là ai? Hình như là người quen biết với Hồi Trí
Mãi một lúc sau, cả thôn mới bình tĩnh trở lại, nhìn hai vũng máu hỗn độn một lớn một nhỏ kia.

Hai người mới tới đều chỉ trong một chiêu miểu sát toàn bộ bốn tên du côn, đây là thực lực cỡ nào?
– Tử Vân Kiếm! Xuất!
Lưu Thiên Kim lại lần nữa biến mất tại chỗ, khi nàng trở lại bên người Vũ Lôi Phong, dây trói của tất cả người dân cũng cùng lúc mà rơi xuống, Trương Bá Bá lê tấm thân mệt mỏi đi từng bước đến chỗ Hồi Trí đang nằm ngất xỉu, quanh người hắn vẫn tỏa ra Phong Nguyên Lực mạnh mẽ
Cả thôn lúc này mới vây quanh lại nhìn Hồi Trí vẫn đang hôn mê, cả người đang được bao bọc trong hào quang đỏ rực, khí tức vẫn ầm ầm kéo lên không chút nào muốn dừng lại
– Đại diện toàn thể dân chúng thôn Bắc Lay, đa tạ hai vị đại hiệp đã cứu giúp
Trưởng thôn Bắc Lay lúc này đi đến trước mặt hai người Linh Nhi và Lưu Thiên Kim cúi đầu thi lễ thật sâu.
– Đa Tạ hai vị đại hiệp đã cứu giúp
Toàn thể người dân đều cúi đầu, đồng thanh nói
– Vị gia gia này, người không nên vì hai người trẻ tuổi như chúng con mà cúi đầu a, cả làng mình không sao là tốt rồi
Lưu Thiên Kim nhanh chóng đỡ ông ta đứng lên, cả làng lúc này mới tò mò nhìn hai người
Trương Bá Bá đến bên người Hồ Điệp Y
– Y nhi, con có làm sao không?
Hồ Điệp Y đáp
– Con không sao, nhưng mà Hồi Trí! Đệ ấy sao vẫn chửa tỉnh.

Chuyện gì xảy ra vậy?
– Ta không biết
Trương Bá Bá lắc đầu đáp
Nói xong, hắn quay sang nhìn Linh Nhi và Lưu Thiên Kim nói
– Hai vị có ơn như núi với thôn dân chúng ta.


Không biết hai vị thiếu hiệp quý danh là gì, và từ đại môn đại phái nào đến
Linh Nhi và Lưu Thiên Kim nhìn nhau, sau đó nói
– Chúng ta là người của Phong Lôi Môn, đến từ Phong Vân Sơn
Trương Bá Bá giật mình
– Chính là Phong Lôi Môn! Một trong Tứ Đại Môn Phái của Phong Vân Sơn phía Đông Bắc sao?
Linh Nhi gật đầu
– Đúng vậy, thúc cho hỏi nơi đây là nơi nào?
Cả làng ngáo ngơ nhìn nhau
– Cái này….hai vị đường xa đến đây lại không biết nơi này là đâu sao?
Trưởng thôn nghi hoặc hỏi
– Vì vài lý do đặc thù nên đúng là chúng ta không biết thật
Lưu Thiên Kim liền nói
Trưởng thôn cũng không có hỏi nhiều, ai cũng có bí mật của riêng mình, hắn nói
– Nơi đây là Vạn Lâm Sơn Mạch, Phía Tây của Đại Lục Thúy Hằng.

Mà Thôn Bắc Lay chính là một thôn nhỏ ngoài rìa của Vạn Lâm Sơn Mạch
Lưu Thiên Kim giật mình
– Vạn Lâm Sơn Mạch! Thiên Đường của Mộc Nguyên Lực.

Nơi Kỳ Lân Nguyên Yêu Thú Thống trị sao?
Lưu Thiên Kim vốn rất thông minh, sau khi hấp thụ bách khoa toàn thư của Vũ Lôi Phong truyền cho thì kiến thức của nàng lại càng thêm uyên bác, nàng lập tức nhận ra nơi này
– Không ngờ Lôi Phong lại có thủ đoạn chạy trốn xa đến như vậy
Lưu Thiên Kim nghĩ trong đầu
Hồ Điệp Y lúc này vẫn luôn lo lắng nhìn Hồi Trí đang nằm đó
– Hai vị, mong hai vị cứu giúp đệ đệ ta.

Đệ ấy vì cứu ta mà không quản tính mạng đến nỗi bị như vậy.

Làm ơn…giúp ta cứu hắn đi
Hồ Điệp Y vội vàng cầu xin Lưu Thiên Kim
– Ngươi nói….hắn là đệ đệ ngươi?
Linh Nhi tròn mắt, đang định nói tiếp thì bị Lưu Thiên Kim khẽ truyền âm nhắc nhở
– Suỵt, để xem lâu nay Lôi Phong sống thế nào
Trương Bá Bá nói
– Đúng vậy, nó tên Hồi Trí, một thiếu niên dũng cảm nhất mà ta từng thấy qua, chỉ tiếc là nó bẩm sinh kinh mạch bế tắc nên không thể tu luyện, nếu không thành quả sau này không cần phải nghĩ
Hắn thở dài một tiếng, nhìn Hồ Điệp Y nói
– Hai đứa nhỏ này cha mẹ mất sớm, sống nương tựa với nhau từ nhỏ, nếu không có hai người ra tay cứu giúp, có lẽ…
Hồ Điệp Y lại không kìm được, nhìn thi thể của nhiều người trong thôn vì mình mà bỏ mạng, nhớ lại khu rừng thân thương cứ như vậy bị hủy, nhớ lại căn nhà đã thành một đống tro, đệ đệ thì chưa rõ sống chết
Tất cả đả kích đó làm Hồ Điệp Y không tài nào chịu đựng được
– Điệp Y.

Con mau kể lại, bốn tên đó rốt cuộc là ai?
Trưởng Thôn lúc này mới hỏi Hồ Điệp Y
– Con cũng không biết, lúc đó…
Hồ Điệp Y bắt đầu kể lại, đang ăn thì bị tập kích, Hồi Trí đánh bay tên đầu lĩnh trong khi hắn sơ ý, rồi cả hai chạy trốn, rồi khi quay về thì rừng tan, nhà nát, thôn chìm trong biển máu
Trương Bá Bá giậm chân xuống đất mắng
– Đáng hận, thì ra chúng đã lên kế hoạch từ trước, lúc chiều hôm đó bỗng dưng ta bị đánh lén nên không thể đến cứu hai đứa, nhìn ngọc giản bị vỡ nhưng ta không thể nhúc nhích tí nào.

Thật xin lỗi hai đứa

Hồ Điệp Y vội vàng nói
– Trương Bá Bá, ta hiểu mà, người đừng tự trách mình
Lưu Thiên Kim và Linh Nhi lặng im lắng nghe, nhìn về Vũ Lôi Phong đang nằm đó mà thở dài, hóa ra bao năm nay mất trí nhớ hắn cũng không có quá khổ cực, chỉ là đại nạn lần này may mắn không mất mạng
Lưu Thiên Kim lại nói
– Điệp Y cô nương! Người này thực sự là đệ đệ của cô nương sao? Trông hai người cũng không có quá giống nhau đi
Trương Bá Bá nói
– Hai đứa nó đúng là chị em, may mà thằng nhóc này có lực thân thể và tốc độ vô cùng nhanh, Ngũ Tú đấu sĩ mà bị nó đấm cũng khó mà gượng dậy được
– Nhưng đáng tiếc là không thể tu luyện
Linh Nhi khẽ hừ một tiếng, định nói nhưng lại bị Lưu Thiên Kim lắc đầu ra hiệu
– Điệp Y cô nương, ta không hy vọng cô sẽ nói dối ta chút nào
Ánh mắt Lưu Thiên Kim trở nên lạnh lẽo, Tử khí cũng dần dần lan tỏa ra không gian
Người xung quanh bỗng run lên vì lạnh lẽo
Hồ Điệp Y cũng không muốn giấu diếm chuyện này
– Thực ra thì, Hồi Trí là một bệnh nhân của ta.

Hắn bị mất trí nhớ nên ta mới lưu hắn lại để chữa trị
Hồ Điệp Y kể toàn bộ chuyện ngày ấy ra cho Linh Nhi và Lưu Thiên Kim nghe
– Ra là vậy!
Cả hai lúc này mới hiểu hết sự tình
Lưu Thiên Kim thu lại Tử Khí, nàng nở nụ cười thân thiện
– Thay mặt Phong Lôi Môn cảm tạ toàn bộ thôn dân Bắc Lay rất nhiều.

Về sau chắc chắn sẽ hậu tạ
Lưu Thiên Kim cúi đầu nói
*- Chuyện này….?
Nhất thời cả đám người ngơ ngác không hiểu, Lưu Thiên Kim cũng không có kỳ quái mà nói tiếp
– Hắn tên thật là Vũ Lôi Phong.
Hồ Điệp Y nhắc lại một lần
– Vũ Lôi Phong?
Linh Nhi nói
– Đúng vậy, là Tam thiếu gia của Phong Lôi Môn chúng ta, đệ nhất thiên tài trong hàng vạn năm nay của bổn môn
Nói xong, Linh Nhi cũng thao thao bất tuyệt kể lại, từ sự tình đi thi đấu Tứ Môn Tranh Tài, rồi đường về bị phục kích, may mắn chạy đến đây
– Phong Lôi Môn….Vũ Lôi Phong….Tam Thiếu Gia….Chẳng lẽ…
Trương Bá Bá lẩm bẩm
Chợt hắn hét toáng lên
– Chẳng lẽ là Tam Thiếu Gia Vũ Lôi Phong, Thiên tài đệ nhất Phong Vân Sơn, 16 tuổi tu vi Lục Tú.

Tư chất UR trong truyền thuyết, quán quân đại hội Tứ Môn Tranh Tài hai năm trước sao?
Nghe câu này, toàn bộ mọi người đều giật mình nhìn thanh niên đang nằm đo đất kia
– Ồ! Vị Thúc Thúc này tin tức thật linh thông
Linh Nhi gật gù tán thưởng
– Vậy…hai người là…
Hồ Điệp Y lúc này mới liên tiếng
– Chúng ta là nữ nhân của hắn.

Ta tên Linh Nhi, còn đây là Lưu Thiên Kim, tỷ tỷ của ta, hai chúng ta đã sớm có hôn ước với Lôi Phong
– Cái gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.