Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 83: Biển Lửa
– Tránh xa tỷ tỷ ta ra!
Nắm chặt cánh tay, Hồi Trí lúc này không còn suy nghĩ về lực lượng của bản thân nữa, tất cả sức bình sinh của hắn hiện tại dồn hết vào cú đấm này
Bốn tên kia nhìn Hồi Trí đang lao đến với ánh mắt như nhìn một chúa hề, một thằng nhóc phế vật không thể tu luyện muốn đấm cho bọn hắn một trận, thật là một chuyệt đáng cười nhất thế gian
Lão Đại hờ hững giơ tay ra trước mặt chắn lại cú đấm của tiểu tử kia, Nguyên Lực Nhất Tú Cửu Trọng Đỉnh Phong hội tụ, khóe môi hắn nhếch lên đầy xem thường
– AAAAAAAA!
Ngược lại, Hồi Trí biết đây là cơ hội duy nhất của mình, thế nên hắn vô cùng tập trung, dùng tất cả những gì Trương Bá Bá và Hồ Điệp Y chỉ dẫn, cộng với toàn bộ sức lực của mình, một cú đấm mạnh nhất từ trước đến giờ cứ như vậy mà đánh thẳng vào lòng bàn tay tên lão Đại.
Trương Bá Bá dùng tu vi Ngũ Tú còn không thể đỡ nổi một đấm của Hồi Trí, hiện tại, hắn còn tung ra toàn lực, phòng thủ Nhất Tú Cửu Trọng Đỉnh Phong không khác gì một mảnh giấy mỏng manh
Tên Lão Đại trong khoảnh khắc nhận ra sự nguy hiểm của cú đấm phía trước, nhưng hiện tại đã muộn, kình phong từ cú đấm mà hắn xem thường kia cũng đủ để giết chết một đấu sĩ Tứ Tú, tên lão đại vội vàng gia tăng lực phòng thủ lên
Nhưng hắn cũng chỉ kịp gia tăng lên đến Ngũ Tú Nhất Trọng mà thôi, tốc độ của Hồi Trí thực sự quá nhanh
Bang!
Hồi Trí vẫn đứng im tại chỗ, cánh tay hắn run lên vì đau đớn.
Còn tên lão Đại…
Nói đúng hơn là cả bốn tên
Bị đánh bay đập thẳng vào tường
Ba tên còn lại vốn luôn đứng sau lưng lão đại, hiện tại lão bị một đấm đánh bay, ba người bọn hắn thì không hề chú ý nên buông lỏng toàn bộ, kết quả là bị tai bay vạ gió, cả bốn tên đều đập mạnh vào vách tường, thế nhưng không có mấy ảnh hưởng
Chỉ có tên lão đại hiện tại cánh tay rã rời, một cú đấm toàn lực kia không ngờ làm hắn trật khớp, cánh tay bây giờ gần như không thể cử động được nữa
Về phần Hồi Trí, ngay khi đấm bay tên lão đại, các dây leo khống chế của hắn trên người Hồ Điệp Y nhanh chóng héo rũ, nàng vội vàng chạy đến tủ thuốc móc ra một cái hộp
Hồi Trí vẫn đang ngỡ ngàng vì cú đấm của mình, Hồ Điệp Y liền nắm tay hắn lôi ra khỏi nhà
– Chạy mau!
Hồi Trí lúc này mới sực tỉnh, hắn nhanh chóng kéo Hồ Điệp Y lại, nhấc bổng nàng lên đặt vào lưng mình, sau đó dùng tốc độ cực nhanh cõng Hồ Điệp Y chạy nhanh ra khỏi nhà
– Khốn kiếp, mau đứng lại cho ta!
Ba tên kia chỉ bị kéo theo chứ không bị thương, chúng liền căm tức đuổi theo, để lại một tên nắn khớp cho lão đại
Nhưng đúng lúc này, Hồ Điệp Y móc trong tráp thuốc của mình một viên thuốc to bằng nửa nắm tay, sau đó ném mạnh về phía sau
Bụp!
Khói tím bốc lên nghi ngút, kèm theo mùi hôi và cay mắt khủng kiếp bắt đầu khuếch tán, hóa ra Hồ Điệp Y trong lúc nghiên cứu thuốc cũng tiện tay tạo ra vài quả bom khói phòng thân, nó không có tác dụng tấn công nhưng khói mù và hơi cay từ bột ớt sẽ giúp nàng có chút thời gian khi gặp nguy hiểm
– Lối này, chạy mau
Hồ Điệp Y lúc này không ngại việc có nam nhân đang cõng mình, nàng ôm chặt cổ Hồi Trí vì tên này chạy quá nhanh, không bám chắc vào hắn có khi bị rơi ra phía sau không biết chừng
– Khụ khụ
Ba tên kia sau khi bịt mũi bịt mắt một lúc, khi làn khói tán đi rồi thì không còn nhìn thấy hai người Hồi Trí và Hồ Điệp Y nữa. tên lão đại cũng đã nắn khớp xong xuôi, hiện đang ngồi đả tọa chữa trị viết thương.
– Lão đại, chúng chạy mất rồi
Lão tứ ánh mắt đầy oán hận, hắn liền nói với lão đại mình
– Đợi ta một chút, tiểu tử kia nhất định phải phân thây hắn thành vạn đoạn
Tên lão đại trong thân tâm vẫn còn sợ hãi, chỉ có hắn mới biết rõ cú đấm lúc nãy của Hồi Trí mạnh đến mức nào, nếu hắn không kịp thời gia tăng phòng ngự thì có khi cánh tay của hắn bây giờ đã nát vụn như tương
– Đáng hận, có ai ngờ một tên nhóc phàm nhân lại có lực thân thể mạnh đến vậy
Lão nhị nghiến răng, mồi đến tận miệng lại bất lực nhìn nó chạy mất.
Một phút sau, tên lão đại rốt cuộc cũng đứng dậy
– Đi! Dù có phải lục tung cả cái khu rừng này, cũng phải tìm cho bằng được chúng
Bốn tên nhanh chóng phóng ra ngoài.
…
Cùng lúc đó, ở một cửa tiệm gạo của thôn Bắc Lay, một trung niên đang nằm trên mặt đất, khóe môi có chút máu vương ra
– Hồi Trí….Trông cậy vào ngươi
Trương Bá Bá nằm đó, nhìn ngọc giản vỡ tan trước mắt nhưng hắn không tài nào gượng dậy được. Trước khi trời tối bỗng nhiên có bốn người đánh lén hắn, tên cầm đầu là một kẻ mang tu vi vô cùng cao thâm, cũng là Lục Tú như hắn nhưng về cấp bậc lại mạnh hơn nhiều
…
– Tiểu Hắc, mang ta đến chỗ của ngươi!
Tại một nơi sâu trong rừng, Hồ Điệp Y run rẩy nhìn con sói đen trước mặt, thế nhưng Hồi Trí lại chẳng có chút sợ hãi nào, hắn còn tiến đến vuốt ve nó
Sau đó, con sói đen chạy về phía trước, thi thoảng còn quay đầu lại nhìn, Hồi Trí cõng Hồ Điệp Y chạy như bay theo sau
– Là Hắc Phong Lang, Hồi Trí. Sao đệ lại thu phục được nó vậy?
Hồ Điệp Y ôm chặt cổ Hồi Trí, nàng hỏi hắn, nên biết loài Hắc Phong Lang này vô cùng hung dữ, lại thêm tốc độ nhanh như gió nên gọi là Hắc Phong Lang
– Tỷ Tỷ, nửa năm trước, nó bị thương, Đệ thấy thế nên lấy cho nó một chút lá thuốc mà tỷ dạy cho, bắt cho nó vài con thỏ để ăn, nên bây giờ nó mới thân thiết với ta như vậy
– Ồ…
Cứ như vậy, hai người một sói chạy đến một hang động trên vách núi, con sói dẫn hai người vào hang của nó, sau đó ra cửa hang nằm ngủ, cũng như canh chừng cho hai người
Hồi Trí đi vòng quanh trong hang, hắn nhặt một ít thứ có thể đốt sau đó đánh lửa làm một đống lửa nhỏ.
Con Hắc Phong Lang ở ngoài hang chợt dựng đứng lỗ tai nhìn vào trong hang, nhìn thấy đống lửa, nó liền đứng dậy chạy đi vào rừng, một lát sau. Nó quay về, trên miệng ngậm khoảng mười que củi
Đi vào hang, con sói nhìn Hồi Trí sau đó nhả mớ củi trong miệng ra, ánh mắt ý bảo Hồi Trí dùng thứ này mà đốt lửa. Hồi Trí nhanh chóng ném mớ củi vào, con sói cũng nằm cạnh hai người, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về hướng cửa hang đầy cảnh giác
– Tiểu Hắc thật thông minh!
Hồ Điệp Y là lần đầu thấy một con Nguyên Yêu Thú ngoan ngoãn như vậy, tuy nàng có thấy qua Nguyên Yêu Thú tọa kỵ nhưng đó là do Đấu Sĩ mạnh mẽ cưỡng chế nó, về phần Nguyên Yêu Thú tự nguyện thuần phục như Tiểu Hắc nàng chưa từng thấy qua
Hồi Trí cười nói
– Nguyên Yêu Thú cũng như con người vậy, nó cũng có suy nghĩ, có cảm xúc. Ấy vậy mà chúng ta cứ xem chúng là thú vật, là nô lệ, là kẻ thù, là tọa kỵ
Hồ Điệp Y cũng trầm tư
Chợt nàng khóc
Hồ Điệp Y ôm Hồi Trí thật chặt, nàng thút thít nói
– Hồi Trí, cảm ơn đệ!
Hồi Trí ngơ ngơ ngác ngác, nhìn tỷ tỷ đang khóc hắn cũng đau lòng
– Tỷ tỷ, chúng ta là người một nhà mà, sao tỷ lại như vậy rồi? Đệ đã nói sẽ bảo vệ tỷ cả đời, đến khi tỷ đột phá Lục Tú, trở thành y sư đệ nhất thiên hạ
Hồ Điệp Y vẫn như vậy không buông Hồi Trí ra, nàng nói
Cuốn y thư phụ thân cho ta đã không còn, nó đang ở nhà rồi, hiện tại chúng ta không thể về được nữa
– Không sao, chuyện này sẽ sớm qua thôi
…
Một lúc sau, Tiểu Hắc đang nhìn chăm chú ra cửa hang bỗng đứng dậy chạy ra cửa, miệng phát ra những tiếng gầm gừ
Hồi Trí và Hồ Điệp Y chạy ra xem, bỗng chốc nắm tay Hồi Trí siết chặt
– Không…không thể nào…
Hồ Điệp Y ngồi phịch xuống mặt đất, ánh mắt mang theo sợ hãi và đau thương
Cả một khu rừng mênh mông chìm trong biển lửa.
…
– Khai ra mau, hai đứa nhóc đó ở nơi nào?
– Đáng chết, giấu hả
Thôn Bắc Lay, hiện tại sáng nhất khu rừng, không phải do đèn điện mà là đang chìm trong ngọn lửa ngút trời
Người dân trong thôn máu me đầm đìa, họ dìu nhau nhìn bốn kẻ lạ mặt đang hành hung, đánh đập mọi người
– Khai ra hai đứac nhóc trên núi có thể đi đâu? Hay là các ngươi giấu chúng? Còn không mang ra ta giết cả làng này
Tên lão đại nắm cổ áo trưởng thôn giơ lên, hắn quét mắt nhìn cả làng, thế nhưng không có ai lên tiếng cả
– Đừng có hòng chúng ta khai ra, dù chúng ta không biết. Mà nếu có biết cũng không khai…
Một phụ nhân không chịu được mà quát lên
– Á à…thì ra mày chọn cái chết
Tên lão nhị tính tình cục súc, không chờ qua hai giây, hắn liền xuất hiện sau lưng phụ nhân kia, một dao xuyên tim…
– Không….Mẫn Nhi
– Mẹ!
– Đáng chết, toàn bộ thôn dân Bắc Lay, lên hết đi, đánh chúng một trận
Bốn người cười lạnh
– Tìm chết!
…
Hai ngày sau, Hồi Trí và Hồ Điệp Y vẫn không có đi ra khỏi hang của Tiểu Hắc, toàn bộ thức ăn và nước uống đều do Tiểu Hắc săn mồi đem về, Hồ Điệp Y thân là Đấu Sĩ nên không cần ăn uống quá nhiều.
– Hiện tại chắc chúng đã chán việc tìm kiếm chúng ta rồi, nghe nói chúng đang đi tìm Huyết Băng Phách Lôi Liên nên có lẽ sẽ không ở đây quá lâu
Hồ Điệp Y nói với Hồi Trí
– Ừm. Có lẽ chúng ta nên quay về
– Ừ, cẩn thận một chút
Thế là hai người lại từ từ cẩn thận từng bước trở về nhà. Tiểu Hắc lẳng lặng đứng ở cửa hang nhìn bóng lưng Hồi Trí, sau khi họ đi khuất, nó hú lên một tiếng rồi chạy đi mất
…
Sau một ngày đường, về lại phạm vi khu rừng, Hồi Trí và Hồ Điệp Y trầm lặng không nói
Hồi Trí nắm tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt muốn bật máu
Hồ Điệp Y nước mắt mơ hồ, nhìn toàn bộ khu rừng tươi đẹp lúc này chỉ còn một màu xám xịt của tro tàn.
Một lát sau, trước mảnh sân nhà. Hồ Điệp Y quỳ xuống mặt đất, nhìn lại ngôi nhà của hiện tại
Giờ chỉ là một đống tro…
– Cha…Mẹ…Y Y bất hiếu
Hồ Điệp Y khóc, ngôi nhà mà phụ mẫu để lại cũng cứ như vậy mà thành một đống tro tàn
Ngay cả Y thư của cha để lại, hiện tại có lẽ cũng đã là một đống than bị gió thổi khắp nơi
Không còn nơi nào để đi, Hồ Điệp Y thì sụp đổ hoàn toàn, nàng cảm thấy bản thân thật vô lực
Hồi Trí đành nhìn lại căn nhà thân thương một lần, sau đó hắn cõng Hồ Điệp Y đang thẫn thờ xuống thôn, định sẽ đến nương nhờ Trương Bá Bá
Nhưng khi đến nơi, cái mà hai người nhìn thấy không còn là thôn trang nhộn nhịp trong trí nhớ của họ nữa
Mà lần này, cả Hồi Trí cũng không cách nào đứng vững, nước mắt hắn chảy như suối
Về phần Hồ Điệp Y, nàng vốn đã khóc hết nước mắt, nên chỉ sững sờ mà nhìn
Cả ngôi làng chìm trong tro bụi, khắp nơi đều bốc mùi máu tanh, một số nơi còn nhìn thấy thi thể lăn lóc
Mà toàn là những dáng hình quen thuộc
– A Lầm, A Thái!
– Thạch Tiền Bối!
– Mẫn nương nương
Hồi Trí đi vòng quanh, nhìn những người mà hắn cho là thân thương, cả thôn Bắc Lay đối với hắn đều là nhà
– TRƯƠNG BÁ BÁ!
– TRƯỞNG THÔN!
Đi vào trong sân lớn của thôn, Hồi Trí và Hồ Điệp Y kinh hoảng, Trương Bá Bá đang bị treo giữa sân, dưới chỗ treo đặt một chậu nước ớt, người Trương Bá Bá đầy những vết thương chằng chịt
Mà toàn bộ người dân sống sót còn lại đều bị trói, ai ai cũng thật thê thảm
Nhìn thấy hai người Hồi Trí và Hồ Điệp Y, ánh mắt mọi người đều tỏ ra hoảng sợ
– Hồi Trí, Y nhi, chạy mau lên, đừng lo cho chúng ta!
Những người còn sức để nói chỉ có thể thều thào nói khẽ, Hồ Điệp Y ngồi xuống đất một cách vô lực, ánh mắt Hồi Trí dần dần chuyển thành màu máu
Người hắn run run, Hồi Trí quát lớn
– Lũ khốn kiếp
Lúc này, có tiếng cười chế giễu phát ra
– Ô Hô…xin chào người anh hùng cứu mỹ nhân của chúng ta
Bốn thân ảnh một gầy, một béo, hai người còn lại vừa phải đáp xuống bên người Trương Bá Bá, tiện tay quất cho hắn một roi
….
( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: & VietNovel Origin & NovelToon )
Hết chương 83…