Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 73 Hai Hắc Y Nhân
Chương 73: Hai Hắc Y Nhân
– Thiên Kim! Coi chừng!
Vũ Lôi Phong quát lên, thân thể ngay lập tức chắn trước mặt Lưu Thiên Kim. Tay trái siết chặt cán Trường Hồng Kiếm.
– Phong Tuyệt…
Vũ Lôi Phong đang định xuất ra Tường Gió chặn lại đòn tấn công của tên áo đen, từ trước đến giờ chưa có một đòn tấn công nào Tường Gió không thể chặn lại, thế nhưng công kích của lão hắc y bịt mặt trước mắt quá mạnh mẽ, Vũ Lôi Phong cũng chỉ đành phải liều một phen.
– Trong phạm vi Tứ Đại Môn Phái mà cũng dám hung hăng càn quấy, còn cả gan đụng vào Phong Lôi Môn ta. Tìm chết!
Đúng lúc Vũ Lôi Phong còn chưa dứt câu, Trường Hồng Kiếm còn chưa xuất vỏ thì trước mắt hắn bỗng xuất hiện một thân ảnh nguy nga.
Thân ảnh này không quá to lớn, cũng không có uy phong lẫm liệt, chỉ là một thân ảnh lão giả tóc bạc, quanh người phủ một tấm áo choàng màu xanh. Thân ảnh này vừa xuất hiện liền vung tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một quang cầu, quang cầu này to dần to dần và cuối cùng là bao phủ cả người hắn.
Ầm Ầm.
Đạo năng lượng yên tĩnh của tên áo đen đang lao về hướng Lưu Thiên Kim thì bỗng nhiên khựng lại, nó va đập vào bề mặt quả cầu năng lượng của người mới đến.
Sắc mặt hai tên áo đen trở nên khó coi, thế nhưng đám người Vũ Lôi Phong, Vũ Lôi Vân và Vũ Lôi Uy Vũ Lôi Danh lại mừng như điên.
– Cha!
– Ông nội!
– Gia Gia
Người xuất hiện không ai khác chính là Vũ Lôi Đình, sau khi gặp hai tên áo đen, Vũ Lôi Vân nhanh chóng âm thầm bóp nát ngọc giản nhỏ xíu giấu trong tà áo thông tri cho Vũ Lôi Đình.
Hai tuần trước, khi chuẩn bị rời khỏi Phong Lôi Môn đi Thiên Thánh Môn, Vũ Lôi Vân và Vũ Lôi Đình đã sớm bàn bạc với nhau để phòng ngừa việc này, Vũ Lôi Phong tư chất mới chắc chắn sẽ bị lộ một ít ở đại hội Tứ Môn Tranh Tài, thế nên hắn đã sớm bố trí thủ đoạn nhỏ đề phòng vạn nhất.
– Ngươi là…Vũ Lôi Đình?
Tên áo đen gọi là Tứ Trưởng Lão đang cùng Vũ Lôi Vân không ngừng va chạm, trong khoảnh khắc Vũ Lôi Đình đến, cả hai cũng không có vội đánh nữa mà dừng lại quan sát. Nhìn thấy thân ảnh áo xanh già nua này, hắn liền đoán ra quái vật ẩn giấu trong Phong Lôi Môn chính là lão nhân này.
– Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Nói chung. Dám động vào Phong Lôi Môn ta thì chỉ có đi chết thôi!
Vũ Lôi Đình cười gằn, hắn nhanh chóng phóng về phía tên áo đen vừa ra tay, đánh ra một chưởng. Tên này nhanh chóng ngưng tụ Nguyên Lực cuồn cuộn ra chống đỡ.
Phanh!
Một âm thanh thanh thúy vang lên, Vũ Lôi Đình vẫn đứng yên trên không trung, từ nơi va chạm giữa hai người phát ra vụ nổ cực lớn, một cái bóng đen lao vút đi ra phía sau.
Ầm Ầm
Bóng đen đập vào đá, vách đá nhanh chóng bị sập xuống, khi làn khói tản đi vẫn còn có thể thấy một cái hố siêu tô khổng lồ nơi bóng đen bị nện xuống.
– Tam Trưởng Lão!
Tên áo đen đang giao thủ với Vũ Lôi Vân nhanh chóng sợ hãi kêu to, hắn không nghĩ đến lại đụng phải Vũ Lôi Đình, nếu là Vũ Lôi Vân cùng các vị chưởng môn khác trong Tứ Đại Môn Phái, hắn có lẽ sẽ không sợ hãi như vậy.
– Không đúng, Tam trưởng lão đã là Thập Nhất Tú cơ mà? Sao có thể nhanh chóng thua trong một chiêu như vậy?
Tự lẩm bẩm một lúc, hắn rốt cuộc thực sự cảm thấy sợ hãi, hắn lắp bắp nói
– Vũ Lôi Đình…Ngươi…không lẽ ngươi đã đột….
– Ruồi muỗi điếc tai, chết chung với tên kia đi!
Vũ Lôi Đình dứt câu, một chưởng nữa lại đánh ra nhắm thẳng vào Tam trưởng lão kia.
Tên áo đen Tam trưởng lão nhanh chóng thối lui lại muốn né tránh, nhưng hắn lại chợt nhận ra mình không thể di chuyển một chút nào, dường như cơ thể bản thân không còn trong sự điều khiển của ý thức nữa.
Nhìn vào quả cầu năng lượng đang từ từ tiến về phía mình, Tam Trưởng Lão trong lòng vô cùng tuyệt vọng, hắn khổ công tu luyện đến ngày hôm nay, không ngờ lại phải nhận kết cục như vậy.
Sau đó, ý thức hắn chợt mơ hồ, toàn thân nhẹ bẫng…
Uỳnh!
Khu vực hắc y bịt mặt kia vang lên chấn động khủng khiếp, khói bụi ngập trời.
– Thật mạnh, đó là sức mạnh của Gia Gia sao?
Vũ Lôi Phong thầm khiếp sợ, bao lâu nay hắn chưa có cơ hội xem cường giả thực sự động thủ như hôm nay. Hiện tại Vũ Lôi Đình giơ tay nhấc chân có thể nhanh chóng đánh bay cả hai tên bịt mặt đến cả phụ thân hắn cũng không làm gì được, đây là thực lực bậc nào chứ?
– Mạnh gấp mấy trăm. Không! Mấy triệu…Cũng không đúng. Mạnh gấp vô số lần Tam Kiếm Hợp Bích a.
Lưu Thiên Kim cũng không nhịn được mà thốt lên
– Quả đúng là ông nội. Ông nội là số một!
Linh Nhi thì hò reo, trong lòng cũng trút bỏ được sự lo lắng ban nãy.
Vũ Lôi Đình quay lại nhìn đám người Vũ Lôi Phong khẽ gật đầu một cái mỉm cười, sau đó ông lại nhìn về phía đám khói đang bốc lên cao đang dần mờ đi.
– Cha, hắn chết rồi à?
Vũ Lôi Vân đáp xuống cạnh Vũ Lôi Đình hỏi, nhìn sắc mặt của cha hắn không quá thoải mái khiến hắn có chút lo lắng.
– Không. Ta đánh trượt rồi
Vũ Lôi Đình ngưng trọng nói.
– Sao có thể?
Nhìn về phía cột khói, ánh mắt Vũ Lôi Vân cũng trở nên khó coi hơn. Trong cột khói hiện ra hai cái bóng thấp thoáng.
– Đã lâu không gặp, không ngờ thực lực của nhà ngươi cũng có chút tiến bộ đó
Làn khói tản đi hoàn toàn, lộ ra một người cao to, cánh tay trái hắn đang xách tên Tứ Trưởng Lão toàn thân áo đen đang ngất xỉu.
– Ngươi cuối cùng cũng chịu lộ diện. Nói đi, ngươi là ai?
Vũ Lôi Đình âm trầm.
– Aizz, ta cũng không muốn làm khó các ngươi, nhưng mà tên nhóc Vũ Lôi Phong này chúng ta rất cần hắn. Chỉ cần các ngươi giao người ta hứa sẽ không làm khó các ngươi nữa.
Thân ảnh kia nghiêng người nhìn Vũ Lôi Phong ánh mắt cũng có chút ngạc nhiên.
– Nhưng mà ngươi còn chưa hỏi xem ta có muốn giao người không
Vũ Lôi Đình nét mặt bắt đầu ngưng trọng. Vũ Lôi Phong phía sau thầm bất an, ông nội Vũ Lôi Đình thực lực mạnh như thế nhưng vẫn không làm gì được kẻ này. Nếu kẻ này yếu hơn thì ông cũng không có rảnh mà nói nhiều như vậy.
Vũ Lôi Phong thầm liên hệ với hệ thống KOF, phòng ngừa đến trường hợp xấu nhất là Vũ Lôi Đình cũng không thể nào làm gì được người này, hắn phải dẫn theo Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đào thoát.
– Không giao người sao? Vậy thì tự ta bắt đi vậy.
Người mới đến tuy đeo trên mặt một tấm mặt nạ, thế nhưng có thể tưởng tượng, đằng sau tấm mặt nạ đó là một nụ cười lạnh lùng.
Còn chưa dứt lời, thân ảnh của hắn đã biến mất tại chỗ, lúc hắn xuất hiện đã đứng trước mặt Vũ Lôi Đình, bàn tay có một đạo Sấm Sét đánh ra.
– Lôi Hệ?
Tất cả mọi người ngạc nhiên, trừ Vũ Lôi Phong và Linh Nhi ra, đây là lần đầu tiên họ thấy một người dùng thuộc tính khác, hầu hết các đấu sĩ trong Phong Vân Sơn đều tu luyện Phong Nguyên Lực mà thôi.
( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: & VietNovel Origin & NovelToon )
Nhìn tia sét đánh vào đầu mình, Vũ Lôi Đình nhanh chóng ngạnh kháng, Phong Nguyên Lực bùng nổ, Vũ Lôi Đình bắt chéo tay thành hình chữ thập, Một cỗ phong quyển nhanh chóng đập thẳng vào tia chớp kia.
– Phong Ngân!
Âm thanh vang lên, gió trong không trung gào thét.
Nhưng không phải từ miệng Vũ Lôi Đình.
Mà thanh âm này lại từ kẻ đeo mặt nạ mới đến nói ra.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Vũ Lôi Đình, tên này lại hòa cùng cơn gió, lại dùng âm thanh của gió để công kích.
– Lôi Nguyên Lực. Phong Nguyên Lực. Kẻ này mang tư chất SSR ?
Vũ Lôi Đình ngạc nhiên không thôi, người sở hữu tư chất SSR không thiên địa ngày thưa thớt vô cùng, vậy mà kẻ này lại đang đứng trước mặt hắn.
Vũ Lôi Đình lại tung ra công kích, hai người cứ thế không ngờ lại đánh ngang tay, thế nhưng do tên đeo mặt nạ có tới hai thuộc tính Nguyên Lực là Phong và Lôi nên chiếm tiện nghi không ít.
Hai thân ảnh một đen một xanh không ngừng tung ra đòn thế, tuy không đến nỗi liều mạng nhưng nhiêu đó cũng đủ làm toàn bộ người ở đây run sợ.
Và do mải để ý đến trận đấu giữa hai siêu cấp cường giả, không ai phát hiện ra, ở miệng một cái hố trên mặt đấy có một ánh mắt luôn theo dõi họ.
Hết chương 73…