Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 62: Chúng Ta Là Đồng Đội


Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 62: Chúng Ta Là Đồng Đội

Vụt vụt.

– Tham kiến chưởng môn.

Trong một căn phòng, có một bóng đen vụt đến, kinh động tất cả mọi người đang ngồi trong đó, thế nhưng trong phòng vẫn có một số người không mấy bất ngờ, dường như đã biết trước cái bóng đen này sẽ đến.

– Tứ Trưởng Lão, có gì mà vội vàng thế, mau đứng lên.

Trên chủ vị, một người thân ảnh to lớn và rắn chắc đang ngồi đó, ánh mắt toát ra thàn thái sáng như sao trời, gương mặt góc cạnh vô cùng phong trần tuyệt thế.

– Chưởng môn, tin tức từ đại hội Tứ Môn Tranh Tài trong Thiên Thánh Môn năm nay, Phong Lôi Môn xuất hiện một người mang tư chất khủng khiếp, 16 tuổi là Ngũ Tú Cửu Trọng Đỉnh Phong, mang ba loại Nguyên Lực là Băng, Hỏa, Phong.

Bóng đen đứng dậy chắp tay nói, ngay khi hắn dứt lời, xung quanh lâm vào tĩnh lặng.

– Ba loại, không lẽ là…

– Băng, Hỏa, Phong…Không lẽ nào là?

Người ngồi trên chủ vị nhíu mày sau đó nói.

– Tư Chất UR sao?

Người mặc áo đen được gọi là Tứ trưởng lão liền gật đầu.

– Thông tin chính xác không?

Người kia lại hỏi.

– Bẩm chưởng môn, chính mắt ta đã nhìn thấy hắn tung ra ba loại thuộc tính Nguyên Lực công kích, không thể sai được.

Người áo đen ngửa mặt lên, nếu Vũ Lôi Vân đang ở đây chắc chắn sẽ nhận ra, đây chính là kẻ đã định ám sát đám người Vũ Lôi Phong tối hôm trước. Tứ trưởng lão lập tức kể lại toàn bộ chuyện trong Tứ Môn Tranh Tài, xung quanh, các thân ảnh ngồi trong đại điện bắt đầu tỏa ra khí tức.

– Chưởng môn, chúng ta nên làm thế nào?

Một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ nói.

Người ngồi trên chủ vị khẽ gõ gõ ngón tay lên bàn. Hắn nói.

– Người này tư chất khủng khiếp, ta sẽ cho hắn hai sự lựa chọn. Một, là về phe chúng ta, nếu không…

Ánh mắt hắn bắn ra hào quang lạnh lẽo, cả đại điện chấn động vô hình.


– Giết! Bất cứ thế lực nào cũng không được phép quật khởi.

Quảng trường Thiên Thánh Môn, đám khán giả không khỏi tỏ ra thất vọng.

Nguyên bản là một trận chiến thể hiện đẳng cấp thực lực thật sự của toàn bộ thí sinh, nào ngờ trong Vòng Bo Rực Lửa lại thành ra như vậy, cơ hồ hầu như tất cả thí sinh đều chọn cách đình chiến để sinh tồn trong Vòng Bo Rực Lửa, họ hầu như sẽ tránh đi hoặc đi chung nếu gặp nhau, từ đầu đến giờ một trận đánh còn không có, đã trôi qua ba ngày rồi mà vẫn chưa có chạm trán nào cả.

( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: & VietNovel Origin & NovelToon)

Chỉ có ở trên khán đài, bốn vị chưởng môn chí cao vô thượng: Vũ Lôi Vân, Hạ Mộng Phàm, Đặng Vũ và Phong Tiểu Nhã trên nét mặt cười thật vui vẻ, đây mới thật sự là cái họ muốn thấy.

Trong Tứ Môn Tranh Tài, dù có đánh nhau sứt đầu mẻ trán, thì trong tình huống nguy hiểm vẫn sẽ hòa hợp mà liên thủ, dù bốn môn phái có cạnh tranh nhưng vẫn phải đoàn kết.

Bởi vì họ là phần tử của Phong Vân Sơn, trên Đại Lục Thúy Hằng có tận tám vùng đất to lớn khác ngoài Phong Vân Sơn bọn họ, đó mới là đối thủ thực sự.

Trong rừng rậm, có một thân ảnh mang áo đỏ đen lướt đi, sau lưng là ba thân ảnh mềm mại khác, một đỏ máu, một tím và một tiểu cô nương mặc áo xanh. Họ chính là Vũ Lôi Phong, Trần Lệ, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim.

Sau một ngày, Lưu Thiên Kim rốt cuộc đã khôi phục lại khá nhiều, nàng đã có thể tự di chuyển nên không cho Vũ Lôi Phong cõng nữa mà tự chạy theo.

Về Trần Lệ, cô gái này từ khi xuất hiện Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đã không còn nói nhiều nữa, lúc nào cũng chỉ im lặng mà đi theo, sau hơn một ngày ngại ngùng không nói gì, đến tối Vũ Lôi Phong lại bắt gà bắt thỏ để nướng, ba nữ nhân kia không hiểu sao trong lúc hắn đi săn và nướng thì đã trở nên hợp nhau đến lạ lùng, chưa đầy một canh giờ đã cười cười nói nói xưng nhau như tỉ muội.

– Nữ nhân xinh đẹp thường rất dễ tụ tập lại một chỗ.

Vũ Lôi Phong nhìn thấy vậy khẽ cười yếu ớt, hắn lại chăm chăm nướng gà, buổi tối, trong phạm vi ngày càng gần trung tâm Vòng Bo Rực Lửa, số lượng Nguyên Yêu Thú tấn cong cũng ngày càng đông và hung hãn, nhưng Vũ Lôi Phong và Trần Lệ ở đây nên đám Nguyên Yêu Thú kia vẫn không tạo nên nguy hiểm gì, điều khiến Vũ Lôi Phong không ngờ là Linh Nhi lại hiếu chiến đến vậy, trừ mấy con Nguyên Yêu Thú quá mạnh ra, đám còn lại gặp phải Linh Nhi xem như gặp ác mộng lớn nhất cuộc đời. Sau khi bị Linh Nhi đánh cho thâm tím mặt mày thì bị nàng đóng băng cơ thể rồi bị xem như một bức tượng đồ chơi mà nghịch ngợm.

– Bản tính Thiên Kim có lẽ hơi thiện lương quá, sau lần này phải cải cách tư tưởng một chút.

Vũ Lôi Phong nghĩ thầm, Lưu Thiên Kim quá hiền, gặp Nguyên Yêu Thú cũng chỉ đánh nó bị thương nhẹ rồi đuổi chúng đi, không có giết bất kì con nào, điều này làm Vũ Lôi Phong có hơi lo lắng một chút. Quá lương thiện sẽ rất phiền phức trong thế giới mạnh được yếu thua này.

Đi thêm một ngày, đám người Vũ Lôi Phong phát hiện một cái sân rộng, vô cùng rộng rãi, nó còn được lát nền như là một quảng trường luôn vậy.

– Ở đây không lẽ là trung tâm Vòng Bo Rực Lửa rồi sao?

Lưu Thiên Kim nghi ngờ hỏi, nàng nhanh chóng giậm chân thật mạnh xuống đất, cơ thể lao vút lên không trung nhìn xung quanh. Chợt nàng biến sắc.

– Lôi Phong, anh nhìn kìa, vòng bo thu gần đến đây rồi.


Vũ Lôi Phong liền nhảy lên, Linh Nhi và Trần Lệ cũng nhanh chóng lên một ngọn cây gần đó nhìn.

Chỉ thấy một cột lửa vô cùng to lớn đang từ từ tiến lại, không chỉ một hướng, mà là bốn phương tám hướng đều có. Cột lửa này bao vây họ lại thành một vòng tròn, cột lửa này cao không thấy đầu, như là kéo dài đến vô tận.

– Cứ với tốc độ này, chỉ một ngày nữa nó sẽ thu hẹp đến tận đây.

Trần Lệ nói, khuôn mặt hiện lên sự lo lắng.

– Vòng Bo Rực Lửa đã thu đến tận đây rồi, sao đám người Âm Phong Môn vẫn chưa có đến đây, chẳng lẽ họ bị Nguyên Yêu Thú hoặc các đội khác vây công và bị loại rồi sao?

Uỳnh

Vừa dứt lời, cách sân rộng khoảng vài cây số vang lên tiếng nổ mạnh, đám người Vũ Lôi Phong đang định chạy đến xem thì lại thêm một tiếng nổ nữa, lần này tiếng nổ gần hơn một chút, có thể nhìn ra chúng đang tiến đến nơi đây.

Chưa đầy hai phút sau, có hai thân ảnh một đen một trắng vô ùng chật vật chạy ra từ khu rừng, nhìn thấy đám người Vũ Lôi Phong đang đứng ở sân rộng, hai thân ảnh này hiện lên sự kích động.

– Lôi Phong sư đệ!

– Trần Lệ sư muội!

Hai người đồng thanh hô lên, hai người này một là Bạch Sát của Phong Lôi Môn, một là Lê Hùng Dũng của Âm Phong Môn, họ người đầy thương tích chạy đến bên người Vũ Lôi Phong và Trần Lệ.

– Chuyện gì vậy?

Vũ Lôi Phong còn chưa kịp hỏi thì trong rừng đã bước ra mười người khác, mười người này là Trần Thiên Lý, Trần Thiên Hạo, Lê Thiên Bá, Từ Thiên Ngọc, Từ Thiên Nữ, Lưu Danh, Lưu Tình, Đặng Tiến Hòn, Đặng Thúy Vy và Trần Tử Nhi. Đi đầu là Đặng Tiến Hòn và Từ Thiên Nữ, họ đều là đội trưởng của hai đội Thiên Thánh Môn và Vũ Đài Môn.

– Lôi Phong, đám người Thiên Thánh Môn và Vũ Đài Môn đã hợp tác lại cùng một chỗ, họ đã đánh bại hết đám người Âm Phong Môn rồi, cả Hắc Huynh cũng bị chúng vây công, ta và Hùng Dũng huynh tuy lần trước trong Đấu Trường Vô Lý đánh nhau vô cùng kịch liệt nhưng vì thế mà có chút hảo cảm, chúng ta trốn và cùng nhau đến đây thì gặp đệ.

Bên người Trần Lệ, Lê Hùng Dũng cũng kể lại sự tình mấy hôm nay cho nàng nghe.

– Khá khen cho hai lão già hỗn trướng, dám âm thầm cấu kết với nhau để đối phó chúng ta.

Trên đài cao, Vũ Lôi Vân không nhịn được mắng một tiếng, hắn không ngờ, hai tên hỗ đản này dám âm thầm liên minh lại để hạ hắn.

– Hừ, ngươi thì sao, Phong Lôi Môn không phải cũng đang liên thủ với Âm Phong Môn đó sao? Nếu không sao Vũ Lôi Phong kia không đánh một trận với Trần Lệ?


Đặng Vũ hừ lạnh một cái, trong lòng vô cùng thoải mái.

– Các ngươi đã sớm kết thành một liên đoàn để đối phó với Phong Lôi Môn và Âm Phong Môn đúng không?

Trần Lệ sau khi nghe Lê Hùng Dũng kể lại sự việc thì đã hiểu ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người hai môn phái trước mắt.

– Đúng thì sao mà không đúng thì sao?

Từ Thiên Nữ cười cười, bước lên một bước rồi nói

– Trong luật cũng không có quy định kết minh với nhau a.

Vũ Lôi Phong vẫn không nói gì, hắn nhìn Đặng Tiến Hòn.

– Ha Ha Ha

Đặng Tiến Hòn cười lớn, hắn tháo cặp kính ra, giọng trở nên lạnh lẽo nói.

– Đến lúc này cũng không cần giấu giấu diếm diếm làm gì, Vũ Đài Môn và Thiên Thánh Môn đã sớm liên thủ, đến khi vào Vòng Bo Rực Lửa, nếu gặp kẻ khác liền ra tay loại bằng hết hahaha, sau khi loại hết các ngươi, hai môn ta lại luận bàn một hồi phân ra đệ nhất và đệ nhị, vòng này là dễ hahaha.

Nói xong, Đặng Tiến Hòn nhìn về Linh Nhi, ánh mắt trở nên hung ác.

– Thiên Vũ Minh nghe lệnh, tru sát đám người Phong Lôi Môn và Âm Phong Môn còn lại đi.

– Rõ!

Đám người đồng thanh đáp, mười thân ảnh bạo phát ra Nguyên Lực ngập trời.

– Giết!

Ngay lập tức, mười đạo lưu quang bắn về phía đám người Vũ Lôi Phong.

– Hắc huynh, Linh Nhi, Thiên Kim. Ba người ngồi đây uống nước đi, đợi ta một chút.

Vũ Lôi Phong nhẹ nhàng đưa ra ba chai NumberOne, sau đó hắn cũng đưa một chai cho Lê Hùng Dũng.

– Cả huynh nữa, cảm ơn vì chiếu cố cho Hắc huynh.

Lê Hùng Dũng không biết nói gì cho đúng, nhìn sang Trần Lệ, chỉ thấy nàng đang tươi cười nhìn hắn gật đầu.

– Người một nhà. Chúng ta là Đồng Đội.

Dưới sự nghi hoặc của Lê Hùng Dũng, hắn nếm thử một chút thì thấy hương vị NumberOne quả thực vô cùng ngon, thế là hắn cùng Hắc Sát bá cổ nhau ngồi xuống, Lưu Thiên Kim và Linh Nhi đã sớm tìm một tảng đá ngồi đó xem chuyện vui.


– Trần Lệ cô nương, so với mấy con sói nhỏ kia có chút khó ăn hơn đấy.

Vũ Lôi Phong đứng song song với Trần Lệ, hai người vẫn không rút kiếm mà chỉ đứng đó nhìn mười người đang lao về phía mình.

– Ta cân năm, ngươi cân năm, ai hạ xong trước thì thắng, thế nào?

Trần Lệ mỉm cười nhìn qua Vũ Lôi Phong.

– Chơi thì chơi, nhưng mà nếu ta thắng thì sao?

Vũ Lôi Phong lập tức hứng thú hỏi Trần Lệ, nàng mỉm cười nói.

– Ta thắng, ngươi phải chỉ cho ta cách nướng gà, ngươi thắng thì ta sẽ…sẽ…

Trần Lệ không nghĩ ra cái gì hợp để cá cược, nàng hỏi.

– Ngươi thích cái gì?

Vũ Lôi Phong nhìn Trần Lệ nói.

– Hứa với ta, từ nay cô phải tự tin về bản thân mình, không tự gò bó mình nữa. Không có ủ rũ và ghét bỏ dòng máu Bạo Huyết nữa, được chứ!

Trần Lệ chợt ngơ ngác nhìn Vũ Lôi Phong, một lúc sau nàng khẽ hít sâu một hơi, ngón tay bí mật gạt đi giọt nước mắt trên khóe mi. Sau đó nàng cười rạng rỡ.

– Ta hứa với ngươi.

Vũ Lôi Phong gật đầu.

– Được! Không dùng kiếm nha.

– Ừ

Trần Lệ cũng không có ý kiến, bàn chân hai người khẽ động, đây là lần đầu tiên họ sát cánh chiến đấu cùng nhau, thế nhưng con tim của Trần Lệ bây giờ đang đập liên hồi.

– Ta bị làm sao vậy?

Thầm nghĩ trong lòng, thế nhưng Trần Lệ lập tức ép lại cảm xúc của mình, cùng với Vũ Lôi Phong đồng thời lao đi.

– Nào!…Hãy đấu một trận thật bùng nổ!

– Nào!…Hãy đỡ một đòn của bổn tiểu thư!

Hai thân ảnh màu đỏ đen và đỏ máu lao đi, bắt đầu một cuộc chiến kinh thiên…

Hết chương 62…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.