Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 48: Mất Tích ?


Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 48: Mất Tích ?

Đại Hội Tứ Môn Tranh Tài đã qua ba ngày thi đấu, tại quảng trường Thiên Thánh Môn không những không bớt người, ngược lại còn ngày càng nhiều người tụ tập, cơ hồ đến chỗ cũng không có mà ngồi. Những người không đủ điều kiện để mua ghế thượng lưu cũng chỉ đành đứng xem suốt mấy ngày mà thôi.

Bất quá, thân là Đấu Sĩ, đứng một chỗ vài ngày cũng không có ảnh hường gì lớn, để có thể chứng kiến những màn so đấu đỉnh cao thì đứng mấy ngày họ cũng nguyện ý. Việc ăn uống cũng không còn quá quan trọng với người tu luyện nữa, dăm bữa nửa tháng nếu không ăn cũng chỉ khá mệt mỏi mà thôi. Nếu trong thời gian cực lâu không ăn mới có thể mất mạng.

Sau khi vượt qua cấp sao Thất Tú đột phá lên cấp sao Bát Tú, nghe đồn sẽ không cần ăn uống nữa vẫn sống khỏe mạnh bình thường, khi đó Nguyên Lực trong cơ thể sẽ có sự thay đổi lớn, thứ mà đấu sĩ từ Thất Tú trở xuống không thể đạt được.

Thế nhưng từ Thất Tú đến Bát Tú đột phá vô cùng khó khăn, không phải ai cũng có thể vượt qua ranh giới này.

Trên quảng trường, mọi người không một ai có ý định rời đi nửa bước, vì nếu rời đi sẽ mất chỗ a, Tứ Môn Tranh Tài đông nghìn nghịt, một khi đi khỏi chỗ của mình thì sẽ không còn chỗ mà về nữa.

Hôm nay lại là ngày cuối cùng của vòng 2, Đấu Trường Vô Lý chọn ra Đệ Nhất và Đệ Nhị, Quảng trường Thiên Thánh Môn không thể nghi ngờ là càng đông người hơn nhiều.

Khán giả không ngừng chờ mong, họ đã chờ đợi Tứ Môn Tranh Tài năm năm mới có thể một lần được chiêm ngưỡng thế hệ trẻ tuổi của các đại Môn phái.

Trên bầu trời, từ sâu trong Thiên Thánh Môn xuất hiện bốn con Nguyên Yêu Thú khổng lồ, trên lưng chúng có không ít thân ảnh đang đứng đó, chính là Thiên Thánh Yêu Ưng, phi hành Nguyên Yêu Thú của Thiên Thánh Môn.

Trên lưng bốn con Thiên Thánh Yêu Ưng là bốn đội: Phong Lôi Môn, Âm Phong Môn, Vũ Đài Môn và đội chủ nhà Thiên Thánh Môn. Cánh chim dang rộng, nhất thời có mười thân ảnh nhảy xuống giữa quảng trường, còn những người còn lại được chúng thú đưa lên đài cao.

Mười người nhảy xuống liền phân biệt đứng hai bên đối diện, mặt đối mặt nhau, ánh mắt bùng phát chiến ý nhìn nhau chằm chằm.

Đây chính là hai đội Phong Lôi Môn và Âm Phong Môn, hôm nay, họ sẽ đánh một trận để tìm ra Đệ Nhất trong vòng hai của Tứ Môn Tranh Tài – Đấu Trường Vô Lý.

Hai đội phân biệt đứng ngang nhau, bên phía Phong Lôi Môn. Vũ Lôi Phong mặc bộ trường bào Đen, xen lẫn các hoa văn màu đỏ, tà áo xẻ thành nhiều mảnh đón gió tung bay, chiếc áo Lạc Trôi kia đã sớm trở thành thương hiệu của Vũ Lôi Phong

( bác nào thắc mắc cái áo trông như nào thì mở cái poster truyện lên coi nha)


Bên trái Vũ Lôi Phong, Linh Nhi mặc bộ cung trang màu xanh lam, khuôn mặt non nớt nhưng đã mang theo thần thái thoát tục, hứa hẹn mai sau sẽ là một đại mỹ nhân hại nước hại dân, mới 14 tuổi đã lung linh như một thiên thần. Linh Nhi mang theo một vẻ đẹp của sự ngây thơ mà hoạt bát, thế nhưng không kẻ nào có thể tưởng tượng được, nếu nàng điên lên sẽ không khác gì sát thần, lần trước Thiên Hưng bị Linh Nhi hiểu lầm mà suýt thì mất mạng.

Bên phải Vũ Lôi Phong, Lưu Thiên Kim đứng đó, trên người vận bộ áo màu tím, Lưu Thiên Kim rất thích màu tím nên hầu như y phục nào cũng màu tím cả, nàng mang theo khí chất cao quý của một thiên kim tiểu thư khuê các, từng cử chỉ hành động đều nhỏ nhẹ đúng mực, mang theo nét đẹp tri thức. Lưu Thiên Kim sở hữu một ánh mắt hút hồn, lại mang theo vẻ cơ trí cao quý nhưng lại có phần lém lỉnh của Linh Nhi, đây là do ở chung với Linh Nhi quá lâu mà bị lây.

Ở cạnh Linh Nhi và Lưu Thiên Kim, Hắc Sát và Bạch Sát phân biệt đứng hai bên góc ngoài cùng, cả hai giống nhau như hai giọt nước, khác mỗi cái mặt… À nhầm, khác mỗi y phục, một đen tuyền một trắng muốt. Ánh mắt lăng lệ bắn ra sát ý ngập trời, mỗi lần họ ra tay sẽ vô cùng tàn độc như sát thần, bởi vậy mới có biệt danh Hắc Bạch Song Sát.

Phía bên Âm Phong Môn, năm người Lê Thủy Châu, Trần Lệ, Nguyễn Ngọc Ánh, Lê Hùng Dũng, Trần Thục Trinh cũng xếp thành hàng ngang mặt đối mặt với đám người Phong Lôi Môn.

Trần Lệ đứng ở Trung tâm đối diện với Vũ Lôi Phong, nàng mang bộ y phục màu Lục, mái tóc đen cột cao, khuôn mặt không trang điểm nhưng vô cùng thanh tú, thế nhưng ánh mắt lại lấp lóe màu đỏ vô cùng kỳ lạ.

Xung quanh Trần Lệ là Lê Thủy Châu, Nguyễn Ngọc Ánh, Lê Hùng Dũng, Trần Thục Trinh đang đứng đó, năm người cũng dùng ánh mắt háo hức, chờ mong và hồi hộp nhìn năm người Vũ Lôi Phong.

Lần trước đội Phong Lôi Môn giả heo ăn thịt hổ gây một kích nặng nề cho đội Vũ Đài Môn, hiện tại đội Âm Phong Môn vô cùng cẩn trọng.

Khán giả lần này cũng không có xem nhẹ đội Phong Lôi Môn nữa, Linh Nhi thực lực mạnh mẽ, Vũ Lôi Phong thiên phú bá đạo đã chinh phục chúng nhân xung quanh. Họ cũng đã bắt đầu lớn tiếng hò hét cổ vũ chó Phong Lôi Môn.

Về phần Âm Phong Môn, bốn nữ nhân xinh như mộng cũng làm bao người điên đảo, nam tử tên Lê Hùng Dũng cũng vô cùng anh tuấn tiêu sái. Họ được vô số người ái mộ. Âm Phong Môn nổi tiếng mỹ nữ như mây, nơi đây là nơi hầu như toàn bộ Phong Vân Sơn nam nhân chú ý.


– Alo alo một hai ba bốn. Alo

Giọng nói của vị trưởng lão dẫn chương trình lại vang lên, cả quảng trường lại im lặng.

– Chào mừng trở lại với ngày thi đấu thứ tư của Tứ Môn Tranh Tài!

Bốp, bốp

Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, không khí bắt đầu trở nên nóng hơn bao giờ hết.

– Hôm qua, đội Thiên Thánh Môn đã xuất sắc giành được vị trí Đệ Tam trong vòng hai: Đấu Trường Vô Lý. Hôm nay, chắc chắn rằng, trận đấu tranh ngôi vị quán quân Vòng 2 sẽ càng khốc liệt. Hiện tại, mời các trưởng lão bày trận.

Lại có bốn người trong Thiên Thánh Môn nhảy ra bốn góc quảng trường, từng nhánh cây cọng cỏ, từng con suốt, từng công trình, Trụ, Tổng Hành Dinh hai phe xanh đỏ, từng Nguyên Yêu Thú, từng con đường lại mọc lên. Chỉ sau vài phút, Đấu Trường Vô Lý lại lần nữa hình thành.

– Đội Âm Phong Môn phe Xanh, Phong Lôi Môn phe Đỏ, mời các thí sinh tiến vào phòng luân chuyển linh hồn.

Đám người Phong Lôi Môn và Âm Phong Môn nhìn nhau, ánh mắt bắn ra chiến ý. Vũ Lôi Phong và Trần Lệ bỗng nhiên tiến lại nhau như có một loại ăn ý nào đó. Họ đứng đối diện nhau, hai tay giơ ra.

– Hãy đấu một trận thật đẹp

– Cùng chiến một trận thật bùng nổ nhé

Cả hai bắt tay nhau, đồng thanh nói.


Nói xong, cả hai mỉm cười, sau đó cùng với thành viên đội mình đi vào gian phòng đặc biệt kia.

Trong phòng, cái cảm giác chao đảo khi khởi động Đấu Trường Vô Lý vẫn khiến Linh Nhi khó chịu, nàng bám thật chặt cánh tay của Vũ Lôi Phong.

Từ hai gian phòng, lại có mười luồng sáng bắn lên không trung, phân biệt rơi vào hai Tế Đàn một xanh một đỏ.

Một lát sau, trước mắt Vũ Lôi Phong xuất hiện khung cảnh quen thuộc, đúng là trong Đấu Trường Vô Lý.

– Chào mừng đến với Đấu Trường Vô Lý, quân Lính sẽ xuất hiện sau ba mươi giây nữa. Hiện tại, trận chung kết vòng 2 Tứ Môn Tranh Tài. BẮT ĐẦU!

Giọng nói của vị trưởng lão Thiên Thánh Môn vang lên. Tế Đàn mở khóa cấm chế cho đám người Vũ Lôi Phong đi ra.

Phía bên Âm Phong Môn, các thành viên nhìn nhau gật đầu rồi theo chiến lược đã định mà di chuyển đến các đường.

Đội hình Âm Phong Môn, tại đường trên vẫn là hai người với Lê Thủy Châu và Nguyễn Ngọc Ánh cùng nhau trấn thủ, Trần Lệ vẫn một mình đi đường giữa và Lê Hùng Dũng cùng với Trần Thục Trinh đi đường dưới.

Với đội hình 2-1-2 này, đội Âm Phong Môn đã bàn bạc khá kỹ và quyết định sẽ lại áp dụng chiến lược ra quân này, Trần Lệ sẽ đặc biệt chú ý đến đường Trên, còn mọi thành viên khác sẽ nâng cao cảnh giác, một khi Vũ Lôi Phong xuất hiện nơi nào sẽ lập tức thông tri Trần Lệ nhanh chóng ứng phó, phá hủy chiến thuật Đi Rừng.

Người trong Đấu Trường Vô Lý hoàn toàn cách biệt đối với người bên ngoài, thế như bên ngoài lại có thể nắm rõ hoàn toàn tình huống bên trong Đấu Trường, nhất cử nhất động của hai đội đều có thể quan sát hết thảy.

Hiện tại, nhìn đội Phong Lôi Môn di chuyển khiến họ tràn đầy khó hiểu, ngay cả các vị Chưởng Môn tối cao đang ngồi trên đài cao cũng ngạc nhiên, dĩ nhiên là trừ Vũ Lôi Vân.

Hai đám lính của hai phe Xanh và Đỏ đều đã di chuyển đến các đường, chúng nhanh chóng lao vào đánh nhau túi bụi.


– Sư muội, không thấy người của Phong Lôi Môn đâu cả.

Tại đường trên, Nguyễn Ngọc Ánh truyền âm cho Trần Lệ. Nàng cùng Lê Thủy Châu đang đánh giết đám lính ở đường trên, thế nhưng không có bất kỳ người nào của Phong Lôi Môn phòng thủ cả.

– Lệ muội, chỗ ta cũng không có một bóng người.

Lê Hùng Dũng cũng truyền âm cho đám người đường Trên và Trần Lệ.

Trần Lệ đảo ánh mắt nghi hoặc, bởi vì đường giữa hiện tại cũng không có ai cả. Nàng liền nói.

– Mọi người cẩn thận một chút, đường Giữa cũng không có ai cả, tập trung ăn lính và giữ vị trí, nếu có vấn đề gì lập tức thông tri cho mọi người đường khác.

– Được!

Hiện tại, trong ánh mắt ngạc nhiên của toàn bộ người trên khán đài, đám người Vũ Lôi Phong đang toàn bộ tập trung ở nơi ở của Người Khổng Lồ Đỏ bên rừng đội Âm Phong Môn, tất cả tung ra sát chiêu mạnh nhất của mình để tiêu diệt nó một cách nhanh nhất.

Tuy nhiên, do thực lực họ bị áp chế chỉ còn một thành nên việc hạ con Nguyên Yêu Thú này mất chút thời gian mới xong.

Sau khi giết xong nó, Vũ Lôi Phong nhanh chóng dán lá Bùa Tro Tàn ( Bùa Đỏ) lên cánh tay phải, sau đó cả đội liền nhanh chóng chạy thật nhanh đến Người Khổng Lồ Đá Xanh và tiêu diệt nó, chỉ trong chốc lát, Vũ Lôi Phong đã có đủ hai lá bùa ở hai tay. Một lá Bùa Tro Tàn, có tác dụng tăng cường một thành Nguyên Lực và đòn tấn công bản thân còn mang theo Hỏa Nguyên Lực phụ trợ, một lá bùa Thấu Thị ( bùa xanh) giúp Nguyên Lực vận chuyển nhanh hơn, khôi phục cũng nhanh khiến cho người sở hữu vô cùng dai sức.

Sau đó, cả đám nhanh chóng cùng nhau chạy thật nhanh lên đường Trên, nơi mà Nguyễn Ngọc Ánh và Lê Thủy Châu đang vô cùng nghi hoặc và cẩn trọng tiêu diệt từng tên lính một.

Một hồi ác chiến lại sắp bắt đầu…

Hết chương 48…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.