Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 37: Trong Thiên Thánh Môn
Phong Vân Sơn là vùng đất đồi núi trập trùng, diện tích khoảng ngàn vạn dặm, quanh năm không lúc nào không có cuồng phong gào thét. Nằm ở phía đông bắc của Đại Lục Thúy Hằng, Phong Vân Sơn chịu sự quản lý của một môn phái lớn – Phong Vân Môn.
Phong Vân Môn cường giả như mây, thế lực mạnh mẽ không tài nào sánh được. Đệ tử trong môn ít nhất cũng phải mang tư chất SR. Thế nhưng Phong Vân Môn dù mạnh mẽ nhất Phong Vân Sơn, thế nhưng lại không xen vào bất cứ phân tranh nào trong Phong Vân Sơn.
Trong Phong Vân Sơn, tồn tại hàng ngàn thế lực lớn nhỏ, trong đó, Phong Vân Môn đứng đầu quản lý tất cả. Dưới trướng của Phong Vân Môn là Tứ đại môn phái gồm: Phong Lôi Môn, Thiên Thánh Môn, Vũ Đài Môn và Âm Phong Môn.
Dưới sự kiểm soát của Tứ Đại môn phái lại là hàng trăm môn phái nhỏ phụ thuộc. Có thể nói, Tứ Đại Môn Phái trực tiếp thống trị Phong Vân Sơn dưới sự ủng hộ âm thầm của Phong Vân Môn.
Thế nhưng mỗi năm, Tứ Đại Môn Phái phải cống nộp cho Phong Vân Môn không ít, đây là quy củ của Phong Vân Môn trong hàng vạn năm qua. Thế nhưng để nâng cao tính cạnh tranh, Phong Vân Môn đưa ra một quy củ. Mỗi năm năm một lần. Tứ Đại Môn Phái lại tổ chức Tứ Môn Tranh Tài, môn phái nào đạt đệ nhất sẽ không cần phải cống nộp trong suốt năm năm. Mỗi lần tổ chức ở một môn phái khác nhau.
Tứ Môn Tranh Tài năm nay diễn ra ở Thiên Thánh Môn. Hiện tại nơi đây vô cùng náo nhiệt. Thiên Thánh Môn không ngừng chuẩn bị cho đại hội, không khí xung quanh cũng vô cùng khẩn trương.
Tại các thương hội, có không ít bàn đặt cược. Trong Thiên Thánh Thành, các quán trọ, tửu điếm cơ hồ không còn trống một phòng nào. Tứ Môn Tranh Tài là sự kiện mà người cả Phong Vân Sơn luôn mong đợi. Mỗi năm năm một lần mới có cơ hội được mở rộng tầm mắt.
Trên bầu trời, tại một vùng núi phủ đầy sương mù sáng sớm, cỏ xanh tươi mọc trùng trùng khiến cho phong cảnh nơi đây vô cùng hữu tình. Bỗng nhiên có năm đạo lưu quang màu trắng bay vụt qua. Đây chính là năm con Phong Lôi Yêu Ưng của đoàn người Phong Lôi Môn đang trên đường đến Thiên Thánh Môn.
Lần đầu tiên ở Đại Lục Thúy Hằng Vũ Lôi Phong được đi ra ngoài. Trước kia hắn cũng chỉ đi vòng quanh ở Phong Lôi Môn và Phong Lôi Thành mà thôi. Hiện tại hắn luôn luôn thích thú ngắm nhìn mọi thứ.
Linh Nhi cùng Lưu Thiên Kim cũng không quá khác biệt, hai người cũng là lần đầu được đi ra ngoài chơi, tâm tình vô cùng tốt. Cả hai cũng không khác Vũ Lôi Phong là bao, họ đều thích thú ngắm nhìn những điều mới lại. Đến cả Hắc Bạch Song Sát cũng như vậy.
Trên lưng Phong Lôi Yêu Ưng, Vũ Lôi Vân giải thích cho năm người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi, Lưu Thiên Kim cùng Hắc Bạch Song Sát thể lệ của cuộc thi. Sau khi nghe Vũ Lôi Vân nói, năm người đều có thể nắm rõ luật lệ của đại hội lần này.
Tứ Môn Tranh Tài gồm ba vòng đấu.
Vòng một tên là Tài Năng, mỗi đội chọn ra một người để tham gia một cuộc đấu nhỏ, có năm cuộc thi Tài năng đủ cho năm người trong đội. Gồm có Tốc Độ, Lực Lượng, Sức Bền, Phòng Ngự và Trí Tuệ.
Sau khi hội ý thì đội Phong Lôi Môn quyết định Vũ Lôi Phong sẽ tham gia phần thi Tốc Độ, Lưu Thiên Kim tham gia phần Trí Tuệ. Để Lưu Thiên Kim tham gia phần trí tuệ dĩ nhiên không ai có ý kiến, nàng vô cùng sắc sảo với tư duy vượt xa cùng cấp.
Phần Sức Bền, Vũ Lôi Phong trực tiếp yêu cầu để Linh Nhi thi đấu. Nàng và Lưu Thiên Kim hiện tại đã mang trên người tổng cộng 500 cân tạ mà còn chạy mỗi ngày hàng trăm cây số cùng hắn, dĩ nhiên nếu tháo tạ ra về sức bền trong cùng cấp chỉ có Vũ Lôi Phong mới ăn đứt được nàng, Lưu Thiên Kim cũng chỉ sánh ngang mà thôi.
Thấy Vũ Lôi Phong quả quyết như vậy Vũ Lôi Vân cũng không có ý kiến, còn lại phần Lực Lượng và Phòng Ngự để cho Hắc Bạch Song Sát đảm nhận.
Phần thi thứ hai là Phối Hợp, bốn môn phái chia làm hai đội, mỗi đội gồm 10 người do bốc thăm mà phân ra, cuộc thi này yêu cầu sự đoàn kết để chống lại đối thủ. Cả hai đội phải bảo vệ nhà chính và phá hủy trụ địch để giành chiến thắng.
Phần thi thứ ba là Chạy Bo, ở phần này, mỗi đội sẽ ở trên một con yêu thú bay trên một vùng đất rộng lớn, Họ sẽ chọn vị trí thích hợp để nhảy xuống loot đồ, à nhầm, để sinh tồn. Theo thời gian, sẽ có một vòng tròn lửa thu lại cho đến khi người cuối cùng của môn phái đó còn trong bo thì sẽ giành chiến thắng.
Nghe xong luật thi đấu, Vũ Lôi Phong không nhịn được mà cảm thấy phấn khích, đặc biệt là phần thi chạy bo.
…
Hai ngày sau, trong tầm mắt của mọi người xuất hiện một tòa thành to lớn, nơi đây kiến trúc trùng trùng, hội tụ những tòa nhà chọc trời, khắp nơi người đông như trẩy hội. Nơi đây chính là địa bàn của Thiên Thánh Môn, Thiên Thánh Thành.
Từ sâu trong Thiên Thánh Thành, trong một toàn kiến trúc to lớn bậc nhất có năm con Nguyên Yêu Thú cực lớn bay lên, chúng nhanh chóng bay đến gần đám người Vũ Lôi Phong, chưa đến gần đã vang lên âm thanh sang sảng.
– Còn tưởng ai, hóa ra là Vũ Chưởng Môn Phong Lôi Môn đại giá quang lâm, kẻ hèn này tiếp đón chậm trễ, vô cùng áy náy. Mong Vũ Chưởng môn chớ trách.
Vũ Lôi Vân lơ lửng trên không trung, hắn cũng nhẹ nhàng nói, thế nhưng thanh âm chỉ có to hơn chứ không kém vừa nãy.
– Được Thiên Thánh Môn chưởng môn tự mình đón tiếp, Vũ Lôi Vân ta vô cùng vinh dự a.
Một bóng người từ từ hiện lên rõ ràng, đây là một trung niên cao to, trên lưng còn mang theo một thanh trường kiếm, mặc trên người bộ cẩm bào màu hồng. Hắn chính là chủ nhân thanh âm kia. Thiên Thánh Chưởng Môn – Hạ Mộng Phàm.
– Các vị đường xá xa xôi từ Phong Lôi Môn đến đây, mời chư vị đến đình viện Thiên Thánh Môn đã chuẩn bị sẵn.
Hạ Mộng Phàm đưa tay mời, đám người Vũ Lôi Vân đi theo, trên đường đi, Vũ Lôi Vân giới thiệu cho đám người.
– Lôi Phong, đây chính là chưởng môn của Thiên Thánh Môn – Hạ Mộng Phàm.
Đám người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi, Lưu Thiên Kim cùng Hắc Bạch Song Sát liền cúi đầu thi lễ. Hạ Mộng Phàm nhìn qua năm người, hắn ngạc nhiên khi thấy ba người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim. Họ dường như còn nhỏ a, đặc biệt Linh Nhi mới là một tiểu cô nương chưa đến tuổi tu luyện. Hắn liền hỏi Vũ Lôi Vân.
– Vũ Chưởng Môn, năm người này liệu có phải?
Vũ Lôi Vân liền nói.
– Đúng vậy, họ chính là năm người Phong Lôi Môn chọn ra năm nay. Giới thiệu với Hạ Chưởng Môn, đây là Vũ Lôi Phong, con trai thứ ba của ta. Hai cô nương này là Linh Nhi, Lưu Thiên Kim. Là….. E hèm. Là con dâu của ta. Hai người kia gọi là Hắc Bạch Song Sát.
Truyện Ta Là Vua Giác Đấu – WeekendAnh. Xuất bản độc quyền tại , VietNovel Origin, NovelToon
Hạ Mộng Phàm nghe vậy liền trợn mắt. Con trai thứ ba của Vũ Lôi Vân tính ra hắn cũng đã thấy qua mười năm trước. Hiện tại nó chắc chỉ khoảng 16 tuổi. Vậy mà đại diện Phong Lôi Môn đi thi đấu? mới tu luyện được bao lâu a mà đã đại diện đi thi?
Mặt khác, mới 16 tuổi đã có hai lão bà? Ôi thật mất mặt với đám tiểu gia hỏa này nha. Hạ Mộng Phàm đánh giá năm người một chút rồi nói.
– Có hai nàng dâu xinh như vậy, chúc mừng Vũ Chưởng Môn, thế nhưng cô bé Linh Nhi này còn chưa đủ tuổi tu luyện a.
Vũ Lôi Vân mỉm cười. Hắn nói
– Ta để con bé đi theo học hỏi kinh nghiệm mà thôi.
Vũ Lôi Vân cười thầm trong lòng. Vũ khí bí mật của hắn làm sao có thể để lộ lúc này?
Xung quanh, lại có hai thân ảnh tiến đến. Một giọng nam trầm thấp vang lên
– Vũ Lôi Vân, ngươi tới trễ.
Một nam trung niên gầy gò tiến lại nói.
– Không có trễ, ta đến vừa lúc. Là do các ngươi đến sớm.
Vũ Lôi Vân liền cười ha hả nói.
– Vũ Chưởng Môn, năm năm không gặp, tu vi lại mạnh hơn không ít nha.
Lại một giọng nữ vang lên. Đây là một mỹ phụ khuôn mặt sắc sảo như tiên tử, nàng mang trên người bộ cẩm bào màu lam vô cùng thướt tha động lòng người.
Bốn vị chưởng môn của Tứ Đại Môn Phái Tề Tựu.
Sau khi hàn huyên không ít, Vũ Lôi Vân lại giới thiệu đám người Vũ Lôi Phong cho hai người mới đến. Họ cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên cùng nghi hoặc nhìn Vũ Lôi Phong.
– Lôi Phong. Đây là Chưởng Môn Vũ Đài Môn – Đặng Vũ, còn nàng ta là chưởng môn Âm Phong Môn – Phong Tiểu Nhã.
Đám người lập tức thi lễ với hai người. Lát sau, Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh cũng bay sang thi lễ với ba người chưởng môn.
– Tham kiến Hạ Chưởng Môn, Đặng Chưởng Môn, Phong Chưởng Môn.
Hai người Vũ Lôi Uy thi lễ, họ cũng có quen biết với họ. Mười năm trước tham gia Tứ Môn Tranh Tài họ cũng đã gặp qua.
– Hai ngươi chắc hẳn là Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh, hai nhi tử của Vũ Chưởng Môn đúng không. Mới đó mà đã 10 năm, thực sự rất khác a. Tu vi Cửu Tú, không tệ không tệ.
Ba người đánh giá Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh một chút, đối với tu vi của họ cũng vô cùng kinh ngạc.
– Được rồi, mời các vị về đình viện nghỉ ngơi, ngày mai sẽ có Nguyên Yêu Thú đến tận nơi hộ tống mọi người đến quảng trường tham gia đại hội.
Đám người dần dần cáo từ rời đi. Thiên Thánh Chưởng Môn Hạ Mộng Phàm dẫn đám người Vũ Lôi Vân đến một đình viện tinh xảo, xung quanh vô cùng sạch sẽ ngăn nắp. Từng công trình nguy nga đồ sộ khiến Linh Nhi ưa thích không thôi.
Vừa về đình viện to lớn dành riêng cho ba người Vũ Lôi Phong Linh Nhi và Lưu Thiên Kim. Linh Nhi đã nhảy tót lên giường nhún nhảy. Còn kéo Lưu Thiên Kim chơi cùng. Hai nàng ở chung một chỗ vô cùng hòa thuận, vui vẻ cười đùa như trẻ thơ. Vũ Lôi Phong mở một bên nhâm nhi một cốc NumberOne, nhìn cảnh hai nàng vui đùa hắn cảm thấy thật bình yên.
Vũ Lôi Vân, Vân Thủy Tiên cùng ở một phòng. Vũ Lôi Uy, Vũ Lôi Danh ở chung một phòng, Hắc Bạch Song Sát chung phòng với nhau. Những khu lớn rộng dùng để đám đệ tử Phong Lôi Môn khoảng gần 50 người tự phân chia.
– Sáng sớm ngày mai sẽ đi quảng trường. Các con nghỉ ngơi đi, ngày mai nhớ cố gắng hết sức. Nhưng cũng không nên quá áp lực.
Vũ Lôi Vân dặn dò năm người rồi cũng về phòng. Vũ Lôi Phong lên giường ngủ một giấc nguyên buổi trưa. Xế chiều, hắn đang nằm mơ một giấc mơ đen tối thì bị hai cô nàng lôi xuống giường.
– Gì vậy?
Vũ Lôi Phong mắt nhắm mắt mở. Đã thấy hai nàng Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đã diện bộ đồ đẹp nhất của hai nàng, Linh Nhi chu môi nói.
– Anh còn định ngủ đến bao giờ? Chẳng mấy khi được đi chơi. Mình đi dạo xem Thiên Thánh Môn có gì hay ho đi.
Vũ Lôi Phong cũng lập tức có hứng thú, hắn trước giờ cũng chỉ ở vòng quanh Phong Lôi Môn. Cũng nên ra ngoài tham quan một chút.
Mặc Lạc Trôi y phục trên người, tà áo đỏ đen tung bay, Vũ Lôi Phong dắt tay hai cô nàng tiến về Thiên Thánh Thành. Được một đệ tử Thiên Thánh Môn dẫn đường, cả ba nhanh chóng hòa mình vào đám người tấp nập.
Hiện tại, Vũ Lôi Phong mới chính thức hối hận. Đi chợ với nữ nhân vô cùng mệt mỏi, hắn chạy mấy trăm cây số không mệt nhưng mới đi có một buổi đã vô cùng rã rời. Linh Nhi hai tay đầy ắp thức ăn, trong miệng còn đang nhai cái gì đó. Lưu Thiên Kim thì kéo Vũ Lôi Phong đến hết cửa hàng y phục này đến y phục khác.
Mua sắm y phục, trang sức và đủ thứ khác trên đời. Linh Nhi cũng vô cùng hưởng ứng. Hai cô nàng như cơn gió lượn hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Thân là tam thiếu gia Phong Lôi Môn, Vũ Lôi Phong cũng không thiếu tiền, thậm chí là quá nhiều tiền. Hai cô nàng mặc sức mua không nhìn giá, Vũ Lôi Phong vô lực bị kéo đi khắp nơi.
– Ô… ở đâu lại có hai tỷ muội như hoa như ngọc thế này. Đi chơi với chúng ta đi.
Bỗng nhiên, trước mặt Lưu Thiên Kim và Linh Nhi xuất hiện một đám người thô kệch. Ánh mắt nhìn vào Linh Nhi và Lưu Thiên Kim vô cùng nóng bỏng, có tên còn đưa tay chùi nước dãi.
– Đại ca, hai có bé này thật xinh đẹp, còn nhỏ tuổi mà đã mê người thế này.
– Đại ca à, lát nữa nếm xong cho ta thử qua một chút nhé.
Đám người thô kệch không ngừng nhìn chằm chằm khắp người hai nàng. Lưu Thiên Kim ánh mắt trầm xuống, Linh Nhi cũng không vừa mắt lũ này.
Vũ Lôi Phong đi theo phía sau, nắm tay Linh Nhi hỏi
– Ủa, không đi bào đồ ăn nữa à nha đầu?
Lưu Thiên Kim liền nói
– Lôi Phong, đám người này không có ý tốt.
Vũ Lôi Phong nhìn đám người, tổng cộng mười tên mặc áo đỏ chứng tỏ giang hồ.
– Tiểu tử, khôn hồn mau tránh ra, để chúng ta tận hưởng hai mỹ nhân này rồi ngươi sẽ toàn mạng. Bọn chúng cũng không có việc gì.
Tên đi đầu bước ra nhìn Vũ Lôi Phong, khóe miệng nhếch lên khinh thường.
Vũ Lôi Phong nhìn tên này, hệ thống KOF lập tức kích hoạt tính năng đo cấp sao.
– Hệ thống thông báo: Đối phương 4 sao cấp 1
Vũ Lôi Phong thở phào một hơi, tên kia mới là Tứ Tú sơ kì mà thôi, hắn tát một cái cũng chết. Cả Linh Nhi cũng đủ đá hắn bay tậm trời cao.
Lập tức Vũ Lôi Phong không chú ý đến đám người nọ nữa, hắn móc trong cái túi Linh Nhi cầm ra một cây bò viên ăn tỉnh bơ. Dắt tay Linh Nhi cùng Lưu Thiên Kim đi tiếp về phía trước.
– Tiểu tử, Muốn chết.
Tên cầm đầu bị làm ngơ liền tức giận. Tên nhóc con này không ngờ lại không xem hắn ra gì. Hắn liền lao đến trước mặt Vũ Lôi Phong. Một đấm tung ra nhằm thẳng mặt hắn.
Hết Chương 37…