Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 312: Ghim


Đọc truyện Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 312: Ghim


Bộp!
Bảo Bất Vi cảm thấy có gì đó mới va đập vào hạ bộ mình, trong lòng đang hừng hực lửa nóng lại đột nhiên có thứ gì chạm vào khiến hắn có chút run rẩy.
Nhìn xuống xem xét, nguyên một bàn chân đang nằm ở bên dưới hắn, lại ngước mặt về sau, Phương Tuấn đã đứng dậy từ bao giờ, trên người không ngừng phát ra chút Nguyên Lực yếu ớt.
– Ngây thơ quá! Ngươi lúc toàn thịnh đã không chịu nổi một kích của ta, hiện tại chỉ còn chút sức cùng lực kiệt mà muốn dùng cách này đả thương ta sao?
Phương Tuấn thu chân về, nhưng lúc này trên mặt hắn không có chút tuyệt vọng nào nữa, dù biết chắc chắn không đánh lại nhưng hắn sẽ tiếp tục tiến lên, đằng nào cũng chết, hắn không muốn chết nhục nhã như vậy.
Huống chi, Phương Tuấn có một niềm tin rằng Hạ Nhược Băng rất mạnh, nàng có lẽ đang thử hắn.
– Lão già, ta sẽ không dễ dàng bị lão khiêu khích vậy đâu! Xem chiêu!
Băng Nguyên Lực lần nữa chói sáng, nắm tay Phương Tuấn siết chặt, hơi thở nặng nề hơn, từ kẽ răng nghiến chặt của hắn bay ra vô số làn khói xanh lam.
– Tuyệt chiêu của Phương Gia Chủ? Không tệ, tiểu tử ngươi mà cũng có thể thi triển ra được!
Bảo Bất Vi chắp tay sau lưng gật gật đầu, trong ánh mắt đầy ý tán thưởng, hắn nhắm mắt, ưỡn ngực, như đang mời gọi Phương Tuấn tấn công mình.
– Tới đi tiểu tử, để cho ngươi biết chênh lệch thực lực không phải thứ mà một tuyệt kỹ có thể bù vào được!
Phương Tuấn nhìn dáng vẻ hãy đấm ta mạnh lên của Bảo Bất Vi, hắn nghiến răng càng mạnh, hơi thở càng rít gào
– Băng Ngân Phá Thạch Thủ!
Một quyền đầy hàn băng, xu thế như thiên lôi càn quét thiên hạ giáng mạnh vào ngực Bảo Bất Vi, sau khi tung ra quyền này thì Phương Tuấn cũng triệt để kiệt sức, hắn ngã khụy xuống đất vô lực, ánh mắt kiên định nhìn một quyền mạnh nhất của mình lao đi.

Bang!
Thủ ấn giáng xuống lồng ngực Bảo Bất Vi, băng khí khuếch tán lan ra toàn thân của hắn, một chiêu này nếu đánh lên kẻ hơn Phương Tuấn bốn cấp tu vi cũng có thể khiến hắn chật vật một phen, trong cùng cấp không cẩn thận sẽ mất mạng ngay lập tức khi ăn một đòn này.

Hắn đã phải gian khổ tu luyện hai năm mới có thể thi triển ra tuyệt kỹ như vậy, năn nỉ mãi phụ thân mới chịu dạy a.
Còn hiện tại, một quyền đầy uy lực đó chạm vào người Bảo Bất Vi lại chẳng có mấy sát thương, hắn vẫn đứng trơ trơ ra đó chẳng có chút động tĩnh nào khác lạ, trên gương mặt một tia đau đớn cũng không thấy.
Nhưng ngay lúc này, dị biến lại đột ngột xảy ra…
Một quyền của Phương Tuấn tuy không làm gì được Bảo Bất Vi, nhưng hàn khí khuếch tán lại dần dần lan khắp toàn thân hắn, gương mặt vốn ung dung của lão bỗng tái nhợt trong phút chốc.
Nhưng chỉ trong phút chốc này thôi, từ trái tim của hắn lan ra, cơ thể của Bảo Bất Vi dần dần trở thành một khối băng.
Ba hơi thở qua đi, toàn thân lão đã là một bức tượng băng vĩnh cửu, sự lạnh lẽo nó phát ra còn khiến Phương Tuấn không khỏi khiếp sợ.
– Chuyện…chuyện này?
Phương Tuấn không tin nổi vào mắt mình, một quyền của hắn trong có vẻ yếu đuối như vậy, nhưng hàn khí khuếch tán lại mạnh mẽ như vậy? Thoáng chốc hóa băng thằng cha Bảo Bất Vi luôn?
Còn chưa hết kinh ngạc, Bảo Bất Vi từ từ ngã xuống ngay trước mặt Phương Tuấn.

Như một khối băng vụn vỡ, thân xác lão già từ từ tách tành từng mảnh nhỏ lăn lóc khắp mặt đất.
Nhìn cảnh này, Phương Tuấn thiếu điều muốn nôn ra, tuy không có máu huyết chảy ra và mùi tanh, nhưng nhìn những khối băng đỏ tươi xen lẫn chút màu sắc phức tạp của thân thể khiến hắn ớn lạnh.
Không phải là hắn chưa từng giết người, nhưng dã man thế này thì đây là lần đầu tiên…
Phương Tuấn hít sâu một hơi, hắn dần bình tĩnh lại, ánh mắt đã bắt đầu chú ý nhiều hơn đến xung quanh.
Đến lúc này thì thanh niên mới vỡ lẽ, giữa đống máu huyết đông lạnh đó có một mũi tên băng ẩn hiện, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra được nó.
Nhìn thấy thứ này, Phương Tuấn liền giật mình hướng ánh mắt về phía cửa hang, quả nhiên nhìn thấy Hạ Nhược Băng đang từ từ tiến lại.
Phương Tuấn ngượng ngùng hỏi
– Nàng…nàng không sao chứ?
– Còn không chết được!
Nghe nàng nói vậy, hắn cũng không muốn hỏi tiếp, Bảo Bất Vi đã là Kết Hồn Cảnh, vậy mà bị nàng một tên miểu sát, vậy chẳng phải cái tên Bảo Khánh kia đã xong đời rồi sao?
Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, Phương Tuấn mới hỏi tiếp
– Hắn… Nàng giết hắn rồi à?
– Ừ!

Phương Tuấn thở dài, hắn bất đắc dĩ nhìn Hạ Nhược Băng rồi quay sang phía cửa hang, hắn hỏi:
– Hiện tại nàng muốn đi tìm vị trí của tấm địa đồ à?
Hạ Nhược Băng nhún nhún vai
– Đằng nào cũng không biết nên đi đâu, trên đường đi biết đâu lại gặp cơ duyên, cứ đi vô định không phải là ý hay.
– Ta vẫn còn có thể đi cùng nàng sao?
– Tùy ngươi.
– Vậy phiền nàng chờ ta một chút, sẽ không lâu đâu.
Linh Nhi gật đầu, nàng cũng không có gấp.

Phương Tuấn thấy thế liền mỉm cười đi về phía hang động.
– Muốn lục đồ à? Ta lục sạch rồi, trữ vật của hắn cũng trong tay ta.
Thấy Phương Tuấn muốn đến chỗ Bảo Khánh, Linh Nhi nhắc nhở.
– Không! Ta chỉ muốn nhìn hắn một lát, dù gì thì chúng ta cũng từng là bằng hữu.
– …
– Vậy nhanh lên!
Phương Tuấn nhanh chóng đi đến cửa hang, ghé đầu nhìn vào trong, vừa đi hắn vừa lẩm bẩm:
– Cuộc chiến của các gia tộc với nhau thật tàn khốc, chúng ta đã từng thân nhau như thế nào…
– Lớn lên một chút, sự cạnh tranh giữa ba nhà dần chèn ép chúng ta…
Nhìn cảnh vật trước mắt, Phương Tuấn không biết nên vui hay không? Bảo Gia xem như đã mất đi một người khá quan trọng, nhưng hắn cũng mất đi một trong những huynh đệ cùng lứa.

– Ngươi quá mềm yếu! Có những chuyện thân bất do kỷ, ngươi nghĩ khi ngươi chết tên đó có chút thương xót đó sao?
Linh Nhi đứng sau lứng Phương Tuấn lên tiếng, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn nàng gật đầu.
– Được rồi, chúng ta có thể đi!

Hai người thẳng hướng Tây Bắc mà phóng đi, không nhanh không chậm cẩn thận dò tìm xung quanh, không thể bỏ lỡ một chút dấu vết khả nghi nào.
Đã nửa ngày trôi qua, nhưng cảnh tượng trong hang động vẫn còn làm Phương Tuấn rợn tóc gáy, khi hắn bước vào chỉ thấy một cái thi thể bị treo ngược trên vách băng.

Hạ Nhược Băng dùng mũi tên băng để cố định Bảo Khánh trên đó.
Cơ mà…mọi thứ sẽ rất ổn nếu Hạ Nhược Băng dùng tay hoặc chân để ghim hắn vào vách đá, nhưng đằng này…thứ mà nàng dùng lại là… vật giữa hai chân Bảo Khánh.
Cái cảm giác thốn tận rốn này làm Phương Tuấn vừa nhìn thấy đã chết khiếp.

Mãi cho đến xế chiều, hắn mới thở dài trong lòng.
– Tam Đại Phịch Thủ Kim Bằng Sơn nay chỉ còn hai người… đau lòng thay…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.