Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 282: Đồng Cam Cộng Khổ! Vì Nghịch Phong Minh! Chiến!
Vũ Lôi Phong nói xong, hắn hít sâu một hơi, nhìn hai người Bách Lý Lạc Vân và Lam Thiên Phong Ba
– Hai vị, căn nguyên việc hôm nay là do ta, ta tình nguyện chịu trận, những người còn lại nếu muốn rời đi, ta hi vọng các vị cũng không đến mức tính toán với bọn họ chứ?
Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó gật đầu!
– Thôi được, nể tình ngươi sống có nghĩa khí, lại tiếc cho thiên phú khủng khiếp của ngươi, hai người chúng ta sẽ không tính toán với đám người bỏ chạy hiện tại, thế nhưng các cánh quân đi đến Nghịch Phong Minh ở Phong Vân Sơn càn quét thì e rằng không kịp rồi
Vũ Lôi Phong mỉm cười đầy quỷ dị, hắn nói
– Không sao a, chuyện cũng đã lỡ rồi.
Những người ở đây nếu được, mong hai vị nhẹ tay cho!
Bách Lý Lạc Vân gật đầu
– Ta đáp ứng ngươi! Nếu Nghịch Phong Minh ngươi đầu hàng.
Sẽ không ai phải chết cả!
Vũ Lôi Phong lắc đầu
– Bách Lý Gia Chủ nghĩ sai rồi! Nghịch Phong Minh sẽ không bao giờ đầu hàng, sau khi những người tận trung với Nghịch Phong Minh bước lên, ta chỉ muốn nhìn họ một lần cuối, sau đó chúng ta sẽ liều chết với các ngươi!
– Chỉ hi vọng…những người đầu hàng, các người sẽ tha cho họ!
Lam Thiên Phong Ba vuốt vuốt râu, hắn nói
– Thôi được! Một đám kiến mà thôi, phế đan điền rồi tha chết cho chúng cũng được!
Bách Lý Lạc Vân cũng đồng tình gật đầu.
Vũ Lôi Phong hài lòng nhìn về hai người, gật đầu một cái coi như cảm tạ, sau đó ánh mắt khẽ đổi:
– Vậy cho ta xin một chút thời gian, trước khi chết cùng các vị kiều thê, các bằng hữu và thân nhân tạm biệt nhé!
Bách Lý Lạc Vân nhún vai
– Thoải mái! Ta cũng không muốn làm khó người sắp chết!
Vũ Lôi Phong nhìn xuống đám người Nghịch Phong Minh đang phân vân, hắn nói
– Các vị bằng hữu, hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi bước lên! Một khi đã đi lên chính là không còn lối để quay về, có thể mất đi cái mạng nhỏ! Thân nhân của các vị, bằng hữu của các vị, con cái của mọi người sẽ rất đau lòng đấy.
– Nhưng chỉ cần cùng ta vượt qua lần hạo kiếp này! Vũ Lôi Phong ta thề, sẽ có một ngày ta cùng các vị sẽ quay trở lại, diệt sạch toàn bộ đám người dám khi dễ chúng ta hôm nay!
Năm hơi thở trôi qua, trong đội hình Nghịch Phong Minh, có bốn thân ảnh cùng nắm tay nhau bước lên
Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y và Trần Lệ, bốn vị mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành
Ngay sau đó, một thanh âm có chút già nua cũng đi ra
– Minh chủ đối với chúng ta một lòng một dạ, lão theo ngươi, đằng nào cũng không sống được bao lâu nữa!
Thân ảnh một trung niên hán tử đi ra, người này tuy vẫn chưa đến mức gần đất xa trời, nhưng cũng xem là tuổi già sức yếu
– Lão Trưởng Thôn…
Vũ Lôi Phong không ngờ, người bước ra ngay sau chúng nữ lại là Lão Trưởng Thôn của thôn Bắc Lay ngày ấy
Mà ngay sau đó, một đại hán thân hình to lớn cũng đi theo
– Trương Bá Bá ta cũng muốn cùng Lôi Phong công tử điên một lần! Sợ gì chết!
Ngay khi có hai thanh âm này truyền ra, kéo theo đó là hàng chục thanh âm khác hưởng ứng
Toàn bộ thôn dân Bắc Lay đi theo xem cuộc thi, xem Hồ Điệp Y tỏa sáng vậy mà cùng lúc bước ra.
– Chiến! Thôn Bắc Lay chúng ta thà chết vinh chứ không sống nhục!
Hồ Điệp Y nước mắt lưng tròng, cảm động nhìn mọi người, nhưng sâu trong ánh mắt là vô số thương cảm và bất đắc dĩ, nàng biết sớm thôi, trận chiến khủng bố nổ ra sẽ có không ít người bỏ mình
– Lũ khốn Phong Vân Môn, Phong Lôi Môn chúng ta há lại là người không chiến mà hàng? Hôm nay giải quyết hết một lần đi!
Vũ Lôi Vân quát lớn một tiếng, hắn thả mình bay lên không trung, đứng sau lưng Vũ Lôi Phong, khí thế tuy yếu hơn họ không ít nhưng uy nghiêm vẫn không hề suy giảm
Theo sau hắn, Vân Thủy Tiên, Vũ Lôi Uy, Vũ Lôi Danh và toàn thể trưởng lão hộ pháp trong Phong Lôi Môn đồng loạt đi lên
Trong đội hình Thiên Thánh Môn, ánh mắt Hạ Mộng Phàm khẽ đổi, trong nháy mắt hắn hít sâu một hơi quát lớn:
– Phong Vân Môn, những việc mờ ám các ngươi từng làm với Thiên Thánh Môn chẳng lẽ ngươi cho rằng Hạ Mộng Phàm ta không biết sao? Hàng trăm năm nay, ba đệ tử tư chất SSR đều biến mất không lý do! Hiện tại cũng nên tính sổ rồi!
Tiếng quát chấn động trời xanh, Hạ Mộng Phàm nhảy ra đứng cạnh Vũ Lôi Vân trên không trung, Từ Thiên Nữ cũng trong đám người đi lên đứng cạnh chúng nữ Linh Nhi các nàng
Các trưởng lão hộ pháp Thiên Thánh Môn do dự một chút, ngay sau đó, có một người mạnh mẽ tự tát mình một cái, hắn nói
– Đáng hận, ta thà hi sinh trong chiến trường cũng không muốn nhục nhã sống qua ngày đâu! Chiến!
Thanh âm không lớn, thế nhưng hắn lại khiến toàn bộ người ở đây biến đổi ánh mắt, hào khí trỗi dậy
– Đúng! Chiến đi! Ta cũng không muốn nhục nhã như chó cúi đầu rời đi! Vì Nghịch Phong Minh! Chiến!
Nhiều người đồng thanh hô lớn, một cỗ chiến ý pha lẫn sát khí ngập trời bắn mạnh lên không trung, toàn bộ đệ tử Thiên Thánh Môn lập tức bước ra
Phong Tiểu Nhã thở dài một tiếng, nàng khép lại cây quạt xếp trên tay, đôi mắt ung dung có chút nhu nhược của nữ tử biến mất, thay vào đó là một cỗ chiến ý như nữ tướng hiện ra, thân ảnh như thiểm điện hóa thành luồng gió chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh đám người Vũ Lôi Vân.
Môi đẹp nhẹ nhàng mở, thổ khí như lan nói:
– Chiến thì chiến thôi, các ngươi có cần làm lố vậy không?
Thấy chưởng môn đi ra, các đệ tử Âm Phong Môn cũng không còn do dự nữa, toàn bộ rút ra trường kiếm, từng đạo thân ảnh phóng ra khí thế dù nhỏ bé nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, toàn bộ đi lên một bước như chứng minh sự trung thành của mình
Đặng Vũ cơ mặt co giật, hắn cười khổ thả người bay lên cùng đám người Vũ Lôi Vân, Hạ Mộng Phàm và Phong Tiểu Nhã.
– Đám hỗn đản, bốn người giao tình trên trăm năm rồi chứ ít gì, sao có thể thiếu ta? Người phạm Nghịch Phong Minh giết không tha!
Đặng Tiến Hòn trong đám người lập tức cũng đi lên, nắm lấy bàn tay Từ Thiên Nữ
– Chúng ta cùng chiến!
Từ Thiên Nữ khuôn mặt có chút đỏ, gật đầu
– Được!
Toàn bộ đệ tử Vũ Đài Môn theo sau đó cũng đi lên, không chút do dự nào, trong mắt chỉ tràn ngập chiến ý cuồn cuộn không dứt
Bốn người Vũ Lôi Đình, Hạ Mộng Vũ, Đặng Vô Tâm và Phong Lưu Ly, bốn cường giả Phi Hồn Cảnh duy nhất của Nghịch Phong Minh nhìn nhau, trong mắt xuất hiện ý cười
Vũ Lôi Đình nhìn ba người nói
– Ta đã sống đủ, có chết cũng không sao? Còn các ngươi?
Hạ Mộng Vũ cười cười
– Chê cười! Ta mà đầu hàng, lão già dưới suối vàng sẽ đào mộ dậy giết ta mất!
Phong Lưu Ly và Đặng Vô Tâm cũng vui vẻ cười, nhìn về phía Vũ Lôi Phong nở nụ cười hài lòng
– Có minh chủ như hắn! Chúng ta cũng không ngại điên một lần! Lên!
Bốn người nhất trí, đạp không mà lên, xuất hiện bên cạnh Vũ Lôi Phong nói
– Minh chủ! Chúng ta không ngại nắm xương già này cùng ngươi điên một trận!
Vũ Lôi Phong nhìn lại tất cả những gương mặt quen thuộc đứng sau mình.
Ánh mắt lần đầu tiên có chút ướt át, đây là những người vô cùng quan trọng với hắn, những người đặt toàn bộ niềm tin vào hắn
Những cô vợ đáng yêu, những đồng môn bằng hữu, những tiền bối không ngừng quan tâm hắn, những người quan trọng nhất với hắn
– Đa tạ mọi người…
Vũ Lôi Phong cố gắng không để giọt nước mắt nào của mình tuôn ra, hắn mỉm cười…
!