Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 135: Con Mồi!
– Nơi nào có sự sống! Nơi đó có công lý!
– Cách huynh đệ.
Mau diệt sát kẻ tu luyện tà ma ngoại đạo này!
Xung quanh Vũ Lôi Phong, hàng trăm Đấu Sĩ bao vây hắn thành vòng tròn, không một kẽ hở để chạy thoát.
Bên trong đám người, Nhập Hồn Cảnh có rất nhiều, Xuất Hồn Cảnh cũng có một vài tên, còn lại là một đám Đấu Sĩ Lục Tú đông như kiến
– Hơn hai trăm người vây công một người mà công lý cái quần què!
Hắc Ảnh gầm thét, bất quá nó không dám lao xuống cứu chủ nhân, vì nếu nó lại gần rất có thể sẽ bị Vũ Lôi Phong xé nát thân thể
Hơn nữa trong đám người cũng không có quá nhiều Xuất Hồn Cảnh, với tình trạng điên loạn như vậy Vũ Lôi Phong có lẽ vẫn có thể chống lại.
Vậy nên Tôn Sách, Hắc Ảnh và Trần Lệ vẫn cắn răng đứng phía xa quan sát
– Gừ….
Gừ….
– Con mồi….
.
Thật nhiều con mồi….
.
! Ha Ha Ha!
Không có một chút sợ hãi nào, Vũ Lôi Phong ngửa mặt lên trời cười như điên dại, khí tức Xuất Hồn Cảnh sau khi được Bạo Huyết thúc đẩy tuôn ra như cuồng phong, toàn thân là bảy loại thuộc tính hòa quyện vào với nhau mà phô trương thanh thế, khí tức sát phạt của một đầu hung thú không chút che giấu mà lao ra ngoài
Vút Vút!
Có tiếng gió nhẹ nhàng vang lên, đám người trợn mắt há mồm nhìn nhau, chỉ thấy nơi Vũ Lôi Phong đang đứng đã không còn bóng dáng của hắn
Rắc! A A A!
– Cái quỷ gì?
Nguyên một đám hơn hai trăm người bao vây Vũ Lôi Phong đồng loạt cảm thấy lạnh sống lưng, trong nháy mắt, một Nhập Hồn Cảnh đã bị kẻ điên này bẻ gãy cánh tay
Tĩnh lặng, tĩnh lặng đến cực điểm! Ngay cả các Xuất Hồn Cảnh mạnh mẽ nhất ở đây cũng phải hít sâu một hơi, thân pháp kẻ này vậy mà nhanh đến mức cả họ cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng huyết sắc lao đến tên Nhập Hồn Cảnh xấu số kia, một lần hành động nhanh đến đáng sợ tháo rời cánh tay hắn
– Không ổn! kẻ này cường hãn, toàn lực tru sát hắn!
Một tên Xuất Hồn Cảnh vội vàng hô lớn, khí thế Xuất Hồn Cảnh Nhị Trọng không chút nào giữ lại ầm ầm phóng thích
– Giết!
Đám đông cũng không chút dị nghị, một màn vừa nãy khiến cả đám ngưng trong đến cực điểm, không thể coi thường kẻ điên này
Đáng tiếc đám người khi trước không chú ý đến trận chiến của Vũ Lôi Phong và Huyết Y nhân, nếu không làm sao họ dám vây công Vũ Lôi Phong chứ? Xuất Hồn Cảnh Tam Trọng cứ như vậy mà bất lực bị xé xác moi tim, một đám Nhập Hồn Cảnh và Đấu Sĩ Lục Tú thì làm được gì? Chỉ có đám Xuất Hồn Cảnh may ra còn chạy đi giữ lại cái mạng mà thôi
Vũ Lôi Phong ném đi cánh tay lặt lìa của tên Nhập Hồn Cảnh xấu số, ánh mắt hắn bây giờ đã hoàn toàn chuyển thành màu đỏ đậm, con ngươi khép lại như mắt mèo khi có ánh sáng chiếu vào, đôi mắt huyết quang lóe sáng kì dị, mái tóc đỏ rực như tắm trong biển máu
Nhìn hàng trăm công kích đánh tới, Chưởng, Cước, Quyền, Ấn, Kiếm khí, Đao Kỹ, thương giáo với đủ loại thuộc tính ầm ầm như mưa nhằm thẳng vào mình, Vũ Lôi Phong không chút nào sợ hãi, hắn gầm lên một tiếng, tay nện mạnh xuống đất
Ầm Ầm Ầm
Va chạm khủng khiếp, thanh âm đinh tai nhức óc vang lên làm không gian chấn động, màng nhĩ những người tu vi thấp đau đớn như muốn bị bạo tạc, khói bụi ngập trời
– Giết được hắn chưa?
– Hẳn là chết chắc rồi! Hàng trăm công kích cỡ đó nếu là ta thì đã sớm bị nện thành tro bụi, đừng nói gì hắn
Đám người nhìn nhau rồi nhìn vào trung tâm vòng vây, nơi thanh niên điên điên dại dại kia bị hơn trăm công kích nện vào đang còn bao phủ bởi khói bụi mịt mù
Tôn Sách vẫn tỉnh bơ nhìn vào trung tâm vụ nổ, hắn tặc lưỡi
– Chậc! Thiếu gia vẫn không hề hấn gì a, nếu không ta đã sớm toi đời
Hắc Ảnh cũng gật đầu, trên người nó và Tôn Sách đều có ấn ký linh hồn của Vũ Lôi Phong, nếu hắn chết thì Hắc Ảnh sẽ biết ngay, còn Tôn Sách thì mất mạng ngay lập tức
Trần Lệ nghe vậy cũng tạm thời an tâm, nàng vẫn siết chặt tay nhìn về làn khói mịt mù trước mắt
Chỉ thấy khi làn khói tan đi, một khối băng móp méo hiện ra, bên trong khối băng dày gần ba mét có một đám dây leo bện chặt vào nhau thành một quả trứng màu xanh bao bọc lấy Vũ Lôi Phong
Hoàn toàn không chút thương tổn, lớp băng tan đi, dây leo rơi xuống
Vũ Lôi Phong hoàn hảo vô khuyết, ánh mắt dữ tợn
– Giết! Kẻ này quỷ dị!
– Toàn lực! Không chừa lại chút nào!
– Giết!
Thanh âm đám người lần nữa điên cuồng vang lên, hàng trăm công kích toàn lực ập tới
Vũ Lôi Phong trong trạng thái này không hề tránh né, hay nói cách khác là hắn chẳng sợ hãi kẻ nào, hai bàn tay co lại thành trảo
– Gừ…Gừ!
Băng giá hội tụ, trên hai bàn tay hắn, hai khối băng to hơn hai mét xuất hiện, xung quanh mọc ra vô số gai nhọn kết tinh lại, Vũ Lôi Phong nhắm thẳng trước mắt, tay vung mạnh
Vù Vù
Khối băng dùng tốc độ như thiểm điện bay đi, mà ngay lúc đó, Vũ Lôi Phong lại ném tiếp một khối về hướng khác
Sau đó, lại thêm hàng chục khối băng đầy gai liên tục xuất hiện, hắn nhằm đủ mọi phương hướng, băng cầu lao đi như vũ bão
Trên người Vũ Lôi Phong vốn đã máu me đầm đìa, hiện tại lại càng thêm dữ tợn, công kích của đám người hắn cũng chẳng thèm né, dùng kiểu chiến đấu liều mạng mà oanh kích, không ít kẻ bị những quả cầu gai băng xiên đến nát bấy thân thể
Mà Vũ Lôi Phong cũng không phải đứng yên một chỗ, tốc độ của hắn vốn đã nhanh đến cực điểm, hiện tại lại được cường hóa gấp năm lần nhờ Bạo Huyết, toàn bộ Tạ đã bị hắn ném đi từ trước, tất cả làm nên vận tốc cực nhanh của hắn hiện tại
Thêm nữa, khi trở thành thú hoang, tốc độ khi còn lý trí không thể nào sánh bằng
Thân ảnh Vũ Lôi Phong lao đi như cơn gió trong chiến trường, dưới chân không ngừng phát ra gió lốc và lôi điện, càng làm hắn nhanh hơn nữa, tay cầm băng cầu gai ném như điên về bốn phía, tay còn lại đã không ngừng ngưng tụ hỏa cầu màu tím cào cấu như điên loạn.
Những nơi Vũ Lôi Phong đi qua, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, các bộ phận không hoàn chỉnh của đám người lăn lóc khắp nơi, bất chấp đó là Lục Tú Đấu Sĩ hay là Nhập Hồn Cảnh đều như nhau, đều bị Vũ Lôi Phong đánh thành thịt vụn
Những kẻ sợ hãi bỏ chạy thì chưa được bao xa đã có hàng chục khối gai băng lao tới xiên qua thân thể, sau đó bị đám dây leo mọc từ mặt đất quấn đến ngạt thở, sau đó là nát vụn trước lực siết khủng bố
Tuy đã mất đi lý trí, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Vũ Lôi Phong và võ thuật của kiếp trước đã sớm ăn sâu vào bản năng, vậy nên hắn tuy có bị đánh trúng nhưng cũng tự giác bảo vệ những điểm yếu hại, ra tay là đoạt mạng
– Trốn! Chạy mau!
– Kẻ này điên rồi! Chạy mau! Nhanh!
Đám người lúc trước còn hùng hùng hổ hổ, lúc này không ngừng như bầy ong vỡ tổ lao đi khắp nơi
– Muốn chạy?
Hắc Ảnh đã sớm không nhịn được, nó hóa thành bản thể Tà Ma Dực Long to gần trăm mét lao thẳng về chiến trường, tốc độ nhanh như cái nháy mắt cắt đôi thân thể một tên Nhập Hồn Cảnh đang chạy trốn
– Nếu đã có gan vây công chủ nhân thì đừng nghĩ đến việc chạy trốn!
Hắc Ảnh quát, đôi cánh không ngừng đánh ra hàng trăm Phong đao bay thằng về mấy tên nhanh chân đào tẩu phía xa, tốc độ của nó lúc này chỉ thua mỗi Vũ Lôi Phong mà thôi.
Đám người vây công vô cùng đông, vì vậy đám người dù đã bị Vũ Lôi Phong ném băng giết chết ngay khi vừa bỏ chạy, nhưng vì quá đông nên hắn vẫn để lọt lưới vài người, Hắc Ảnh muốn thay chủ nhân mình dọn rác
– Hắc Ảnh rốt cuộc là Nguyên Yêu Thú gì?
Trần Lệ đang vận dụng toàn bộ trí nhớ của mình về Nguyên Yêu Thú, nàng vẫn không ngừng đánh giá bản thể của Hắc Ảnh
– Đó là bá vương phi hành Nguyên Yêu Thú, song hệ Lôi Phong chuyên về phi hành tốc độ cao, Tà Ma Dực Long – Quỷ Bóng Đêm!
Tôn Sách dùng một giọng điệu khâm phục nói với Trần Lệ, nên biết Tà Ma Dực Long là một phi hành Nguyên Yêu Thú cực hiếm, còn hiếm hơn cả Phượng Hoàng Linh Thần, tuy thua thiệt so với Phượng Linh Thần về lực lượng nhưng tốc độ của Tà Ma Dực Long thì Phượng Hoàng không có tuổi, do Tà Ma Dực Long sở hữu hai loại thuộc tính là Lôi và Phong, cả hai đều là trùm trong tốc độ
Trần Lệ lúc này mới nhớ lại kiến thức từ rất lâu nàng đọc qua khi còn nhỏ, nhìn Hắc Ảnh một lúc lâu nàng mới nhận ra nó
Bỏ qua đám người bỏ trốn giữ mạng bị Hắc Ảnh cắt làm đôi, hiện tại nơi chiến trường đã tràn ngập trong mùi huyết tinh, lúc này chỉ còn hơn chục Nhập Hồn Cảnh cấp cao và vài tên Xuất Hồn Cảnh gương mặt ngưng trọng nhìn nhau, toàn bộ đám người yếu đuối lúc này đã hóa thành vũng máu dưới móng vuốt sắc bén của Vũ Lôi Phong trước mắt
– Các đạo hữu! Mọi người có ý kiến gì không? Ta thấy nếu cứ như thế này toàn bộ sẽ bị diệt a
– Thanh niên này lý trí đã mất hết rồi, trước mắt chúng ta là một con súc vật đang nổi điên
– Ta có ý này! Môn phái của ta có một chiêu thức hợp nhất công kích nhiều người, ta sẽ truyền cho chư vị, cùng nhau hạ kẻ này!
– Quyết định vậy đi!
Sau một vài hơi thở bàn luận chiến lược, vài người còn lại nhìn chằm chằm về thanh niên sát khí ngập trời đang cắn xé một tên Nhập Hồn Cảnh Lục Trọng
– Khai! Loạn Vũ Vô Song!
Năm người thực lực mạnh nhất còn lại đứng thành hình ngũ giác, Nguyên Lực và Linh Hồn Lực chấn động, phía trên đám người, một hư ảnh chiến thần ẩn hiện, trên tay cầm một cây thương lớn
Trường thương kích nổ, hư ảnh thương quang như mưa lao về Vũ Lôi Phong, dưới đất, hàng loạt khe nứt lan tràn, đại địa rung chuyển kịch liệt
Uỳnh Uỳnh
Mặt đất rung chuyển, hàng trăm khối đất khổng lồ cùng với thương quang lao thẳng về Vũ Lôi Phong đang đứng đó
Ầm Ầm Ầm Ầm
Trần Lệ cùng Tôn Sách nắm tay siết chặt, đại chiến cấp độ này họ đã không thể nào đóng góp công sức của mình, hơn nữa nếu xuống đó không chừng Vũ Lôi Phong sẽ cắn họ luôn a
Vũ Lôi Phong nhìn vô vàn thương ảnh lao đến, hắn lần nữa triệu hồi khối băng bao bọc cơ thể
Choang!
Một thanh âm thanh thúy vang lên, khối băng đã chặn đứng hàng trăm đòn tấn công khi trước giờ nát vụn trước đòn tấn công mạnh mẽ kia, đám thương ảnh sắc bén đâm nát tảng băng hộ vệ, cắt đứt hàng loạt lớp dây leo đâm thẳng vào trong
– Gừ….
Gừ!
Đám người còn đang đắc ý, bỗng một thanh âm như tử thần đòi mạng vang lên bên tai họ
Lúc này chúng mới để ý, bên trong lớp băng và mớ dây leo, không hề có thân ảnh của Vũ Lôi Phong, chỉ là một lớp phòng ngự để đánh lạc hướng mà thôi
Còn thân ảnh của hắn đã đứng sừng sững sau lưng hư ảnh chiến thần
Rắc!
Lại một thanh âm xương cốt vang vọng, Vũ Lôi Phong không biết từ lúc nào đã nắm lấy cổ một tên Nhập Hồn Cảnh Cửu Trọng Đỉnh Phong đứng sau cùng, tay còn lại thô bạo bẻ một cái
Dưới tác dụng của U Minh Tử Hỏa, tên kia bất động không thể nhúc nhích, mãi đến khi thanh âm xương cổ của hắn vang lên thì bốn người còn lại mới phát giác
Loạn Vũ Vô Song cũng tan biến, liên kích tan rã, bốn người bị oanh kích bay ra ngoài
– Bát Trĩ Nữ!
Hai tay lóe lên tử hỏa, Vũ Lôi Phong lại lao về một tên mới bị đánh văng ra, điên cuồng cào cấu
:
Lại một người mất mạng trước móng vuốt sắc bén của Vũ Lôi Phong, chiến trường lúc này chỉ còn lại ba người
– Sói Săn Mồi!
Vũ Lôi Phong lần nữa gầm thét, thân ảnh như quỷ mị điên cuồng cào xé, hắn nhảy qua nhảy giữa ba người, móng vuốt không ngừng đâm vào da thịt, máu tươi tuôn trào khắp không gian, mùi huyết tinh nồng nặc
– Gừ Gừ….
!
Vũ Lôi Phong liếm máu trên móng tay, hắn nhìn toàn cảnh chiến trường, lúc này ngoài máu huyết tràn ngập trên mặt đất, các thân thể không hoàn hảo la liệt khắp nơi thì không còn kẻ nào khác
– Không ổn rồi! Phải ngăn không cho chàng tiếp tục chạm vào máu, nếu không sẽ mãi không trở lại mất!
Trần Lệ ngưng trọng nói, nếu Vũ Lôi Phong không bị đánh bại hoặc đánh ngất, cứ ở không gian huyết tinh quanh hắn thì Vũ Lôi Phong sẽ không thể nào tỉnh táo trở lại
– Nhưng bằng cách nào?
Tôn Sách cũng là một mặt ngưng trọng, hắn cũng hiểu được một chút về Bạo Huyết thông qua lời diễn giải của Trần Lệ
– Mang chàng ra chỗ khác!