Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 130: Chiến!
Trong một thung lũng, hai thân ảnh nắm tay nhau chạy như bay, những nơi họ đi qua dù là một ngọn linh dược cũng không còn
Theo sau một nam một nữ trước mắt là hai cái bóng đen, một cái là do toàn thân kẻ này đen thật, còn một cái là do hắc y mặc trên người
Nam nhân cùng nữ nhân không ngừng cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng có một vài Nguyên Yêu Thú 6 sao và 7 sao tập kích nhưng đều bị đôi nam nữ này phất tay tiêu diệt
Một người khí tức Nhập Hồn Cảnh Lục Trọng, một nữ còn lại cũng không tệ, tu vi đã là Nhập Hồn Cảnh Nhị Trọng
Hai người này không ai khác là Vũ Lôi Phong và Trần Lệ, sau khi luyện chế xong Bạo Huyết Ma Hồn Đan, Vũ Lôi Phong không có dùng mà cất vào trữ vật đợi dịp luyện chế sau, về phần Trần Lệ đã sớm chán việc loay hoay trong Thiên Mệnh Không Gian nên Vũ Lôi Phong cũng không có bắt nàng ở mãi trong đó
Trần Lệ không hổ là thiên tài Âm Phong Môn, nàng sau năm ngày bên ngoài, tức là năm mươi ngày trong Thiên Mệnh Không Gian đã chính thức luyện thành Bôn Lôi Kiếm Pháp, cùng với đó là thành thạo sử dụng Trần Lệ Bôn Lôi Kiếm của Vũ Lôi Phong tặng cho
Đối với sự diệu kì của Bôn Lôi Kiếm pháp, Trần Lệ sớm không nói được lời nào, vốn nàng chỉ có tư chất SR, chỉ có thể luyện Phong thuộc tính mà thôi, vậy mà sau khi nhận chủ và tu luyện Bôn Lôi Kiếm pháp đã hoàn toàn có thể sử dụng Lôi hệ.
Nên nhớ chỉ có Đấu Sĩ tư chất SSR mới có thể tu luyện hai loại thuộc tính Nguyên Lực a, tư chất UR mới có thể dùng ba loại Nguyên Lực
Trong năm mươi ngày này, bằng vào dược liệu còn sót lại trong Nguyên Linh Dịch của Vũ Lôi Phong, Trần Lệ rốt cuộc lần nữa đột phá Nhập Hồn Cảnh Nhị Trọng, hiện tại cùng Vũ Lôi Phong ra ngoài lịch lãm trước sự âm thầm bảo hộ của Hắc Ảnh và Tôn Sách đi theo cho vui
Tôn Sách tuy cũng là Nhập Hồn Cảnh Ngũ Trọng, nhưng thủ đoạn và chiến lực của hắn còn xa mới bằng Vũ Lôi Phong a, hầu hết thực lực của Vũ Lôi Phong là do nền tảng cơ thể cường hãn của nội công Võ Cổ Truyền, còn có Hệ Thống KOF cung cấp các kĩ năng bá đạo.
Huống hồ Vũ Lôi Phong đã là Nhập Hồn Cảnh Lục Trọng
Nói tên Vũ Lôi Phong này là con trời cũng không ngoa
Trên một mỏm đá, Vũ Lôi Phong thoải mái ngồi lấy tay ném mấy viên đá xuống hồ nước, theo lực xoáy mà hòn đá nảy tưng tưng trên mặt hồ, bên cạnh là kiều thê Trần Lệ không ngừng nép vào lòng hắn ngủ say
Tận hưởng giờ nghỉ trưa thoải mái, bất quá Vũ Lôi Phong vẫn không chút nào buông lỏng
Khi Đấu Sĩ bước chân vào Luyện Hồn cảnh giới, tức là đột phá Lục Tú lên Thất Tú, tiến vào Nhập Hồn Cảnh, Linh Hồn Lực sẽ phát triển một thứ gọi là Thần Thức
Thần thức là một không gian dùng Linh Hồn Lực tạo thành, không gian này rộng hay hẹp, xa hay gần còn tùy vào tu vi của Đấu Sĩ đó, trong phạm vi thần thức của Đấu Sĩ, một nhánh cây cọng cỏ cũng không thể qua mắt hắn, nhưng đối với những Đấu Sĩ mạnh mẽ, họ vẫn có thể tiến vào không gian phạm vi thần thức của người khác nhưng không bị họ phát hiện, vì đó là thực lực cao, thần thức yếu đuối sao đủ tư cách dò xét?
Ôm Trần Lệ ngủ say trong lòng, nhìn gương mặt tuyệt mỹ đang ngủ cũng lộ ý cười khiến Vũ Lôi Phong cũng không kìm được mà hôn nhẹ lên trán nàng, thần thức vẫn không ngừng tràn ra phạm vi bán kính vài chục cây số, hắn có thể thấy khá nhiều Đấu Sĩ đang hăng say hái thuốc, săn Nguyên Yêu Thú, cướp bóc nhau
Nhưng Vũ Lôi Phong không có quá quan tâm, chỉ cần không ai chọc vào hắn là được.
Nhưng đời không như là mơ, ánh mắt Vũ Lôi Phong nhíu lại.
Thúy Hằng Đại Sâm Lâm là nơi hỗn loạn, cướp bóc chém giết đối với nơi này là hoàn toàn bình thường, nếu có chết cũng chỉ trách ngươi thực lực kém mà dám mò vào đây thôi
Trước mắt Vũ Lôi Phong, một trung niên lưng hùm vai gấu tiến tới, trong thần thức Vũ Lôi Phong đã sớm chú ý hắn
– Không ngờ giữa trưa nắng, lại gặp một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc thế này, ông trời đây là cố tình chiếu cố ta a
Trung niên này thì thầm trong miệng, hắn tuyệt nhiên bỏ qua Vũ Lôi Phong trong tầm mắt, chỉ chăm chăm thèm thuồng nhìn Trần Lệ đang mơ màng tỉnh dậy
Vũ Lôi Phong trong mắt lão chẳng qua chỉ là một thằng nhãi ranh, nhìn tuổi tác còn chưa đến 20 đã dám tiến vào sâu trong Thúy Hằng Đại Sâm Lâm, đúng là muốn chết
– Tiểu cô nương! Lại đây ngoan ngoãn phục vụ ta một hồi, mạng của cả hai ta sẽ giữ lại
Trung niên ánh mắt dâm tà nhìn Trần Lệ muốn lòi mắt, hắn không kìm được mà nhịp thở trở nên dồn dập gấp gáp
Một lát sau, cả hai người trước mắt vậy mà phớt lờ hắn, Vũ Lôi Phong bế bổng Trần Lệ quay lưng rời đi, một cái nhìn cũng không thèm nhìn
– Này! Hai con kiến hôi dám xem thường ta! Đúng là muốn chết!
Trung niên nhân không biết nói sao với hai người này, luận tuổi tác, hắn lớn hơn nhiều lắm, luận thực lực, không chừng một cái tát của hắn cũng đủ đánh chết hai người trước mặt, vậy mà hắn bị hai người này xem như không khí, trong lòng giận dữ nhưng cũng không khỏi đáng tiếc cho một thanh niên đẹp trai nhưng ngu ngốc này
– Lệ nhi yêu dấu, nàng có nghe thấy tiếng chó ở đâu vang vọng quanh đây không?
Trần Lệ mặt hơi đỏ bị hắn bế đi, nàng hồn nhiên đáp
– Thiếp có nghe! Chàng mang ta đi chỗ khác mau đi, chó sủa ồn quá thiếp không ngủ được
Hai người cứ thế ngang nhiên trò chuyện, một nam một nữ bế nhau đi thẳng
Lông mày lão trung niên co giật, hắn giận thật sự rồi
Phốc một tiếng, lão giả trung niên đã xuất hiện trước mặt Vũ Lôi Phong và Trần Lệ, một đấm nện thẳng vào mặt tên tiểu tử hỗn láo này
– Bất kính trước người cao tuổi! Ta thay phụ mẫu ngươi giáo huấn một chầu!
Thanh âm nhàn nhạt vang lên, lão giả không chút thương tiếc đấm mạnh, lực lượng vửa đủ để mang một thanh niên tầm Ngũ Tú đánh ngất
Bởi vì ở độ tuổi 18, đa số đều ở tu vi Tứ Tú và Ngũ Tú, lão giả này cũng không định giết Vũ Lôi Phong, chỉ muốn giáo huấn tên này một trận rồi xơi mỹ nhân là được, hắn cũng không quá độc ác mà giết người
Nhưng kẻ hắn ra tay lại là một quái thai sở hữu sự ưu ái vô cùng của thằng tác giả, Vũ Lôi Phong không chút khó khăn nghiêng nhẹ đầu, né một đấm kia không chút khó khăn
Trung niên nhân thấy mình đấm vào không khí, sắc mặt đỏ lên hết cỡ, hiển nhiên máu trong người hắn đã sôi lên
Một quyền không chút kiêng dè lại bổ tới, lực lượng Lục Tú bùng phát dữ dội
– Con chó này phiền thật đấy!
Vũ Lôi Phong cười cười nói với Trần Lệ
– Vậy chàng khóa mõm nó đi
Trần Lệ tươi cười nhìn nam nhân, trong mắt nàng không có gì mà tên này không làm được
Vũ Lôi Phong mắt vẫn không rời khuôn mặt diễm lệ, một cước nhanh chóng tung ra đá mạnh vào bụng trung niên này
– Hự! Ui da!
Trung niên vậy mà chỉ bị rung lên một chút, hắn xoa xoa bụng mình nơi mới bị một cước kia đánh vào, khẽ suýt xoa
– Không ngờ tên nhóc ngươi cũng không tệ.
Nhưng còn trẻ không nên quá kiêu ngạo! Xem đây!
Trung niên cười gằn, một đá kia hắn cũng chẳng để trong lòng, bởi vì nữ nhân trong tay tên này quá đẹp, hắn cảm thấy chỉ cần được xơi nàng thì ăn mấy trăm cú đá như vậy cũng không hẳn là lỗ
Khí tức Nhập Hồn Cảnh bùng lên mãnh liệt, ánh mắt Trần Lệ xuất hiện sự ngưng trọng
– Nhập Hồn Cảnh Bát Trọng! Huynh cẩn thận
Trần Lệ lo lắng nói với Vũ Lôi Phong, nàng biết tên này mạnh nhưng Nhập Hồn Cảnh Lục Trọng và Nhập Hồn Cảnh Bát Trọng nói là chênh lệch hai cấp nhưng còn hơn cả chênh lệch giữa Lục Tú và Thất Tú, không thể xem thường
Vũ Lôi Phong nhẹ nhàng đặt Trần Lệ xuống, để nàng ngồi lên mỏm đá lúc trước
– Bảo bối ngoan! Ngồi yên phu quân đả cẩu xong sẽ lấy lá mơ làm thịt nó cho nàng
Trần Lệ nhẹ nhàng ôn nhu gật đầu, ánh mắt hưng phấn chờ xem trò vui
Trên một ngọn cây xa xa cũng có hai thân ảnh đang ngồi đó hứng thú nhìn, Hắc Ảnh lại thở dài
– Nhân Loại toàn đám ngu ngốc! Hết tên này đến tên khác đua nhau đến tìm chết! Chủ nhân lại sắp có con hàng béo bở!
Tôn Sách đồng tình gật đầu
– Lần này Tam thiếu gia hấp thu tên này hẳn sẽ đột phá lên Nhập Hồn Cảnh Thất Trọng nha.
Thật đáng mong đợi
…
Vũ Lôi Phong đứng thẳng, nhìn trung niên nhân lạnh nhạt nói
– Vốn muốn tha cho lão cẩu ngươi một mạng, hết lần này đến lần khác lại muốn chết! Đành chiều ngươi vậy
Trung niên nhân khẽ giật mình, sau đó cười to, tựa hồ ngửa mặt lên trời cười như nắc nẻ
– Lão Thiên a Lão Thiên! Người xem một thanh niên định làm lão phu sắp chết vì cười đây này, ha ha!
Không ngoại trừ trung niên nhân, rất nhiều người nghe động tĩnh kéo đến cũng thích thú hóng hớt, nghe Vũ Lôi Phong ngạo mạn tuyên bố như vậy khiến cả đám cảm thấy nực cười
Một thanh niên mới tu luyện hai năm, đòi giết một Nhập Hồn Cảnh Bát Trọng, buồn cười đến cực điểm
Động tĩnh càng lúc càng lớn, chỉ qua vài phút đã có hơn trăm người tụ tập
Vũ Lôi Phong nhìn trung niên trước mắt vẫn không ngừng cười lăn lộn, hắn nhẹ nhàng thả ra khí tức
Cả đám người trầm lặng
Trung niên nhân trố mắt
Vì họ cảm thấy không thể tin vào mắt mình
– Nhập Hồn Cảnh! Nhập Hồn Cảnh Lục Trọng!
Một người không kìm được mà run run nói
– Hắn trông còn chưa tới 20 tuổi, làm sao tu vi lại đạt đến bước này?
– Nhất định kẻ này có đan được làm ngoại hình không già đi! Chắc chắn là thế
– Hừ! Rồi sao? Lão già kia là Nhập Hồn Cảnh Bát Trọng đấy, các ngươi nghĩ tên kia chống lại được mấy chiêu chứ?
– Đúng! Cách hai trọng tu vi, mười tên như hắn cũng không đủ để lão trung niên kia giết!
Cả đám người nhao nhao bàn tán
Lão giả trung niên tuy có chút kinh ngạc cùng khiếp sợ thực lực của Vũ Lôi Phong, bất quá hắn liền lấy lại tinh thần, người này thua hắn đến hai trọng nên không thể là đối thủ được
Nhìn thấy thanh niên không chút động tĩnh, mặt cứ trơ trơ nhìn hắn khiến lão trung niên tức điên, hắn quyết định ra tay gọn lẹ giết luôn tiểu tử này cho nhanh
Nghĩ là làm, thân thể lão hóa thành một đám tàn ảnh kéo dài gần vài mét, lao thẳng vào Vũ Lôi Phong
Vũ Lôi Phong khóe miệng khẽ nhếch lên, thân ảnh cấp tốc di chuyển
Ầm
Một đấm mang đầu Vũ Lôi Phong đánh nát, ánh mắt Trần Lệ co rụt lại, đám người khẽ thở dài tiếc hận cho một tiểu thiên tài
Bất quá, dù đầu Vũ Lôi Phong đã nát nhưng không có chút máu huyết nào
– Tàn Ảnh!
Trung niên giật mình, hắn vội vàng quay ra sau lưng, phát hiện một kiếm đang nhằm thẳng vào cổ mình đâm tới
– Hừ! Trò vặt
Trung niên quát lạnh, một cây rìu xuất hiện trong tay, chém phăng Trường Hồng Kiếm ra hướng khác
– Tên kia! Hắn nhanh quá!
– Ta không thấy một chút gì luôn! Thân pháp và tốc độ thật đáng nể
Đám người dần nhìn nhận Vũ Lôi Phong bằng con mắt khác, thấy tốc độ và sự tàn độc khi ra chiêu của kẻ này khiến họ cảm thấy sởn gai ốc, thầm nghĩ nếu là mình thì đã bị cắt cổ rồi
Một Rìu lại bổ tới, trung niên nhân mặt xanh tím vì gân nổi lên, hắn mấy lần đánh hụt người này khiến tâm tình không tốt chút nào, thầm thề sẽ đem kẻ này chẻ đôi
Vù Vù
Một lần nữa, Vũ Lôi Phong lại xuất hiện sau lưng gã, một đấm nện thẳng vào hông trung niên, nhưng tên này liền xoay mình né đòn
Liên tục là những đòn tấn công vào không khí khiến cả đám người vây xem ánh mắt cổ quái, nhưng họ càng nhiều hơn sự hứng thú
– Tên này! Sao hắn cứ vòng ra sau lưng lão phu? Chẳng lẽ…
Trung niên trầm ngâm, sau đó hắn liền nghiến răng quát lớn
– Ngươi dám khinh thường tốc độ của ta? Muốn chết sao?
Thanh âm giận dữ vang vọng, trung niên bỗng biến mất tại chỗ
Xoẹt xoẹt
Từ dưới mặt đất không ngừng vang lên thanh âm kì dị
– Lôi! Là Lôi Hệ, lão già này đến từ Tử Đỉnh Sơn!
Đám người vây quanh há to miệng, thầm than không ổn cho thanh niên áo đen kia