Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 125: Thần Huyết Tổ Chú
Đêm khuya, vạn vật bắt đầu chìm vào giấc ngủ
Nhưng không phải nơi nào cũng như vậy, đêm là lúc những kẻ săn trong bóng tối bắt đầu đi tìm mồi
Vụt!
Quác Quác!
Vù một cái, chú gà rừng xấu số không biết vì sao bản thân mình lại nằm trong tay người này, nó nhìn xung quanh, có hai con gà cùng loài với nó cũng bị tóm gọn
Nhìn sang một hướng khác, ba con thỏ ánh mắt ảm đạm đang bị xách tai lủng lẳng
Vũ Lôi Phong cùng Trần Lệ rất nhanh đã tập hợp đủ củi lửa và thức ăn, nàng nôn nóng muốn thưởng thức lại mỹ vị lần trước
– Trần Lệ cô nương, nàng có vẻ háo hức quá nhỉ?
Trần Lệ chống nạnh, nàng đã hết ngại việc lúc trước bị tên này ôm vào lòng
– Ngươi rõ ràng nói sẽ đến nướng gà cho ta ăn, vậy mà mất tăm mất tích tới tận bây giờ, biết bổn cô nương thèm món này chết đi được không?
Vũ Lôi Phong phì cười, hắn xiên con gà đã làm lòng ướp gia vị vào cái cây rồi cắm gần đống lửa
– Hai năm nay ta gặp chút chuyện, không đến thăm nàng được a
Trần Lệ nhất thời ngồi sát vào hắn, nàng nói
– Ta có nghe một chút.
Ngươi bị Phong Vân Môn ám toán đúng không
Vũ Lôi Phong không có khó hiểu, hắn nói
– Phong chưởng môn nói nàng nghe sao?
– Ừm
Trần Lệ khẽ ừm một tiếng, nàng lại thủ thỉ nói
– Lần đó ta tưởng ngươi chết rồi, ta sợ lắm, sợ ngươi sẽ ra đi, không đến tìm ta nữa, không nướng gà cho ta ăn nữa
Vũ Lôi Phong bạo dạn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn kia, hắn nói
– Nàng lo cho ta sao?
Trần Lệ nhận thấy hắn nắm tay mình, nàng ửng hồng đôi má, cũng không có định thu tay lại
– Lần đó ta, Linh Nhi và Thiên Kim suýt thì mất mạng, may mà ta có thủ đoạn bảo mệnh, dịch chuyển tức thời đến tận Vạn Lâm Sơn Mạch
Trần Lệ ngồi im nghe hắn kể, tay cầm que củi khẽ nghịch nghịch đống lửa trước mắt, nàng vô thức bị đôi vai kia hút vào
Trần Lệ tim đập rộn ràng, nàng đang đấu tranh tư tưởng rất nhiều về việc có nên dựa vào vai hắn không
Rốt cuộc nàng đã buông xuôi, mái tóc mềm mượt nhẹ nhàng rủ lên bờ vai cứng cáp kia, nhẹ nhàng dựa vào
Vũ Lôi Phong cảm nhận hương thơm của Trần Lệ, hắn lại kể
– Sau đó ta và Điệp Y tỉnh lại, nàng rốt cuộc chấp nhận ta và Hồi Trí là một người, đồng ý cùng thôn Bắc Lay về Phong Lôi Môn
Trần Lệ nghe hắn kể, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra hình ảnh của Hồ Điệp Y
Chợt nàng khẽ cắn môi, khẽ hỏi
– Ngươi…hai năm nay ngươi có nhớ ta không?
Vũ Lôi Phong mỉm cười, hắn khẽ vuốt mái tóc của Trần Lệ, nhẹ nhàng nói
– Ta có nhớ, ta nhớ cô gái cuồng bạo đánh cho mình suýt mất mạng ở đường trên Đấu Trường Vô Lý, nhớ cô gái yếu đuối vì không thích dòng máu Bạo Huyết, nhớ một đội trưởng Âm Phong Môn quật cường mạnh mẽ
Trần Lệ mỉm cười, nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn
– Đúng rồi, hai năm nay nàng đã hòa đồng hơn với mọi người chưa? Có còn ghét dòng máu của mình không?
Vũ Lôi Phong chợt nhớ ra điều gì, hắn liền hỏi Trần Lệ
– Ta đã làm như ngươi nói, các tỷ muội đối với ta không còn sợ hãi nữa mà đã thân thiết hơn rất nhiều, ngược lại hiện tại ta rất yêu đôi mắt đỏ này, yêu khả năng Bạo huyết của mình a, nó đã cứu ta rất nhiều lần
Vũ Lôi Phong xé một miếng gà thơm ngon giòn rụm, mỡ chảy tỏa ra mùi thơm ngát khiến Trần Lệ mê ly, hắn đút tận miệng cho nàng
– Ta tự ăn được!
Trần Lệ phản đối, bất quá vẫn há miệng vén tóc để Vũ Lôi Phong đút cho mình, gương mặt rạng ngời hạnh phúc
– Nếu như Bạo Huyết hoàn toàn cũng có thể giữ được thần trí thì tốt biết bao!
Trần Lệ nói, Bán Bạo Huyết có thể giúp bản thân giữ lại lý trí, thực lực tăng vọt gấp ba lần, nhưng Bạo Huyết hoàn toàn thì khác, bản thân tăng sức mạnh gấp năm lần bình thường, ngược lại hoàn toàn trở thành thú hoang, một lòng săn mồi giết chóc đến khi thỏa mãn mới tỉnh lại
Vũ Lôi Phong liền truy cập hệ thống, hắn hỏi Tiểu Na
– Này Tiểu Na, Bạo Huyết có cách nào kiểm soát không?
Tiểu Na nghiêng đầu hỏi
– Bạo Huyết? Là cái gì?
– Là khả năng cường hóa của Trần Lệ ấy?
Vũ Lôi Phong khó hiểu hỏi, Tiểu Na thường thì cái gì cũng biết a, giờ sao lại ngáo ngơ như vậy
– Cái đó gọi là Thần Huyết Tổ Chú! Bạo Huyết gì ở đây?
Nghe Tiểu Na nói, Vũ Lôi Phong lại ngơ ngác
– Thần Huyết Tổ Chú Sao? Nghe bá đạo vậy?
Tiểu Na lần nữa nói
– Thần Huyết! Huyết Thống của Thần! Dòng máu của thần chiến tranh
– Đù!
Vũ Lôi Phong ngơ ngác, hắn nhanh chóng bảo Tiểu Na lấy thêm thông tin
– Thần Huyết Tổ Chú thông tin, giá 5000 kim cương!
Tiểu Na liền chớp thời cơ bào tiền tên này
– Đệt! Giao dịch đi!
Vũ Lôi Phong cạn lời, bất quá thông tin về Thần Huyết Tổ Chú khiến hắn tò mò
– Giao dịch thành công, nhận Thần Huyết Tổ Chú Nang, chuyển về Rương Vô Hạn!
Vũ Lôi Phong liền triệu hồi, đây là một quyển sách khá mỏng, chỉ khoảng vài chục tờ giấy mà thôi
Trần Lệ đang dựa vại Vũ Lôi Phong há miệng đợi, mãi mà chẳng thấy hắn đút cho mình nữa nên nhổm dậy nhìn, thấy hắn đang phất tay lấy từ trong mi tâm ra một quyển sách màu đỏ đậm
– Cái gì vậy?
Trần Lệ đánh giá quyển sách, nó khá mỏng để gọi là quyển sách a
Vũ Lôi Phong lật ra trang đầu, một kí hiệu hình rắn màu trắng đỏ, giữa có đồ án hình tròn bị cắt làm năm
– Cái này là Gia Huy của Trần Gia ta mà?
Trần Lệ ngỡ ngàng nhìn biểu tượng trên đó, khắp nơi ở Trần Gia đều có biểu tượng này a
– Ta nhặt được ở hang của Hắc Ảnh tại Vạn Lâm Sơn Mạch đấy
Vũ Lôi Phong bịa chuyện, hắn không thể nói là mình mới mua quyển này được
– Ta đọc cho nàng nghe nhé!
– Ừm
Vũ Lôi Phong hắng giọng nghiêm túc đọc khiến Trần Lệ cười khúc khích
– Năm Thiên Hoàng Thứ 69, Bổn Thần tên là Trần Phá Lôi, Tổ tiên Trần Gia
Nghe đến đây, Trần Lệ run lên, đúng là tổ tiên của nàng tên là Trần Phá Lôi a
– Sau khi đột phá Thần Hồn Cảnh, ta phát hiện ra một vị thần khác, hai ta không hiểu sao lại sinh lòng thù ghét nhau, như thể thiên mệnh đã sinh ra hai ta phải sống chết với nhau vậy
– Bổn Thần cùng con rắn ngu ngốc kia đánh nhau gần trăm năm bất phân thắng bại.
Một hôm, ta tìm được sơ hở đánh tên kia một đòn chí mạng, cuối cùng con rắn đó cũng chết
-Nhưng trước khi nó chết, vẫn còn cố cắn ta một cái, lại dùng thần hồn nguyền rủa gia tộc Trần Gia
– Từ đó về sau, hễ nếm máu tươi, người Trần Gia sẽ trở nên điên loạn như dã thú, bù lại thực lực tăng đến đáng sợ, cơ hồ là gấp năm lần bình thường
Đọc đến đây, Vũ Lôi Phong và Trần Lệ mới nhìn nhau bất ngờ, hóa ra đây là nguyên nhân có cái gọi là Bạo Huyết sao?
– Bổn thần đã mất hàng trăm năm sau để nghiên cứu, cuối cùng gọi nó là Bạo Huyết, đồng thời sáng tạo ra Bán Bạo Huyết, giúp tăng thực lực lên gấp ba lần và có thể giữ vững tinh thần cho con cháu Trần Gia
Vũ Lôi Phong trầm trồ
– Ra là vậy!
Trần Lệ cũng là lần đầu biết đến, nàng không khỏi cảm thán tổ tiên mình ra là một vị Thần Hồn Cảnh
– Vẫn còn ba trang giấy kìa! Ngươi mau lật ra xem
Trần Lệ liền nói với Vũ Lôi Phong, hắn lập tức lật ra xem xét
– Quyển sách này được biên soạn bởi Tiểu Na Toàn Năng Thần! Tiểu Na bổn Thần đã nghiên cứu ra cách hoàn toàn sử dụng sức mạnh dòng máu này, giao nó cho Trần Gia đệ tử hữu duyên
Trần Lệ lập tức sáng mắt, trong khi Vũ Lôi Phong run cả người, không phải vì bất ngờ như Trần Lệ mà run lên vì nín cười
– Đậu má! Tiểu Na Toàn Năng Thần! Ta cười đến chết mất!
Tiểu Na trong đầu Vũ Lôi Phong cũng nằm lăn lóc cười
– Thấy sao? Tên hay không?
– Hay! Ha ha ha! Hay lắm!
Vũ Lôi Phong nín cười đọc tiếp
– Khi nếm máu tươi, người Trần Gia sẽ nổi điên, nhưng nếu trong lúc điên loạn có thể kiểm soát thần trí thì sẽ vượt qua khảo nghiệm của Bạo Huyết! Tấn cấp thành Thần Huyết Tổ Chú!
Trần Lệ ngạc nhiên tiếp lời
– Thần Huyết Tổ Chú sao?
Vũ Lôi Phong gật đầu, hắn đọc tiếp
– Muốn chia sẻ khả năng Bạo Huyết cho người khác, có thể dùng Bạo Huyết Ma Hồn Đan
– Muốn giữ được lý trí khi Bạo Huyết, thông qua Thần Huyết Tổ Chú.
Cần có Bạo Huyết Thần Hồn Đan
Trần Lệ đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác
– Bạo Huyết Ma Hồn Đan và Bạo Huyết Thần Hồn Đan! Chia sẻ khả năng Bạo Huyết và vượt qua cả Bạo Huyết sao?
Vũ Lôi Phong gật đầu
– Thần Huyết Tổ Chú! Tăng thực lực hiện tại gấp mười lần, thần trí vẫn có thể giữ vững, duy trì một giờ
Nghe Vũ Lôi Phong đọc xong, hai người thầm kinh hãi nhìn nhau, cả Tôn Sách đằng xa cũng lặng người
Tăng trưởng gấp mười lần! Đây là tuyệt đỉnh công pháp tăng thực lực a
Vũ Lôi Phong lại đọc tiếp
– Bạo Huyết Thần Hồn Đan, giúp điều hòa ý thức, thanh tỉnh linh hồn, giúp Đấu Sĩ có khả năng trấn tỉnh thần trí trong trạng thái Bạo Huyết, nếu trấn tỉnh thành công, thức tỉnh Thần Huyết Tổ Chú
– Bạo Huyết Ma Hồn Đan, giúp máu huyết thấm đẫm lời nguyền xà thần, trở thành người mang trên mình dòng máu Bạo Huyết chân chính, cũng có thể dùng Bạo Huyết Thần Hồn Đan để vượt qua khảo nghiệm Bạo Huyết!
Trần Lệ thốt lên một câu cảm thán nói
– Thật vi diệu!
– Công nhận! Quá là thần kỳ
Vũ Lôi Phong cũng cảm thán theo
– Cách luyện chế Bạo Huyết Thần Hồn Đan.
Định Thần Thảo, Cửu Diệp Hoa, Cỏ Ba Lá, Cần Sa Mộc Hương, Huyết Hồn Tỏa Kim Liên!
– Cách luyện chế Bạo Huyết Ma Hồn Đan.
Một…..phụt!
Vũ Lôi Phong đang đọc thì phụt một cái, hắn nhìn Trần Lệ không dám đọc nữa
– Sao vậy?
Trần Lệ nghi ngờ hỏi
– Cái viên thuốc thứ hai không ổn lắm!
Vũ Lôi Phong lắp bắp nói
Trần Lệ liền đoạt lấy quyển sách, nàng đọc
– Bạo Huyết Ma Hồn Đan, cách luyện chế.
Máu Xử Nữ của tộc nhân Trần Gia, Tinh Khí Nam nhân cần kế thừa Bạo Huyết, và ngược lại nếu người cần kế thừa là nữ
– Hai thứ này cần hòa lẫn vào nhau khi giao hoan, kết hợp với Chấn Hư Mộc Liên, linh hỏa ba ngàn độ, cô đặc thành
Đọc nốt hai dòng cuối với giọng run run, Trần Lệ mặt đỏ ửng, gò má nóng đến tận cùng run run trả quyển sách cho Vũ Lôi Phong
– Ta đã bảo không ổn mà nàng cứ đòi đọc a
Vũ Lôi Phong làm ra vẻ vô tội, hắn tiếp nhận quyển sách sau đó thu vào Rương Vô Hạn
Trần Lệ nén cơn xấu hổ, nàng cầm lấy con gà nướng cắn liên tục cho bớt ngại, Vũ Lôi Phong lần nữa lại mắc hai cái võng ở hai gốc cây nằm huýt sáo
– Về phần Bạo Huyết Thần Hồn Đan, toàn là linh thảo khó kiếm a
Vũ Lôi Phong đổi chủ đề, hắn không muốn Trần Lệ cứ ngại ngùng mãi như thế
Trần Lệ vẫn cắm đầu ăn, không để ý đến hắn, Vũ Lôi Phong không biết rằng nàng đang cố gắng tập trung ăn để không nghĩ đến cái cảnh kia, từ nãy giờ nàng chỉ toàn nghĩ đến cảnh hai người hợp tác để chế tạo Bạo huyết Ma Hồn Đan a.
Gò má càng lúc càng ửng hồng, tim đập càng lúc càng nhanh, Trần Lệ thở dốc ngăn cản sự phản ứng của cơ thể
Vũ Lôi Phong khó hiểu nhìn Trần Lệ, tuy là nàng nhớ thương món nướng nhưng không đến nỗi ăn điên cuồng như vậy a
Trần Lệ vừa ăn vừa lắc đầu, đôi khi lại tự đánh vào tay mình một cái
– Nghĩ bậy nghĩ bạ! Trần Lệ! Ngươi là đồ biến thái!
Trần Lệ không ngừng tự chửi mình
Vũ Lôi Phong rốt cuộc không nhịn được, hắn tiến đến kéo cái đùi gà khỏi miệng nàng
– Trần Lệ cô nương, nàng sao thế?
Nhìn khuôn mặt Trần Lệ, lúc này đã chuyển hẳn thành hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt ướt át lảng tránh hắn
– Không! Ta không sao hết!
Nàng bối rối tránh ánh mắt của hắn, nàng sợ nếu nhìn hắn quá lâu sẽ bi hãm sâu vào mất
– Hì hì! Trông nàng ở bộ dạng này thật dễ thương a
Vũ Lôi Phong mỉm cười nói, hắn véo nhẹ má nàng rồi trèo lên võng đu đưa
Trần Lệ không hiểu sao nghe câu này xong lại run lên mãnh liệt, ánh mắt mê ly, khuôn mặt đỏ ửng nhìn Vũ Lôi Phong nói
– Ngươi có muốn điên như ta không?