Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 113: Ba Vị Lão Bà
Phong Lôi Môn! Toàn môn dường như được hồi sinh, cái không khí buồn rầu uể oải hai năm nay luôn tồn tại trong đây bỗng chốc được thay thế bằng một bầu không khí tấp nập
– Lôi Phong Thiếu Gia về rồi, Vũ Lôi Phong đã trở về!
– Nhị vị tiểu thư cũng trở về rồi! Là Linh Nhi tiểu thư và Thiên Kim tiểu thư!
– Các ngươi không nhớ sao, vừa nãy thiếu gia còn hô lớn rằng người mang con dâu mới về a
– Tam thiếu thật có bản lĩnh, người năm nay mới chỉ 18 tuổi mà thôi, thế mà đã có tới ba vị phu nhân!
Toàn Phong Lôi Môn tràn ngập trong bầu không khí vui vẻ, đề tài Vũ Lôi Phong mang ba vị tiểu thư trở về không thể nghi ngờ là chủ đề nóng nhất hôm nay
Trong đại điện, Vũ Lôi Vân nói với bốn người Vũ Lôi Phong
– Các con đường xa từ tận Vạn Lâm Sơn Mạch về chắc hẳn cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi! Mấy hôm sau ta sẽ đến.
Đám người Vũ Lôi Phong nghe vậy cũng không có ý kiến, tính ra thì họ chẳng mệt mỏi gì, đi đường toàn là bán hành cho kẻ khác
Nhưng đối với việc nghỉ ngơi thì ai cũng thích cả, bốn người đều hăng hái dắt tay nhau chạy lon ton ra ngoài
Nhìn bóng lưng bốn người, Vũ Lôi Vân khẽ lắc đầu
– Bọn trẻ này, tương lai trên vai chúng sẽ là cả một liên minh và một kẻ thù khủng bố a, vậy mà vẫn cứ như trẻ con vậy!
Vân Thủy Tiên nói
– Vân Huynh! Huynh nhìn người bao giờ cũng đúng, bất quá hôm nay muội lại không đồng tình với huynh điểm này
– Ồ! Vậy ý nàng thế nào?
Vân Thủy Tiên mỉm cười, trong nụ cười của nàng mang chút chua xót
– Một đám trẻ con sao có thể chịu đựng được những chuyện khủng khiếp hai năm qua chứ? Linh Nhi và Thiên Kim thì bị giam ở không gian vô định hai năm trời, Lôi Phong thì mất trí, con bé Điệp Y thì gia đình đổ vỡ
– Chúng nó còn phải sinh tồn khi đi ngang dọc Vạn Lâm Sơn Mạch, phải vượt qua núi băng lạnh giá ở Lãnh Kim Hàn Băng Sơn, muội đều nhìn ra sự mệt mỏi trong mắt chúng, có điều tâm tình bọn nó vẫn cố tình vui vẻ mà thôi
– Trong mắt cả bốn đứa đều mang theo thần thái của một người trưởng thành! Muội còn nhận thấy mùi sát phạt trong Linh Nhi và Thiên Kim cùng với Lôi Phong cực kì nặng a, hai năm nay tuyệt đối không yên bình như lời bọn chúng kể đâu
Vũ Lôi Vân ngẫm lại
– Đúng là chúng đã mang theo sát khí! Vẫn là muội tinh tế.
…
– Về tới nhà rồi!!!
Linh Nhi xô hai cánh cửa ở đình viện bên vách núi, phong cảnh nơi đây nhìn ra xung quanh vẫn cực kì thơ mộng, giống hệt lần đầu Vũ Lôi Phong xuyên không đến thế giới này
Vũ Lôi Phong đứng trên mỏm đá, ánh mắt hắn nhìn ra xa xa
Trong thế giới xa lạ…
Say – Nằm trên gối mỹ nhân
Tỉnh – Nắm quyền thiên hạ
Thấm thoát, Vũ Lôi Phong đã đến thế giới này ba năm, hắn không khỏi hoài niệm
– Lôi Phong luôn như vậy khi đứng ở mỏm đá đó, tỷ đừng lo
Thấy Vũ Lôi Phong đứng thất thần, Hồ Điệp Y định tiến lại nhưng Lưu Thiên Kim ngăn cản
Căn nhà vẫn như lúc Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim rời đi, không hề sai biệt một đồ vật nào, toàn bộ đều rất gọn gàng sạch sẽ, không chút bám bụi nào.
Dường như nơi đây luôn được dọn dẹp sạch sẽ để đợi ai đó quay về
Vũ Lôi Phong nhìn xung quanh gian nhà, hắn mỉm cười.
Chiếc bồn tắm huyền thoại, kỷ niệm đầu tiên của hắn và Linh Nhi.
Chiếc giường, chiếc bếp, sân tập võ.
Thật là hoài niệm
Căn nhà chỉ khác ở chỗ, có thêm một bức họa
Một bức họa khá lớn treo ở bức tường, hình ảnh ba nữ một nam đang cười tươi.
Chính là Vũ Lôi Phong, Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Trần Lệ của Âm Phong Môn.
Bức họa này là do Vũ Lôi Phong chụp seo phì với các nàng trong Vòng Bo Rực Lửa lúc vô địch a
– Đây là Trần Lệ cô nương sao?
Hồ Điệp Y hỏi
Hai cô nàng gật đầu, hình như trong đầu ba người đều có suy nghĩ gì đó, họ bất giác nhìn Vũ Lôi Phong
– Gì vậy?
Vũ Lôi Phong thấy ánh mắt của ba người mà sợ hãi
Ba nàng không có soi hắn nữa mà đi mở tung hết các cửa sổ, Linh Nhi sắn tay áo lao ầm một cái lên cái giường đàn hồi ấm áp
Lăn qua lăn lại, Linh Nhi chợt hào hứng nói
– Lôi Phong, hơn hai năm rồi muội chưa có y phục mới a, bộ này Thiên Kim tỷ may cho, muội mặc hoài chán rồi
Thiên Kim vỗ hai bàn tay lại với nhau
– Phải rồi, ta đi Phong Lôi Thành mua sắm chút đi!
Vũ Lôi Phong giật điếng người
– Hắc Ảnh! Mang ta đi! Càng xa càng tốt!
Vũ Lôi Phong vội vàng hét lớn, thân ảnh hắn đã sớm đạp cửa chạy bắn ra ngoài sân từ lúc nào
Hắc Ảnh hóa thành một đạo lưu quang đen tuyền, nó lao ra ngoài đúng vị trí Vũ Lôi Phong đang nhảy lên, chở hắn đi
– Ta cho huynh ba giây để quay về.
Một!
Hồ Điệp Y chợt nhẹ nhàng nói
– Hai!
– B….
– Ta đi! Ta đi là được chứ gì!
Vũ Lôi Phong mếu máo, hắn cùng Hắc Ảnh lảo đảo quay trở về, Vũ Lôi Phong sợ nhất là đi mua đồ với nữ nhân a, đặc biệt là các nàng.
Y phục bộ nào hắn nhìn cũng thấy đẹp và hợp với ba người, nhưng chúng nữ lại cứ hỏi hẳn cái nào đẹp hơn, kêu mua hết về luôn thì lại không chịu
Vì vậy việc đi chợ với ba cô nàng này khiến Vũ Lôi Phong buồn bực muốn khóc
Hắc Ảnh bất đắc dĩ ném cho chủ nhân mình một ánh mắt cảm thông, sau đó nó thu nhỏ thành một con rồng nhỏ xíu đen thui rúc vào trong lòng Hồ Điệp Y, từ lúc thu phục Hắc Ảnh đến giờ nó ít khi vào lại không gian thú mà toàn hóa nhỏ làm thú cưng của Hồ Điệp Y
Không ngoài dự đoán của Vũ Lôi Phong, suốt bốn canh giờ, cả ba nàng chạy khắp nơi trong Phong Lôi Thành, bất kỳ tiệm y phục, trang sức và toàn bộ những tiệm linh tinh khác của nữ nhân đều bị các nàng quét ngang qua một lần.
Vũ Lôi Phong bị lôi đi như chó, mặt hắn tái mét dường như đang vô cùng thống khổ
Về đến nhà, nhìn cái bộ dạng mệt mỏi của Vũ Lôi Phong, chúng nữ cũng cảm thấy hơi tội nghiệp nên xung phong vào bếp, hắn thì ngồi nghiên cứu lại một chút về Hỗn Độn Âm Dương Quyết cũng như hướng tu luyện của mình sau này
Về phần Linh Hồn Lực! Đạt đến Nhập Hồn Cảnh là đã có thể dùng Linh Hồn Lực để tiến hành luyện khí, luyện đan và luyện bảo.
Vũ Lôi Phong dùng bách khoa toàn thư thử tra cứu, có khá nhiều cách luyện đan cũng như công thức, các loại dược thảo.
Khác với luyện đan, luyện khí dễ hơn rất nhiều, chỉ khó ở bước tăng sao cho các Nguyên Linh Khí.
Nguyên Linh Đan, việc luyện chế chúng không thể nào hợp hơn đối với Hồ Điệp Y, nàng từ nhỏ đã sớm tiếp xúc với các loại dược thảo cũng như y học, việc luyện đan này còn là ước mơ lớn nhất cuộc đời của Hồ Điệp Y.
Luyện khí, là dùng các nguyên liệu thô sơ như kim loại hoặc các tài nguyên thiên nhiên, còn có thể phối hợp với dược vật hoặc hơn thế nữa để tạo ra Nguyên Linh Khí, nhưng các vũ khí trong Hệ Thống KOF còn mạnh hơn Nguyên Linh Khí ở Đại Lục Thúy Hằng nhiều nên tạm thời Vũ Lôi Phong không có chú ý nhiều đến nó
Hiện tại hắn có hai cách đột phá, một là không ngừng hấp thu Nguyên Linh Đan rồi dùng Nguyên Lực và Linh Hồn Lực của chúng mà vận chuyển Hỗn Độn Âm Dương Quyết hấp thụ đột phá
Hai là….giết người! Đoạt lấy tu vi của họ, nuôi dương tu vi của bản thân
– Vẫn ưu tiên về đan dược vậy!
Vũ Lôi Phong thở dài, hiện tại hắn cũng ít kết thù với ai, Phong Vân Môn thì chưa thể đụng tới
Chiều tối, ba cô nàng đã chuẩn bị xong một mâm cơm to tướng, bốn người ngồi dùng bữa vô cùng vui vẻ, Hồ Điệp Y cũng dần quen với cuộc sống trong Phong Lôi Môn
– Lôi Phong à.
Hơn hai năm rồi, muội nên về Lưu gia một chút, mấy hôm sau muội sẽ về nhé!
Dọn dẹp xong xuôi, Lưu Thiên Kim nói với Vũ Lôi Phong
Vũ Lôi Phong gật đầu, đi hơn hai năm, cũng nên về thăm nhà a, nàng còn có mẫu thân, phụ thân chiếu cố
Linh Nhi bỗng nhiên cũng đi theo
-Thiên Kim tỷ, muội với tỷ đi sang chỗ mẫu thân rồi cùng nhau về nhà tỷ được không? Muội cũng muốn đi chơi!
Lưu Thiên Kim mỉm cười tán thưởng, sau đó dắt tay Linh Nhi
– Thế nhé! Mấy hôm sau bọn muội sẽ về! Huynh không được bắt nạt Điệp Y tỷ đâu đấy!
Linh Nhi vẫy tay chào hai người đang ngồi ngơ ngác trong nhà, khé nháy mắt với Hồ Điệp Y một cái sau đó hai người liền đi xa
– Linh Nhi! Thiên Kim! Ta cũng….
Hồ Điệp Y cũng muốn đi, chợt Vũ Lôi Phong nắm lấy tay nàng
– Nàng đúng là ngốc mà, hai người họ không phải tự dưng mà muốn đi đâu
Hồ Điệp Y ngẩn ngơ
Rồi nàng chợt nghĩ đến gì đó, khuôn mặt lập tức ửng hồng
…
– Linh Nhi! Thiên Kim! Hai đứa đến đây có việc gì à?
Vũ Lôi Vân và Vân Thủy Tiên đang ngồi trong đình viện, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đang chăm chú học cách đánh cờ
– Chúng con chỉ muốn lánh mặt hai người kia mấy hôm!
Lưu Thiên Kim mỉm cười nhìn Vân Thủy Tiên
Hai người Vũ Lôi Vân và Vân Thủy Tiên nhìn nhau sau đó bật cười
– Lũ quỷ này! Ngày xưa phụ thân các ngươi hơn ba mươi vẫn chưa có tình yêu tình báo gì, một lòng tu luyện truy cầu thực lực, vậy mà các ngươi thì….
Lưu Thiên Kim cũng cười theo, sau đó ngồi cùng Linh Nhi đánh cờ dưới sự chỉ bảo cùng tham mưu của Vũ Lôi Vân và Vân Thủy Tiên
…
Vũ Lôi Phong vẫn mặc trên người bộ trường bào đỏ đen xẻ tà tám miếng tung bay trong gió thương hiệu Lạc Trôi, Hồ Điệp Y mang một bộ cung trang màu lục, cả hai nắm tay nhau đi dọc ngang khắp nơi trong Phong Lôi Môn
– Nhìn thấy không? Đó chính là phu nhân mới của tam thiếu gia đấy!
– Ôi trời! Người đâu mà đẹp như tiên vậy?
– Đệt! Xinh vãi! Ước gì mai mốt lão bà của ta xinh như vậy!
Vũ Lôi Phong dắt tay Hồ Điệp Y, nàng lúc nào cũng mang nét mặt ửng đỏ đáng yêu và thẹn thùng, đi đến đâu cũng thấy chúng đệ tử nhìn mình một cách hâm mộ lẫn ước ao, Vũ Lôi Phong thì sớm miễn nhiễm nên hắn tự nhiên như ruồi
Trong Phong Lôi Thành có khá nhiều thú vui mà khi ở thôn Bắc Lay Hồ Điệp Y không có biết tới, hôm nay Vũ Lôi Phong dắt nàng đi trải nghiệm bằng hết
Đi trà sữa, đi câu cá, đi bay lắc, đi bắn thuốc lào, đi bắn cung, đi đá gà,….
Toàn bộ trò gì ở Phong Lôi Thành hai người cũng đi qua
Hồ Điệp Y quên cả ngại ngùng và e thẹn, nàng dần dần tích cực bay lắc cùng Vũ Lôi Phong, cái điệu bộ ngại ngùng nghi nắm tay biến mất, thay vào đó là khoác vai, níu áo và hàng loạt các kiểu khó hiểu của nữ nhân khác với nam nhân của mình
Phá bỏ rào cản ngại ngùng, Hồ Điệp Y thoải mái tận hưởng, dường như từ khi cha mẹ mất đây là lần đầu tiên nàng cười nhiều như vậy.
Trở về nhà, Hồ Điệp Y vui vẻ bước chân sáo, Vũ Lôi Phong thì mỉm cười nhìn cô nàng năng động nhưng bị phiền muộn vùi lấp nay đã hồi sinh
– Muộn rồi! Ta đi ngủ đi!
Vũ Lôi Phong tủm tỉm cười nhìn Hồ Điệp Y
Hồ Điệp Y chợt cả người run lên
Nàng trước giờ chưa có ngủ chung với tên này bao giờ a, đa số toàn là dựa vào người hắn ngủ cùng với Linh Nhi và Lưu Thiên Kim trên lưng Hắc Ảnh mà thôi, đây là lần đầu nàng ngủ với Vũ Lôi Phong mà có….
“Giường”!
Mà tệ hơn là hai cô nàng kia cũng sớm trốn mất dạng…
Hồ Điệp Y khuôn mặt đỏ ửng, nàng lắp bắp nói
– Muội….muội….!
Đôi môi mấp máy còn chưa nói được hết câu đã bị một đôi môi khác áp lấy…