Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 105: Mời Phụ Huynh Cháu Mai Văn Vở!


Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 105: Mời Phụ Huynh Cháu Mai Văn Vở!


Bình minh dần ló dạng, từng tia nắng ban mai chiếu rọi qua các kẽ lá.
Thôn Bắc Lay đã ba ngày ba đêm không ngừng ăn nhậu, đánh bạc, nhảy múa và tiệc tùng.

Bởi vì hôm nay, cả thôn sẽ di cư đến phía đông bắc của Đại Lục Thúy Hằng, nơi đó là Phong Vân Sơn.

Thôn Bắc Lay từ nay sẽ là một bộ phận của Phong Lôi Thành.
– Lôi Phong thiếu gia! Từ Vạn Lâm Sơn Mạch đến Phong Vân Sơn vô cùng xa a, cả thôn chúng ta nếu di chuyển sẽ mất rất nhiều thời gian-.
Trương Bá Bá nói với Vũ Lôi Phong, hắn đối với việc đi Phong Lôi Môn cũng rất hồi hộp và chờ mong.
Vũ Lôi Phong lúc này đang ngồi cạnh Trương Bá Bá và lão trưởng thôn, hai bên vai là hai đại mỹ nhân Lưu Thiên Kim và Hồ Điệp Y đang dựa đầu vào ngủ say sưa, Linh Nhi thì nằm gọn lỏn trong lòng hắn.
– Trưởng Thôn! Thôn chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người?
Lão trưởng thôn nhíu mày nhớ lại, sau đó lão nói
– Toàn thôn Bắc Lay tổng cộng 50 hộ dân, dân số 245 người tính cả ta
Trương Bá Bá nói
– Nếu toàn thôn di chuyển, có cả phụ nữ và trẻ con nữa nên tốc độ sẽ khá chậm, tính toán thời gian nếu muốn đi đến Phong Lôi Môn mất khoảng gần hai năm
Vũ Lôi Phong mỉm cười, hắn ung dung nói
– Chúng ta không đi bộ

Trong ánh mắt khiếp sợ của toàn thể thôn dân Bắc Lay, hơn hai mươi con Nguyên Yêu Thú phi hành 7 sao to như những quả núi đồng loạt thu nhỏ thân hình, trở thành hai mươi con phi hành tọa kỵ to bằng chiếc xe container ở Trái Đất đáp xuống sân rộng
– Mọi người! Hai hộ gia đình lên một con Nguyên Yêu Thú phi hành, chúng ta xuất phát đi Phong Lôi Môn!
Lão trưởng thôn thông báo, đám người tuy có sợ nhưng có Vũ Lôi Phong đảm bảo nên họ run run nhảy lên lưng chúng thú
Hắc Ảnh đứng đầu, nó ngửa cổ lên trời gầm lên một tiếng, chúng thú nghe vậy cũng gầm rống phụ họa
Cả khu rừng rung chuyển
Vũ Lôi Phong, Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hồ Điệp Y không có ở đây, lúc này họ đang ở khu nhà cũ của Hồ Điệp Y
– Cha! Mẹ! Y Y đi đây, cha mẹ ở lại bảo trọng!
Hồ Điệp Y quỳ xuống trước mộ của hai người bái ba bái, Vũ Lôi Phong cũng quỳ cạnh bên

– Nhạc Phụ! Nhạc Mẫu! Hai người yên tâm! Con sẽ chăm sóc cho Điệp Y thật tốt
Thu xếp xong xuôi, bốn thân ảnh nháy mắt biến mất
Xung quanh khu nhà bên sườn núi của Hồ Điệp Y, từng cành cây cọng cỏ, từng con vật nhỏ bé đều lắc lư, như là tiễn biệt chủ nhân bước ra con đường cường giả

– Hắc Ảnh! Thẳng hướng Đông Bắc tiến tới! Các ngươi theo sau
– Vâng! Chủ nhân!
Chúng thú đồng thanh đáp, đám người trên lưng chúng thú thấy bọn nó nói tiếng người lại càng run rẩy, mà đặc biệt chúng lại gọi Vũ Lôi Phong là chủ nhân a
Cuồng phong nổi lên, từ phía xa có thể nhìn thấy vô cùng rõ, trong khu rừng rập âm u có hơn hai mươi con Nguyên Yêu Thú phi hành lao thẳng lên không trung, nhằm thẳng hướng Đông Bắc bay đi
Vốn dĩ Hắc Ảnh có thể chở một lúc hơn năm trăm người, nhưng nó vốn là đế vương trong phi hành Nguyên Yêu Thú, nó cũng có ngạo khí của riêng mình, chỉ có thể chở chủ nhân của nó và các vị phu nhân mà thôi
Đám người thôn Bắc Lay thì vô cùng thích thú khi lần đầu được cưỡi Nguyên Yêu Thú bay cao như vậy, họ vô cùng chờ mong cuộc sống mới trong Phong Lôi Môn
Trương Bá Bá và lão trưởng thôn nhìn bóng lưng bốn người phía trước, không tránh khỏi cảm thán
– Điệp Y gặp cơ duyên cũng không nói làm gì, đằng này ba người kia thực sự quá mức biến thái, mới từng ấy tuổi mà đạt thành tựu không ai làm được
– Khống chế được một Nguyên Yêu Thú 8 sao, Đấu Sĩ Bát Tú – Xuất Hồn Cảnh cũng khó có thể làm được, vậy mà chỉ bốn Thất Tú – Nhập Hồn Cảnh lại có thể bắt vô số Nguyên Yêu Thú, có lẽ mấy lão già như chúng ta không còn dùng được

Đã có kinh nghiệm bị ám toán một lần nên Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim vô cùng thận trọng, họ không lúc nào buông lỏng cảnh giác, thần thức luôn bao phủ xung quanh
– Lôi Phong! Nhìn kìa!
Lưu Thiên Kim chợt chỉ tay về một hướng
Mọi người nhìn theo, một ngọn núi trùng điệp hiện lên trước mắt Vũ Lôi Phong, trên ngọn núi có một kiến trúc vô cùng công phu và đồ sộ.
Nhìn vào cổng kiến trúc, Vũ Lôi Phong chợt mỉm cười
– Thiên Sí Tông?
Vũ Lôi Phong ra hiệu, chúng thú lập tức nhằm thẳng hướng Thiên Sí Tông lao tới

– Đã gần một tuần rồi, sao tông chủ và chư vị trưởng lão còn chưa về? Không lẽ có chuyện gì xảy ra rồi?
Trong một đại điện, một vài vị trưởng lão hộ pháp đang lo lắng thảo luận
– Một tin báo về cũng không có, đội tuần tra làm ăn kiểu gì vậy?
Trên chủ vị, một lão già râu tóc bạc phơ đang ngồi đó, hắn không ngừng xoa xoa trán mình

– Thái Thượng Chưởng Môn! Chúng ta nên làm sao bây giờ, có nên xuất quân đi đến chỗ kia không?
Chúng trưởng lão ngưng trọng hỏi lão
– BÁO!
Từ bên ngoài, một tiếng hô thất thanh vang lên, cánh cửa mở tung, một đệ tử hớt ha hớt hải chạy vào
– Bình tĩnh lại! Có gì mà rối cả lên vậy?
Lão già gọi là Thái thượng chưởng môn phất tay nói với tên đệ tử
– Thái thượng chưởng môn! Bên ngoài có hai mươi mốt Nguyên Yêu Thú phi hành đang lao đến, mục tiêu là Thiên Sí Tông ta!
Đám người lập tức đứng dậy, thân ảnh của lão già đã sớm biến mất đầu tiên
Trong ánh mắt đầy cảnh giác của đám người Thiên Sí Tông, hai mươi mốt con Nguyên Yêu Thú ngày càng tiến lại gần
Chúng thú lơ lửng trên bầu trời Thiên Sí Tông, con nào con nấy đều hung tợn, khí tức áp bách tỏa ra khiến đám phi hành tọa kỵ của Thiên Sí Tông nằm co ro
– Ai là phụ huynh của cháu Mai Văn Vở! Lết xác ra đây cho bổn công tử hỏi thăm!
Vũ Lôi Phong đứng trên lưng Hắc Ảnh, bên cạnh hắn là cô vợ trẻ xinh như tiên tử
Chúng trưởng lão hộ pháp của Thiên Sí Tông lập tức phóng ra, đám đệ tử sớm đã bày binh bố trận gươm giáo hăm he chuẩn bị chiến đấu
– Tiểu tử còn chưa dứt sữa, dám đến Thiên Sí Tông ta kiếm chuyện, các ngươi muốn chết trẻ sao?
Một vị hộ pháp thấy đám người Vũ Lôi Phong còn trẻ trâu mà ăn nói cuồng ngạo nên liền khinh thường, chắc là công tử nhà nào được sắm cho mấy con Nguyên Yêu Thú phi hành nên đi phá làng phá xóm
– Ngậm mồm vào!
Linh Nhi thấy có người chửi Vũ Lôi Phong là chưa dứt sữa, nàng nổi giận, một cái gai băng bằng tốc độ không tưởng bắn thẳng vào tên hộ pháp bên dưới
Cây gai nhanh đến mức không có ai nhìn rõ, nó nhằm thẳng miệng tên kia mà lao tới
Rắc!
Một thân ảnh râu tóc bạc phơ xuất hiện bên người tên hộ pháp xấu số, một tay nắm lấy cây gai băng của Linh Nhi bóp nát
– Không biết là quý nhân phương nào? Đến Thiên Sí Tông tìm con trai ta có gì chỉ giáo?
Lão già nhìn thẳng vào Hắc Ảnh, hắn vẫn chưa nhận ra con phi hành Nguyên Yêu Thú này là loài gì
Lưu Thiên Kim cao giọng nói
– Cách đây mấy hôm! Có bốn tên phế vật đến làng ta chơi, trêu ghẹo thôn nữ, bị bổn tiểu thư trong lúc vô ý mà phân thây vạn đoạn! Không ngờ ba hôm sau lại có thêm mấy trăm tên kéo đến.

Linh Nhi tiếp lời
– Hình như cầm đầu là một cháu tên là Mai Văn Vở, ngoài cháu nó khá cứng đầu nên mất khoảng vài tiếng mới giết được, còn mấy cháu khác xác cũng không còn.

Cho hỏi ở đây ai là phụ huynh của cháu Mai Văn Vở?
Lão già Thái Thượng Chưởng Môn của Thiên Sí Tông run lên khi nghe những lời này, đám đệ tử và chúng trưởng lão đã sớm run như cầy sấy
Nhưng ngẫm lại, một đám ranh con làm sao có thể diệt được họ chứ?
Thấy sự cảnh giác, nghi ngờ của đám người Thiên Sí Tông, Linh Nhi liền lấy một cái nhẫn trữ vật ra, ném nó ra khoảng không phía trước.

Thân xác Mai Văn Vở liền bị triệu hoán rơi thẳng xuống Thiên Sí Tông
Lão già râu tóc bạc phơ liền xuất hiện, hắn đón lấy thân thể của tên Mai Văn Vở
– Văn Vở!
Ánh mắt hắn run run, từng vầng đỏ bắt đầu bao trùm ánh mắt
Đám người Thiên Sí Tông thấy thân thể của Tông Chủ thì run bần bật
– Khốn kiếp! Ngươi là ai?
Lão già quát lớn
– Tại sao chúng ta phải khai tên cho ngươi?
Linh Nhi chua ngoa nói
– Không cần biết các ngươi là con cháu của gia tộc nào, hay là đệ tử thiên tài của tông môn nào! Hôm nay nếu không giết sạch các ngươi.

Lão phu không làm người!
Khí tức Nhập Hồn Cảnh Cửu Trọng phóng xuất, không khí quanh người lão vặn vẹo, hào quang xanh lá bùng phát.

Không thể nghi ngờ chính là Mộc thuộc tính
Linh Nhi và Lưu Thiên Kim xuất kiếm, Lưu Thiên Kim nói
– Trước tới giờ bổn tiểu thư không giết kẻ vô danh! Báo tên đi!
– Nữ oa nhi ngông cuồng! Nhớ kỹ, người giết ngươi tên Mai Văn Mẫu!
Lão già cười lạnh, hắn đứng yên như mời gọi Lưu Thiên Kim xuống đánh nhau
Linh Nhi và Lưu Thiên Kim nhìn nhau, cả hai rút kiếm lao thẳng xuống
– Nhập Hồn Cảnh Nhất Trọng? Khó trách Văn Vở bị các ngươi vây công! Nhưng với lão phu thì các ngươi quá yếu!
Cảm nhận khí tức của Linh Nhi và Lưu Thiên Kim, Mai Văn Mẫu khẽ nhíu mày, hắn không thể tin mấy cô nhóc trẻ trâu này lại là một Nhập Hồn Cảnh

Nhưng cả hai chỉ là Nhập Hồn Cảnh Nhất Trọng, hắn lại là Nhập Hồn Cảnh Cửu Trọng, không có gì phải sợ
– Điệp Y! Nàng quan sát trận chiến này kỹ một chút! Xem Linh Nhi và Thiên Kim phối hợp kìa
Hồ Điệp Y gật đầu, Vũ Lôi Phong qua lần săn thú kia hắn nhận thấy kinh nghiệm chiến đấu và độ tàn bạo của Hồ Điệp Y là quá yếu, để Linh Nhi và Lưu Thiên Kim trình diễn một chút, có hắn ở đây không lo hai nàng gặp nguy hiểm
Hơn nữa, Hắc Ảnh còn đang ở đây, nó là Nguyên Yêu Thú bá vương phi hành Tà Ma Dực Long Quỷ Bóng Đêm 8 sao a, nhân loại trước mặt đối với nó không khác gì con sâu cái kiến
– Chủ nhân, chênh lệch rất lớn, hai vị phu nhân liệu có ổn không? Hay để ta khạc nó hắn một cái là được rồi
Hắc Ảnh nhìn hai vị phu nhân đầy lo lắng, không phải nó không tin hai người nhưng khoảng cách tu vi như vậy là quá xa
– Yên tâm đi, thủ đoạn của họ ngươi còn chưa thấy hết đâu
Vũ Lôi Phong ung dung nói
Hắc Ảnh, Hồ Điệp Y và toàn thể thôn dân Bắc Lay cùng chúng đệ tử Thiên Sí Tông căng thẳng nhìn ba bóng người đang lao thẳng vào nhau
Vũ Lôi Phong thản nhiên khoanh tay mỉm cười
– Trước khi chết! Nhớ kỹ, ta là Băng Phách Tiên Tử – Linh Nhi!
– Ta là Tử Vân Tiên Tử – Lưu Thiên Kim!
Băng Phách Kiếm và Tử Vân Kiếm xuất trận tỏa ra hào quang ngập trời, lão già cũng rút Nguyên Linh Khí của mình ra, đây là một cây búa Nguyên Linh Khí 5 sao
– Xích Diệm Lưu Tinh Chùy.

Đi!
Lập tức, ba thân ảnh lao vào nhau, hai kiếm chạm một chùy, âm thanh va đập vang lên
Thăm dò nhau không ít chiêu thức cơ bản, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim chiếm thượng phong do quân số đông, Võ Cổ Truyền và quan trọng hơn là hai thanh bảo kiếm sắc bén đến tận cùng
– Tịch Lịch Mộc Đạn!
Lão già cảm thấy thăm dò vậy là đủ, hắn liền múa chùy nhanh hơn, từng chùy ảnh như mưa rơi lao thẳng vào hai người Linh Nhi và Lưu Thiên Kim
– Phong Tuyệt Đệ Nhị Kỹ! Tường Gió!
Linh Nhi không chút do dự quẹt ra một bức tường gió chặn lại đám chuy ảnh, Vũ Lôi Phong phía trên giảng giải cho Hồ Điệp Y
– Đây là chiêu thứ hai của Phong Tuyệt Kỹ hôm trước ta truyền cho nàng, bất kỳ đòn tấn công từ xa nào nó cũng có thể vô hiệu hóa trong vòng hai mươi giây
Hồ Điệp Y gật đầu, nàng đã thấy qua chiêu này khi đánh với Hắc Ảnh
Hắc Ảnh nhìn tường gió, nó cười khinh miệt, Siêu Phong Lôi Liên Hoàn Đạn của nó còn không xuyên qua được, đừng nói gì tên Nhân Loại yếu kém kia, tuổi gì công phá được Linh Nhi phu nhân a
Một loạt chùy ảnh đập vào tường gió, hai cô gái vẫn đứng tỉnh bơ bên kia bức tường, tên Mai Văn Mẫu vô cùng kinh ngạc
– Đó là chiêu gì, sao có thể đỡ toàn bộ đòn tấn công của ta?
Lưu Thiên Kim, siết chặt Tử Vân Kiếm, thân ảnh của nàng mờ dần…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.