Ta Là Vợ Của Nam Phụ

Chương 48: Lên Xe


Đọc truyện Ta Là Vợ Của Nam Phụ – Chương 48: Lên Xe


Đến nhà hàng thì Hoàng Mao không có ở đó.

Huyền Minh Thạch cũng không cảm thấy ngạc nhiên, gần đây Hoàng Mao muốn mở thêm chi nhánh, còn đang bận rộn khảo sát tìm mặt bằng mới, đương nhiên sẽ khó mà nhìn thấy ở nhà hàng.

Phục vụ rất tự giác đem menu tới, Hà Song Diệp chọn miến xào cua, gà sốt cay, khoai tây xào chua cay và đậu cô ve xào.

Huyền Minh Thạch cũng không kén ăn, Hà Song Diệp chọn cái gì thì anh ăn cái đó.

Nhà hàng của Hoàng Mao có điểm đặc biệt, các đầu bếp sẽ thường xuyên thay đổi thực đơn, số lượng cố định là 12 món nhưng được phối hợp rất hài hòa, chay mặn đều có đủ.

Đây cũng là một đặc điểm khiến cho nhà hàng này nổi tiếng.

Miến xào cua là món ăn mà Hà Song Diệp chưa được ăn ở nhà hàng này, cô tự làm món này cũng không tốt lắm, phải thật khéo léo mới có thể cho ra món này đủ mĩ vị.

Gà sốt cay là món đầu tiên được mang tới, Hà Song Diệp nếm thử một miếng, cảm giác cũng không quá đặc biệt, chủ yếu là mới mẻ.

Cô đã ăn qua món này ở nhiều nơi nhưng thật sự vẫn chưa tìm được nơi nào ưng ý, nơi thì luộc gà quá lâu, nơi thì nêm nếm quá nồng, chỗ lại chọn gà không tươi, chỗ lại phối hợp không tốt.

May mà Hoàng Mao lại rất chú ý khâu nguyên liệu, gà non mà không quá ít thịt, mềm mà không nát vụn, gia vị rất ngấm, vừa thử một miếng đã cảm thấy thỏa mãn.

Tiếp theo là miến xào cua, món này thật không quá cầu kỳ.

Phải chọn được cua thịt ngon, chắc thịt, tẩm ướp phải cẩn thận để giữ lại được hương vị tươi nguyên và độ ngọt nhẹ của hải sản.

Sợi miến màu vàng dai ngon, được xào qua tỏi phi, phối hợp rất tốt.

Món khoai tây sợi là gọi theo sở thích của Hà Song Diệp, chua chua cay cay, chiều chuộng khẩu vị của người phương Bắc giống cô.


Đậu cô ve xào cũng là món mới, phối với thịt băm nhuyễn.

Món này được đầu bếp xử lý cực kì tốt, chỉ bằng món này, Hà Song Diệp đã phải ăn thêm một chén cơm.

Đậu cô ve bình thường xào đều quá chín, làm mất đi vị ngọt nguyên bản của đậu.

Hà Song Diệp đã thử qua rất nhiều cách nhưng cũng không giữ được vị ngọt của đậu, thế mà nhà hàng của Hoàng Mao đã làm được, thật sự bái phục.

Sau khi ăn xong, Hà Song Diệp thỏa mãn mở điện thoại, là một người trợ lý của cô, chuyên quản lý truyền thông mạng xã hội, cô ấy nhắn tin tới bảo có một vị đại gia đang tìm.

Nhắc tới vị đại gia kia, Hà Song Diệp không nhịn được trợn mắt.

Tuần trước cô và Mao muội rảnh rỗi mở bình luận đọc, thấy có một vị đại gia tặng cô đến mấy vạn đồng lễ vật.

Hà Song Diệp thấy vậy liền để lại một bình luận cám ơn, không nghĩ sau đó liền kéo ra đủ thứ chuyện.

Vị đại gia kia nhắn tin cho Hà Song Diệp, nói muốn cùng cô ăn cơm gì gì đó, còn nói mình có thể nâng đỡ cô.

Nâng đỡ?
Buồn cười, Hà Song Diệp cho dù có ngốc cũng biết người kia là không có ý tốt.

Cô cứ mặc kệ làm lơ, không ngờ đối phương còn rất kiên trì, Hà Song Diệp dứt khoát đem tài khoản cho trợ lý giải quyết vậy.

Không ngờ trợ lý lại nhắn tin tới, bảo rằng người kia thật sự khong biết xấu hổ, lúc này đã bắt đầu mắng người đến khó nghe.

Huyền Minh Thạch vốn câu được câu chăng vừa nói chuyện phiếm với Hà Song Diệp.


Cả hai đều ăn ý không nhắc tới chuyện buổi tối đó cho nên không khí trên bàn cơm cũng rất thoải mái, dễ chịu.

Thấy cô vừa bấm điện thoại xong liền có tâm tình khác thường, anh cũng hỏi một câu.

Cô lập tức kể lại mọi chuyện.

“Vậy thì báo cho công ty thôi, công ty sẽ cho người xử lý.”, đối với loại chuyện này Huyền Minh Thạch nhìn cũng đã quen, công ty anh cũng không yếu kém tới mức không lo nổi mấy thứ này.

Hà Song Diệp bĩu môi: “Công ty có biết.”
Được rồi, Huyền Minh Thạch nhíu chặt mày, xem ra anh phải khảo hạch lại nhân viên mới được! Chút chuyện thế này cũng làm không xong.

Cho nên lúc vừa về đến nhà Hà Song Diệp đã nhận được tin nhắn từ trợ lý, nói người kia đã trực tiếp xin lỗi.

Hà Song Diệp:?
Đột nhiên lại thu liễm, bất thường quá rồi.

Trợ lý cũng không dám nói gì thêm, cả đội của cô cùng Phương tỷ bị mắng đến không ngóc đầu lên được, sau đó không lâu thì vị đại gia kia cũng lên tiếng xin lỗi.

Xem ra là đã có người đứng ra giải quyết rồi, Hà Song Diệp này thật sự có chút bối cảnh nha
Hà Song Diệp trả lời mấy câu với trợ lý xong liền gọi cho Huyền Minh Thạch, vui vẻ nói: “Huyền Minh Thạch, chuyện của em xử lý xong rồi.

Thật là thần kì, tốc độ làm việc của công ty Hùng Phong thật là nhanh quá đi mất.”
Huyền Minh Thạch thở dài một hơi, có thể không nhanh sao, anh tự mình ra mặt hỏi thăm tổ tông tên kia thì có thể không nhanh à?
Quấy rầy Hà Song Diệp cũng là một phú nhị đại mới nổi, cũng không xa lạ gì, có quan hệ mật thiết với Lâm gia, là cháu phía bên ngoại của Lâm gia phu nhân.

“Không sao là tốt rồi, về sau có gặp phiền toái thì cứ trực tiếp báo cho công ty là được, không cần tự mình rối rắm.”

Nghe Huyền Minh Thạch căn dặn, Hà Song Diệp nhịn xuống xung động muốn hỏi xem chuyện này có phải do anh xử lý không, đáp qua loa vài câu rồi cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Hà Song Diệp lên mạng tìm tòi một phen, cũng chỉ tra ra được giám đốc truyền thông của Hùng Phong thôi, công ty này thật sự rất kín tiếng, không để lộ ông chủ lớn của mình.

Cô cắn cắn môi, cố gắng dạo vòng quanh trên các diễn đàn kinh tế, tài chính cùng giải trí các lại mới tìm thấy một ít thông tin bác quái nói chủ tịch của Hùng Phong là Huyền Minh Thạch.

Hà Song Diệp: “Được, là tin bát quái thì không biết có đúng không nhưng phải hỏi cho ra lẽ mới được.”
Nếu đúng là anh thật, thì quanh đi quẩn lại ông chủ lớn của cô chỉ có một mình Huyền Minh Thạch, bảo cô có tức không cơ chứ?
Vốn muốn mình độc lập tự kiếm tiền một chút mới tốt, vẫn không thoát được ma trảo của anh.

Tiềm lực của người này xem ra thật lớn….!
Vất vả bình tĩnh tâm tình, Hà Song Diệp muốn thử nấu vài món mới, thuận tiện làm bữa tối cho Huyền Minh Thạch, cho nên liền quyết định đến siêu thị mua một ít nguyên liệu.

Rút kinh nghiệm mấy lần đi siêu thị mua thật nhiều không vác về nổi, phải gởi lại rồi trở về lấy xe, hôm nay Hà Song Diệp quyết định lái xe đi siêu thị, hạ quyết tâm kiếm tiền thật tốt để sắm một chiếc xe điện, đi lại quãng đường ngắn như vậy cũng thuận tiện hơn.

Hà Song Diệp đem lái xe đến trước cửa tiểu khu, bảo vệ lập tức cho xe qua.

Hà Song Diệp thở phào một hơi, mấy nữ sinh kia cũng rời đi rồi.

Chuyện vốn chẳng liên quan đến cô nhưng đối với một người đã quen sống trong tiểu khu Phú Lực thôn này mà nói, riêng tư và yên tĩnh là hai yếu tố cần phải bảo đảm một cách tốt nhất, nhìn thấy phiền phức như vậy cũng không vui.

Mới vừa thả lỏng được một chút đã thấy có một người đàn ông mặc hoodie, đội mũ cùng đeo kính râm và khẩu trang chạy tới.

Người kia vừa liếc mắt liền biết trong xe là Hà Song Diệp, vội vàng chạy tới gõ kính xe: “Giúp tôi một chút.”
Hà Song Diệp bị dọa sợ, lập tức muốn tăng tốc rời đi.

Kiều Nhất thấy Hà Song Diệp không nhận ra mình, đành kéo khẩu trang xuống một chút: “Là tôi, giúp tôi một chút.

Tôi muốn rời khỏi chỗ này.

Hà Song Diệp lập tức thấy phía sau anh có mấy người đuổi tới.


Đáng sợ hơn cả, là ba nữ sinh ban trưa giờ này đã thăng cấp thành một đám người, nam nữ có đủ.

Náo loạn ầm ĩ…!
Hà Song Diệp không nói gì, lưu loát mở khóa xe đón Kiều Nhất, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất của cô rời đi, để lại một đám người cuồng nộ phía sau.

Sau khi lên xe, Kiều Nhất liền cài dây an toàn, tháo khẩu trang, thở dốc một hồi.

Hà Song Diệp nhìn cái trán trơn bóng đầy mồ hôi kia, cũng không biết đã bị đuổi theo bao lâu: “Anh bị theo đuôi bao lâu rồi?”
Kiều Nhất vừa thở hổn hển vừa nói: “Từ sáng sớm đã có người tới náo loạn rồi, tôi đã cố ý tránh đi, vẫn bị bắt được.”
Đáng thương, trốn cả nửa ngày cũng không thoát.

Hà Song Diệp nhìn trong xe một chút, đưa một chai nước và mấy chiếc kẹo cao su: “Trong xe chỉ có mấy thứ này thôi, anh bổ sung nước và ít đường tạm đi.”
Kiều Nhất: “Cảm ơn, cô rất biết quan tâm người khác.”
Bất quá, Kiều Nhất vẫn không ăn kẹo, đặt về chỗ cũ, chỉ lấy nước uống mấy ngụm.

Hà Song Diệp lại nổi lên đồng cảm, làm minh tinh cũng không dễ dàng gì.

Muốn ăn không thể ăn, muốn uống không thể uống, có nhà không thể về…! Quá là khổ sở.

Biệt thự ở tiểu khu Phú Lực thôn lúc này không thể trở về, Kiều Nhất đành nhờ Hà Song Diệp cho anh quá giang đến tiểu khu Lưu Hùng, chỗ này vẫn chưa bị phát hiện, anh tạm thời có thể ở trong căn hộ nhỏ bên đó.

Hà Song Diệp lại một lần nữa cảm thán: Quá là giàu có, một người đàn ông trẻ tuổi, tự mình kiếm tiền mua được không ít bất động sản.

Cực khổ mà giàu được thế này thì cô cũng muốn….!
Qua một hồi lâu, Kiều Nhất nhìn thấy đây không phải là đường đến tiểu khu Lưu Hùng, anh liền giật mình, cẩn thận hỏi: “Cô muốn đi đâu vậy?”
Hà Song Diệp đột nhiên nổi lên tâm tình muốn trêu chọc người khác.

Cô liếc mắt nhìn Kiều Nhất, cười cười: “Đương nhiên là đem anh đi đến chỗ các tỉ muội của tôi rồi.”
Kiều Nhất:!
Cái này gọi là ra ổ sói vào hang hổ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa trong truyền thuyết có đúng không?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.