Ta Là Vợ Của Nam Phụ

Chương 44: Tôi Là Chồng Cô Ấy


Đọc truyện Ta Là Vợ Của Nam Phụ – Chương 44: Tôi Là Chồng Cô Ấy


Bữa ăn khuya hôm nay là Hà Song Diệp tranh thủ quay video mà làm cho Huyền Minh Thạch.

Ngủ cả buổi, tinh thần thoải mái trở lại Hà Song Diệp lập tức liên lạc với Phương tỷ, người phục trách cô ở công ty Hùng Tinh.

Sau đó Phương tỷ đã cho trợ lý tới, một cô gái cao lớn hơn một mét bảy, lại có một khuôn mặt trẻ con búng ra sữa.

Cô bé này gọi là Mao muội, là biệt danh, không phải tên thật.

Kỳ thực Hà Song Diệp vẫn còn rối rắm chuyện của mình và Huyền Minh Thạch, cũng không chú ý lắm, tên thật người ta giới thiệt cũng đã quên, đành cứ vậy mà gọi Mao muội thôi.

Cô bé này là sinh viên năm ba chuyên ngành đạo diễn, công việc quay phim này cũng chỉ là việc làm thêm, thuận tiện kiếm thêm kinh nghiệm.

Mao muội nói bình thường cô thường theo đoàn phim của công ty đi quay MV, quảng cáo các loại, những vlogger bình thường hợp tác với công ty cũng không có được đãi ngộ này, chỉ biết Phương tỷ là theo chỉ đạo trực tiếp của tổng giám đốc mà chỉ định cô đến đây giúp đỡ Hà Song Diệp, dùng camera chuyên nghiệp thì sẽ cho ra chất lượng tốt hơn dùng điện thoại rồi.

Lần đầu tiên không cùng một tổ đội làm việc, Mao muội có chút khẩn trương.

Hà Song Diệp ở một bên cổ vũ, nói chính mình cũng là lần đầu tiên làm video kiểu này, không cần gấp gáp, chỉ cần vận dụng những thứ đã học được để làm hết sức là được rồi.

Nghe mấy lời này, tâm tình Mao muội vẫn còn chút lo lắng, sợ chính mình không phối hợp tốt với Hà Song Diệp.

Bất quá nhìn những động tác thành thạo của Hà Song Diệp, Mao muội rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Tất cả các công việc nấu nướng của Hà Song Diệp đều được Mao muội dựa theo chuyên môn của mình ghi lại ở rất nhiều góc độ, lúc toàn cảnh lúc đặc tả, toàn bộ quá trình không cần phải tạm dừng hay làm lại bất cứ phân cảnh nào.

Rất nhanh đã hoàn thành công việc, Mao muội vẫn có chút mơ hồ không tin được mình có thể làm xong nhanh như thế.

Hà Song Diệp muốn giữ Mao muội lại dùng cơm, bất quá còn phải đi đưa cơm cho Huyền Minh Thạch, cô lập tức quyết định để Mao muội ở lại giữ nhà.

Mao muội:…!

Ơ kìa, cứ vậy mà đi à, không sợ cô ở lại gom sạch đồ đạc trong nhà rồi bỏ trốn hả?
Rất nhanh Hà Song Diệp đã trở về, Mao muội tò mò hỏi: “Diệp tỷ, chị mang đồ ăn cho ai vậy?”
Hà Song Diệp thoải mái nói: “Là chủ nhà này, cũng là ông chủ của tôi.”
Mao muội gật đầu.

Thì ra là nhà của người khác, Hà Song Diệp còn phải đi mang cơm cho người ta, xem ra cũng là một người làm công.

Hà Song Diệp nhìn khuôn mặt như em bé kia: “Nếu không có việc gì thì chuyển qua đây ở với tôi, trong nhà còn mấy phòng trống, trực tiếp mang đồ vào là ở được rồi.”
Mao muội:!
Cho cô rút lại lời mới nói, người làm công cái gì chứ, đại khái là vợ của lão bản thì có!
Lúc này Huyền Minh Thạch cũng vừa vặn trở về, nhìn thấy trong nhà có nhiều thêm một người, lại còn định ở lại dài lâu, anh cũng chỉ có thể giận quá hóa cười, không nói được lời nào.

Dạo này còn ngại bên ngoài chưa đủ người chọc phiền, trong nhà còn mọc thêm trở ngại.

Muốn anh làm sao đây?
Bất quá vậy cũng tốt, để Hà Song Diệp ra ngoài tìm việc thì cũng không tốt.

Để cô ở nhà quanh quẩn ra vào có một mình cũng không tốt, ngoài việc lâu lâu làm vài đơn hàng online, tâm sự câu được câu chăng với dì Trương thì có thêm một người bạn ở trong nhà với cô cũng hay.

Công việc của anh rất nhiều, thời gian có thể bồi cô vui vẻ cũng không nhiều, để cô chỉ ở nhà một mình suốt thì không tốt cho sức khỏe tâm lý lắm.

Chi bằng cứ vậy đi, Huyền Minh Thạch anh là ai, một Mao muội nho nhỏ này sao có thể làm khó được anh.

Nhìn Hà Song Diệp đã rất trễ rồi vẫn còn bận rộn dọn dẹp trong phòng bếp, liếc mắt nói với Mao muội: “Bình thường muốn quay video là làm thế nào, chủ quản của cô không nói sao?”
Nhìn vẻ mặt hoang mang của người đối diện, Huyền Minh Thạch nhất thời đen mặt, cầm điện thoại ra vườn.

“Tác phong làm việc thế nào đó?” Huyền Minh Thạch thấp giọng chất vấn.

Người ở đầu dây bên kia không quản đêm hôm khuya khoắt, ra sức giải thích.


Chân mày của Huyền Minh Thạch vẫn không giãn ra: “Được, giải quyết cho tốt đi.

Bằng không…!Các người cũng không cần làm nữa.”
Mao muội ngốc lăng.

Mẹ nó, cái này là lão bản của cô, người xuất hầu bao phát tiền trả lương là đây, chân chính đứng trước mặt cô.

Con bà nó, là lão bản muốn tới kiểm tra xem cô làm việc có được không.

Thật mẹ nó đau tim quá….!
Còn chưa kịp hoàn hồn, ông chủ lớn đã tới trước mặt cô: “Mấy lời mới vừa nghe không được nói cho cô ấy, thuận tiện nói cho cô biết, tôi là chồng cô ấy.”
Huyền Minh Thạch cảm thấy, dạo này anh dùng cái thân phận giả này cũng thuận miệng quá rồi, nói ra cũng không ngượng ngùng mất tự nhiên chút nào.

Mao muội:!
Cái này có khác gì đứng trước vực thẳm không?
Cô là trợ lý của vợ lão bản, nếu cô làm không tốt đương nhiên sẽ mất việc, vừa mất tiền vừa mất cơ hội….!Đúng là đòi mạng.

Vừa mới hoàn hồn trở lại, Mao muội đã thấy Huyền Minh Thạch đi vào phòng bếp, cùng Hà Song Diệp thu dọn một tay, không hề ngần ngại bất cứ thứ gì.

Trong nháy mắt Mao muội hâm mộ đến trợn to mắt.

Đây chính là tổng tài sủng vợ trong truyền thuyết nha, không phải ai cũng thấy được đâu.

Huhu chính là ôm tâm tình vừa hâm mộ vừa sợ hãi mà bị giày vò một đêm…!
*
Chắc là do Huyền Minh Thạch cảnh cáo, sáng hôm sau Hà Song Diệp nhận được một bản kế hoạch vô cùng chi tiết từ Phương tỷ.


Từ nội dung video, thời gian quay chụp, thời gian chỉnh sửa, các kế hoạch truyền thông đều được ghi chú rất cẩn thận.

Suốt đêm tăng ca, đáy lòng Phương tỷ cũng khổ không thôi, nếu như lão bản đã biết bọn họ qua loa thì phải ra sức lấy công chuộc tội thôi, bằng không sẽ bị trừ lương.

Không sai, công ty Hùng Phong là của Huyền Minh Thạch.

Từ nhỏ đã theo Huyền Tín Kỳ xử lý công việc, Huyền Minh Thạch đương nhiên biết rõ phải quản lý một công ty giải trí thế nào.

Tại thời điểm này, công ty Hùng Phong ước đoán có giá trị hơn 2 tỷ.

Công ty Hùng Phong của Huyền Minh Thạch không chỉ hoạt động mạnh trên mảng internet, mà còn nhúng tay vào làng giải trí.

Rất nhiều nghệ sĩ trong làng giải trí đã chuyển từ khinh thường sang ghen tị, không ít nghệ sĩ sau khi kí kết hợp đồng với Hùng Phong đã trở nên rất nổi tiếng, hoạt động cũng rất thuận lợi.

Về mặt internet, công ty này cũng đã có rất nhiều sản phẩm mang tầm quốc tế, còn được quốc gia chống đỡ.

Hà Song Diệp thì không quản nhiều như vậy, cô chỉ quan tâm liệu video mình làm có tốt không, liệu có đạt yêu cầu để tiếp tục hợp tác hay không thôi.

Ngoài phần công việc này, cô hiện tại cũng chỉ loanh quanh trong nhà làm vài đơn bánh online, nấu cơm và làm đồ ngọt mà thôi, thời gian rảnh cũng còn rất nhiều.

Vì vậy Hà Song Diệp muốn cải tạo sân trước một phen, vừa thử qua nhiều kĩ năng, vừa làm đẹp cho chính căn nhà của mình lại thuận tiện quay vlog cũng là chuyện tốt.

Cho nên cô tính toán sẽ hỏi qua ý Huyền Minh Thạch một chút, dù gì anh cũng là lão bản của cô.

Mấy ngày qua thật sự có chút rối rắm, cô mới đầu còn muốn né tránh anh, bất quá lại nghĩ những hành động kia của anh cũng chỉ là do tính cách của anh như vậy thôi, hoàn toàn không có vấn đề gì khác.

Một lần là do anh say không tính, một lần là do anh quá xúc động muốn cảm ơn, ngày kia nổi giận với cô cũng chỉ vì không nhìn nổi người ta trêu chọc cô thôi, đã là người tử tế thì ai cũng sẽ phản ứng như thế.

Huống chi Huyền Minh Thạch là một người đàn ông tốt như vậy, đương nhiên sẽ hành động vậy thôi.

Thế nên cô hoàn toàn vứt hết mấy chuyện này cùng cảm giác rung động của mình ra sau đầu, cô và anh chỉ là quan hệ của một ông chủ và người làm công thôi, rất nhanh sẽ hết thời hạn, đường ai nấy đi, không còn liên quan gì đến nhau.

Lại thêm cô không biết chính mình còn có thể ở thế giới này bao lâu, cũng không biết nếu cốt truyện đã thay đổi thì có xảy ra vấn đề gì không.


Cho nên chỉ có thể cố gắng sống thật tốt mỗi ngày, trân trọng cuộc sống của mình, không cần phải đảo lộn nếp sống của bất kì ai, cũng không cần tự làm khó nhau.

Cứ thế này là tốt nhất…!
*
Tiệm giặt là lần trước đã gọi điện thoại đến mấy lần, Hà Song Diệp toàn quên mất không đi lấy sườn xám, hôm nay vừa lúc rảnh rỗi, tinh thần cũng đã thông suốt, cô quyết định đi lấy y phục về.

Sau khi lấy được sườn xám, Hà Song Diệp lái xe đến studio lần trước.

Từ khi biết nơi này là của Dương Nhạc Du, cô thật sự không muốn trở lại nữa, bất quá vẫn phải mang đồ trả tận nơi cho người ta cho phải đạo.

Cũng may lần này chỉ có nhân viên bán hàng lần trước tiếp đãi cô, Hà Song Diệp nói qua một lượt, sau đó muốn gởi trả đồ lại.

Người bán hàng: “À…”, đây là lần đầu tiên có loại sự tình này, nhà thiết kế tặng đồ mà khách hàng không muốn nhận, cũng quá là lạ lùng rồi.

Hà Song Diệp sau khi trả được đồ liền lập tức rời đi.

Không lâu sau đó Dương Nhạc Du đã tới, giống như tâm linh tương thông, anh ta còn biết hôm nay Hà Song Diệp có tới.

Bình thường Dương Nhạc Du rất ít khi đến studio, lần này là lần thứ hai, lần đầu tiên là lần tặng sườn xám cho Hà Song Diệp.

Muốn nói không phải cố ý thì ai dám tin chỉ là trùng hợp?
Dương Nhạc Du liếc nhìn bộ sườn xám được xếp ngay ngắn trên quầy: “Cô ấy tới nói gì vậy?”
Nhân viên bán hàng cảm thấy rất kì quái nhưng vẫn chuyên nghiệp đáp: “Nói cám ơn anh đã có ý tốt muốn tặng quà.

Chúc anh sẽ có thật nhiều thiết kế xuất sắc hơn nữa…”
“Hết rồi?”
“Hết.”, anh còn đang mong chờ gì vậy?
Người bán hàng không hiểu nổi, đại nhân à, anh muốn cái gì thì tự đi mà hỏi người ta, vặn vẹo tôi thì được gì?
Dương Nhạc Du nở nụ cười, cầm sườn xám lên, đáng tiếc mà thở dài một hơi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.